Bạch Trạch lấy ra một cục đá màu trắng, đưa tới trước mặt Cố Giai Mính: "Tảng đá này nếu gặp được người có duyên sẽ phát sáng, cậu tin không?" Vẫn là giọng điệu như đang dỗ trẻ con.
Cố Giai Mính hứng thú kêu "oa" một tiếng, cầm lấy ngắm nghía: "Lợi hại vậy sao? Ờm, chắc tôi không phải người có duyên rồi."
Cố tiểu yêu trong lòng thì đang gào thét: Gặp ma mới có duyên! Mấy lời này ngay cả Mặc Trạch Dương bây giờ cũng không thèm tin! Nhưng vì cậu là yêu tinh thương người già yêu trẻ, đành chịu đựng để ông chú già thích đóng vai đáng yêu này chọc chơi một chút thôi.
Bạch Trạch cũng bất ngờ, không ngờ Cố Giai Mính lại "dính câu" nhanh đến vậy. Trước giờ chưa từng có ai phản ứng như thế cả. Hắn tiếc nuối tặc lưỡi mấy cái: "Người có duyên không phải cậu, mà là người đàn ông sống chung với cậu kia."
"Lão Mặc nhà tôi á?" Cố Giai Mính cảnh giác nheo mắt lại: "Chú ơi, không phải chú định mồi chài tụi tôi đó chứ?"
Bạch Trạch vội vàng lắc đầu: "Không không không, tôi là vì tương lai của yêu giới mà suy nghĩ thôi. Anh ta rất có thể là người có thể giúp đỡ chúng tôi. Yêu cầu của chúng tôi cũng không cao đâu, chỉ cần giữ nguyên hiện trạng là được rồi. Chúng tôi không tranh giành địa bàn với con người, sống sót được là mừng rồi."
Cố Giai Mính không ngờ đối phương lại nói trắng ra như thế: "Ơ này, lão Mặc có thể giúp được gì chứ?"
Yêu giới giờ khốn đốn tới mức đó sao? Sống còn chẳng nổi nữa à?
Thanh Long lão thái cuối cùng cũng lên tiếng: "Coi như đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của chúng tôi. Dù chỉ là thử vận may cũng được, có còn hơn không. Theo quẻ tượng lão sơn dương bói ra, từ lúc con hồ ly Thanh Khâu giáng trần là chúng ta đã có một cơ hội sống sót. Có phải là Mặc tiên sinh hay không, bây giờ cũng chưa thể xác định được. Nhưng vì tương lai yêu giới, chúng tôi đành nhờ cậu, xin hãy giúp bọn tôi một tay."
Lão thái đứng lên, cúi gập người, hành lễ rất sâu. Cố Giai Mính bị dọa hết hồn, vội nhảy dựng lên đỡ bà dậy: "Đừng ạ, ngài lớn tuổi như vậy, tôi sao dám nhận! Tôi mang về để anh ấy thử chạm vào xem sao, có gì chúng ta thương lượng tiếp." Gương mặt hiền hậu của lão thái rất giống bà lão từng nuôi Cố Giai Mính khi cậu còn nhỏ, khiến cậu mềm lòng.
Cậu cũng muốn về bàn lại với Mặc Uẩn Tề, bây giờ cái gì cũng không dám hứa. Cậu biết mình hay thiếu suy nghĩ, sợ bị lừa, cho nên chuyện gì cũng phải thương lượng trước với Mặc Uẩn Tề, mới dám đưa ra quyết định.
---
Trên đường về, Cố Giai Mính gần như nằm vật ra ghế xe, mệt mỏi rã rời.
Cậu cảm thấy mình bị lôi kéo vào một chuyện không thể thoát ra, sao tự nhiên lại dính đến tương lai yêu tộc thế này?
Chưa kể lời lão yêu ở yêu quản bộ nói khiến cậu ngửi được mùi âm mưu, cứ có cảm giác sắp nổ ra một cuộc chiến lớn. Cảm giác đó thật sự rất tệ, Cố Giai Mính mệt tới mức không muốn mở miệng, không hiểu mấy người này rốt cuộc tranh nhau cái gì, sống yên ổn không được sao?
