Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 57: Người chuyển nhà.



Chương 57: Người chuyển nhà.

Dịch: Mẫn Mẫn.

Hôm nay Đường Uông đi thi rất thuận lợi, không những phát huy tốt mà còn không gặp những người mình ghét hoặc không muốn gặp.

"Chiều mai thi thêm hai buổi nữa là kết thúc rồi." Liêu Nguyên Tân với Đường Uông thi chung phòng, cả hai thi xong thì ra ngoài cùng nhau.

"Cái trường này điên rồi, sao không xếp tất cả lịch thi vào cùng một ngày cho xong luôn đi!" Liêu Nguyên Tân than vãn kêu ca, cậu chàng vừa đi vừa lật vở, tiếp tục ôn bài chuẩn bị cho ca thi buổi chiều.

"Một trường nhiều ngành thi chung mà, không đủ phòng thi là chuyện thường tình." Đường Uông giải thích cho cậu, đoạn mở tin nhắn group ký túc xá ra kiểm tra. Ngày mốt nhóm Hạ Miểu Miểu phải thi, hôm nay các cậu ấy đang vội thu xếp đồ đạc quay về trường.

Trong nhóm chat, các chàng trai đang gào thét không khác gì chuột chũi đất [1], ngày nào cũng đào đất thì thôi, tại sao còn phải ôn bài trong điều kiện hoàn cảnh gian truân thế này cơ chứ, đúng là khổ không thể tả.

[1] Gào thét như chuột chũi đất (bức ảnh tự động phát ra tiếng):



[Hạ Miểu Miểu muốn được nghỉ: Bây giờ cứ thấy màu vàng là mình buồn nôn...]

[Hạ Miểu Miểu muốn được nghỉ: Giáo sư an ủi tụi mình rằng đề thi lần này không khó, chắc chắn sẽ qua môn. Nhưng năm ngoái thầy cũng nói thế, mình có qua đếch đâu, may mà điểm quá trình kéo lên đấy.]

[Hạ Miểu Miểu muốn được nghỉ: Mai Đường Đường thi xong rồi!!! Mình ngưỡng mộ cậu quá! Chờ bọn mình thi xong chúng ta đi ăn với nhau nhá! Sức khỏe cậu thế nào rồi?]

[Cái thùng chỉ muốn được ngủ: Cậu thải một đống lời thừa, cuối cùng mới tới khâu hỏi thăm sức khỏe Đường Đường, đừng hòng bao biện chuyện cậu chỉ muốn đi ăn!]

Đường Uông chụp màn hình gửi cho Châu Giang Hành, hỏi anh có muốn ăn cùng bọn họ không. Học kì tới cậu bắt đầu bảo lưu rồi, lúc đó bụng dạ to lên không thể gặp ai. Vả lại nếu cậu và Châu Giang Hành đã xác định mối quan hệ thì cậu cũng nên giới thiệu cho bạn cùng phòng hay tin.

Châu Giang Hành trả lời nhanh như chớp, còn đính kèm thêm sticker, xem ra tâm trạng đang vui như mở cờ.

[Máy xúc nhà ai mạnh nhất]

[Đường Đường ôn bài trọc tóc: Thi xong có muốn tới nhà mình ăn không? Ăn gì cũng order được nè!]

[Hạ Miểu Miểu muốn được nghỉ: Có!!!]

Đường Uông lặng lẽ chuyển về màn hình trò chuyện của mình và Châu Giang Hành. Anh đang hỏi cậu có muốn dẫn bạn cùng phòng về nhà chơi khôn, nếu có thì anh và dì Dương sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho các cậu.

Vì sau bữa cơm này phải rất lâu sau mới có thể gặp lại, nếu ăn cơm ngoài e rằng không hợp khẩu vị của Đường Uông, Châu Giang Hành cũng sợ cậu chơi không đủ thoả thích.

Về phần Đường Uông, bản thân cậu thấy sao cũng được. Nhưng do cuối năm việc nhiều, Châu Giang Hành vì muốn đưa cậu đi thi mà công việc chất chồng như núi. Có đôi khi Đường Uông thức dậy đi vệ sinh lúc nửa đêm, cậu thấy Châu Giang Hành vẫn đang miệt mài tăng ca. Nếu rủ bạn đến nhà chơi, anh lại phải dành ra thêm một ngày nữa, Đường Uông sợ Châu Giang Hành chịu không nổi.

Liêu Nguyên Tân chỉ mới trò chuyện với cậu đôi câu mà Đường Uông đã cắm đầu chơi điện thoại rồi. Cậu chàng ngó mắt nhìn thấy ảnh đại diện của Nhà tài trợ, trong lòng mãnh liệt dấy lên nỗi nghi hoặc, cùng là yêu đương nhưng tại sao cậu ta không sến sẩm được như vậy chứ?

