Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 13



Hôm sau, Cố Giai Mính tới đoàn phim với tinh thần phơi phới. Vừa hóa trang xong, cậu đã giơ tay hô to: "Tới đây! Bắt đầu quay đê!"

Vương đạo nhướng mày nhìn cậu một cái: "Ái chà, còn hăng hơn cả tôi."

Cố Giai Mính hôm nay đúng chuẩn tiêu chuẩn "soái ca toàn năng": anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nổi danh khắp hội thiếu nữ, thiếu phụ, thậm chí cả bà dì. Nói tóm lại, chỉ cần là phái nữ là sẽ bị Chung Ly Thiều của hôm nay làm cho hóa sói trong tích tắc. Nếu không vì bên cạnh cậu có trợ lý cơ bắp nhìn rất không dễ chọc, mấy chị gái đã xông lên đè ngửa cậu rồi.

Cảm nhận được nguy cơ, Cố Giai Mính nhanh chóng móc ra cả đống đồ ăn vặt từ trong ba lô, hào phóng chia cho các chị em tại hiện trường. Đến cả nhân viên nam cũng hóng chuyện chạy tới góp vui. Ai bảo Cố Giai Mính vừa đẹp trai, diễn giỏi, mà tính còn dễ thương? Thật sự không có điểm nào để ghét nổi!

Giữa một rừng cười giả, vẫn có thể nhận ra nụ cười thật-lúc Cố Giai Mính nhoẻn miệng, ánh mắt cậu lấp lánh như có những đốm sáng nhỏ. Khí chất toát ra từ người cậu không rực rỡ chói lóa, mà lại ấm áp như ánh nắng cuối xuân-dịu dàng, vừa đủ.

"Ấy, cái này là chocolate hàng ngoại đúng không? Không mua được ở trong nước nha! Anh Mính, nói thật đi, ai tặng anh đấy?"

"Tra thử list bạn thân của ảnh đi, xem gần đây ai đi Y quốc."

"Không phải đâu, cái này là đặc sản hoàng gia bên đó, muốn mua cũng không có mà mua! Bao nhiêu tiền cũng vô ích!"

"Cái khô bò này cũng thế, a a a tôi thèm nó từ lâu rồi! Đồ ăn của hoàng gia đó nha!"

"Anh Mính, anh thật sự cho bọn em ăn thật à? Thật không đó?!"

Mấy chị em mỗi người cầm một ít, vẫn chưa hết nghi ngờ mà dò hỏi thêm. Làm trong giới giải trí, dù chỉ là trợ lý hậu đài thì cũng không ai ngây thơ cả. Vừa nhìn thấy nửa balo đồ ăn vặt hàng hiếm của Cố Giai Mính, ánh mắt các cô đã sáng như đèn pha-Trà Trà của tụi mình đây chắc chắn đã bị một đại gia siêu cấp có tiền bao dưỡng rồi!

Nam hay nữ?

Có gia nhập gia tộc Tiểu Trà Bao tụi mình không?

Cố Giai Mính chớp chớp mắt kinh ngạc, thì ra mấy thứ này không mua được thật à? Cậu thản nhiên nói: "Ăn đi ăn đi, nhà tôi còn nhiều lắm."

Toàn bộ số này đều do Mặc Uẩn Tề cho người chuẩn bị. Phòng kế bên bếp vốn để trống, không biết từ khi nào bị Mặc tổng chiếm đóng, kê vào đó năm cái kệ hàng cao hai mét, chia thành sáu tầng, phân khu rõ ràng, dán nhãn chỉnh tề, nhét đầy đồ ăn vặt đủ thể loại.

Buổi sáng, trước khi đi nhà trẻ, Mặc Trạch Dương còn tranh thủ "kiếm thêm thu nhập" bằng cách lượn qua đó một vòng, nhét nửa cặp sách đầy kẹo để chia cho bạn.

Mặc Uẩn Tề thấy ánh mắt tò mò của cậu, còn "tử tế" nhắc: "Muốn mang một ít cho đồng nghiệp của em không?"

Cố Giai Mính lúc ấy cũng chẳng nghĩ gì nhiều, tiện tay nhét luôn nửa balo.

Mọi người trong đoàn phim quay ra nhìn nhau, đồng loạt nghẹn họng với cái câu "nhà tôi còn nhiều lắm". Hai chữ "trong nhà" sao nghe nó... ảo diệu vậy?

