Đêm đó, Cố Giai Mính quay xong tiết mục thì cũng đã hơn mười hai giờ khuya, trời càng lúc càng lạnh, tuyết vẫn tiếp tục rơi dày đặc, mặt đất bắt đầu đóng băng, đường phố hoàn toàn không còn bóng người.
Trịnh Học Thiệu siết chặt áo khoác, gió lạnh cứ táp thẳng vào cổ: "Dự báo thời tiết đã ra cảnh báo đóng băng màu cam, mai sáng sớm tụi mình chắc chắn không ra sân bay nổi đâu. Chắc phải đợi trưa băng tan mới dám đi, chứ đường thế này nguy hiểm lắm."
Cố Giai Mính cau mày, rõ ràng là cậu muốn bay về ngay trong đêm!
Phải nghĩ lý do gì để đá Trịnh Học Thiệu lại đây đây? Nghĩ kiểu gì cũng không hợp lý nổi!
Bạch Vũ co cổ rúc người, đứng sát bên cạnh Cố Giai Mính, nhỏ giọng làu bàu: "Xe của đài truyền hình sao giờ vẫn chưa tới vậy? Rõ ràng đã hứa là chở tụi mình rồi mà?"
"Chuẩn luôn, theo lý là phải đậu sẵn chờ ở đây rồi, đài truyền hình không đáng mắc lỗi sơ đẳng kiểu này." Trịnh Học Thiệu liếc về phía gara một cái rồi quay lại tiếp tục bình luận về buổi quay, "Con bé tên Ngô Đồng đó có khiếu đấy, hôm nay thể hiện không tệ, Bạch Vũ cũng ổn, có thể kéo cô bé vào guồng diễn xuất, nắm bắt điểm bùng nổ cũng tốt."
Trịnh ba ba vừa đứng chờ xe vừa khen Bạch Vũ, mà bình thường ông đâu có dễ khen thế, nên Bạch Vũ phấn khởi hết cỡ, đuôi suýt quẫy ra ngoài, mắt lấp lánh ngước nhìn Cố Giai Mính, chỉ mong được thần tượng xoa đầu khen một câu!
Nhưng Cố Giai Mính không nhận được sóng từ tiểu chuột, còn mải đưa tay ra hứng bông tuyết rơi, cười hì hì hỏi: "Không phải anh tính ký hợp đồng với nó à? Nghe nói trước cả vòng chung kết là đã có phòng làm việc mời tụi nó rồi, giờ chắc bị tranh mất rồi."
Trịnh Học Thiệu cười cười không để tâm: "Không sao, mấy người các cậu đủ làm tôi đau đầu rồi."
Cố Giai Mính hừ nhẹ: "Chê tụi tôi à? Không kịp đâu! Tôi bám anh cả đời, nghỉ việc thì nghỉ chung, về hưu cũng phải về hưu chung."
Trịnh Học Thiệu vừa giả vờ khó chịu vừa cười mím cả miệng: "Hồi đó nhặt cậu về là ngu nhất đời tôi!"
Cố Giai Mính định vênh mặt nói "tại tôi đẹp trai chứ sao", thì đúng lúc ấy, một chiếc xe tải màu đen bất ngờ lao thẳng từ ven đường tới, tốc độ nhanh như chớp giật, hướng thẳng về phía nhóm ba người đang đứng. Đường băng trơn, phanh gần như vô dụng, giữa đêm tối lại chẳng có chiếc xe nào khác, chiếc xe tải ấy xông tới mà không hề chùn tay. Trịnh Học Thiệu mặt tái mét, trong đầu chỉ bật lên một suy nghĩ: Tiêu rồi! Hôm nay tiêu thật rồi!
Bạch Vũ phản xạ theo bản năng, túm lấy vạt áo Cố Giai Mính, run bần bật vì sợ!
Cố Giai Mính nhanh như chớp tóm một cái, kéo cả hai ra sau lưng mình, rồi vung chân dài lên, đá thẳng về phía đầu xe tải: "Cút đi!"
Một cú đá này trực diện, hất chiếc xe tải văng xa cả chục mét. Trịnh Học Thiệu chết lặng, tài xế cũng chết lặng, rồi ngay sau đó, chiếc xe lảo đảo quay đầu bỏ chạy.
Cố Giai Mính vừa nhìn thấy xe không có biển số là lập tức cảnh giác, ném Trịnh Học Thiệu lại rồi phi thân đuổi theo.
