Sau Khi Bạn Thân Đổi Con, Tôi Đổi Lại

Chương 3



Tôi đoán là toàn bộ số sữa bột nhập khẩu mà tôi đưa cho cô ta trước đây đều đã vào bụng đứa cháu gái này.

Tôi phàn nàn vài lời với Vương Tĩnh, kết quả cô ta đứng trước mặt tôi, đánh đứa trẻ đến không ngóc đầu liên được.

Nói rằng con bé còn nhỏ đã mưu mộ như vậy, làm hủy hoại danh tiếng của cô ta, cô ta đánh đập cho đến khi con bé khóc lóc van xin sự thương xót mới thôi.

5

Tôi cũng tức giận: "Ý cậu là gì? Tôi đưa cho con bé nhưng cậu lại đưa cho người khác, thế nào, con gái nuôi của tôi không xứng sao?”

"Cái này lại không phải đồ mới, chỉ là con gái tôi mặc chật, không thích hợp, cậu không cho con bé dùng mà lại cho cháu gái dùng, cháu gái cậu còn thân thiết hơn con gái ruột cậu sao?”

Cô ta gật đầu: "Đúng thật là tôi thân thiết với cháu gái hơn con gái, bởi vì tôi là đỡ đệ ma*, cháu gái của tôi có cùng họ với tôi, con bé không cùng họ với tôi ”

(*Chị gái chịu ảnh hưởng từ tư tưởng của gia đình, tất cả đều vì em trai)

“Tại sao cậu lại nói như vậy? Con bé là ruột thịt của cậu đấy.”

“Con đẻ của tôi. Vậy thì sao, nó lại không thể nối dõi cho tôi.”

“Cậu thật vô lý!”

Tôi không nói chuyện nữa, thấy tôi quá tức giận, Vương Tĩnh lại vui vẻ: “Này, thực xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng. Thực ra, đây mới là điều tôi nghĩ. Trẻ em thực sự không cần phải sử dụng những thứ tốt và đắt tiền như vậy, nuôi thành thói quen đua đòi là không tốt."

"Tử nhỏ dùng những thứ tốt thì làm sao nuôi thành thói quen đua đòi được? Có phải cậu sợ bản thân không đủ khả năng nuôi không? Không sao hết, là mẹ đỡ đầu của con bé, cùng lắm thì tôi cung cấp cho con bé. ”

“Không được, việc cậu muốn cung cấp là việc của cậu, nhưng tôi không thể chấp nhận.”

Tôi thấy buồn cười: "Tôi không hiểu. Ngày xưa cậu dùng đồ của tôi không một chút khách khí. Sao lúc đó cậu không thấy ngượng ngùng? Giờ đến lượt con cậu mà cậu thấy ngượng ngùng à?"

"Tôi lúc đó còn trẻ, da mặt dày, không hiểu chuyện. Bây giờ tôi thấy xấu hổ, tôi dùng của cậu, đến con tôi cũng dùng của cậu, tôi thấy không thoải mái, cảm thấy chính mình không đủ năng lực thì thôi đi, không muốn con mình cũng như vậy, khi lớn lên lại nghĩ lại, vừa sinh ra đã dùng đồ của người khác.”

6

Tôi vặn lại: "Là người khác à? Tôi không phải là mẹ đỡ đầu của con bé sao? Tại sao lại là người khác?"

Vương Tĩnh đột nhiên cúi đầu khóc: “Cậu sẽ không bao giờ hiểu được tâm tư của tôi, mẹ đỡ đầu không phải là mẹ ruột, thiếu một chút cũng không được. Tôi từ nhỏ đã nghèo khó, liền cảm thấy vô cùng tự ti, tôi không muốn con mình phải như vậy. ”

Ồ, tôi hiểu, một khi đã vậy, thì tùy cậu đi.

Mặc dù Vương Tĩnh không tốt với con gái mình nhưng lại rất quan tâm đến con gái tôi.

Điều này đối với người ngoài có vẻ khó tin nhưng cô lại không quan tâm chút nào.

