Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 9: Em dám mò về thiệt đó nha



Cố Giai Minh đứng ngay bên cạnh Đặng Hưng, nheo mắt đánh giá anh ta một lượt, rồi giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu bất ngờ khom người cúi chào rất lễ phép: "Chào tiền bối!"

Đặng Hưng khựng lại, gương mặt lập tức sầm xuống.

Về lý mà nói, anh đúng là tiền bối của Cố Giai Minh. Nhưng xét trên địa vị hiện tại, Cố Giai Minh rõ ràng đã vượt xa anh một bậc. Nếu Đặng Hưng lớn hơn nhiều tuổi, chấp nhận cái lễ này cũng không sao. Vấn đề là, anh ta chỉ hơn Cố Giai Minh vài tuổi.

Theo hồ sơ, Cố Giai Minh debut năm 22 tuổi, năm nay mới vừa 27, trong khi Đặng Hưng đã 33. Nếu là người biết điều, chắc chắn sẽ đứng dậy đáp lễ. Nhưng chuyện không đơn giản thế. Trước kia Đặng Hưng luôn tìm cách đè đầu cậu, trong lòng khó chịu vì cho rằng cậu trẻ tuổi mà nổi lên nhanh là nhờ "bán thân". Vừa rồi lại bị Cảnh Kiều Kiều làm mất mặt, cái tính thiếu gia của anh cũng trỗi dậy, bây giờ sao có thể cúi đầu nhận lễ?

Trợ lý của Đặng Hưng mặt mũi tái mét, biết rõ mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, càng hiểu tính tình ông chủ nhà mình, nên người đại diện trước đó đã dặn kỹ: gặp Cố Giai Minh thì tốt nhất nên né, giờ cậu ta đâu còn là tân binh như ngày nào, tránh được là phải tránh, đừng rước thêm phiền phức. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, e là muốn tránh cũng không nổi.

Trợ lý hấp tấp nhắc nhở: "Anh Hưng, anh Mính đang chào kìa!"

Đặng Hưng hít sâu một hơi, chuẩn bị nuốt cục tức mà gật đầu lấy lệ thì Cố Giai Minh đã quay mặt bước đi.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía Đặng Hưng đầy khó chịu – ảnh đế người ta lịch sự chào hỏi mà không thèm đáp, nhà có tiền đến mức coi ai cũng không ra gì sao?

Đặng Hưng đang định mở miệng giải thích thì nghẹn lại, ngực như có cục đá đè nặng.

Cảnh Kiều Kiều cười híp mắt, kéo cái ghế vốn để một bên lại gần, rồi lôi thêm một cái ghế mới đặt xuống, vỗ vỗ thành ghế đầy nhiệt tình: "Ngồi ghế này này! Để chị ngắm cái gương mặt này một chút nào! Mặt của Mính Mính nhà ta đúng là 360 độ đẹp trai không góc chết luôn!"

Cố Giai Minh ngồi xuống, cười như không: "Tiền bối, tương lai còn dài lắm ~"

Há miệng ra mà không thốt nổi lời nào, Đặng Hưng chỉ còn biết im bặt: "......"

Nói đi cũng phải nói lại, Cố Giai Minh vẫn đáng ghét như xưa!

Trợ lý Giả lại đốt thêm một dãy nến trong lòng cho Đặng nhị thiếu. Cố Giai Minh vốn chẳng mưu mô gì, làm gì nghĩ đó, không có kế hoạch. Nhưng đôi khi cậu buột miệng nói vài câu lại khiến người khác trở tay không kịp – bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không biết hậu quả lời mình nói ra sẽ lớn đến thế nào.

Mính ca mất trí nhớ của tụi này... chắc hồi xưa là lão yêu quái thật.

Thật sự đáng sợ!

Chờ Cố Giai Minh hóa trang xong, đội khăn trùm đầu, quý công tử ngọc thụ lâm phong như bước ra từ tranh lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Trong kịch bản, Chung Ly Thiều xuất thân từ thế gia, giai đoạn đầu một bụng kinh luân, mê vẽ tranh, thích làm thơ, dáng dấp đẹp đến mức có thể sánh với Phan An. Tuấn tú ngời ngời, được bao tiểu thư quyền quý ngưỡng mộ, trước khi gia nhập đội quân của Dực Vương thì chính là một vị công tử phong hoa tuyệt đại.

Cố Giai Minh đứng dậy, vung tay áo, lớp cẩm y trắng vẽ một đường cung tao nhã trong không trung. Một tay đặt sau lưng, tay còn lại nâng khẽ lên – động tác thuần thục vô cùng. Cậu không nhớ đã từng luyện bao giờ, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Tạo hình sư lập tức đưa tới một chiếc quạt xếp có cán làm từ ngọc.