Nhắm mắt lại, nhớ lại mấy người đã gặp hôm nay, Cố Giai Mính chỉ biết thở dài - hỗn loạn thật!
Suy nghĩ cứ bay tán loạn, linh cảm xấu càng lúc càng rõ ràng, Cố Giai Mính ôm đầu lắc lắc, không nghĩ nữa! Cậu móc điện thoại ra xem hình con trai để tẩy não!
Ảnh Mặc Trạch Dương đang phơi nắng với mấy đứa em trai đúng là liều thuốc chữa lành. Ba con hồ ly trắng, đứa nào lông cũng xù bông, chỉ có lão tam là chưa biết biến hình, ánh mắt nhìn hai anh em còn có chút ghét bỏ. Cố Giai Mính cũng nhận ra, nhóc con này không chỉ lạnh lùng, mà còn rất sạch sẽ. Không thích bị anh liếm, càng không thích đứa em nghịch ngợm vừa lăn đất xong lại nhào vào người mình. Hành động quen thuộc nhất mỗi ngày của lão tam là giơ chân nhỏ đá đứa em ra xa, ý bảo đừng lại gần. Ngày nào không ghét bỏ em, ngày đó không phải mặc tam thiếu.
Cố Giai Mính đang xem vui vẻ thì Trịnh Học Thiệu đột nhiên nói một câu: "Hai đứa sinh đôi nhà cậu nhìn cũng có tướng lắm đó, một đứa giống cậu, một đứa giống tổng Mặc."
"Ừm?" Cố Giai Mính nhướn mày nhìn qua, thấy Trịnh Học Thiệu đang lướt Weibo, hình như lão Mặc nhà cậu lại đang khoe con.
Cố Giai Mính vừa mở Weibo đã bắt kịp livestream, Mặc tổng tan làm về đến nhà đang đăng hình khoe con trên mạng. Mặc tổng chụp được một tấm ảnh rất thú vị - lão tứ đặt chân lên mặt tam ca, còn lão tam lại giẫm chân lên mông đệ đệ, tư thế mấy anh em nói chung là kỳ cục vô cùng.
Mặc tổng thấy cảnh đó buồn cười quá, mà Cố Giai Mính không ở nhà nên nghĩ chẳng có gì phải giấu, thế là đăng ảnh lên mạng khoe con. Đúng như lời Cố Giai Mính nói, nhìn kiểu gì thì con nhà mình vẫn dễ thương hơn con người ta.
Cố Giai Mính nhìn tấm ảnh do Mặc Uẩn Tề đăng, vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng tâm trạng cũng khá lên chút. Nghĩ đến cảnh về đến nhà có mấy đứa nhỏ chờ sẵn, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
Fan của Cố Giai Mính cũng cực kỳ hưởng ứng, rần rần ùa vào bình luận: [Trời ơi dễ thương quá xá! Ca ca giống Mính ca ghê, mặt mày thanh tú, lớn lên chắc chắn là mỹ nam!]
[Đệ đệ nghịch ghê! Cái mặt tròn múp míp, tôi như thấy Mặc tổng hồi nhỏ!]
[Tính ra mới vừa cầu hôn xong mà đã bắt đầu nuôi con luôn rồi! Tụi tôi trước giờ cứ giục sinh mãi, hai vợ chồng này không hé răng lấy một câu, thế tụi tôi giục uổng công hả trời! A a a phát hiện Trà Trà của chúng ta giờ ác lắm luôn, biết tụi mình sốt ruột còn đem con ra trêu chọc! (╯‵□′)╯︵┻━┻]
Cố Giai Mính lén trả lời một câu: Có ý đó ^_^
Fan: [......]
Quả nhiên, ác thật rồi!!
Fans lại bắt đầu trêu Mặc Uẩn Tề: Mặc tổng có định vì mấy nhóc mà xây hẳn một trang viên không, làm một chuyện có ý nghĩa kỷ niệm chút?
Thật ra ban đầu họ cũng chỉ đùa cho vui, vì trước đó từng phổ cập chuyện hoa hồng trắng, ai ngờ Mặc tổng thật sự xây nguyên một trang viên hoa hồng đỏ tặng Cố Giai Mính. Giờ chỉ tiện tay nhắc thêm, muốn xem lần này Mặc tổng có phản hồi gì không.