"Vài phút nữa hai cậu cũng gặp mặt rồi mà, có cần phải dính nhau như thế không?" Liêu Nguyên Tân lập tức hơn thua, nhắn tin cho bạn gái ngay và luôn, lại sực nhớ cả hai không cùng giờ thi, lúc này cô nàng còn đang làm bài cơ.

Đường Uông nghe thế mới không nghịch điện thoại nữa. Lúc Liêu Nguyên Tân muốn thảo luận chuyện buổi thi ngày mai, nhác thấy Nhà tài trợ vừa bước ra khỏi nhà ăn cách đó không xa.

Hai người hẹn nhau ở cổng trường, vì vậy Đường Uông khá kinh ngạc khi Châu Giang Hành đi vào trường. Cậu vô thức dáo dác nhìn xung quanh, may mà sinh viên vội ăn uống với đi thi, hầu như không ai chú ý tới Châu Giang Hành cả.

"Sao anh lại vào trường rồi?"

"Hôm nay có người chuyển tới, dưới sân đỗ đầy xe, người ta vận chuyển đồ đạc đi đi lại lại liên tục, có khi đến tối mới dọn xong. Anh thấy không an toàn lắm, nên hôm nay bọn mình về nhà hai ba ăn cơm nhé. Sợ em đói, anh mua chút đồ ăn cho em lót dạ đây." Nói đoạn, Châu Giang Hành nhấc chiếc túi nhà ăn lên cho cậu xem, Đường Uông nhận lấy rồi ngó mắt nhìn, hóa ra là bánh gạo trắng mềm dẻo.

Bánh gạo vừa ra lò còn bốc khói nghi ngút, sáng hôm nay Đường Uông vừa nói ngày mai muốn ăn bánh gạo, không ngờ rằng hôm nay được ăn trước rồi.

Đường Uông tốt bụng chia cho Liêu Nguyên Tân hai cái, sau đó hai người tranh thủ rời đi trước khi trường học dần trở nên đông người hơn.

Group ký túc xá chỉ vừa không xem tin nhắn một lúc là lại thành tổ hợp ba người tấu Đọc thực đơn. Đường Uông tự giác gạch hết các món như "cải thảo trụng nước sôi" [2] thử thách người khác đi, chọn lọc thực đơn rồi gửi cho Châu Giang Hành.

[2] 开水白菜 (Tên tiếng Anh: Steamed Chinese Cabbage in Supreme Soup), món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, nằm trong top những món ăn cầu kì kinh điển của "quốc yến" Trung Quốc. Vua chúa đến thế là cùng.



"Có vài món anh phải học, chưa chắc nấu ra sẽ ngon." Châu Giang Hành chỉ vào vài món trong đó rồi nói.

Đường Uông nghe xong lại đi thuật lại cho bạn cùng phòng, ba người tấu Đọc thực đơn lúc này tỏ vẻ có ăn là vui lắm rồi, họ hoàn toàn không kén cá chọn canh.

Vì ba người chuẩn bị lên máy bay nên không thể tiếp tục trò chuyện, Đường Uông đăm chiêu nhìn thực đơn của bọn họ, cứ có cảm giác hình như bản thân chưa nói điều gì đó.

Đường Uông và Châu Giang Hành về nhà ăn trưa với ba lớn, vì tranh thủ hết tất cả thời gian rảnh, Đường Uông đã lưu hết tài liệu ôn tập vào điện thoại, cả buổi chiều đều dành ra để học bài ôn thi.

Ăn cơm tối xong, cậu với anh cùng nhau về nhà. Cửa chính vẫn giữ nguyên sự gọn gàng như lúc họ ra ngoài, chỉ có thùng rác chất chồng đồ đạc chứng minh việc có người mới chuyển đến.

"Sếp Châu, Châu phu nhân, trùng hợp quá, không ngờ sẽ gặp được hai người ở đây."

Thời điểm hai người sánh bước vào trong, bỗng nhiên có một người đàn ông vốn đang nói chuyện với nhân viên quản lý tòa nhà, vừa nghe tiếng mở cửa bèn ngoảnh sang nhìn, sau đó lập tức bày vẻ mừng rỡ rồi tiến đến chào hỏi.

Dù đã được gọi Châu phu nhân những mấy lần, nhưng Đường Uông vẫn chưa quen với cái danh hiệu ấy, cậu thầm thở dài trong lòng, gióng mắt quan sát người nọ.

Người đàn ông họ Tăng này tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, trông rất có phong phạm của người thẳng thắn chính trực. Ngày thường gặp dạng người này Châu Giang Hành sẽ không buồn đoái hoài, hôm nay bỗng lại hàn huyên với đối phương đôi câu, xem ra nhân cách người nọ cũng khá tốt.

