Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 10



Mông của Mặc tổng, xúc cảm thật sự quá đỉnh!

Phải nói rằng, trong số những con người từng gặp, Mặc Uẩn Tề chính là người đẹp trai nhất, từng góc cạnh đều hoàn hảo.

Kể cả... mông!

Mặc Uẩn Tề nheo mắt lại, giọng trầm thấp mang theo nguy hiểm khiến người khác cảm thấy có gì đó sắp xảy ra: "Em biết mình đang làm gì không?"

Cố Giai Minh đáp tỉnh bơ: "Chơi lưu manh đó!"

Mặc Uẩn Tề bị chọc tức đến bật cười, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt vào đôi con ngươi trong veo của cậu, giọng ý vị xa xăm: "Thật ra, tính tôi không hiền như vẻ bề ngoài đâu, nếu như em..."

Mặc Trạch Dương đột nhiên từ lưng ghế sô pha bò qua, đạp lên người Cố Giai Minh, bất ngờ chen ngang câu thoại của cha mình. Bé nhào tới ôm lấy cổ ông bố ruột, tay chân phối hợp cùng lúc, loay hoay leo lên, dùng đôi chân ngắn cặp lấy vai Mặc tổng, cuối cùng thành công ngồi chễm chệ trên cổ. Vì lưng cha ruột to rộng hơn ba ba, bé mất nhiều sức hơn chút, nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ.

Mặc Trạch Dương ôm đầu Mặc tổng, hỏi nghiêm túc: "Nếu tui lỡ tè lên cổ chú, chú có đánh tui không?"

Mặc tổng mặt kéo cả đống vạch đen: "......"

Cố Giai Minh lúc này đã nằm bò hẳn ra, vừa nhìn cảnh trước mắt vừa rất có hứng thú nghĩ: không biết sau khi bóc cái lớp vỏ cao quý lạnh lùng kia ra, bên trong Mặc tổng có còn tao nhã được như vậy không? Có bình tĩnh được như cây cột nhà không?

Đúng lúc đó điện thoại reo, Cố Giai Minh cầm lên liếc nhìn rồi nghe máy: "Chào Trịnh ba ba."

Trịnh Học Thiệu – người đàn ông luôn cho rằng mình vẫn còn trẻ, vẫn có thể sinh thêm đứa nữa – khóe môi giật giật. Tuy ngoài mặt nghiêm túc, nhưng thật ra anh mới chỉ 35. Thế nhưng từ ngày Cố Giai Minh hay gọi anh là "Trịnh ba ba", bây giờ đến cả đám người xung quanh cũng gọi theo, gọi đến mức anh dần có tâm thái... người già thật sự.

Trịnh Học Thiệu quan tâm hỏi: "Hôm nay quay ổn chứ?"

Cố Giai Minh trả lời hời hợt: "Cũng ổn."

"Không đụng độ gì với Đặng Hưng đấy chứ?"

"Cũng ổn."

"'Cũng ổn' là có ý gì? Nói cho tử tế vào coi!"

"Cũng ổn tức là... ờ thì cũng ổn thật mà."

Trịnh Học Thiệu ngừng một lúc, rồi dặn cậu: "Anh nói này, cậu ở đoàn phim thì ngoan ngoãn vào, đừng gây chuyện. Anh đang giúp cậu thương lượng lại cát-sê, giờ cậu từ vai nam phụ thành nam chính rồi, giá hồi đầu là quá thấp. Mà đầu tư bộ phim hiện giờ đổi thành ông chủ nhà mình, nên cậu cẩn thận, đừng làm người ta khó chịu."

Cố Giai Minh giật mình: "Ông chủ?!" Cậu lập tức đè Mặc Trạch Dương đang quậy xuống, quay sang hỏi Mặc Uẩn Tề: "Anh mua bộ phim này hả?!"

Mặc Uẩn Tề điềm đạm sửa lại mái tóc bị con trai túm rối: "Bộ phim này là do Hồng Sâm Điện Ảnh đầu tư. Tôi chỉ thấy tiềm năng nên bỏ thêm một ít vốn thôi."

Cố Giai Minh méo mặt, khóc không ra nước mắt. Hình như cậu lại tự dấn thân vào tay người ta rồi.

