Cố Giai Mính đứng trên sân khấu, nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, nhìn xuống dưới là từng ánh mắt chờ đợi, cậu ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, trang nghiêm nói: "Tôi chỉ muốn nói rất đơn giản, có ba ý chính!"
Phía đại diện chính quyền lập tức khựng lại, vì trong bản phát biểu không hề có câu nào như thế! Làm gì có ba ý nào ở đó?
Cố Giai Mính đã thu hút trọn vẹn ánh mắt của mọi người, tiếp tục nghiêm túc nói: "Thầy cô tiểu học từng nói không biết bao nhiêu lần, phải kính trên nhường dưới. Thấy ông bà ngã thì nên đỡ dậy, ông bà cũng đừng rảnh rỗi giả vờ ngã ngay trước mặt người ta rồi đòi bồi thường. Người ta không đỡ thì không sao, đỡ một cái thì lại bị vu cho gãy tay gãy chân, như vậy đến lúc thật sự có người bị xe đụng hoặc con cháu của các vị bị xe đụng, sẽ chẳng ai dám ra tay giúp đỡ nữa."
Mặt mấy người bên phía chính quyền đã trắng bệch, người ngồi nghe bên dưới cũng ngơ ra, câu nói quá thẳng, còn lôi cả đời đời con cháu vào!
Cố Giai Mính nói tiếp: "Một điều nữa là phải yêu quý môi trường, từ mỗi người bắt đầu. Trái đất nóng lên, băng tuyết tan, sớm muộn gì cũng nhấn chìm cả lục địa. Thế hệ này có thể không sao, nhưng đời con, đời cháu, đời chắt của các vị thì sao? Chẳng lẽ muốn để họ trả giá cho những gì mình làm hôm nay? Để rồi tuyệt hậu à? Vậy thì không ổn. Và cuối cùng, là phải yêu chuộng hòa bình, đừng đánh nhau nữa. Hết rồi."
Cậu ta cứ thích kiểu nói chuyện không hề làm ra vẻ thuyết giảng như vậy! Những lời phía chính phủ viết ra phía trước, giờ nghe như bị cậu vứt hết sạch!
Còn mấy nhân viên làm việc ở hiện trường... ai nấy đều như bị sét đánh ngang tai!
Những gì cậu ta nói hoàn toàn khác với bản nháp diễn thuyết mà mọi người đã chuẩn bị cho cậu ấy!! Bản thảo mà họ đưa cho Cố Giai Mính trước đó không phải như vậy đâu! Đó phải gọi là một bài phát biểu cực kỳ trang trọng, xúc động dạt dào cảm xúc, dù là dùng để trả lời phỏng vấn cũng không chê vào đâu được!
Vậy mà bây giờ, Cố Giai Mính cứ mở miệng ra là "đời đời con cháu mười mấy đời", nghe cứ như đang đe dọa người ta vậy!
Cố Giai Mính vẫn giữ vẻ bình tĩnh đứng trên sân khấu, mỉm cười hoàn hảo như một nam thần, vừa phát hiện các nhân viên phía dưới đang trừng mắt nhìn mình liền nhếch môi gật đầu đáp lại, như thể đang nói: Không cần hoảng hốt, tôi cũng chẳng còn cách nào, vì bản thảo bị cặp song sinh xé mất rồi, tôi làm gì biết trên đó viết gì đâu? Đối với những lời phía chính phủ thì không cần nói dài dòng, nói thẳng ra nghe còn chân thật hơn. Nhất là câu cuối cùng, tôi còn tự ý thêm vô: Nhất định phải sống hòa thuận, đừng đánh nhau, nhân loại thật sự rất yếu ớt, chưa từng trải đời. Tiểu yêu tinh bây giờ cũng đáng thương, cũng chưa từng trải đời!
Trịnh Học Thiệu sắp té xỉu luôn rồi, Cố Giai Mính căn bản là chưa hề nhìn qua bản thảo! Sau này còn phải làm phỏng vấn nữa, ai biết cậu ta có buột miệng nói thêm câu nào động trời không, hắn đã tuyệt vọng lắm rồi.