Một khi có người mở đầu, lập tức náo nhiệt, rất nhiều fan hùa theo, ầm ầm ầm lên cho vui, chẳng ai nghĩ Mặc Uẩn Tề sẽ đáp lời. Không ngờ lần này Mặc tổng thật sự phản hồi: Ta đang tính xây một công viên trò chơi trên không ở khu A, sang năm nhân dịp sinh nhật Mặc Trạch Dương sẽ khởi công, dự kiến lúc cặp song sinh ba tuổi sẽ đi vào hoạt động.
Các fan:!!!
Có tiền! Quá tùy hứng! Đối mặt với quyết định của Mặc tổng, ngoài việc ủng hộ thì đúng là không còn lời nào để nói.
Nhìn kiểu gì thì đây cũng là xây cho con chơi! Mặc tổng à, công viên trò chơi này thật sự rất có ý nghĩa.
Đừng nói nữa, phải tranh thủ sinh con thôi, ba năm sau còn có chỗ đi chơi.
Mặc tổng, fan club Lá Trà được miễn vé chứ?
Cố Giai Mính cũng thấy nhà mình lão Mặc điên rồi, khu A giá nhà ngoài rìa thành phố đã hơn hai, ba vạn một mét vuông, vậy mà lão Mặc lại định xây công viên trò chơi ở đó, chỉ nghĩ thôi đã thấy tê hết cả móng vuốt, toàn là tiền đấy!
Cố Giai Mính lập tức nhắn WeChat cho Mặc tổng: Thân yêu, anh nghiêm túc đấy à?
Mặc tổng trả lời dứt khoát: Đương nhiên là nghiêm túc.
Cố Giai Mính: Thân yêu, anh có nghĩ tới chuyện phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền không?
Mặc tổng: Yên tâm, chắc chắn kiếm lại được. Đã làm là làm cho tới, xây hẳn một lâu đài công viên trên không với công nghệ hiện đại nhất.
Cố Giai Mính:......
Nếu là cậu làm, thì đi quay phim thôi là phá sản rồi. Lão Mặc đúng là chịu chơi quá mức.
Trịnh Học Thiệu vừa xem điện thoại vừa nói: "Mặc tổng kiếm tiền cực khổ như vậy nuôi gia đình, cậu có nghĩ tới việc thể hiện gì không? Hai năm rồi đấy, cũng nên lấy lại cái ảnh đế đi chứ?"
Trước đó Cố Giai Mính toàn nhận phim có tính thương mại cao, kéo lưu lượng, tăng chỉ số thị trường. Dù như 《Yêu Hoàng》phá kỷ lục phòng vé, thì vẫn là dòng phim giải trí, không giúp cậu thể hiện hết năng lực diễn xuất. Trong khi chỉ từ vai đào hoa yêu nhỏ xíu trong phim hài của đạo diễn Tiết, đã thấy rõ thực lực của Cố Giai Mính - hoàn toàn đủ sức đoạt ảnh đế lần nữa.
Sắp tới Trịnh Học Thiệu định chuyển hướng, ít nhận kịch bản thương mại, nâng tầm giá trị cá nhân cho Cố Giai Mính, theo hướng thực lực. Về sau người ta gọi cậu là thầy Cố cũng được - bởi vì cậu xứng đáng được công nhận.
Trịnh Học Thiệu thật ra rất bênh người nhà.
Cố Giai Mính vẫn đang tám chuyện với Mặc Uẩn Tề, nghe Trịnh Học Thiệu nói vậy thì khóe miệng nhếch lên, không ngẩng đầu hỏi lại: "Anh đang nói tới bộ phim điệp viên kia?"
Trịnh Học Thiệu gật đầu, giọng trầm hẳn: "Cậu nghỉ nửa năm rồi, nên ra mặt thôi."
Cố Giai Mính cúi đầu, nhắn tin xong cho Mặc Uẩn Tề, ngẩng lên nhìn thẳng Trịnh Học Thiệu: "Được nha~" Cậu cần tiền để nuôi gia đình mà!
Vốn định chuẩn bị một tràng thuyết phục, người đại diện tiên sinh đột nhiên bị hai chữ "được nha" làm nghẹn, mọi lời muốn nói đều bị chặn họng.