Cố ảnh đế lặng lẽ túm lấy vạt áo Mặc tổng, tỏ vẻ oan ức hỏi nhỏ: "Ông chủ, anh thật sự không phải tới trả thù tôi đấy chứ? Anh sẽ không gây khó dễ cho tôi đâu ha?"

Mặc Uẩn Tề bật cười, nhẹ nhàng gõ vào gáy cậu, ánh mắt sâu xa: "Còn phải xem em thể hiện thế nào."

Cố Giai Minh: "......"

Xong đời!

Kế hoạch 'thuê bảo mẫu không nợ nần' chính thức ngâm nước nóng!

Giờ mà đi rót ly nước cho ông chủ, còn kịp không ta? QAQ

"Giai Mính? Cố Giai Minh? Nè!"

"Dạ dạ!" Cố Giai Minh hoàn hồn, vội đáp: "Trịnh ba ba, anh nói tiếp đi."

Trịnh Học Thiệu nghiêm giọng: "Cậu vừa nói chuyện với ai đấy?" Trong lòng anh, chuyện tình cảm của Cố Giai Minh vẫn là một quả bom nổ chậm. Không khéo một ngày nào đó nổ tung, bay luôn fan nữ.

Cố Giai Minh thở dài uể oải: "Với ông chủ mà anh vừa nhắc đấy. Cái người từng là chồng cũ huyền thoại ấy."

Trịnh Học Thiệu sững người. Nhớ lại chuyện cũ – ông chủ tên họ Mặc, con trai Cố Giai Minh cũng họ Mặc. Nói như vậy... chẳng phải cùng họ Mặc à?

Anh lập tức bừng tỉnh, nhớ đến chuyện năm xưa Cố Giai Minh từng đào hôn, lại suốt ngày bị anh nhắc nhở không được xào couple với đồng nghiệp, giữ hình tượng trong sáng... Trịnh ba ba giận run người: Đàn ông như vậy mà cậu còn dám bỏ, cậu bị ngu hả?!

Cố Giai Minh cũng vừa tỉnh ngộ – anh có tiền đầu tư phim, thế mà lại không có tiền mua nhà?!

Mặc tổng bình thản đáp: "Bỏ tiền đầu tư thì quên luôn chuyện mua nhà. Giờ trong người chẳng còn xu nào."

Cố Giai Minh căm phẫn buông con trai ra: "Lên đi con, cắn ảnh!"



Sáng hôm sau, lịch quay bận rộn khiến Cố Giai Minh chỉ có thể vừa ngồi xe vừa ăn sáng.

Mặc Trạch Dương cũng đành ăn sáng cùng cha ruột. Hai bàn tay nhỏ ôm cái bánh bao nhân thịt, bé vừa nhai vừa nhìn trộm ông cha bên cạnh, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Mặc Trạch Dương dè dặt hỏi: "Chú sẽ thừa lúc ba ba không có nhà mà đem tui bán đi hả?"

Mặc tổng vừa ăn cháo vừa đáp: "Sẽ không."

Mặc Trạch Dương gặm một miếng bánh bao, lại hỏi tiếp: "Chú có mua kẹo cho tui không?"

Tưởng con muốn ăn kẹo, Mặc tổng ngẫm nghĩ một chút: "Sẽ."

Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, nhìn ông cha bằng ánh mắt đầy cảnh giác: "Tự dưng cho con nít ăn kẹo là người xấu đó nha."

Mặc tổng bất lực thở dài: "Cha không phải là chú, cha là ba của con. Từ nhỏ phải học cách xưng hô cho đúng, gọi là daddy."

Mặc Trạch Dương thì chỉ nghe được nửa câu đầu, còn lại vẫn đắm chìm trong thế giới bé con của mình: "Người xấu không bao giờ tự nhận mình là người xấu, giống như sói xám cũng đâu nói với cô bé quàng khăn đỏ là mình là sói xấu. Sói xám ăn luôn cô bé, nuốt vô bụng, nếu không có bác thợ săn đến cứu thì cô bé sẽ biến thành cục phân rơi xuống bồn cầu, mãi mãi không quay lại được."

Mặc tổng nghẹn họng, gắng nuốt miếng cháo, suýt sặc.