Trò chuyện đôi lời, Đường Uông mới biết hóa ra ông chú là người vừa chuyển đến đây, chẳng những vậy còn sống trên tầng của cậu. Quý ông họ Tăng kia vừa lúc cũng vừa xong việc nên tiện thể vào thang máy chung với bọn cậu.

Hôm nay dì Dương làm món bánh trứng muối Đài Loan [3], Đường Uông đang có hứng ăn nên vẫn có thể "chén" thêm một ít.

[3] Bánh trứng muối Đài Loan (蛋黄酥 - dànhuángsū), còn gọi là bánh trung thu trứng muối ngàn lớp, xem hình để biết thêm chi tiết. Này ăn cuốn phết nha hihi.

"Anh ăn bánh trứng muối không?" Đường Uông bê khay vào phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, bèn nói, "Dì làm ngon lắm, anh tắm xong ra ăn chút nhé."

Sau khi nghe thấy câu trả lời của Châu Giang Hành, Đường Uông mới quay lại phòng bếp. Cậu phát hiện dì Dương nấu thêm canh đậu đỏ, nước canh nóng hổi còn đang nghi ngút khói. Đường Uông định là múc ra để nguội, chờ Châu Giang Hành tắm xong ăn sẽ ngon hơn, chẳng qua vừa lấy bát ra, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Người tới là ngài Tăng vừa gặp khi nãy, đối phương xách theo một hộp đồ ngọt, bảo là giúp việc trong nhà tự làm nên muốn tặng cho hai người.

Từng chiếc bánh tinh xảo được đóng gói trong hộp trong suốt trông rất ngon miệng, Đường Uông nhận xong bèn đi lấy bánh trứng muối xem như quà đáp lễ.

Thấy Đường Uông thích, Tăng Chúc Vinh nhân cơ hội chêm thêm đôi câu: "Chú với sếp Châu từng hợp tác với nhau vài lần, mặc dù quy mô công ty không lớn, nhưng nếu sếp Châu và Châu phu nhân vẫn tổ chức hôn lễ, mong cả hai có thể nhớ đến ông chú này."

"Dì giúp việc nhà chú làm đồ ngọt ngon lắm, lần sau có làm thêm chú sẽ tặng cho Châu phu nhân nhé. Giờ cũng không còn sớm nữa, chú về trước đây, con gái còn đang ở nhà chờ chú về làm bài tập cùng con bé."

Đường Uông đóng cửa lại, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại lời Tăng Chúc Vinh nói, chỉ nghe thôi thì không vấn đề gì, nhưng Đường Uông bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu không tên.

Nếu cậu và Châu Giang Hành VẪN tổ chức hôn lễ? VẪN? Dù hai người đã công khai, nhưng mãi chưa làm tiệc cưới, câu này nghe cứ như đang giở kế ly gián, muốn cậu bất mãn với Châu Giang Hành vậy.

Nhưng ngẫm lại, suốt cả quá trình người nọ vẫn giữ nụ cười vô cùng chân thành, cảm giác đối phương mang lại không giống kiểu người đó, Đường Uông tự nhủ chắc bản thân cậu cả nghĩ quá thôi.

Chờ cho Châu Giang Hành tắm xong bước ra ngoài, Đường Uông đang ngắm nghía vỏ ngoài của bánh để phán đoán thành phần bên trong, e sợ có nguyên liệu nào cậu không ăn được.

"Dì Dương làm à?" Châu Giang Hành nhìn lướt qua, "Sao em không ăn?"

"Ngài Tăng tặng đó, em không biết bên trong có thành phần nào em không ăn được không, anh ăn một nửa rồi chừa phần em nhé." Quả nhiên, sức hút của bánh ngọt vẫn to hơn bánh trứng muối.

"Nhà chú ấy mở tiệm bánh ngọt, dạo gần đây đang phát triển theo hướng đồ ngọt kiểu Trung. Chú có đầu óc kinh doanh lắm, nguyên liệu làm bánh cũng chất lượng." Châu Giang Hành nếm thử nửa cái trên tay Đường Uông, bánh không quá ngọt còn rất mềm mịn, chắc Đường Đường sẽ thích lắm.

"Nếu em thích, lần sau anh sẽ đưa em đi dạo tiệm bánh của chú ấy."

Nghe anh nói vậy, Đường Uông bèn gật đầu, có lẽ câu nói đó của Tăng Chúc Vinh chỉ là thuận miệng nói ra, cậu cũng không canh cánh trong lòng thêm nữa.

__

Lời tác giả:

Liêu Nguyên Tân: Cũng là yêu nhau, tại sao mình không sến súa được như thế nhỉ?

Châu Giang Hành: Chúng tôi không những sến, chúng tôi còn chơi trò tình, tứ.

Lời trans:

Thanh minh đội mồ sống dậy, khuyến mãi hẳn 3 chương 🤣 cả nhà Thanh Minh an khang!!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com