Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 122-2



Hai con hồ ly con và hai quả trứng tròn xoe mắt, nghe mà không hiểu lắm. Mặc Trạch Dương giơ móng lên, muốn phát biểu, Cố Giai Mính chỉ chỉ vào bé: "Đại ca, mời phát biểu!"

"Ba ba nói cũng đúng, nhưng nếu có người ức hiếp tụi con, mà còn cố tình lấn tới, không chịu buông tha, vậy thì... đánh cho họ luôn!"

Cố Giai Mính: "Đại ca nói rất đúng! Nhị ca có muốn nói gì không?"

Nhị bảo chỉ giơ trảo, lắc lắc nhẹ.

Mặt Cố Giai Mính tối sầm, tiểu nhóc này còn dám phản bác cậu? Ý là tụi nhỏ là hồ ly không phải người? Được rồi, nhóc còn nhỏ, chưa hiểu hết đạo lý trong nhà là ba ba quyết hết. Sau này phải dạy lại đàng hoàng mới được.

Mặc Uẩn Tề ngồi một bên nhìn, cảm giác như đang xem chương trình động vật thế giới. Nhìn Cố Giai Mính nói chuyện với con mà anh chẳng hiểu gì, chỉ thấy buồn cười.

Cố Giai Mính còn quay sang thắc mắc: "Lão Mặc, anh xem nhị bảo nhà tôi này, lớn rồi mà chưa biết biến hình, chưa biết nói, có phải phát triển chậm không? Não có vấn đề gì không?"

Mặc tổng: "...... Nó còn chưa phá trứng lần hai mà. Có khi là do anh chưa dạy nó thôi."

Cố Giai Mính nghĩ cũng phải, liền tự động bỏ qua nửa câu đầu của Mặc tổng: "Vậy đợi tam bảo với tứ bảo cùng ra rồi dạy một thể cho đỡ mệt!"

Cố tiểu yêu lười mà.

Mặc tổng chỉ biết cạn lời. Anh thật sự không hiểu vì sao Cố Giai Mính dám chắc hai quả trứng kia là hồ ly, lại còn khăng khăng là con gái. Với đà này... đúng là không thể tin vào suy luận của hồ ly nhà anh nữa rồi.

Ngày hôm sau, Cố Giai Mính tiếp tục đi quay phim. Là diễn viên gốc Hoa duy nhất của đoàn, cậu lúc nào cũng đến sớm hơn mọi người, đúng chuẩn hình mẫu chuyên nghiệp. Ra nước ngoài rồi thì không thể chỉ đại diện cho bản thân nữa, cậu bây giờ không còn là Cố Giai Mính đơn thuần nữa, mà là cố. hoa. ảnh đế. Trà!

Dù là diễn xuất hay cách cư xử, Cố Giai Mính đều không muốn làm người trong nước phải xấu hổ vì mình. Dù sao thì cậu cũng là người của công chúng, mà sự phân biệt chủng tộc đã xảy ra rồi, nếu bản thân không thể hiện cho tốt thì chẳng phải càng khiến người ta coi thường sao?

Một người gốc Hoa vừa lịch sự, vừa có kỹ năng diễn xuất, lại lái xe giỏi, còn biết cả võ thuật Trung Hoa như Cố Giai Mính thì ai mà không thích cho được? Bạn bè trong giới của cậu ngày càng đông. Từ dàn diễn viên từng đoạt vô số giải chính cho đến cả nhân viên hậu trường, hầu như chẳng ai là không quen Cố Giai Mính.

Cố tiểu yêu có một thói quen đặc biệt: ai mà cậu thích thì chỉ cần gặp một lần là nhớ tên ngay, còn ai không thích, có nói tên đến tám trăm lần cậu cũng chẳng buồn nhớ. Ví dụ như cái tên từng chửi cậu là "Mông-gô-lô-ít chó má" - một tên diễn viên tóc vàng da trắng nào đó, Cố Giai Mính đã quên sạch tên rồi, chỉ nhớ rõ là hắn từng mắng cậu, lại còn thiếu cậu một mạng. Hê hê!

Kohl Đặc mấy ngày nay không hề xuất hiện ở đoàn phim. Lúc nào Cố Giai Mính có mặt, là hắn tránh mặt ngay. Hắn sợ Cố Giai Mính. Diễn viên gốc Hoa nhỏ nhắn kia đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý khủng khiếp. Vừa nhìn thấy Cố Giai Mính là hắn lại liên tưởng đến mãnh thú dữ tợn, chân mềm nhũn, suýt quỳ tại chỗ, chỉ muốn trốn. Người khác thì thấy Cố Giai Mính kéo hắn tránh xe lao tới, riêng hắn thì thấy như thể cậu dùng tay không chặn xe vậy. Tóm lại là đáng sợ như quỷ nhập tràng.

