Mặc tổng bị đẩy ngược lại, đành ngậm ngùi ôm người trong lòng mà không dám thở mạnh. Cảm giác xương sườn ê ẩm khiến hắn không khỏi hoài nghi - chẳng lẽ Cố Giai Mính thật sự định đẩy hắn đến gãy xương?
Trong ngực là thân thể mềm mại, bàn tay Mặc Uẩn Tề đặt lên eo cậu, không sờ thấy tí cơ nào, chỉ thấy mềm như bún, trong lòng không khỏi tò mò: Mấy cái sức lực khủng bố vừa rồi rốt cuộc từ đâu ra vậy?
Chưa kịp hoàn hồn, Cố Giai Mính đã vùng dậy khỏi lòng hắn, tay nhấc lên, xe tự động đóng cửa. Cậu quay đầu ra lệnh: "Đi đi!"
Tài xế lập tức khởi động, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng trong lòng rúng động: Thì ra phu nhân tổng tài lại cuồng nhiệt vậy sao?!
Nhưng "phu nhân" thì chỉ muốn bóp cổ tổng tài thôi. Cố Giai Mính trừng mắt nhìn người đối diện, gằn giọng: "Không phải bảo anh đừng xuống xe à? Anh muốn bị phóng viên chụp rồi lên trang nhất luôn cho đủ bộ à?"
Nói xong mới giật mình - câu này nghe sao cứ như đang gián tiếp khen hắn đẹp trai vậy? Thấy trong mắt đối phương ánh lên ý cười, cậu đỏ mặt buông tay, hừ một tiếng đầy ngang ngược: "Đừng có mà tự luyến, tôi không có ý khen đâu!"
Mặc tổng nhíu mày, xoa ngực, khẽ lắc đầu: "Giống như bị gãy xương thật."
Cố Giai Mính thấy động tác kia thì tái mặt. Không đùa nữa, lỡ thật sự làm người ta gãy xương thì toi. Cậu vội cúi xuống, cẩn thận sờ từ sườn đến bụng rồi lên ngực: "Đau ở đâu? Có gãy không? Chỗ nào?"
Bị sờ khắp người mà mặt Mặc tổng vẫn tỉnh bơ, hắn vươn tay, ngón tay thon dài cởi cúc áo sơ mi trên cùng, nghiêm túc gợi ý: "Vì sức khỏe của anh, tốt nhất nên kiểm tra toàn diện thì hơn."
Cố Giai Mính nhíu mày, lúc này mới nhận ra đối phương chẳng sao cả, chỉ là cố tình diễn trò. Đúng là con người, giảo hoạt đến đáng sợ!
Tuy trong lòng cậu đang nổi trận lôi đình, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dừng lại ở cơ ngực của người ta. Vừa thấy rõ cơ bắp rắn rỏi kia, miệng đã buột thốt: "Anh từ nhỏ đã trắng vậy sao?"
Mặc tổng gật đầu đầy nghiêm trang: "Nếu em thích màu đồng, anh có thể ra biển phơi vài ngày."
Cố Giai Mính: "..."
Thích là anh làm hả?! Ai cho phép?! Trái tim cậu không biết nghe ai chỉ huy mà đập rộn lên - Mặc Uẩn Tề, đúng là lão yêu quái biết hạ yêu thuật!
Nếu giỏi vậy thì ra nắng phơi cho đỏ lòm, phơi ra vằn, phơi luôn cả cầu vồng bảy sắc giùm đi!
Sau một tràng "phun tào" thầm trong bụng, Cố Giai Mính ho khan một tiếng, chuyển chủ đề nghiêm túc: "Anh ra đây làm gì? Con thì sao?"
Mặc Uẩn Tề thản nhiên nắm lấy tay cậu, nắm rất chặt, giọng trầm thấp dễ khiến người ta say mê: "Thằng bé ngủ rồi. Anh đã để người trông. Em yên tâm."
Cố Giai Mính nhìn tay mình bị nắm, tim đập loạn cả lên. Cậu giật tay ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Trúng độc rồi! Đúng là đại tà thuật!
Lùi xa giữ khoảng cách, Cố Giai Mính tựa vào cửa kính, ánh mắt nhìn đăm đăm vào màn đêm ngoài kia. Trầm mặc được mười phút, cuối cùng cậu vẫn lên tiếng: "Xe anh đúng là ngon hơn xe tôi thật."
Vừa rộng vừa nhanh, chẳng ồn ào chút nào. Đúng là xe ông chủ có khác.
Mặc Uẩn Tề bật cười - vừa nãy còn tưởng cậu đang nghĩ chuyện gì cao siêu. Xem ra hắn đã đánh giá quá cao trí tuệ của cậu rồi. "Em thích thì anh tặng. Trong kho còn mấy chiếc mới."
