Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 128



Bị Mặc tổng chỉ cho một con đường sáng, Cố Giai Mính thấy nhẹ lòng hẳn, cũng không còn nghĩ tới mấy chuyện lằng nhằng rối rắm nữa. Mặc kệ ba đứa nhỏ nhà cậu sau này có bị cuốn vào cái vòng xoáy gì, tóm lại, ai cũng không được phép động tới tụi nhóc. Mặc Uẩn Tề nói rất đúng, ai đụng vào thì đánh người đó, ai đánh nhau thì xử cả hai, đánh cho không dám quậy nữa là xong.

Sáng hôm sau, Cố Giai Mính còn phải tham gia một hoạt động thiện nguyện. Sau buổi trao giải lần trước, bên chính phủ có mời cậu góp mặt trong một dự án cộng đồng tên là "Bảo hộ tuyết sơn sinh thái cân bằng". Cố Giai Mính vừa nghe tới bảo vệ tuyết sơn là lập tức đồng ý ngay.

Sáng sớm, cậu đi cùng Trịnh Học Thiệu tới dự lễ khai mạc được cắt dựng lại thành video, đến tận hơn hai giờ trưa mới về tới nhà. Lúc này mới có thời gian lên mạng lướt lướt Weibo.

Dù lễ trao giải hôm qua là buổi vinh danh chung cho cả người thường và yêu tinh, nhưng đã ngụy trang là người thì vẫn phải làm ra vẻ cho đúng, phải làm sao để việc người thường làm chuyện tốt trở thành điều khiến ai cũng cảm động. Thế nên, ban đầu lễ trao giải được livestream trên mạng.

Dĩ nhiên, kiểu chương trình mang tính giáo dục như vậy không thu hút bằng mấy show giải trí, nên người xem lúc đó cũng không đông. Mãi đến khi lễ trao giải được cắt dựng lại rồi phát hành trên các nền tảng của chính phủ, fan Cố Giai Mính tình cờ xem được đoạn video, mới ùa về Weibo của cậu, khiến cho nhiều người khác cũng bắt đầu biết đến việc cậu nhận giải - mà còn nhận tận hai cái liền.

Các fan nháo nhào dưới Weibo Cố Giai Mính, trách cậu: sao không báo trước một tiếng để bọn tui còn vào tăng tương tác!

Cố Giai Mính cũng bó tay với chuyện này. Trịnh Học Thiệu đã nói rồi, nếu khoe khoang quá khi nhận loại giải thưởng này, chắc chắn sẽ bị dân mạng mắng ngược. Chỉ có chờ sau khi nhận thưởng rồi thì mới được lặng lẽ "đẩy" truyền thông sau hậu trường, mở rộng ra ngoài, để người trong cả nước thấy cậu phẩm chất cao quý, âm thầm làm việc tốt mà không cần báo đáp gì. Dù sao thì cậu cũng đâu có cố tình giấu, cậu làm gì cũng chỉ cầu không thẹn với lương tâm thôi, là vì tụi nhỏ mà tích đức, hồi xưa có một đứa thì giờ có tới bốn đứa, phải tích gấp bốn lần.

Không biết có phải phía Trịnh Học Thiệu đã âm thầm thao tác gì không, nhưng giờ đây Weibo của Cố Giai Mính tràn ngập lời khen, ngay cả dân mạng ăn dưa bình thường cũng khen cậu là nghệ sĩ vừa có đức vừa có tài. Những ai nói cậu làm màu cũng bị phản đòn, đến mức mấy người ăn dưa cũng phải hùa theo fan mà phản bác lại.

[Trà Trà nhà chúng ta một phát nhận hai giải, ai làm lại?]

[Anti nói câu đó quá đáng, tôi không phải fan Cố Giai Mính mà còn thấy tức, người ta làm chuyện tốt mà cũng bị nói.]

Cố Giai Mính lén nhấn nút thích vài cái, phản pháo anti thì khỏi phải nói, cậu chẳng thèm ngại gì hết, làm nghệ sĩ mà vẫn dám lên tiếng, muốn dỗi thì dỗi, không thèm lấy lòng ai.

Những câu nói của cậu cũng trở thành trò cười trên mạng, kiểu lời thật lòng không qua chỉnh sửa!

[Nhìn là biết không hề đọc bản thảo, đến cả MC cũng ngơ ngác!]

Lướt Weibo xong, Cố Giai Mính chia sẻ lại bài viết của dự án bảo hộ tuyết sơn, từ nay chính thức trở thành thành viên hành động vì tuyết sơn, kêu gọi mọi người cùng bảo vệ môi trường sinh thái. Làm xong, cậu vứt điện thoại, tìm mấy trái táo để dụ hai thằng nhóc chơi.

Cậu trải một tấm thảm lông to trên sàn, đặt quả táo ở giữa, một bên thả lão tam, một bên thả lão tứ, cổ vũ bọn nhóc bò tới lấy.

Hai nhóc con sau khi thoát khỏi lớp vỏ ngoài vẫn thích xòe cánh phóng qua phóng lại, Cố Giai Mính thấy thế liền tóm tụi nó xuống, bắt đầu tập cho tụi nhỏ học đi bằng chân người.

Lão tứ - tiểu hồ ly - bốn chân đã chạy khắp nhà, còn lão tam thì chưa được, vì đang ở hình người, chỉ có thể bò. Tam thiếu gia tính tình cao ngạo, chắc thấy bò lăn dưới đất ảnh hưởng tới hình tượng quý tộc của mình, nên mỗi lần chỉ bám đồ đạc dịch từng chút một, thật sự hết đường bò thì ngồi bệt xuống, bất động. Tóm lại là không có chỗ bám thì anh đây không nhúc nhích, chứ không thèm lăn như thằng em.