Hôm nay lại đúng lúc cần diễn một cảnh có cả Kohl Đặc lẫn nam chính, Cố Giai Mính - vai phụ - cũng có mặt trong cảnh đó.

Trong đoạn phim này, khí chất của Kohl Đặc hoàn toàn bị vai phụ là Cố Giai Mính lấn át. Vai nam phụ của cậu còn nổi bật hơn cả vai nam thứ của Kohl Đặc. Đã vậy, hắn lại hay lấy cớ không hợp với đoàn phim để nghỉ quay, diễn kiểu ngôi sao lớn còn hơn cả diễn viên chính. Đạo diễn đoàn vốn đã không vui: "Ba anh chi tiền tài trợ thì cũng không thể coi việc quay phim như trò đùa!"

Khi Kohl Đặc xuất hiện, vừa thấy Cố Giai Mính mặc sơ mi trắng, dáng vẻ gọn gàng sáng sủa đứng giữa các diễn viên trò chuyện vui vẻ, sắc mặt hắn liền tái xanh.

Đạo diễn đoàn càng nhìn càng khó chịu. "Ngậm miệng không nói thoại thì hậu kỳ còn lồng tiếng được, chứ mặt mày như xác sống thế kia thì hậu kỳ bó tay!" Huống hồ Cố Giai Mính còn từng cứu mạng hắn, vậy mà đến câu cảm ơn cũng không có. Đạo diễn Clarence thở dài, nhớ đến lời Mặc Uẩn Tề từng nói, thầm nghĩ: "Về sau chọn diễn viên đúng là phải xem cả nhân cách."

Cố Giai Mính mỉm cười nhìn về phía Kohl Đặc, chờ đối phương liếc trộm lại liền tặng ngay một nụ cười nam thần tiêu chuẩn, hé ra hàm răng trắng đều như bắp ngô: "He, he."

Kohl Đặc run lẩy bẩy, chân mềm nhũn, suýt quỳ.

Cố Giai Mính: ^_^

"Ê!" Ngay lúc cậu đang cười như thiên thần về phía Kohl Đặc, bả vai bỗng bị ai đó vỗ nhẹ. Nam diễn viên da đen Caroll - người đóng chính - nhe răng trắng bóng cười: "Tụi mình đua thử một trận đi?"

Từ khi tận mắt chứng kiến tay lái của Cố Giai Mính, nhiều diễn viên mê tốc độ trong đoàn cứ nằng nặc đòi thi đấu với cậu. Trước đây đạo diễn không cho vì địa hình nguy hiểm, giờ đổi địa điểm, họ thuê trọn cả đoạn cao tốc, đua thế nào cũng được.

Cố Giai Mính nheo mắt cười. Một người thường mà dám thách đấu với yêu tinh như cậu? Không biết cậu có thể chạy tám trăm dặm không nghỉ à?

Hai người đứng cạnh nhau, một người to cao lực lưỡng, da đen bóng loáng, một người nhỏ nhắn trắng trẻo, mặt mũi dễ thương như bánh bao sữa - đối lập rõ rệt. Thế mà lại định thi đấu với nhau! Người vây xem náo nhiệt xung quanh lập tức cổ vũ rôm rả: [Không sợ hắn! Lên đi lên đi lên đi! Xử lý hắn!]

Cố Giai Mính cười tươi như hoa: "Được thôi! Ai thua thì giữa trưa mời ăn kem nhé!" Nói rồi cậu liền chọn chiếc xe vừa mắt nhất, nhanh nhẹn leo lên, vỗ vỗ tay lái: So thì so!

Caroll cười ha hả cũng leo lên xe. Hai người chuẩn bị xuất phát, toàn bộ nhân viên và diễn viên xung quanh đều vỗ tay cổ vũ. Một nửa trong số đó là cổ vũ cho Cố Giai Mính - diễn viên ngoại quốc. Chỉ từ chuyện này cũng đủ thấy nhân phẩm của cậu thế nào.

Đạo diễn Clarence thấy vậy cũng không cản được nữa, bèn gọi riêng Kohl Đặc ra một góc dạy dỗ, nhấn mạnh thân phận của hắn: đã làm diễn viên thì ít nhất phải có tinh thần chuyên nghiệp.

Kohl Đặc mặt mày trắng bệch, không dám nói lời nào. Hắn thật sự không dám đối mặt với Cố Giai Mính. Nếu không phải hợp đồng có điều khoản vi phạm cực kỳ nặng, hắn đã bỏ quay lâu rồi.