Trịnh Học Thiệu còn chưa kịp thở, thì đã thấy Cố Giai Mính như hóa thân Na Tra cưỡi Phong Hỏa Luân, lao vút theo chiếc xe tải, một quyền đập vỡ kính lái, túm cổ tài xế như bắt gà con, quăng cái "bụp" xuống đất!
Trịnh Học Thiệu: "......"
Vừa suýt bị Tử Thần kéo đi, giờ lại chứng kiến cảnh tượng khó tin này, mặt Trịnh ba ba trắng bệch, tay ôm ngực, tim đập thình thịch, đầu ong ong, tưởng mình hoa mắt mất rồi.
Cố Giai Mính đạp lên ngực tài xế, mặt lạnh như tiền: "Nói! Ai sai mày đâm tụi tao?!"
Tên tài xế là gã trung niên ốm nhách, đen nhẻm, ria mép lưa thưa đáng khinh, trông không khác gì dân đầu đường xó chợ. Vừa bị kéo xuống xe đã suýt tè ra quần, giờ còn bị giẫm lên ngực, sợ đến phát khóc, ôm đầu lạy lục: "Không ai sai tôi đâm! Tôi không cố ý! Phanh bị trượt! Đường trơn quá! Đừng đánh, đừng đánh, tôi nói hết, tôi không cố ý đâu, gọi công an bắt tôi đi cũng được, tôi thật sự không cố ý mà!"
Cố Giai Mính cười nhạt, trong lòng nghĩ: Mình còn chưa hỏi gì mà hắn đã tự khai ra một loạt lý do... Ai tin thì đúng là ngốc!
Trịnh Học Thiệu cũng đuổi đến, hô: "Bạch Vũ, gọi công an!"
Lúc này, người của đài truyền hình cuối cùng cũng đến. Nhân viên chạy hồng cả mặt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi các anh, hai xe bị kẹt ở ngõ ra, chắn ngang đường nên không ra được." Vừa nhìn hiện trường, nhân viên này cũng đơ mặt: Tai nạn thật à?
Phóng viên cũng ùa tới, máy ảnh nhắm thẳng vào Cố Giai Mính, cảnh sát xuất hiện, định dẫn tên tài xế đi.
Cố Giai Mính đột nhiên lóe lên suy nghĩ: "Cường long khó áp địa đầu xà", nơi này không phải sân nhà mình, lỡ cảnh sát bắt rồi mà lại thả thì sao? Nhà lão Mặc liệu có kéo tay tới được không?
"Khoan đã!" Cố Giai Mính tiến lên, hỏi lại gã tài xế: "Ai thuê mày đâm tao?"
Cảnh sát thầm nghĩ: Sao lại hỏi cái này? Dù có thật thì ai khai ngay lúc này chứ? Tên này nổi tiếng du côn, bị bắt vài lần rồi, lanh lắm.
Ai ngờ gã kia đột nhiên gào lên: "Có người không quen biết đưa tôi 500 triệu, cho tôi xe, kêu tôi đứng chờ ở đây, đợi mấy người ra là đâm luôn! Tôi chỉ nhận tiền làm việc, tôi không định giết ai cả!"
Cố Giai Mính "chậc" một tiếng, thu lại áp lực khí tức. Tốt, phóng viên nghe thấy cả rồi, vậy thì để lão Mặc xử lý cho.
Phóng viên như phát cuồng xông tới chụp lia lịa, cảnh sát thì giữ chặt tên tài xế, còn ống kính thì cứ dán sát mặt Cố Giai Mính.
Lúc này biểu cảm của Cố ảnh đế là: (⊙o⊙)
Phóng viên, paparazzi đều xót xa: Cố Giai Mính đã đắc tội ai mà bị ám sát giữa đêm tuyết thế này? Thật sự quá độc ác!
Còn Cố Giai Mính nghĩ: Ba mạng người mà chỉ đáng 500 triệu?
Rẻ quá rồi!
Bán Bạch Vũ đi cũng không gỡ nổi!
Trịnh Học Thiệu vội chạy đi tìm camera an ninh, nhưng đúng đoạn này lại đúng lúc hệ thống bị hư từ mười phút trước, không ghi lại được gì.
Trịnh Học Thiệu sa sầm mặt, chuyện này nhất định phải điều tra tới cùng, cũng phải báo ngay cho Mặc tổng. Còn vụ Cố Giai Mính đá bay xe tải thì... quá vô lý rồi.
Sau khi xử lý xong, Cố Giai Mính vừa thấy ánh mắt Trịnh Học Thiệu nhìn mình liền hiểu ngay - chết rồi, lộ rồi.