"Kho? Kho nào cơ?"
"Kho công ty."
"À..." Cố Giai Mính hơi thất vọng. Cậu cứ tưởng hắn mua nhà mới. Nghĩ một hồi, cậu nghiêng đầu liếc Mặc Uẩn Tề: "Nếu mua nhà rồi thì chuyển ra đi."
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ: "Em mong anh dọn đi vậy sao?"
"Cũng không hẳn." Cố Giai Mính tiếp tục nhìn ra ngoài, giọng đều đều: "Anh đi thì sau này nhớ chăm sóc con tôi, tôi có cát-xê sẽ trả tiền thuê anh."
Mặc tổng: "..."
Trong lòng hắn vẫn luôn tự nhận mình là chồng, là cha, nhưng xem ra Cố Giai Mính lại không nghĩ thế.
Mặt hắn tối sầm lại, kéo người còn đang ngồi lơ mơ một cái, tay đặt sau ghế, tay kia tháo khẩu trang, cúi xuống hôn mạnh lên môi đối phương như trừng phạt: "Muốn thuê? Vậy trả tiền xe trước đã."
Nụ hôn lần này sâu hơn cả lần trước, khiến Cố Giai Mính xù lông dựng đứng, hét lên trong lòng: A a a tên điên này! Dám giở trò lưu manh ngay trước mặt người khác!
---
Thành viên đoàn phim nhìn chiếc xe rồ ga lao đi, mặt ai nấy đều ngơ ngác. Người vừa được đón... là anh Mính?
"Anh Xuyên, anh là trợ lý của anh Mính đúng không? Vậy chắc biết chuyện nhà anh ấy nhỉ?" Cảnh Kiều Kiều giữ chặt Giả Xuyên đang định chuồn đi, câu hỏi của cô khiến cả nhóm đổ dồn ánh mắt lại.
Theo hồ sơ Trịnh Học Thiệu cung cấp, Cố Giai Mính chỉ là sinh viên làm thêm, không cha không mẹ, học hành bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng biểu hiện thực tế của cậu thì hoàn toàn ngược lại - tiêu tiền như nước, gặp gì thích là mua, chưa kể khả năng ghi nhớ và bắt chước đáng kinh ngạc, biết đánh đàn, viết thư pháp, nhưng lại chẳng có mấy kinh nghiệm sống.
Giống tiểu thiếu gia nhà quyền quý được nuông chiều hơn là một đứa trẻ mồ côi.
Cảnh Kiều Kiều vừa dứt lời, Giả Xuyên lập tức hiểu ý, gật đầu: "Người nhà anh Mính... rất có tiền."
Mọi người tròn mắt: "Trời đất! Hóa ra anh Mính là phú nhị đại!"
"Người đàn ông vừa rồi... chẳng lẽ là anh trai anh ấy?"
"Nhìn tình cảm cũng tốt mà."
"Nếu không thân, muộn thế rồi còn đến đón làm gì?"
"Bảo sao trong nhà cậu ấy có cả kho đồ ăn vặt."
Giả Xuyên và Cảnh Kiều Kiều âm thầm thở phào. Ngoài Trịnh Học Thiệu ra, chỉ họ mới biết thân phận "chồng cũ" của Cố Giai Mính. Bây giờ đổi vai thành "thiếu gia nhà giàu" là ổn nhất - lỡ sau này bị chụp ảnh với Mặc Uẩn Tề còn có lý do để giải thích.
Duy chỉ có Mặc tổng, trong lòng âm thầm gào thét: "Tôi không muốn để người khác biết quan hệ của tôi với cậu ấy đến thế đâu mà!"
Sáng sớm hôm sau, Cố Giai Mính chủ động xin phép Vương đạo, nói rằng buổi chiều chỉ có thể quay đến ba giờ rồi phải về thay đồ. Nói là tiệc hoan nghênh tổng tài tập đoàn, nhưng thực chất chỉ là một liều thuốc an thần cho cả công ty - chỉ cần buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, thì người ấy vẫn là người ấy.
Tất nhiên, những ai được nghe về sự kiện này đều là người đủ tư cách ngồi ở tầng quản lý. Ai không đủ chuẩn đã sớm bị Mặc tổng "đá văng" khỏi đội hình rồi.
Mặc Uẩn Tề cũng từng nói với Cố Giai Mính rằng bản thân hắn chẳng hứng thú gì với mấy buổi tiệc kiểu này, có đi hay không phải xem tình hình. Dù sao Mặc tổng cũng rất bận, mỗi ngày đến năm sáu giờ là phải tới nhà trẻ đón con.
Dù rằng đứa bé ấy hiện chỉ chịu gọi hắn bằng một cái tên cực kỳ "thân thiết": Lão Mặc!