Cố Giai Minh mỉm cười, "soạt" một tiếng mở quạt, trên mặt quạt trắng tinh nổi bật một chữ to viết bằng mực đen: Ngạo.

"Sách! Chữ còn không đẹp bằng mình viết." Cố Giai Minh bình luận đúng trọng tâm, còn vì sao mình viết thư pháp đẹp như thế thì... cậu cũng chẳng nhớ.

Cảnh Kiều Kiều vui vẻ rút điện thoại: "Đừng nói gì hết, để chị chụp một tấm trước đã!"

Cố Giai Minh vốn tính tình tốt, liền để cô chụp thoải mái, còn hớn hở bảo: chụp xong thì gửi cho cậu, cậu muốn đăng Weibo.

Cảnh đầu tiên quay chính là phân đoạn Dực Vương gặp mặt Chung Ly Thiều lần đầu. Vương đạo nghiêm túc đi theo sau nhắc nhở: "Hai người lần đầu gặp nhau, Dực Vương từ lâu đã nghe danh tài hoa của Chung Ly Thiều, lần này chỉ là muốn thử một phen. Lời thoại thuộc hết chưa?"

Cố Giai Minh gật đầu lia lịa, rồi ngờ vực đảo mắt một vòng: "Cảnh đầu chỉ có hai ta thôi à?"

Vương đạo mặt lạnh: "Cậu có ý kiến?"

Cố Giai Minh nghiêng đầu thắc mắc: "Không có nữ chính sao?"

Tuy vai nữ chính ít đất diễn, nhưng dù sao cũng là nữ chính. Trịnh Học Thiệu từng sớm dặn cậu một đạo lý: đừng bao giờ tranh đất diễn với người khác, đặc biệt là nữ, nếu không sẽ dễ bị ghét.

Vương đạo ho nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt chòm râu: "Có chứ, nhưng vai nhẹ lắm. Từ giờ trở đi, cậu không còn là nam phụ nữa. Sau khi đội ngũ chuyên môn phân tích, tôi phát hiện bộ này đi theo mô-típ song nam chính sẽ hấp dẫn hơn."

"Vai vị hôn thê của cậu cũng được cắt rồi. Tôi suy nghĩ rất kỹ, phim này lấy chủ đề quyền mưu, là một đại tác phẩm xây dựng quốc gia. Nếu thêm vai nữ, kịch bản dễ sa vào tình cảm nhi nữ, thế thì đã lệch khỏi mục tiêu ban đầu." Biên kịch già đẩy gọng kính đen, nghiêm túc bổ sung: "Chung Ly Thiều theo đuổi nữ chính mà không được, bi kịch ấy sẽ khiến nhân vật có chiều sâu, khán giả cũng dễ cảm thông hơn."

Cố Giai Minh ngồi nghe, mặt đơ ra: "......" Mấy người này nói chuyện đúng kiểu pháo đôi – lúc bắn thì rầm trời, bắn xong thì im ru không tăm tích.

Cùng lúc ấy, Mặc tổng đã cử người chuyên nghiệp đến làm việc với Vương đạo, còn bản thân thì sớm tan làm để thực hiện chức trách một người cha – một người chồng. Anh tự tay đón Mặc Trạch Dương về, gọi thư ký toàn năng đi siêu thị, lấp đầy tủ lạnh, rồi còn đặc biệt thuê đầu bếp nấu bữa tối mang tới tận nơi.

Vì Mặc tổng... thật sự không biết nấu ăn.

Mặc Trạch Dương đang cưỡi xe đồ chơi của bé, chân giẫm loạn xạ, lúc lùi lúc lượn, xoay một vòng 180 độ rồi phóng vèo qua phòng khách, qua cả ban công tầng một, chơi không biết trời đất. Mặc tổng vừa mới ngồi xuống đọc vài trang tài liệu đã thấy chân mình tê rần. Cúi đầu nhìn, đối diện là một đôi mắt to tròn vô tội.

Vừa rồi bé trượt xe bị lệch hướng, va đúng vào cẳng chân dài của ông bố ruột.

Biết mình làm sai, Mặc Trạch Dương rất dũng cảm nhận lỗi: "Xin lỗi, tui không cố ý."

Mặc tổng mỉm cười, xoa đầu bé: "Đi chơi tiếp đi."

Mặc Trạch Dương chớp mắt một cái, rồi tiếp tục lái xe chạy mất. Hôm nay cha ruột đón về nhà hình như không đáng ghét như mọi khi. Nếu thang điểm là 100, hiện tại miễn cưỡng cho ổng được 1 điểm, khỏi sợ kiêu.