Cố Giai Mính trở nên dễ bảo đến bất ngờ, khiến Trịnh Học Thiệu cũng không kịp trở tay.
Về tới nhà, việc đầu tiên Cố Giai Mính làm là lấy ra tảng đá Bạch Trạch đại thúc đưa, vội vàng chạy đi tìm Mặc Uẩn Tề: "Anh xem, cái này là cục đá gì vậy?"
Nghĩ tới mấy lời Bạch Trạch nói, Cố Giai Mính không dám đưa cho Mặc Uẩn Tề chạm vào ngay, chỉ đặt trong lòng bàn tay, chìa tới trước mặt Mặc tổng để anh nhìn giùm.
Mặc Uẩn Tề quan sát một lúc rồi lắc đầu: "Chưa từng thấy."
Cố Giai Mính vừa bực vừa buồn cười: "Không phải Bạch Trạch đại thúc đùa tôi đấy chứ? Đưa cho tôi một hòn đá bình thường, rồi bảo tôi đem về coi như bảo vật?"
Nghĩ tới biểu cảm và lời nói của Thanh Long lão thái thái, Cố Giai Mính lại cảm thấy không giống như đang bị đùa giỡn. Hai lão nhân ấy đâu phải rảnh rỗi tới mức rủ nhau diễn một màn kịch tinh vi để lừa mình.
Mặc Uẩn Tề chìa tay, cầm lấy tảng đá: "Thử xem là biết."
Cố Giai Mính mở to mắt nhìn, căng thẳng theo dõi phản ứng của tảng đá, nhưng chẳng có gì xảy ra như tưởng tượng. Nó vẫn là một cục đá cẩm thạch màu trắng, không sáng, không lóe, không phát chút ánh sáng nào.
Cố Giai Mính cạn lời: "Bạch Trạch đại thúc còn không bằng Đổng Hân xem bói, chắc bị ai lừa rồi, mua cái này hai đồng ở chợ đồ cũ cũng nên."
Mặc Uẩn Tề đưa tảng đá lại cho Cố Giai Mính: "Xem ra anh không phải người có duyên họ cần tìm, vậy cũng tốt, đỡ dính vào chuyện rắc rối."
Cố Giai Mính thấy cũng có lý, liền tạm thời gác chuyện này sang một bên. Nhìn đồng hồ thấy cũng tới giờ cơm chiều rồi, cậu nói: "Để em hỏi tụi nhỏ muốn ăn gì."
Mặc tổng bị chọc cười, chuyện này có gì phải hỏi? Mặc Trạch Dương chắc chắn sẽ đòi ăn đùi gà, ba nhóc nhỏ kia thì uống sữa là đủ.
Cố Giai Mính thay đồ, đi ra phòng khách, thấy Mặc Trạch Dương đang xem TV, liền tiện tay đặt tảng đá lên bàn, rồi rót ly nước uống, vừa uống vừa hỏi: "Con trai, tối nay muốn ăn gì?"
Mặc Trạch Dương giơ tay lên: "Đùi gà!"
Cố Giai Mính đặt ly xuống, đi thẳng vào bếp nấu cơm.
Người đầu tiên phát hiện ba đặt lên bàn một món đồ lạ chính là em út. Hiện tại còn đang trong hình dáng người, tứ thiếu gia liền dùng tay chân bò tới, vịn vào ghế cố gắng đứng dậy, đứng thì chưa cao tới mặt bàn nhưng vẫn muốn trèo lên bằng được. Hai tay nhỏ nắm lấy thành ghế, rướn người định leo lên. Đúng là tứ thiếu gia nhà này, ngưu ở thế giới này cũng chưa chắc đọ được với hắn-còn chưa học đi mà đã muốn leo ghế trèo bàn.
Mặc Trạch Dương vội vã chạy tới, bế đứa em đang làm loạn lên: "Em muốn cục đá này hả?"
Mặc Trạch Dương giúp em lấy tảng đá xuống, đặt nhóc con lên thảm lông, rồi để cục đá vào giữa, lại ôm luôn lão tam lại gần: "Nào, ai giành được là của người đó!"