Cô ta đến nhà tôi hầu như mỗi ngày để gặp con gái tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vừa đến nhà tôi, cô ta đã bỏ con gái lại và ôm con tôi vào lòng, ôm hôn con bé.

Cô ta rất keo kiệt với con gái mình nhưng lại vô cùng hào phóng với con gái tôi. Thường tặng quà cho con bé vào mỗi dịp lễ hội và sinh nhật.

Điểm cao được tặng quà, điểm kém được tặng quà, người trước là khen thưởng, người sau là sự khích lệ, an ủi.

Mà điều này đã kéo đến sự ghen ghét, phẫn nộ của con gái cô ta đối với con gái tôi.

Để cân bằng tâm lý của con gái Vương Tĩnh, tôi thường khen ngợi, tặng quà và chiêu đãi cô bé bằng những món ăn, đồ uống ngon.

Để ngăn cản Vương Tĩnh chuyển quà cho cháu gái, tôi thường tặng những món quà mà cô ta không thể chuyển được.

Đưa con bé đi xem phim, ăn một bữa thật ngon và tiêu thụ ngay tại chỗ.

Nếu không phải món quà như vậy thì sẽ hẹn với con bé, không cho mẹ con bé biết, quà sẽ để ở nhà tôi, không cần mang về, lúc nào đến nhà tôi lại chơi, dù sao thì cơ bản mỗi ngày con bé đều phải tới đây

7

Nhưng Vương Tĩnh cũng là người tàn nhẫn, cô ta thấy con gái mình rất thân thiết với tôi, mỗi lần đến nhà tôi đều rất vui vẻ.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Liền không còn mang con bé theo nữa, tôi thường tự mình đến.

Cô ta là vậy đấy. Cô ta không muốn nhìn thấy con tôi hạnh phúc trong mắt mình.

Tôi đề nghị cô ta đưa con đi nhưng cô ta luôn từ chối, nói rằng đứa trẻ trở nên hư đốn sau khi đến nhà tôi.

Cô bé là con một gia đình nghèo, không nên ham chơi mà nên ở nhà chăm chỉ học tập.

Sau này lại bảo mẹ chồng bị bệnh, vừa lúc con bé phải tới chăm sóc bà.

Là một người mẹ, bạn có yên tâm rằng một đứa trẻ như vậy lại chăm sóc người già? Hơn nữa, chẳng phải sẽ thích hợp hơn nếu cô ta lo việc này với tư cách là con dâu sao?

Vương Tĩnh cười khi nghe tôi nói: “Tôi chỉ là con dâu, không phải con gái. Mẹ chồng chưa bao giờ nuôi tôi một ngày, vậy tại sao tôi phải chăm sóc? Con gái tôi thì khác, nó là cháu gái, trong người nó có dòng m.á.u của bà, nó cũng được mẹ chồng nuôi dưỡng, để nó chăm sóc bà nội là tân tâm tận nghĩa rồi.”

Tôi đưa con gái qua thăm mẹ chồng Vương Tĩnh.

Thực ra bà ta chỉ bị liệt nhẹ nửa người chứ không bị liệt hoàn toàn.

Nhưng cả ngày không phải nằm trên giường thì sẽ là trên ghế sofa, uống nước cũng phải được cháu gái phục vụ.

Đứa trẻ dưới 10 tuổi không chỉ lo việc ăn, uống, mặc, đẩy đi dạo mà còn lo việc đưa bà đi vệ sinh, chùi đ.í.t cho bà.

Tôi nhìn thấy không đành lòng nên khuyên Vương Tĩnh đi theo mẹ chồng.

"Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tại sao lại để nó làm loại công việc này? Hơn nữa, sẽ lãng phí thời gian, đứa trẻ còn đang đi học."

Vương Tĩnh không đồng ý: "Nếu nó không làm được thì tôi cũng phải làm! Hơn nữa, để nó làm mẹ chồng tôi cũng vui, còn học hành á? Dù sao cũng có rất nhiều thời gian để làm bài tập, không cho nó làm một số việc, nó lại ham chơi thì sao? Nếu nó có thể làm được việc này từ khi còn nhỏ, nó sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc chăm sóc khi tôi già.”