Hôm nay, Bạch Vũ - người đóng vai em trai của Cố Giai Mính - cũng có mặt tại phim trường.
Vừa bước vào, việc đầu tiên Bạch Vũ làm là đưa cho Cố Giai Mính một gói trái cây sấy màu đỏ. Gương mặt thiếu niên thanh tú thoáng ửng hồng, cười có phần ngượng ngùng, vừa đưa vừa nói: "Anh Mính, đây là mẹ em làm đó, cho anh ăn thử."
Trái cây sấy được đựng trong một chiếc túi giấy đơn giản, nhìn qua không có gì đặc biệt. Cố Giai Mính mỉm cười, móc ra một miếng, phần thịt quả đỏ rực dưới ánh nắng hiện lên sắc vàng lấp lánh - nếu không có thị lực tốt, bằng mắt thường khó mà nhận ra. Cậu đưa vào miệng trong ánh nhìn lấp lánh chờ mong của đối phương, vị chua chua ngọt ngọt, xen lẫn một mùi hương rất đặc trưng.
"Ừm, ngon lắm!" Cố Giai Mính vừa nhai vừa cười, cẩn thận giấu túi trái cây vào người như sợ bị cướp mất, còn liếc quanh cảnh giác, "Đồ ngon thế này, anh phải giữ lại ăn một mình mới được."
Bạch Vũ bị chọc cười, hai tai đỏ bừng. Cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn bài weibo của anh Mính nha, nhờ vậy em mới có mấy triệu fans liền! Có thể với anh chỉ là chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu công sức, nhưng thật sự giúp em rất nhiều. Cả nhà em đều rất cảm kích anh!"
Cố Giai Mính cong khóe môi: "Gói trái cây sấy khô này coi như là tiền công, sau này nếu có việc gì cứ đến tìm anh, đừng khách sáo."
"Cảm ơn anh Mính!" Bạch Vũ cúi đầu cảm kích. Trong lòng cậu càng thêm chắc chắn - Cố Giai Mính thực sự không coi việc đẩy người kia là chuyện gì nghiêm trọng. Nếu không thì sao lại nói là đã trả hết nợ? Dù sao anh Mính cũng không phải yêu tinh, trên người anh ấy hoàn toàn không có yêu khí.
Một bên đang trang điểm, Cảnh Kiều Kiều vừa cẩn thận chấm phấn vừa mỉm cười nói: "Cậu nhóc này thông minh đấy, biết rõ ở đoàn phim ai là người dễ tiếp cận nhất, theo ai thì dễ được nâng đỡ nhất. Nếu là người biết ơn thì cũng đáng để anh dẫn dắt. Trong cái vòng lắm người thêu hoa trên gấm này, mấy ai chịu đưa than giữa ngày tuyết rơi? Ai cũng sẽ có lúc khó khăn, nhiều bạn bè thì thêm nhiều đường đi."
Cố Giai Mính nuốt miếng trái cây trong miệng, cười cười liếm khóe môi, "Đúng là người biết ơn thật."
Thứ quả đó đâu phải hàng tùy tiện ngoài đường muốn mua là có. Nó là Thanh Li quả, phải mất trăm năm mới kết trái, yêu tinh ăn vào có thể ổn định yêu lực, còn người phàm ăn thì kéo dài được tuổi thọ. Một gói này có thể tăng thêm mười năm sống - đúng là đại lễ.
Cậu ăn thì vô dụng, nhưng lại rất hợp để cho người yếu ớt như Mặc Uẩn Tề. Vì sao biết mình ăn không có tác dụng thì Cố Giai Mính cũng không nhớ rõ, chỉ biết là... biết thế thôi.
Một con chuột tinh nhỏ đạo hạnh đúng trăm năm, miễn cưỡng mới giữ được hình người, chen chân vào cái vòng này cũng không dễ dàng gì. Cố Giai Mính chống cằm quan sát Bạch Vũ, phát hiện cậu đang cực kỳ phấn khích - đôi mắt sáng ngời như chuột phát hiện đồ ăn trong đêm tối.
Nội tâm chuột trắng nhỏ điên cuồng gào thét: Thần tượng của tui ăn trái cây sấy tui đưa! Thần tượng của tui sẽ sống lâu trăm tuổi!
Cố Giai Mính quay xong cảnh quay trong ngày, trở về thay đồ. Từ chuyên viên trang điểm, tạo hình cho đến phục trang đều là người cậu tự mang, hợp tác nhiều năm nên Trịnh Học Thiệu không cần bận tâm. Cả đội như quấn lấy Cố Giai Mính, thể hiện quyết tâm: tối nay, nhất định phải biến anh thành người đẹp trai nhất buổi tiệc, mặc kệ có bao nhiêu minh tinh, đều phải "áp đảo" từng người một!