Cố Giai Mính đành dùng vài món đồ dụ dỗ, cổ vũ con trai đi, không biết đi thì cứ bò, bò riết cũng biết đi. Hồi nhỏ Mặc Trạch Dương cũng bò kiểu đó mà ra.

Tam thiếu gia thấy quả táo: →_→

[Gớm quá ~]

Với khí chất của hắn, đời nào chịu ăn mấy thứ thô lậu đó!

Lão tứ đã hí hửng lao tới giành lấy. Tam thiếu gia vốn chê, nhưng phát hiện quả của mình cũng bị cướp thì nổi máu ganh đua, bắt đầu bò theo. Lão tứ nghịch ngợm, chạy tới đẩy ghế nhỏ trước mặt ca ca ngã lăn, biết rõ không có ghế thì ca ca bò không nhanh được.

Là một mỹ nam chính hiệu, bị chơi xấu sao có thể không đáp lễ?

Tam thiếu gia nổi giận, mặt lạnh tăng tốc, ba bước liền đè gục thằng em, úp cả người tiểu hồ ly dưới thân, dùng cái mông tròn vo chặn lại, ép cho lão tứ không bò nổi.

Cố Giai Mính vừa cười vừa đếm ngược: "Mười, chín, tám... Rồi! Lão tam thắng!"

Bị ca ca đè tới mức không thở nổi, lão tứ đợi ca ca bò đi rồi mới bật dậy, nằm ngửa trên sàn, để lộ cái bụng lông xù, hít một hơi thật sâu như kiểu: [Tao mà không bị ép, tao áp mày liền.]

Lão nhị thấy em bị ức hiếp liền chạy đến liếm lông an ủi, ai buồn thì dỗ người đó, đúng chuẩn anh hai ấm lòng, siêu tận tụy!

Ba đứa con, một đứa thì dịu dàng như chăn mùa đông, một đứa thì lạnh lùng ít nói, một đứa thì nghịch ngợm phá làng phá xóm, ngày nào cũng bày trò trong nhà khiến Cố Giai Mính không muốn đi làm, Mặc Uẩn Tề không muốn đến công ty, Mặc Trạch Dương cũng chẳng thiết đi học, chỉ muốn ở nhà xem em chơi.

Tiếc là làm người lớn thì vẫn phải đi làm. Cố Giai Mính nghỉ được vài hôm thì bị Trịnh Học Thiệu nổi đóa: "Không được nghỉ nữa, ra ngoài làm việc cho tôi!"

Cố Giai Mính: (●-●)

Trịnh Học Thiệu hậm hực: "Cậu nghỉ lâu vậy rồi, không ló mặt ra thì khán giả sắp quên cậu trông thế nào rồi đấy!"

Cố Giai Mính cười hí hí hỏi: "Anh tính giao cho tôi cái gì rồi đúng không?"

Trịnh Học Thiệu khựng lại một chút, cảm thấy Cố Giai Mính nghỉ ngơi xong trí tuệ tăng vọt hẳn lên.

Với khí chất của hắn, đời nào chịu ăn mấy thứ thô lậu đó!

Lão tứ đã hí hửng lao tới giành lấy. Tam thiếu gia vốn chê, nhưng phát hiện quả của mình cũng bị cướp thì nổi máu ganh đua, bắt đầu bò theo. Lão tứ nghịch ngợm, chạy tới đẩy ghế nhỏ trước mặt ca ca ngã lăn, biết rõ không có ghế thì ca ca bò không nhanh được.

Là một mỹ nam chính hiệu, bị chơi xấu sao có thể không đáp lễ?

Tam thiếu gia nổi giận, mặt lạnh tăng tốc, ba bước liền đè gục thằng em, úp cả người tiểu hồ ly dưới thân, dùng cái mông tròn vo chặn lại, ép cho lão tứ không bò nổi.

Cố Giai Mính vừa cười vừa đếm ngược: "Mười, chín, tám... Rồi! Lão tam thắng!"

Bị ca ca đè tới mức không thở nổi, lão tứ đợi ca ca bò đi rồi mới bật dậy, nằm ngửa trên sàn, để lộ cái bụng lông xù, hít một hơi thật sâu như kiểu: [Tao mà không bị ép, tao áp mày liền.]

Lão nhị thấy em bị ức hiếp liền chạy đến liếm lông an ủi, ai buồn thì dỗ người đó, đúng chuẩn anh hai ấm lòng, siêu tận tụy!

Ba đứa con, một đứa thì dịu dàng như chăn mùa đông, một đứa thì lạnh lùng ít nói, một đứa thì nghịch ngợm phá làng phá xóm, ngày nào cũng bày trò trong nhà khiến Cố Giai Mính không muốn đi làm, Mặc Uẩn Tề không muốn đến công ty, Mặc Trạch Dương cũng chẳng thiết đi học, chỉ muốn ở nhà xem em chơi.

Tiếc là làm người lớn thì vẫn phải đi làm. Cố Giai Mính nghỉ được vài hôm thì bị Trịnh Học Thiệu nổi đóa: "Không được nghỉ nữa, ra ngoài làm việc cho tôi!"

Cố Giai Mính: (●-●)

Trịnh Học Thiệu hậm hực: "Cậu nghỉ lâu vậy rồi, không ló mặt ra thì khán giả sắp quên cậu trông thế nào rồi đấy!"

Cố Giai Mính cười hí hí hỏi: "Anh tính giao cho tôi cái gì rồi đúng không?"

Trịnh Học Thiệu khựng lại một chút, cảm thấy Cố Giai Mính nghỉ ngơi xong trí tuệ tăng vọt hẳn lên.