Kế hoạch đồ ăn vặt của Mặc tổng xem ra đã thành công mỹ mãn-cả vợ cả con đều bị thuyết phục, cảm nhận đầy đủ "sự tồn tại" của hắn.

Giả trợ lý thấy Cố Giai Mính sắp "lòi đuôi", vội kéo cậu ra chỗ vắng người, nhắc nhở: "Anh Thiệu nói, chuyện trong nhà không cần nói nhiều. Giờ chưa phải lúc công khai."

Cố Giai Mính nhai kẹo vị mật đào, nhướn mày: "Công khai? Tôi công khai gì cơ?"

Khóe miệng Giả Xuyên co giật. Rõ ràng là mặc đồ cổ trang trắng tinh, Chung Ly Thiều nên mang khí chất ngọc thụ lâm phong-vậy mà giờ đang ngậm kẹo, tay móc túi, cả người như tên lưu manh cà lơ phất phơ, chỉ thiếu cái quạt giắt bên hông. Nếu chụp lại cảnh này, đảm bảo fans sẽ bấn loạn.

Trợ lý Giả vốn cũng có một lượng fans riêng-do mỗi ngày đều lén đăng ảnh Cố Giai Mính với phong cách hoàn toàn khác với ảnh do chính chủ post.

Cố Giai Mính đăng thì đẹp kiểu nam thần, từng cử chỉ đều hoàn hảo như bước ra từ tranh.

Còn trợ lý Giả thì chuyên lột mặt nạ ấy-lộ rõ hình tượng "anh trai hàng xóm" ấm áp, đáng yêu tới mức fans muốn chảy máu mũi.

Lúc này, Cố Giai Mính vừa liếm kẹo, vừa chép miệng, lườm Giả Xuyên một cái: "Lại chụp à? Tại tôi đẹp trai quá đúng không?"

Trợ lý Giả vừa bấm máy vừa nói: "Sáng nay em nhận được thông báo từ anh Thiệu. Chủ nhật, tức là tối mai sáu giờ, công ty tổ chức tiệc hoan nghênh, chào mừng tổng tài tập đoàn Vị Lâm. Rất nhiều lãnh đạo cấp cao sẽ đến, có cả phóng viên. Anh cũng phải tham gia đó."

Cố Giai Mính chậc một tiếng: "Chủ nhật đáng lý Mặc tổng đi gặp cha mẹ ruột của tôi, giờ lại đổi thành gặp cha mẹ tái sinh à."

Hai người cùng đi... thế ai trông con?

Cái "bảo mẫu" này đúng là không có tâm mà!

Cố Giai Mính âm thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng: cậu nhất định phải giữ khoảng cách với bảo mẫu, tuyệt đối không được xào couple, nếu không thì càng rối loạn, càng mập mờ không rõ.

Buổi sáng có cảnh quay chung với Đặng thiếu gia. Kết quả, Cố Giai Mính lại đè cho ba lần NG. Đến giữa trưa, Đặng thiếu gia tức đến mức không buồn lấy cơm hộp, trốn sang một góc ôm kịch bản nghiên cứu.

Liên tục mấy ngày, cứ đến cảnh diễn chung là Đặng Hưng lại hỏng, mà lần nào cũng hỏng ba lần trở lên, đúng chuẩn bị hành. Bùi Bằng nhìn ra điều gì đó, bèn bưng cơm hộp tới gần Cố Giai Mính, vừa ăn vừa trò chuyện.

Bùi Bằng nghiêng đầu hỏi: "Đặng Hưng mấy hôm nay có phải trạng thái không tốt không? Sao quay cảnh nào cũng hỏng?"

Cố Giai Mính cười nham nhở: "Không, trạng thái hắn vẫn tốt lắm, xưa nay chưa từng tốt như vậy. Là do tôi có ý kiến với hắn, đang cố tình chèn ép đó."

Bùi Bằng sững người, dù EQ cao cũng nghẹn lời. Trong giới này, nói chuyện quá thẳng thắn là tự chuốc phiền phức. Mà Cố Giai Mính lại không hề đề phòng gì, những lời như vậy cũng dám nói ra công khai.

Anh hơi nhíu mày: "Cậu không sợ tôi đang mang theo máy ghi âm, sau đó tung đoạn này ra ngoài à?"

Lần này đến lượt Cố Giai Mính trợn tròn mắt: "Còn có thể làm vậy à?"