Lễ trao giải vừa kết thúc, Trịnh Học Thiệu lập tức chạy đi tìm Cố Giai Mính, nhưng nhân viên phụ trách lễ tân lại nói: "Lúc buổi lễ còn chưa kết thúc, Cố tiên sinh đã được người khác mời đi rồi."
Trịnh Học Thiệu sốt ruột hỏi: "Ai mời cậu ấy đi?"
Nhân viên kia vẫn giữ nụ cười lịch sự, "Thật xin lỗi tiên sinh, ngài hiện tại chưa đủ tư cách để biết việc này."
Trịnh Học Thiệu tức đến bật cười: "Các người dắt nghệ sĩ của tôi đi mà nói tôi không đủ tư cách để biết à?"
Đúng lúc này, Giả Xuyên tìm được Trịnh Học Thiệu, kéo người ta đi luôn: "Mính ca biết ngay thế nào anh cũng không tìm được cậu ấy, rồi thể nào cũng tới hỏi mấy nhân viên."
Trịnh Học Thiệu mặt lạnh như tiền, đến cả trợ lý của Cố Giai Mính còn biết cậu ta đi đâu, trong khi hắn là người đại diện thì cứ như biến mất khỏi bản đồ.
Còn lúc này, Cố Giai Mính đang ôm hai chiếc cúp vàng, ngồi trong một căn phòng họp nhỏ, đối diện là một ông lão đang mỉm cười nhìn cậu.
"Ngài nói gì tôi nghe không hiểu thật." Nói đến chuyện đấu đá quyền lực, Cố tiểu yêu từ đầu đến cuối đều không hiểu.
Ông lão kia mặc bộ đồ kiểu cũ màu xám tro, dáng vẻ như thể vừa bước ra từ thời kỳ Dân quốc, ánh mắt xám nhạt lạnh lẽo nhìn Cố Giai Mính đang tỏ ra "ngây ngô", cười nhạt một tiếng, "Là thật sự không hiểu, hay đang giả bộ không hiểu?"
Cố Giai Mính trừng mắt nghiêm túc nói: "Thật sự nghe không hiểu!"
Ông lão bật cười, "Vậy thì tôi nói thẳng luôn nhé. Là một yêu tinh, trước khi anh muốn ra mặt giúp con người thì nên suy nghĩ cho kỹ về thân phận của mình. Hiện giờ, nhân loại là chủ nhân của thế giới này, còn yêu tinh thì sắp tuyệt diệt rồi, anh không nghĩ đến tương lai của yêu tộc chúng ta sao?"
Lúc này Cố Giai Mính mới hiểu rõ, hóa ra là đang muốn cậu từ nay về sau đừng giúp con người nữa.
"Tôi có giúp gì được mấy đâu." Cố Giai Mính vô tội phản bác, nghe sao cứ như kiểu cậu là phản đồ của yêu tộc vậy. Hơn nữa, đám người mà cậu chơi chung toàn là người bình thường, không giết yêu, không phản loạn, chỉ là dân lương thiện, giúp hay không cũng chẳng liên quan gì ai.
Hiển nhiên là đối phương rất không hài lòng với sự "mù quáng" của cậu, nghe cậu giải thích xong lại càng coi đó là hành vi "giả ngốc", là tội phản bội!
"Bên trên chúng tôi đã từng thảo luận rồi, chúng tôi nhìn trúng thiên phú của anh, muốn đào tạo tử tế, vì vậy mới có buổi gặp mặt hôm nay."
"Tôi nói này ông già..."
"Gọi ta là Mộc trưởng lão!"
"...... Được rồi Mộc trưởng lão, tôi không phải loại yêu tinh siêng năng gì đâu, tôi thật sự rất lười, các ngài đừng phí công bồi dưỡng tôi làm gì!" Cố Giai Mính thể hiện dáng vẻ thành khẩn thật lòng, "Xin hãy tha cho tôi, cũng coi như buông tha cho chính các ngài."