Chưa được hai phút, Mặc tổng đã nghe một tiếng "phanh!" chói tai, sau đó là một tiếng kêu: "Oa!"

Vốn là người luôn trấn định, lần này Mặc tổng cũng giật mình, ném cả xấp giấy xuống, lao thẳng vào bếp. Chỉ thấy Mặc Trạch Dương ngồi xổm trên sàn, mặt ngơ ngác nhìn bãi sốt cà chua tung tóe. Ngẩng đầu lên thấy Mặc Uẩn Tề, bé mếu máo, mắt long lanh mà không dám khóc.

Mặc tổng đành bất lực bế con lên. Nhìn gương mặt nhỏ giống hệt mình thuở nhỏ đang nước mắt lưng tròng, lòng anh cảm thấy hơi chấn động. Một tay ôm bé, tay kia mở vòi nước, rửa sạch đôi bàn tay dính sốt cà chua. Cuối cùng, anh quyết định gác công việc sang bên, nghiêm túc dỗ con.

Anh đề nghị rất nghiêm túc: "Chúng ta chơi một trò chơi nhỏ, vừa chơi vừa chờ ba ba về nhà nhé?"

Mặc Trạch Dương tròn mắt, nước mắt còn chưa kịp rơi mà đã bị nghẹn trở lại, đôi mắt đen long lanh như hạt trân châu, hiển nhiên rất tò mò.

Mặc tổng nhéo nhẹ má bé, nghiêm giọng: "Đây là trò chơi chỉ dành cho nam tử hán."

Mặc Trạch Dương gật đầu: có vẻ hứng thú tăng vọt!

Mặc tổng nói như ra lệnh: "Từ giờ trở đi, ngồi yên, ai cử động người đó thua."

Mặc Trạch Dương bĩu môi, hứng thú vừa lên lập tức tụt xuống không phanh. Bé nhìn ông bố một cái, ánh mắt không hề giấu giếm sự khinh bỉ.

Bé sờ trán Mặc tổng, nghiêng đầu hỏi: "Chú bị sốt à?"

Bé không hiểu, đầu óc Watt sao? Ai lại nghĩ ra kiểu trò chơi này chứ?

Bị chính con trai xem thường, Mặc tổng: "......"

Mặc Trạch Dương dụi mắt, quyết định tiếp tục cưỡi xe đồ chơi. Bỏ mặc cha: "......"

Một vòng sau quay lại, bé đột nhiên hỏi rất ngây thơ: "Chú có nhiều tiền lắm đúng không? Có thể mua nhiều đồ không?"

Tìm được chủ đề chung với con, Mặc tổng nhàn nhã hỏi: "Con muốn gì?"

Mắt Mặc Trạch Dương sáng rực: "Chú mua được gấu trúc về nuôi không?"

Mặc tổng im lặng.

Mặc Trạch Dương cũng lặng theo một nhịp, rồi bỗng nhiên như hiểu ra: thì ra cha bé thật sự không giàu. Bé chỉ muốn một con gấu trúc mà cũng không đáp ứng được.

Mặc tổng nhìn đôi mắt bé con chuyển từ trông đợi sang... thương hại, thở dài xoa trán. Có lẽ đã đến lúc đổi người dạy con rồi!



Khi Cố Giai Minh về đến nhà, bữa tối đã được bày sẵn trên bàn. Mặc Trạch Dương vẫn cưỡi xe con chạy vòng vòng, năng lượng dồi dào như mọi khi. Mặc tổng theo sát phía sau, không dám rời nửa bước.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lòng Cố Giai Minh đột nhiên chùng xuống, một dòng nước ấm len lỏi chảy qua lồng ngực.

Về nhà là có thể thấy con, có cơm ăn – Cố Giai Minh xúc động suýt khóc. Đây... có phải là hạnh phúc không? Chỉ là, nợ Mặc Uẩn Tề hình như ngày càng chồng chất. Nếu cậu còn không tỉnh ra, có khi cả đời này thật sự chỉ có thể làm... yêu tinh mất.

"Ba ba ~~" Mặc Trạch Dương vui vẻ nhào vào, ôm lấy đùi cậu. Liền sau đó bị bế bổng lên, ôm chặt trong lòng, dụi má không ngừng, trái một cái phải một cái, hai cha con cứ thế hôn tới hôn lui, hôn mãi không thấy đủ. Từ khi Cố Giai Minh đi quay phim, hôm nay mới là lần đầu tiên bé được về nhà sớm như vậy, hưng phấn đến mức nhảy nhót suốt.

Mặc Uẩn Tề nhìn Cố Giai Minh, mỉm cười ôn hòa: "Về phòng thay đồ rồi rửa tay ăn cơm đi."