Lão tam chỉ liếc một cái, mặt tỉnh bơ, rõ ràng không mấy hứng thú.
Lão nhị giơ móng đẩy nhẹ một cái, thúc cho hắn hăng hái lên, tam thiếu gia đành phải bò qua, nhưng phát hiện lão tứ bò nhanh quá, rốt cuộc cũng sinh ra tinh thần tranh đua, bắt đầu bò mỗi lúc một nhanh hơn. Hai anh em cùng lúc chạm tay vào tảng đá, vừa sờ tới thì tảng đá đột nhiên phát ra một luồng sáng trắng chói mắt. Cả hai đứa bé đều hoảng hồn, lập tức buông tay ra.
Tam thiếu gia kịp phản ứng trước, nhưng không hề vui, mặt lạnh tanh bò lại gần, giơ chân đạp một cái, đá cục đá bay đi xa tít.
Mặc Trạch Dương vội vàng ngăn em lại, hét lớn: "Ba ba! Cục đá kia sáng lên! Nó thành tinh rồi!"
Lúc này Cố Giai Mính đang ở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu cơm, nghe tiếng hét của con trai liền vèo một cái chạy ra, vừa đúng lúc thấy ánh sáng trên tảng đá tắt đi. Cậu cau mày: "Các con, đứa nào làm nó phát sáng?"
Mặc Trạch Dương chỉ vào mình, nhỏ giọng nhận lỗi: "Xin lỗi ba ba, con không cố ý."
Làm anh cả, Mặc Trạch Dương cho rằng em mình gây họa, nên chủ động nhận lỗi thay.
Cố Giai Mính xoa đầu con: "Nói thật đi."
Mặc Trạch Dương mím môi, chỉ vào hai đứa em: "Không biết là ai trong hai đứa, chỉ biết là sau khi cả hai sờ vào thì nó sáng."
Cố Giai Mính cầm tảng đá lên, đưa cho hai bé thử sờ lại, nhưng lần này tảng đá chẳng có phản ứng gì, như thể đã tắt hoàn toàn.
Cố Giai Mính chỉ có thể dặn Mặc Trạch Dương: "Con trai, chuyện này đừng kể với ai hết."
Mặc Trạch Dương gật đầu lia lịa: "Con nhớ rồi!"
Cố Giai Mính lại quay sang Buck: "Trông chừng bọn nhỏ giúp tôi."
Đứng trên lầu nhìn tất cả, Mặc Uẩn Tề sắc mặt cũng có phần nghiêm lại, liếc nhìn Cố Giai Mính, trong ánh mắt cả hai đều là sự bất đắc dĩ - xem ra vẫn không tránh được. Nhưng điều bất ngờ là lần này người "có duyên" lại không phải Mặc Uẩn Tề, mà là hai đứa nhỏ còn đang uống sữa.
Tối hôm đó, lúc đêm khuya yên ắng, Cố Giai Mính ôm cổ Mặc Uẩn Tề, thì thầm hỏi: "Anh còn giữ thân phận truyền nhân đó không?"
"Không biết." Mặc Uẩn Tề hôn nhẹ lên môi Cố Giai Mính, chặn câu hỏi tiếp theo, "Kệ nó đi."
Cố Giai Mính mím môi, im lặng một lúc, rồi siết chặt vòng tay: "Chúng ta có lẽ thực sự bị kéo vào một âm mưu rồi, âm thầm bị cuốn vào. Thiên đạo gì đó, như thể cứ bám theo mãi, đi đâu cũng không thoát được. Làm sao giờ, mấy đứa nhỏ còn nhỏ quá..."
Mặc Uẩn Tề xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Không sao, em là đại sứ hòa bình mà, ai đánh nhau thì em tẩn người đó là được."
Cố Giai Mính xoay người ngồi dậy, ngơ ngác hỏi: "Hả?"
"Ý là đúng như lời anh nói-ai ra tay trước, em cứ tẩn người đó. Tẩn đến mức không dám đánh nữa thì thôi. Nếu em đánh không lại, anh sẽ giúp."
Cố Giai Mính: "...... Hiểu rồi!!"
Đúng là kiểu giải quyết bằng vũ lực hợp với cậu hơn. Những chuyện phải động não quả nhiên không phải sở trường của cậu mà!