Mắt bé con vẫn còn đầy đề phòng: "Chú sẽ không lén tiếp cận tụi con, rồi bắt cóc tui mang đi chứ?"

Mặc tổng bình thản đáp: "Không."

Để bé con khỏi luyên thuyên nữa, Mặc tổng bưng chén cháo nhỏ, đút từng muỗng vào miệng con trai. Nhưng động tác lóng ngóng vụng về làm đổ cả cháo lên áo bé – cái áo trắng sạch sẽ mới thay xong.

Mặc Trạch Dương lập tức nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ: "Ba ba chưa bao giờ vụng về như vậy!"

Mặc tổng: "......"

Mặc Trạch Dương đúng là thông minh vượt chuẩn tuổi, nói năng lanh lợi, tư duy rõ ràng. Nhưng ở một vài phương diện thì vẫn cực kỳ trẻ con. Điều này khiến Mặc Uẩn Tề phát hiện: những tri thức dạy con anh học được... hoàn toàn vô dụng.

Sau đó, Mặc Trạch Dương vào phòng thay một chiếc sơ mi trắng khác, khoác thêm áo len mỏng bên ngoài. Đứng trước gương soi trái soi phải, bé cảm thấy mình vẫn chưa đủ đẹp trai, chưa đủ khí chất.

Mặc tổng nhìn đồng hồ, sốt ruột thúc giục: "Xong chưa?"

"À... Tui cần ngắm thêm ba phút. Chú thấy chỗ nào của tui không đẹp không?"

Mặc tổng thành khẩn đáp: "Ba thấy chỗ nào của con cũng đẹp hết, hoàn hảo."

Lần đầu trong đời vỗ mông ngựa, lại là vỗ mông ngựa chính con trai mình, tâm trạng Mặc tổng thật sự không biết diễn tả thế nào.

Mặc Trạch Dương cau mày, nhìn kỹ thêm vài lần, rốt cuộc phát hiện vấn đề: "Lão Mặc, chú không thấy dây giày bên trái của tui dài hơn bên phải à?"

Sắp trễ tới nơi, Lão Mặc: "......"



Bên phía Cố Giai Minh, tiếp tục bận rộn với lịch quay. Buổi sáng phải diễn cùng Đặng Hưng một phân đoạn, cậu cố tình "ép diễn" đối phương ba lần bốn lượt mới cho qua. Cách trả đũa ấu trĩ này cứ như trò chọc ghẹo của trẻ con, khiến Đặng Hưng tức đến mức mặt đỏ tai nóng, nghẹn lời không thốt ra được câu nào, chỉ biết nép vào góc tường... giận dỗi.

Không thể công khai xé mặt với Cố Giai Minh – ai còn muốn giữ mặt mũi?

Đến trưa, Cố Giai Minh bưng hộp cơm đến bên Đặng thiếu gia, cười như không có chuyện gì: "Tiền bối đừng sốt ruột, cảm giác phải từ từ tìm, dù sao anh diễn vai phản diện, mà anh ngoài đời đâu phải người xấu."

Đặng Hưng suýt nữa ném hộp cơm đi. Cái gì mà "tìm cảm giác"? Rõ ràng là mỉa mình nhập vai chậm! Còn nói ai là người xấu? Vai này ban đầu là chính phái nha, chỉ sau mới hắc hóa thôi được không?

Đặng Hưng từng đóng không ít phim, nhưng chẳng tạo nổi tiếng vang. Đội ngũ phía anh quyết định lần này thử nhận vai phản diện – nếu may mắn "bật" lên thì tốt. Nhân vật này là loại ngụy quân tử, bên ngoài tử tế nhưng hại chết Chung Ly Thiều. Nếu diễn sống, nhất định sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.

Ban đầu anh còn tự tin. Ai ngờ gặp phải tên điên Cố Giai Minh, không chỉ ép diễn mà còn cố ý đè anh dưới tay. Lý do vì sao? Không lẽ kỹ thuật diễn của mình thật sự kém?

Không thể nào!

Chắc chắn là do Cố Giai Minh chơi chiêu!

Đặng Hưng tức đến độ bỏ hộp cơm sang bên, không nuốt nổi nữa, ngồi xổm gặm kịch bản, âm thầm lên kế hoạch đối phó!

Cố Giai Minh tặc lưỡi vài tiếng: thiệt là siêng quá chừng.