Clarence thậm chí đã nghĩ tới chuyện đuổi thẳng hắn ra khỏi đoàn. "Sau này quay tiếp phần chín, dù cha hắn có chi bao nhiêu tiền thì tôi cũng không dùng người này nữa!"

Bên kia, Cố Giai Mính và Caroll đã đua về. Cậu dẫn đầu suốt chặng đường, vừa xuống xe thì suýt bị mấy người trong đoàn phấn khích nhấc bổng lên ăn mừng. Gương mặt cậu rạng rỡ như thiên sứ.

Không ít người trẻ chưa kết hôn bị gương mặt đó hút đến mức không rời mắt nổi.

Đạo diễn Clarence không nhịn được liền nhắn tin cho người bạn thân của mình: "Người yêu của anh đúng là sinh ra để phát sáng. Nụ cười của cậu ấy đủ để thu hút bất cứ ai. Này bạn già, anh nên cẩn thận giữ kỹ một chút đấy."

Clarence thật sự lo Mặc Uẩn Tề tìm được người yêu vất vả lắm, giờ lại bị đám diễn viên siêu đẹp trai trong đoàn phim này cuỗm mất thì phí lắm.

Nhận được lời nhắc nhở đầy tình nghĩa đó, Mặc tổng: ▼_▼

Mặc tổng cảm thấy, đã đến lúc phải đi thăm đoàn phim một chuyến.

Lúc Mặc tổng tới, Cố Giai Mính đang ngồi cùng mấy diễn viên chính, chia sẻ mấy món đặc sản cậu mang từ Trung Quốc qua, nào là cổ vịt cay, nào là que cay.

Que cay được cuốn trong bánh tráng nướng to, hương vị cay nồng ăn còn ngon hơn cả khoai tây chiên hay hamburger mà đoàn phim chuẩn bị.

Mấy diễn viên chính bị cay tới nhe răng trợn mắt, phải liên tục uống nước giải nhiệt, vậy mà vẫn ăn rất khí thế.

Cố Giai Mính ngồi chính giữa, rõ ràng chỉ là vai phụ, vậy mà lại hòa nhập hoàn toàn vào nhóm diễn viên chính, không ai coi cậu là người ngoài.

Mặc tổng nheo mắt lại, đúng là không thể mất cảnh giác được.

Vừa cảm nhận được Mặc tổng tới, Cố Giai Mính đã vui vẻ chạy ra đón. Mặc tổng khẽ cong khóe miệng, đang định thể hiện một chút sự hiện diện thì điện thoại vang lên, là Mặc Trạch Dương gọi tới: "Daddy! Không ổn rồi! Lão tam đập thúc thúc chết rồi!"

Mặc tổng: Đã chết!?

Hiếm khi thấy Mặc tổng biến sắc mặt nhanh đến vậy, lập tức trắng bệch. Với sức hai quả trứng kia, đánh không nhẹ chút nào, lỡ đâu thật sự làm một người thường ngất xỉu thì...

Cố Giai Mính cũng hoảng hốt khi nghe thấy: "Cái gì?!"

Đúng lúc đó lại nghe Mặc Trạch Dương thở dài một hơi: "Làm con sợ chết khiếp, con cứ tưởng thúc thúc bị đập chết luôn rồi, ai ngờ chỉ là ngất đi, còn thở!"

Cố Giai Mính nghẹn một hơi ở cổ họng, nuốt không trôi mà cũng không ói ra nổi, tức đến tắc nghẹn: "Cái đồ con trai nghịch ngợm! Hù chết người ta rồi!"

Về nhà nhất định phải đánh mông! Không đánh không được! Ai đời lại nói chuyện nghiêm trọng kiểu đứt đoạn như vậy chứ, dọa cả cha ruột nó mặt mày trắng bệch ra rồi kìa.

Mặc tổng đưa hộp cơm cho Cố Giai Mính, chỉ kịp nói một câu rồi quay đầu đi luôn: "Cơm cho em, anh về trước xem sao."

Cố Giai Mính nhận lấy, chưa kịp ăn đã đưa luôn cho mấy người trong đoàn: "Em đi với anh, em cũng lo quá."

Cái trứng kia còn chưa nở đã đập người ta ngất xỉu, tám phần là do hai quả trứng phi hồ gây chuyện. Thúc của nó lúc ngất có thấy chúng nó không? Nếu thấy thì phiền to, có khi phải xóa ký ức của Mặc Nguyên Bân, không thì cả nhà sẽ bị ông ấy lột áo choàng hết.