Mộc trưởng lão giận tới mức sắc mặt tái mét, tức đến mức xanh lè luôn, không phải nói phóng đại.
Cố Giai Mính bị dọa sợ, trời ơi! Tức đến trúng độc rồi! Cậu nhanh chóng liếc nhìn hai bên, muốn tìm người làm chứng, lỡ đâu vị yêu tinh này đột nhiên nổi khùng rồi ngã quỵ, ai đứng ra chứng minh được cậu không làm gì cả?
Nhìn quanh không thấy ai, Cố Giai Mính đành phải vội vàng khuyên nhủ: "Ngài bình tĩnh chút, chúng ta nói chuyện lý lẽ đi. Tại sao yêu tinh lại không thể giúp con người? Khi gặp chuyện, điều đầu tiên cần làm là tự xét lại mình, rồi mới tìm lỗi ở người khác. Các ngài cứ ôm lòng thù ghét nhân loại thế, thì con người đương nhiên đâu dám tiếp nhận các ngài! Chính vì hai bên nghĩ quá nhiều, nên mới tạo ra tình cảnh như hiện giờ - ngoài mặt thì hòa bình, chứ bên trong ai cũng muốn giơ vuốt ra. Sao không thử sống hòa thuận đi? Tôi có thể làm đại sứ hòa bình cho cả hai bên, cùng nhân loại bắt tay giảng hòa, vì tương lai của tất cả, đừng đánh nhau nữa."
"Không biết hối cải!" Mộc trưởng lão giận đến phát điên, chống gậy gầm lên: "Ngươi sao có thể được chọn làm tấm gương đạo đức! Tư tưởng ngươi rõ ràng có vấn đề rất nghiêm trọng!"
Cố Giai Mính ôm chặt lấy chiếc cúp vàng của mình, sợ đối phương giận quá giành lấy mất. Bây giờ trong nhà có nhiều con nhỏ thế kia, cái cúp này đem bán vẫn có thể đổi lấy đồ ăn vặt. Lúc này, Cố tiểu yêu vẫn chưa biết, chiếc cúp đó chỉ được mạ một lớp vàng mỏng mà thôi. Nhìn thấy đối phương tức đến run cả người, Cố Giai Mính cũng có điều muốn nói: "Nếu các ngài thật sự muốn để lại con đường cho đời sau của Yêu tộc, vậy thì đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện gây sự. Rất nhiều con người là thân thiện, tiểu yêu tinh cũng vậy. Chỉ vì mấy lão yêu phản nhân loại trong các ngài truyền dạy tư tưởng thù hằn đó, mới khiến họ đi sai đường. Các ngài cứ nói nhân loại không bao dung chúng ta, nhưng chúng ta đã từng bao dung nhân loại chưa?"
Mộc trưởng lão sắp bị chọc tức đến bùng nổ. Yêu tinh mà họ coi trọng, định đào tạo thành người mang trọng trách vực dậy Yêu tộc, thế mà lại là một kẻ thân thiết với con người, phản đồ!
Cố Giai Mính: "Tôi chỉ thích hòa bình thôi, tôi yêu thế giới này. Không có chiến tranh, cuộc sống như bây giờ đang phát triển rất tốt. Đừng lôi tôi vào chuyện chống đối nhân loại, có trả tiền tôi cũng không làm."
Mộc trưởng lão tức đến mức đạp cửa bỏ đi, Cố Giai Mính bất đắc dĩ nhìn ông già đập cây gậy kêu "bốp bốp bốp" vang cả hành lang, trong lòng thầm than - thật đó, cậu thật sự có thể làm đại sứ hòa bình mà.
Lúc tìm được Trịnh Học Thiệu, đối phương vẫn còn đang giận dỗi, Cố Giai Mính mệt hết sức, ai cũng trừng mắt với cậu, vậy cậu biết phải nhăn mặt với ai đây?
