Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Đẩy Ngã

Chương 5



Khi ấy, Giang Trạm vừa mới thăng chức thành Tam phẩm Thị lang.

Ta biết đến nhà họ Bạch qua lời kể của hắn và phụ thân ta.

🎉 Chào mừng bạn ghé chơi nhà Cúc Cúc! 🐥💖
Cúc Cúc là một "tân binh" mới toe trong làng dịch truyện, nên nếu có chỗ nào còn chưa hoàn hảo hoặc bạn có góp ý gì, đừng ngần ngại nhắn cho tụi mình biết nha! ✨
Cúc Cúc sẽ cố gắng cải thiện từng ngày để mang đến cho bạn những câu chuyện thật hay và trọn vẹn nhất.
📚 Đừng quên theo dõi fanpage Cúc Cúc Dịch Truyện tại để cùng đồng hành và cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! 🥰

Tổ phụ nhà họ Bạch từng làm đến chức Hàn Lâm học sĩ, nhưng từ sau lão tổ, nhà họ Bạch không còn ai bước chân vào triều đình nữa.

Giang Trạm sau khi đỗ tú tài, chẳng biết vì sao lại lọt vào mắt xanh của lão gia nhà họ Bạch, được đích thân lão chỉ dạy, rồi giới thiệu vào Thanh Sơn thư viện để dùi mài kinh sử.

Có thể nói, nhờ có Bạch lão gia, Giang Trạm mới có thể thuận buồm xuôi gió như hôm nay.

Bạch lão gia còn có một cháu gái, nghe đồn dung mạo khuynh thành, trăm dặm khó tìm một người như thế.



Hôm đó, Bạch lão gia đích thân đưa Bạch Nguyệt Ảnh tới, trên mặt đầy vẻ âu lo.

Lão nói kinh thành nhân tài đông đúc, may ra có thể tìm được thầy thuốc giỏi chữa bệnh cho Nguyệt Ảnh, nhờ Giang Trạm chăm sóc nàng.



Bạch Nguyệt Ảnh không chỉ tên đẹp, người cũng đẹp, dịu dàng đoan trang, thấu tình đạt lý.

Dẫu mang bệnh trong người, khí chất nàng vẫn không hề giảm sút, ngược lại càng tăng thêm vẻ mong manh khiến người ta xót thương.



Khoảnh khắc Giang Trạm và nàng đối mắt, ta thấy rõ cảm xúc dâng trào trong đáy mắt hai người, vành tai đỏ ửng.

Giang Trạm nở nụ cười ôn hòa chưa từng có với nàng, ánh mắt cũng vô thức dừng lại trên người nàng nhiều hơn.



Ta đứng một bên, khẽ vuốt bụng mình, lòng ngập tràn vị đắng chát.



Từ hôm đó, Giang Trạm không còn qua lại viện của ta vào ban đêm nữa.

Ban ngày cũng thường mấy hôm liền chẳng thấy bóng dáng.

Nghe nói, chàng ngày nào cũng lui tới tiểu viện Thanh U nơi Bạch Nguyệt Ảnh cư trú.



Ta bắt đầu trở nên ít nói, chẳng còn thiết ra ngoài.

Ngay cả bữa ăn cũng là phòng bếp sai người mang đến.

Trước đây, Giang Trạm luôn tự tay nấu cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Từ khi nàng đến, hắn bảo: "Nguyệt Ảnh thể nhược, không ăn được nhiều món, ta phải đích thân nấu cho nàng."

Ta tự nhủ, nàng bệnh tật thế kia, mình không thể tranh giành.

Mất một thời gian rất lâu, ta mới dần quen được.



Tương Hoa gửi tặng ta món vịt quay mà ta yêu thích.

Ta chia một nửa cho Bạch Nguyệt Ảnh, nàng cười dịu dàng nhận lấy, ăn vài miếng...

Nào ngờ lại phát bệnh tim.



Giang Trạm vội cáo quan, đưa ngự y về phủ.

Hắn nghiêm khắc mắng ta: "Nàng không nên hạnh sự tùy tiện, việc liên quan đến mạng người, ta gánh không nổi."

Nước mắt ta chực trào nơi khóe mắt.



Bạch Nguyệt Ảnh khẽ kéo tay áo hắn, giọng mềm như nước:

"Giang ca ca, muội tin nàng ấy không cố ý, huynh đừng trách nàng nữa. Muội vẫn khỏe, không sao cả."

Nàng lại quay sang nháy mắt với ta:

"Đoạn muội muội, ta biết muội không cố ý. Đừng buồn, ta còn chưa c.h.ế.t mà, không sao đâu."



Giang Trạm lạnh giọng bảo ta lui ra, từ nay về sau không được bén mảng đến tiểu viện Thanh U nữa.

Còn sai người mang đi dọn bàn, vứt luôn con vịt quay ta mới cắn được vài miếng.



Trước khi đi, hắn còn dặn:

"Nếu rảnh rỗi thì ở trong viện học thêu thùa cho tốt, đừng ra ngoài gây họa cho người khác."



Mắt ta đỏ hoe.

Giang Trạm... trước nay chưa từng nặng lời với ta như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com