May mà buổi chiều Cố Giai Mính không có cảnh quay, đạo diễn chẳng buồn nói thêm gì, để mặc Mặc Uẩn Tề dẫn người đi. Clarence còn nghiêm túc phổ cập cho cả đoàn biết: Người tới dẫn Cố Giai Mính đi là người yêu của cậu ấy, Cố Giai Mính đã kết hôn rồi!

Thế nhưng mấy diễn viên chính lúc này đã bắt đầu ăn phần cơm mà Cố Giai Mính để lại, bọn họ hiện giờ đều bị món ăn của cậu mê hoặc hoàn toàn, chỉ còn hứng thú với đồ ăn, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm ai hôn ai hay chưa hôn.

Lúc này ở trang viên Hoa Hồng, quản gia Buck nghe theo chỉ huy của Mặc Trạch Dương, đưa Mặc Nguyên Bân lên giường. Bốn tiểu nhóc con, chia đều hai bên, vây quanh thúc thúc đang hôn mê bất tỉnh. Mặc Trạch Dương đưa bàn tay nhỏ ra, trước tiên sờ lên ngực của thúc, thấy hơi thở vẫn đều đều, liền nhẹ nhõm thở ra: "Tốt rồi, tim vẫn còn đập, thúc vẫn còn sống."

Mặc Trạch Hàm cũng đưa một móng vuốt ra, sờ sờ cánh tay của thúc: "Tốt rồi, còn ấm, thúc còn sống."

Lão tam và lão tứ - hai quả trứng - ngồi xếp hàng, im lặng ngồi xổm mười mấy giây, sau đó không hẹn mà cùng nhảy lên bụng Mặc Nguyên Bân: "Tốt quá, bụng mềm nè, thúc còn sống!"

Ngay sau đó, cả hai bị Mặc Trạch Dương mỗi tay túm một quả, kéo bay xuống khỏi bụng thúc. Đại ca nổi giận: "Hai đứa đừng có nghịch ngợm! Nhỡ thật sự làm thúc thúc bị thương thì sao?"

Lão tứ liền trượt nhẹ cái vỏ trứng, tránh xa lão tam, vì chuyện này không phải nó đập, là do lão tam đập.

Mặc Trạch Dương trừng mắt nhìn sang, giọng nghiêm khắc: "Đừng có mà trốn trách nhiệm! Là do hai đứa cùng nhau phá phách, mới làm thúc thúc ngất đó!"

Bị đại ca mắng, hai quả trứng lập tức ngoan ngoãn trở lại. Mặc Trạch Dương thở dài nhảy xuống giường, vừa đi vừa dặn dò: "Không ai được chạy loạn! Ta đi lấy nước cho thúc uống, nghe nói đặt bát nước lên mặt là tỉnh lại liền!"

Mặc Trạch Dương không thấy được rằng, Mặc nhị thiếu vốn đã tỉnh, khi nghe tới câu đó khóe miệng liền giật giật.

Sau khi đại ca oai phong lẫm liệt rời đi, hai quả trứng lập tức nhào vào lòng nhị ca làm nũng. Bị đại ca mắng, tụi nó tủi thân lắm. Nhị ca nhẹ nhàng liếm từng đứa, rồi dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa lên vỏ trứng, không nói lời nào mà vỗ về hai đứa nhỏ. Hành động dịu dàng ấy khiến hai quả trứng được an ủi, trong lòng ấm áp, lại muốn nhảy tưng tưng lên vì vui sướng.

Chẳng bao lâu sau, Mặc Trạch Dương bưng một bát nước trở lại, tay còn lại cầm theo một chiếc muỗng nhỏ. Quản gia Buck đi ngay phía sau, nhìn thấy hành động của cậu bé thì tốt bụng nhắc nhở: "Thiếu gia, cậu định làm gì vậy..."

Mặc Trạch Dương nghiêm túc trả lời: "Cho thúc uống một ngụm nước là sẽ tỉnh lại ngay! Trên TV người ta đều làm vậy mà! Nếu không được thì hắt nguyên bát nước vô mặt!"

Mặc nhị thiếu đã bị nhị ca lột miệng ra sẵn, ngoan ngoãn nhìn đại ca ra hiệu: Ta giữ rồi, ca ca mau rót vô đi!

Quản gia Buck nhìn Mặc nhị thiếu bằng ánh mắt đồng cảm, không hiểu sao vừa nãy tỉnh rồi mà vẫn cố giả ngất tiếp được.

Lúc này, sau khi đã nắm rõ tình hình, Mặc nhị thiếu rốt cuộc từ từ mở mắt, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào bốn nhóc con trước mặt: ▼_▼