Cố Giai Mính quyết định mặc kệ không dỗ nữa, cứ để Trịnh Học Thiệu giận cho hả, giận đến mức tóc giả cũng bay luôn đi cho rồi!
Cả hai im lặng một hồi lâu, Trịnh Học Thiệu thấy Cố Giai Mính không có ý định giải thích gì, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng lạnh giọng nói: "Về thôi, chiều còn có buổi ghi hình sưu tầm."
Cố Giai Mính mệt mỏi thở dài, giờ cậu chỉ muốn về nhà ôm con ngủ cho yên.
Nhưng điều khiến Cố Giai Mính càng thêm mệt hơn là, sau khi hoàn thành ghi hình chiều hôm đó, lại có hai người nữa tìm đến gặp cậu. Một là bà cụ Thanh Long từng gặp trước đây, người còn lại chính là Bạch Trạch đại thúc - người mà cậu đã từng gặp một lần.
Hai đại yêu tinh bất ngờ xuất hiện trong phòng hóa trang của Cố Giai Mính, dùng pháp thuật thời gian định thân toàn bộ trợ lý trong phòng, khiến ai nấy đều đứng như tượng. Bạch Trạch đại thúc cầm hai cây kem thật to, cười tươi lắc lắc trước mặt Cố Giai Mính: "Tiểu hồ ly, có muốn ăn kem với ta không?" Ngữ điệu ấy nghe chẳng khác gì đang dỗ trẻ con, mà kỳ lạ là, Cố Giai Mính lại cảm thấy người này thật sự từng nuôi con nít - cái cách nói chuyện giống hệt cậu khi dỗ nhóc con nhà mình vậy.
Cố Giai Mính nheo mắt quan sát, đều là lão yêu cả, mà lão yêu này rõ ràng đáng yêu hơn cái ông ban nãy nhiều, xem như nể mặt kem vậy. Cậu cười cười kéo ghế cho hai vị lão nhân: "Ngồi xuống tám chuyện đi."
Trong nhóm đại yêu cổ xưa này, Bạch Trạch trông có vẻ là người trẻ nhất, tầm hơn ba mươi tuổi, mặt không có nếp nhăn, mặc bộ đồ thể thao trắng muốt hàng hiệu, sạch bong không dính chút bụi. Nhìn như vậy lại càng thấy trẻ hơn. Hắn đưa cây kem còn lại cho Cố Giai Mính, cười híp mắt: "Đừng khách sáo, lần này ta mời."
Cố Giai Mính tò mò nhìn hắn giữa thời tiết lạnh thế này mà vẫn xắn tay áo ăn kem, động tác hết sức đời thường, thiện cảm lập tức tăng thêm một bậc, "Hai người đột nhiên tìm tôi, không phải chỉ để ăn kem chứ?"
Thanh Long lão thái chỉ lắc đầu, chẳng buồn nói gì thêm.
Cố Giai Mính do dự một chút, rồi cũng cười cười nhận lấy cây kem, xắn tay áo bắt đầu ăn.
Ba người không ai nói gì, trợ lý trong phòng vẫn đang bị định thân, cửa cũng bị khóa lại, cả căn phòng chỉ có âm thanh của Cố Giai Mính và Bạch Trạch đại thúc nhai kem, lớp vỏ chocolate giòn vỡ vang "rắc rắc", nghe mà thấy giòn tan.
Bạch Trạch đại thúc ăn xong trước, liếc nhìn ngón tay mình, rồi nhìn quanh không thấy khăn giấy, rất thản nhiên cúi đầu liếm liếm sạch kem dính trên tay, rồi kiểm tra lại một lần - sạch bóng.
Cố Giai Mính: "......"
Thật là... một vị đại yêu chẳng quan tâm gì đến vệ sinh cả!
Bạch Trạch tủm tỉm nhìn Cố Giai Mính ăn xong, liền thò tay vào trong áo, móc ra một vật gì đó, vẻ mặt như đang hiến vật quý: "Ta lại có bảo bối muốn tặng ngươi đây!"