Bùi Bằng nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, đáy mắt như phủ một lớp trà nhàn nhạt, khiến ánh nhìn càng thêm sáng và thành thật. Ánh mắt ấy khiến anh chấn động nhẹ, hạ giọng hỏi: "Giờ chúng ta là song nam chính. Tôi đương nhiên muốn đè cậu một đầu, cậu không sợ tôi chơi xấu à?"

Cố Giai Mính bật cười: "Nói dối, anh nói dối."

Cảm giác của cậu rất chuẩn-Bùi Bằng không phải người như vậy. Trên người anh toát ra khí chất ngay thẳng, chính trực, khiến Cố Giai Mính liên tưởng tới... ngài cảnh sát nhân dân vì dân phục vụ.

Cậu nghiêng đầu đánh giá: "Anh không giống người xấu. Nhà anh chắc có người làm quân nhân hoặc cảnh sát phải không? Trên người anh mang theo chính khí, tà ma thấy là né xa."

Bùi Bằng nhướng mày. Ông nội và ba anh đều là quân nhân, anh trai là cảnh sát, mẹ là quân y-gọi là hồng tam đại cũng không quá. Nhưng mấy chuyện đó rất ít ai biết. Cố Giai Mính sao lại đoán được?

"Cậu còn biết đoán mệnh à?" Bùi Bằng nửa thật nửa đùa hỏi.

Cố Giai Mính cười hì hì, chỉ chỉ lên đỉnh đầu: "Không đâu, chỉ là linh cảm thôi. Tự nhiên lóe ra trong đầu ấy."

Bùi Bằng nhìn cậu, hoàn toàn không thể nổi giận nổi. Một đứa nhóc lớn xác, chẳng có tâm cơ gì, mà lại có thể lăn lộn trong giới đến mức này... thật sự khiến người ta không hiểu nổi.

Ban đầu anh từng nghi ngờ vẻ ngoài tươi sáng của Cố Giai Mính chỉ là vỏ bọc. Nhưng mấy ngày tiếp xúc, quan sát kỹ, lần này anh cố ý thử dò-kết quả là... thật sự ngốc.

Một người làm việc hoàn toàn dựa vào cảm giác, không có tính toán gì hết!

Bùi Bằng nhắc khẽ: "Nếu cậu có ý kiến với hắn thì cũng không thể cứ làm vậy mãi. Người khác nhìn ra sẽ không hay."

Anh dừng một chút, rồi thêm: "Tôi nghe nói cậu từng đánh hắn?"

Thật ra nếu lúc đó nhân cơ hội làm lớn chuyện, Đặng Hưng giờ đã bị phong sát chứ chẳng còn đứng đây mà đóng phim. Nhưng Cố Giai Mính không làm, chỉ âm thầm khiến đối phương tức nghẹn. Bùi Bằng không hiểu cậu đang muốn làm gì.

Cố Giai Mính đang gặm bánh bao nhân đậu, nhai nhồm nhoàm: "Tôi thấy ghê tởm hắn."

Bùi Bằng: "..."

Không biết đáp lại sao luôn.

Dù EQ có cao đến đâu, đối diện với kiểu thành thật quá mức của Cố Giai Mính, cũng đành chịu thua. Nhưng ngồi cạnh cậu, cho dù không nói gì cũng không thấy ngại-trên người cậu có sự dễ chịu kỳ lạ, khiến người ta dễ dàng hạ phòng bị.

Ăn gần xong, Cố Giai Mính lau miệng, nghiêm túc đón nhận thiện ý của Bùi Bằng, rồi nảy ra một ý tưởng táo bạo: "Anh nói đúng, không thể mãi như vậy. Vậy chiều nay mình chơi đấu địa chủ đi. Kéo mấy tiền bối vào chơi luôn, hai ta liên thủ xử hắn."

"Phụt!" Bùi Bằng phì cười. Đúng là trả thù kiểu con nít!

Buổi chiều, Cố Giai Mính đúng là không tiếp tục chiến thuật "ba lần hỏng". Đặng Hưng vì thế mà càng thêm cảnh giác. Không gây chuyện ở đây, chắc chắn là có âm mưu khác!

Nhưng đồng thời hắn cũng sợ hãi phát hiện: kỹ thuật diễn của mình hình như... có tiến bộ?

Muốn cảm ơn Cố Giai Mính-nhưng trong lòng thì vẫn không phục!