Ảnh đế đại nhân nhanh chóng bưng cơm hộp tới chỗ đông người – ăn cơm phải đi kèm hóng chuyện mới đúng điệu.

Còn chưa ăn được vài muỗng, bên ngoài đã nhốn nháo. Mấy cô bé nhân viên ríu rít chạy vào: "Mính ca ơi, Trịnh ba ba tới kìa! Dắt theo một cậu nhóc siêu cấp đáng yêu luôn!"

"Cậu nhóc"? Cố Giai Minh cắn cánh gà đoán: chắc là Bạch Vũ – người vào vai em trai Chung Ly Thiều, tức Chung Ly Mân.

Quả nhiên, lát sau Vương đạo và Trịnh Học Thiệu xuất hiện, dẫn theo một cậu thiếu niên ngượng ngùng. Vương đạo giới thiệu: "Đây là Bạch Vũ, nghệ sĩ mới ký của công ty Giai Mính, vào vai Chung Ly Mân. Còn nhỏ tuổi, mọi người giúp đỡ nhiều nhé."

Bạch Vũ trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, nét mặt thanh tú. Chưa kịp mở lời thì má đã đỏ ửng.

Cố Giai Minh nheo mắt tặc lưỡi: nguyên một con chuột bạch nhỏ, bảo sao nhìn rụt rè thế.

Đã là yêu, lại cùng công ty, cũng chẳng có lý do gì để làm khó. Cậu đứng dậy, kéo Bạch Vũ lại gần, vỗ vai cậu bạn trẻ: "Từ giờ là em trai tôi đó, mọi người nhớ chiếu cố nha!" Cậu vốn không thích mấy bình hoa không biết diễn, nhưng đã được Trịnh Học Thiệu chọn, chắc chắn không phải dạng vô dụng. Giúp được thì giúp.

Bạch Vũ nhìn thần tượng, mắt long lanh sáng rỡ, mồ hôi đầm đìa sau gáy – trời ơi ảnh sờ lưng mình kìa!!

Trịnh Học Thiệu hơi bất ngờ, vì trước đây Cố Giai Minh không bao giờ chịu dẫn dắt tân binh.

Đúng là đã trưởng thành rồi. Trịnh ba ba mỉm cười mãn nguyện, tối qua được "thuận theo chiều gió", tâm trạng cũng tốt hẳn: "Giai Mính à, tới đây, anh có chuyện muốn bàn với cậu."

Cố Giai Minh bưng hộp cơm đi theo.

Trịnh Học Thiệu hỏi khẽ: "Chuyện tối qua cậu nói rốt cuộc là sao? Kể lại anh nghe đi."

Cố Giai Minh vẫn ung dung nhai cánh gà: "Chuyện gì cơ?"

Trịnh Học Thiệu cúi giọng, nghiêm mặt hỏi: "Cậu với ông chủ đó!"

"A, là vụ tôi chạy trốn đám cưới đó." Cố Giai Minh nhai nhồm nhoàm, thở dài, "Chắc anh ta muốn trả thù, giờ làm ông chủ của tôi, bám theo quấy rối lúc tôi đóng phim." Còn ăn vạ ở nhà cậu nữa chứ, thôi thì... xem như trả công bảo mẫu.

Trịnh Học Thiệu nghiến răng: "Người như vậy mà cậu cũng nỡ bỏ?! Cặp mắt cậu để làm cảnh à? Đã chạy trốn đám cưới thì còn làm diễn viên làm gì hả?"

Mất mặt chết đi được!

Cố Giai Minh cũng bực: ai mà ngờ Mặc Uẩn Tề lại như vậy đâu! Không được, tối nay phải nói chuyện đàng hoàng!

Không thể chần chừ nữa, tối nay phải nói dứt điểm!

Phải nghĩ cách ra chiêu mới được!



Tác giả có lời muốn nói:

Mặc tiểu nhãi con: "Lão Mặc!"

Mặc tổng: "Gọi là daddy!"

Mặc tiểu nhãi con: "Daddy, cha mua cho con một con gấu về nuôi được không?"

Mặc tổng: ▼_▼

Mặc tiểu nhãi con: "Lão Mặc ơi! Về nhà ăn cơm tối!"