Sau Khi Bạn Thân Đổi Con, Tôi Đổi Lại

Chương 6



Ngày mà tôi chờ đợi bao năm nay cuối cùng cũng đã đến.

Tôi cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình và hỏi họ đang làm gì.

Vương Tĩnh đầy mặt kiêu ngạo: "Tôi biết hiện tại cô không vừa mắt chúng tôi, cũng đã phớt lờ chúng tôi nhiều năm rồi, nhưng hôm nay tôi phải tới vì tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."

"Chuyện gì, mau nói đi."

Tôi cố tình phớt lờ cô gái bên cạnh đang nhìn tôi háo hức, như thể tôi là mẹ ruột của nó vậy.

Vương Tĩnh hắng giọng, kéo con gái đến bên cạnh: "Từ Vân, thật ra nó là con gái ruột của cô. Còn đứa con gái ở bên cạnh cô là do tôi sinh ra."

"Cô nói cái gì vậy? Bạn ngày ban mặt phát điên cái gì? Cô đây là cảm thấy con gái mình đã trở thành phế vật, không cam lòng nên muốn nhận muộn đứa con gái có tiền đồ sao?”

Vương Tĩnh cười lớn: “Tôi biết cô không tin, nhưng đó là sự thật. Nói cho cô biết, sau khi chúng ta cùng sinh con, cô còn nhớ buổi chiều hôm đó không? Tôi bảo mẹ chồng tôi kéo mẹ cô đi, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, chính lúc đó, tôi đã tráo đổi hai đứa trẻ. Cho nên, đứa con mà cô đang nuôi bao nhiêu năm nay thật ra chính là con của tôi.”

“Những năm này, nghĩ đến việc con tôi sống hạnh phúc và sung túc trong nhà cô, tôi liền cảm thấy rất mỹ mãn. Những năm đầu, tuy tôi đối xử với con cô không tốt lắm, nhưng sau khi ‘tiếp thu ý kiến’ từ chỗ cô, tôi đã đối xử với nó tốt hơn, mọi việc đều theo ý nó. Thật đúng như cô đã nói, nuôi ra một đứa cặn bã tự hủy hoại bản thân."

"Vài ngày trước tôi đã đi kiểm tra sức khỏe cho nó, nó bị sẩy thai nhiều lần, bị thương ở tử cung, sau này sẽ không thể có con. Đã vậy còn không bằng cấp, không nghề nghiệp. Tôi thấy á, cả đời này của nó chỉ là kẻ thất bại rác rưởi, không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa."

13

Vương Tĩnh đẩy con gái mình: “Đến đó đi, cô ta mới là mẹ ruột mày, từ nay về sau mày có thể sống với mẹ ruột, đừng trách tao, muốn trách thì trách mẹ ruột mày, là cô ta không thấy mày tốt.”

Sau đó lại thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng gọi con gái tôi: “Con gái yêu quý, lại đây, mẹ mới là mẹ ruột của con. Hai mẹ con chúng ta nhận ra nhau, đuổi Từ Vân ra ngoài, từ nay về sau chúng ta sẽ đoàn tụ và sống một cuộc sống tốt đẹp cùng nhau."

Mẹ chồng cô ta cũng đi về phía con gái tôi: "Cháu gái ngoan, cháu có được như ngày hôm nay ít nhiều là nhờ mẹ cháy có tâm kế sáng suốt, gia đình chúng ta đã xa cách hơn 20 năm, rốt cuộc cũng được đoàn tụ rồi. Haiz, tiếc là cha ruột của cháu đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô cách đây vài năm, không thể hưởng được phúc, có điều, cháu có thể chuyển nghĩa trang cho ông ấy trong tương lai. Cha cháu lúc sống không thể hưởng phúc của cháu, cháu liền đổi mộ cho ông ấy, cũng như báo đáp ân sinh dục.”

Con gái của Vương Tĩnh duỗi tay muốn ôm tôi, tôi ghét bỏ tránh né: “Tôi không phải là mẹ cô, mẹ cô là Vương Tĩnh.”

"Không, mẹ mới là mẹ ruột của con, Vương Tĩnh đã nói rồi, năm đó mấy người đổi con, con mới là con gái ruột của mẹ."

Bên kia, con gái tôi cũng né tránh sự tấn công cuồng nhiệt của hai người, nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ và hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Tôi ra hiệu cho cô con đừng hoảng hốt, nhìn về phía mấy người Vương Tĩnh.

"Đừng nói nhảm. Tôi biết các người không hài lòng với con mình, nhưng không thể vì vậy mà không muốn nó, lại đi nhận đứa con có tiền đồ của nhà người khác làm con mình được. Các người làm vậy sẽ khiến con mình tổn thương bao nhiêu mấy người có biết không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vương Tĩnh rất mất kiên nhẫn: "Đừng nói linh tinh nữa, đứa nhỏ này chính là con ruột của tôi."

“Cô nói là con ruột thì là con ruột à? Cô nói tráo đổi, bảo tôi tin tôi liền tin à? Muốn chứng minh thì lấy bằng chứng ra đây. ”

Vương Tĩnh vô cùng tự tin hét lên: “Muốn có bằng chứng phải không? C dám làm xét nghiệm ADN không?”

Tôi cụp mắt xuống, động tác này ở trong mắt họ giống như chột dạ, họ càng đắc ý: “Thế nào, không dám đi?”

Tôi ngẩng đầu lên và nói với giọng điệu bất chấp mọi giá: "Tại sao không dám? Cứ làm đi, nhưng mà, đây là các người đề nghị, các người phải trả phí.”

Ngay lúc đó, Vương Tĩnh và mẹ chồng, còn có con gái của Vương Tĩnh đều mặt mày hớn hở.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Vương Tĩnh, người luôn keo kiệt với tôi, và mẹ chồng gần như đồng thanh nói: "Trả thì trả.”

Cũng phải thôi, con gái tôi đã kế thừa công ty bố nó, tôi và bố nó chuẩn bị nửa đời sau đi du lịch quanh thế giới.

Nếu chứng minh được con gái là của họ thì tiền của con gái đương nhiên sẽ trở thành của họ, trong mắt họ, phí kiểm tra chẳng là gì cả.

14

Sau khi họ rời đi, tôi nhanh chóng an ủi con gái tôi đang trầm mặc chán nản, khiến con bé yên tâm.

Cô bé có chút ủy khuất, lại có chút không cam lòng: "Mẹ ơi, nếu con không phải con ruột của mẹ thì sao?"

"Không thể nào, mẹ đã nói con là con ruột của mẹ thì con chính là con ruột của mẹ, làm xét nghiệm cũng là vừa đúng ý mẹ."

Con bé bị chọc cười, sau đó cười khổ: "Mẹ ơi, con đánh giá cao sự tự tin của mẹ, nhưng chẳng phải là có điểm tự tin quá mức sao?"

Trên mặt con gái vẫn ngập tràn lo lắng.

Đúng vậy, dù sao nếu không nắm chắc thì sẽ không có ai đột nhiên đến nhà người khác, kiên quyết nói rằng đứa con của người khác là do mình sinh ra.

Tôi vỗ nhẹ vào tay con bé: "Yên tâm, con tin mẹ. Nếu không thì chúng ta cá cược nhé, nếu xét nghiệm nói con là do mẹ sinh ra thì con sẽ đi du lịch cùng bố mẹ.”

Có lẽ bị lây nhiễm bởi sự tự tin thái quá của tôi, con gái tôi đã đồng ý rất khí thế.

Vài ngày sau, báo cáo giám định được đưa tới.