Tối đến có cảnh đêm, đoàn phim chu đáo chuẩn bị đồ ăn khuya cho mọi người lót dạ.

Giữa trưa Đặng thiếu gia không ăn cơm, vì chơi đấu địa chủ mà thua mất món mặn, chỉ ăn mấy miếng cải, cuối cùng đành gặm hộp cơm thanh đạm.

Trên màn ảnh, thanh niên bạch y tuấn mỹ dùng hai ngón tay thon dài gắp một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống. Ngón tay trắng muốt đặt trên bàn cờ, không lập tức buông ra, dưới ánh nến hắt vào, càng thêm vẻ mỹ cảm.

Thanh niên khẽ nhìn đầu ngón tay mình, giọng nhàn nhạt: "Đêm đã khuya, Dực vương điện hạ nên hồi phủ."

Dực vương hơi ngước mắt nhìn người đối diện, nhướng mày, gương mặt càng thêm sắc sảo: "Bàn cờ này giữ nguyên, ngày mai cô tiếp tục."

Chung Ly Thiều ngạo nghễ hừ lạnh: "Điện hạ chơi ván cờ này với ta thì có gì hay? Thắng rồi thì sao? Muốn thay đổi quyết định của ta? Muốn ta cho rằng điện hạ làm đúng?"

Y đứng lên, đi đến cửa sổ, nhìn hồ sen dưới trăng ngoài cửa, giọng mang theo một tia kháng nghị: "Nếu điện hạ tin mình đúng, cần gì tới hỏi ý ta? Hai vạn tướng sĩ, nếu cảm thấy đáng thì cứ làm. Sống chết, điện hạ gánh."

"Ngươi!" Dực vương giận dữ đứng dậy, vung tay áo: "Sớm muộn gì ngươi cũng chết vì tính bướng bỉnh của mình!"

Mà lúc này cả hai đều chưa biết-những lời ấy, về sau lại chính là vận mệnh của Chung Ly Thiều.

"Qua! Kết thúc hôm nay!" Vương đạo vỗ tay bốp một cái, kết thúc hoàn mỹ.

"Kết thúc rồi!" Nhân viên đoàn phim reo lên, vội thu dọn hiện trường. Cố Giai Mính và Bùi Bằng còn đang gỡ trang sức. Cậu móc điện thoại ra xem-đã hơn 11 giờ. Về nhà thì thú con ngủ rồi, cậu còn nên về không?

Gần phim trường có khách sạn, nhiều người ở lại đó, không ai chạy qua chạy lại như cậu.

Trợ lý Giả theo sát sau hỏi nhỏ: "Anh Mính, hôm nay có về không?"

Cố Giai Mính còn đang do dự thì điện thoại vang lên. Cậu nhìn quanh, thấy mọi người đều đang bận rộn, liền nhỏ giọng bắt máy: "Anh gọi lúc này làm gì?"

Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên: "Anh tới đón em về nhà."

Cố Giai Mính ngẩn ra: "Anh đang ở đâu?"

"Trước cổng đoàn phim. Em cần anh xuống xe không?"

"Không cần!" Cậu lập tức lao ra xem. Quả nhiên, phía trước có một chiếc Maybach đen bóng đang đỗ. Khu này đều là phim trường cổ trang, đột nhiên xuất hiện một chiếc siêu xe hiện đại thì ai nhìn cũng biết không phải đạo cụ.

Không ít người đã bắt đầu xì xào bàn tán. Cố Giai Mính không cần nhìn cũng biết, người ngồi trong xe kia chính là Mặc Uẩn Tề.

Cậu không kịp rửa mặt, chỉ kêu người đưa khăn trùm đầu, lôi khẩu trang ra che mặt. Trước khi đi còn dặn Giả Xuyên: "Sáng mai nhớ tới đón anh." Nói xong, cậu vọt ra ngoài như gió.

Một chiếc xe thôi mà, còn muốn xuống đón người? Có cần ngửa cái đuôi lên trời luôn không?

Nhưng còn chưa chạy tới, cửa sau xe đã mở. Một chân dài bước ra.

Cố Giai Mính không nghĩ nhiều, bay vèo tới như chim non sà vào lòng người.

Mặc tổng định xuống xe để tạo độ tồn tại... chưa kịp bước ra, đã bị Cố Giai Mính đẩy ngược trở về trong lòng rồi!