Cố Giai Minh theo phản xạ gật đầu, trong lòng trỗi dậy một dòng chữ to: Vợ tui đúng là hiền thục đảm đang!

Phi phi phi!

Cậu vội lắc đầu, xua tan mấy suy nghĩ hoang đường. Mình không thể dính dáng tới nhân loại yếu đuối! Cậu còn phải tu thành chính quả nữa!

Sau bữa tối, Cố Giai Minh đi tắm, rồi uể oải nằm nghiêng trên sô pha, mắt nhìn Mặc Trạch Dương đang nhảy tới nhảy lui như sóc con. Lười biếng liếc sang Mặc Uẩn Tề, cậu nói: "Hôm nay là ngày đầu khai máy, quay vài cảnh rồi nghỉ. Ngày mai bắt đầu chính thức, chắc chắn tôi không kịp về. Về sau hai người cứ ăn trước, đừng chờ tôi."

Cậu nằm nghiêng, chiếc áo ngủ rộng trễ xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Cổ trắng ngần hơi ngửa ra sau, tạo thành một đường cong gợi cảm. Là hồ yêu, vốn dĩ đã mang theo mị lực, cộng thêm tư thế lười biếng này, toàn thân cậu đều viết hai chữ: câu dẫn.

Một loại hồ ly tinh không giống hồ ly tinh – nhưng vẫn là hồ ly tinh biết câu người.

Mặc tổng ngồi đối diện bắt được tín hiệu rất nhanh: đây là đang quyến rũ.

Y hệt năm năm trước, cả người như đang hét: "Không ăn tôi, anh không phải đàn ông!"

Mặc Uẩn Tề liếc cậu từ đầu đến chân, ánh mắt dần trầm xuống: "Được."

Cái liếc đó khiến toàn thân vốn lười biếng như không xương của Cố Giai Minh run nhẹ. Cậu cảnh giác đảo mắt quanh phòng: Có phải có ai đó đang mưu hại mình?

Lúc này Mặc Uẩn Tề đứng dậy, Cố Giai Minh cũng xoay đầu theo dõi, phát hiện anh đang đi rót nước liền giơ tay gọi: "Tôi cũng muốn!"

Để anh ta rót cho một cốc nước chắc không tính là tạo nhân quả chứ? Cố Giai Minh âm thầm suy tính, quyết định nên trích một khoản coi như phí bảo mẫu, giống như cậu trả tiền cho Giả Xuyên vậy. Thế giới nhân loại vốn là mua bán sòng phẳng, ai cũng không nợ ai.

Kế hoạch này... có lý! Không sai đâu!

Vì sự khôn ngoan của mình, cậu âm thầm vỗ tay hoan hô!

Mặc tổng bưng hai ly nước trở lại, ngồi ngay bên cạnh Cố Giai Minh. Cậu không để ý, bò lên uống ngon lành, rồi đặt ly trả lại.

Mặc Uẩn Tề ngẩn người, chưa kịp phản ứng.

Cố Giai Minh dúi ly nước vào tay anh: "Nè, ly của anh, cầm lấy."

Nhìn ly nước trong tay, khóe môi Mặc Uẩn Tề khẽ giật. Anh vỗ nhẹ lên eo cậu, hỏi: "Bình thường em sống kiểu này à?"

Cố Giai Minh quay đầu lườm: "Anh đánh tôi hả?"

Mặc tổng đứng dậy, vừa đặt ly nước xuống vừa thở dài: "Vậy mà cũng gọi là đánh?"

Cố Giai Minh lúc này mới ngộ ra – cái tên nhân loại yếu ớt này dám giở trò lưu manh với cậu! Nghĩ cậu sẽ mắc câu sao? Nghĩ cậu sẽ vui mừng nhào tới hôn hít rồi lăn lên giường à? Hồi đó là hồ yêu đơn thuần, chứ giờ không ngây thơ nữa rồi!

Thật sự nghĩ cậu không dám phản đòn à?

Thói xấu này phải trị!

Và thế là... Cố Giai Minh rất oai phong mà sờ mông anh một cái.

Ai bảo anh dám vỗ eo tôi? Tôi sờ lại mông anh – ngầu chưa!

Tác giả có đôi lời gửi gắm:

Cố Giai Minh: "Tôi không muốn cả đời làm yêu tinh, tôi muốn tu thành chính quả cơ!"

Mặc Uẩn Tề: "Ừ."

Mặc Trạch Dương: "Dạ."

Cố Giai Minh: "Hai người có thể nghiêm túc phối hợp với tôi một chút không?! Là nghiêm túc thật đó!!"

Mặc Uẩn Tề: "Vậy sinh thêm hai đứa nữa đi."

Mặc Trạch Dương: "Sinh thêm một em trai cũng được!"

Cố Giai Minh: "......"