Vốn dĩ Cố Giai Mính sở hữu gương mặt trung tính, đủ khả năng kiểm soát mọi phong cách hóa trang. Fan thường nói: Trà ca của tụi em vừa quý phái vừa tao nhã, vừa lạnh lùng lại tà khí, vừa mềm mại đáng yêu lại có khí chất tổng tài bá đạo toàn năng, mặc đồ nữ còn đẹp hơn khối người khác. Trong giới này ai dám đấu? Không phục thì nhào vô!
Dù câu này nghe rất ngông cuồng và tự luyến, nhưng người ngoài thật sự không thể soi được điểm nào xấu trên gương mặt của Cố Giai Mính. Tạo hình tối nay khiến cậu trông trưởng thành hơn đôi phần, tóc được điểm nhẹ bằng một sợi dây vàng lộn xộn có chủ ý, tạo thành vẻ tiêu sái khó tả. Stylist Tiểu Lưu chọn đi chọn lại, cuối cùng quyết định dùng bộ vest xanh lá có vô số chấm trắng bất quy tắc - nhìn như bị dính bột trắng một cách "vô ý", khiến toàn bộ tạo hình toát lên cảm giác phóng khoáng không gò bó.
Cảnh Kiều Kiều cực kỳ hiểu cách trang điểm nhẹ cho Cố Giai Mính. Da cậu vốn đã rất đẹp, ngũ quan lại tinh tế, chỉ cần kéo dài đuôi mắt một chút là toàn bộ khí chất bộc phát - đôi mắt đào hoa vốn đã đa tình, ánh nhìn tựa như say mà không say. Một cái quay đầu, một nụ cười nhạt đã mang theo khí chất khiến người khác tưởng như ánh mắt chứa tình. Đơn giản như vậy, nhưng khi Cố Giai Mính liếc ai, hàng mi dài khẽ run lên, nhìn ai cũng như đang đưa tình.
Cảnh Kiều Kiều vừa nâng mặt cậu kiểm tra trái phải, vừa dặn dò: "Nhớ nha, tối nay nhân thiết của anh là: tà - mị - cuồng - quyến! Phải giữ khoảng cách: nếu - tức - nếu - ly! Khiêu khích thần kinh đối phương, nhưng lại khiến người ta không thể bắt được anh. Như vậy mới làm người ta sinh ra dục vọng chinh phục. Tóm lại, bớt nói lại, cười nhiều lên là được!"
Cố Giai Mính bất đắc dĩ hỏi: "Các em tính để anh câu dẫn ai thế?"
Tạo hình sư và phục trang sư một trái một phải vỗ vai cậu: "Bắt lấy ông chủ lớn! Nửa đời sau khỏi lo, hiểu chưa?"
Cảnh Kiều Kiều liếc mắt ra hiệu: Giữ chặt đồ ăn của anh đi, đêm nay tuy không nhiều minh tinh nhưng tám chín phần mười là chưa lập gia đình!
Khóe miệng Cố Giai Mính khẽ giật giật. Cậu thật sự muốn nói với cả bọn rằng: Hôm nay ông chủ lớn trông con rồi, không đi đâu hết.
-
Cùng lúc đó, Mặc tổng đang ngồi trông con, vừa nhìn video livestream lớp hóa trang của Cố Giai Mính, vừa nhíu mày: "Tối nay em trang điểm thế này đấy à?"
Mặc Trạch Dương cũng ló đầu nhìn vào, hai cha con mặt mũi lạnh tanh, ánh mắt băng giá: "Ba tính đi tìm hồ ly tinh à? Ba định tìm mẹ nhỏ cho con đúng không?"
Cố Giai Mính hoàn toàn vô tội: Có phải tôi muốn đâu! Tôi cũng đâu tự chọn được!
Mặc tổng lập tức quay đầu, gọi điện thoại cho thư ký Vương: "Lại đây trông Trạch Dương giúp tôi."
Tên ngốc nào lại để người yêu mình trang điểm như vậy mà thả ra ngoài chứ? Mặc tổng không ngốc. Đành phải tìm cách... tăng độ hiện diện thôi.
Thư ký Vương đang vật lộn với báo cáo, nghe lệnh xong lập tức lái xe đến nhà tổng tài. Làm thư ký riêng của Mặc tổng thì phải biết tám ngôn ngữ, biết giặt giũ nấu nướng, làm tài xế, học cả trông trẻ - bằng không thì chẳng xứng với mức lương hai mươi triệu một năm!
Mặc Trạch Dương đưa cho cha ánh mắt đầy tín nhiệm: "Lão Mặc, lần này trông cậy vào chú đấy, cố lên!"
Lão Mặc: "...Cảm ơn."
Cậu nhóc giơ tay xua xua, bụng nhỏ ưỡn lên đầy khí thế: "Không có chi."
Lão Mặc: "......"