"Thiệu ca, em cho anh xem bảo bối nè!" Cố Giai Mính móc từ túi ra một món gì đó, vừa đi vừa vờ lục tìm. Khi Trịnh Học Thiệu chưa kịp hiểu chuyện gì, thì đã cảm thấy lạnh lạnh trên trán, một ngón tay dí vào, lăn ra ngất xỉu.
Cố Giai Mính quay sang nhìn Bạch Vũ: "Tôi định xóa đoạn ký ức này của anh ta, cậu không định báo tôi tập kích người đúng không?"
Bạch Vũ lắc đầu như điên thể hiện lòng trung thành, nghiêm túc nói: "Không đâu! Dù Mính ca có giết người bịt đầu mối, em cũng sẽ giúp một tay!"
Cố Giai Mính: "......"
Con chuột này gần đây tư tưởng hơi lệch rồi đấy, phải dạy lại thôi, sao nghe mùi nguy hiểm thế không biết.
Tin tức Cố Giai Mính suýt bị xe tải đâm ngay trong đêm tuyết rơi lập tức lên trang nhất hàng loạt trang báo mạng lớn, chỉ vài phút sau đã leo thẳng lên vị trí số một hot search. Đặc biệt là chuyện có người bỏ tiền thuê tài xế đâm chết ba người, làm cư dân mạng rùng mình theo dõi sát sao.
Về đến nhà rồi, thời tiết cũng dần tốt lên. Đám nhóc con không ầm ĩ nữa, đứa nào đứa nấy bám dính lấy Cố Giai Mính không rời. Một đứa ôm cổ phía trước, một đứa ôm eo phía sau, trên đầu còn đội thêm một đứa nữa - bám dày đặc, cứ như muốn biến Cố Giai Mính thành ba người để mỗi đứa ôm được một cái cho đã.
Giờ thì hai đứa nhỏ cuối cùng cũng biết gọi "ba ba" với "cha" rồi, thỉnh thoảng còn lẩm nhẩm thêm được vài chữ lung tung. Riêng nhóc thứ hai thì nói được nhiều hơn, dù chưa ráp được thành câu nhưng cứ dính bên tai Cố Giai Mính ê ê a a liên tục: "Ba, ba, ba, ba, ba!"
Cố Giai Mính bị quấn chặt tới mức không nhúc nhích nổi, đành vừa xoa đầu từng đứa, vừa dỗ cho bọn nhỏ đừng ấm ức.
Mặc tổng thì khỏi phải nói, tức nổ đom đóm!
Chuyện liên quan đến an nguy người nhà, dù chỉ là manh mối nhỏ, cũng phải bị bóp chết từ trong trứng nước. Bất kể ai dám dùng xe tải đó, tức là đã đụng trúng điểm cấm kỵ của Mặc tổng. Mà một khi Mặc tổng thật sự nổi giận... hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Người thường tra không ra, thì đi hỏi đám yêu tinh! Mặc tổng yêu cầu điều tra ra chân tướng càng sớm càng tốt, không ngại để thủ hạ dùng chút thủ đoạn đặc biệt, xảy ra chuyện gì cứ để hắn gánh.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ hồ sơ cá nhân của Trần Huyên lại xuất hiện trên bàn làm việc của Mặc tổng. Lần này thì chi tiết gấp nhiều lần trước, đến cả mấy đời tổ tiên phía trên đều bị lôi ra tra sạch sẽ. Những việc Trần Huyên đã làm mấy năm qua, từ trên bề mặt đến hậu trường, không sót một ly.
Ngay cả chuyện tình cảm với bà phú bà đang bao nuôi hắn cũng bị lôi ra ánh sáng. Mặc tổng chỉ cần liếc thấy tên bà ta, liền moi từ đống hợp đồng một bản văn kiện ra, ném thẳng vào thùng rác, dứt khoát cắt đứt hợp tác.
Mặc kệ là ai, chỉ cần động đến người nhà của hắn - đừng mơ thoát. Mặc tổng chơi luôn luật "liên đới trách nhiệm", dính líu tới thì dẹp hết!
Hiện tại, Mặc gia bắt tay cùng Bạch gia, hai đại thế lực thương nghiệp hàng đầu của Hoa Quốc kết liên, trong giới chẳng khác nào có thể tung hoành khắp nơi. Đụng vào một nhà thì cũng như đụng vào cả hai. Mà người bị hại lần này chính là "cha nuôi" tương lai của người thừa kế Bạch gia, thế lực khắp nơi không ai dám xem nhẹ, lập tức cử chuyên gia vào cuộc điều tra, xử lý tốc độ ánh sáng.
Bạch Kỳ Quân nghe chuyện cũng tức nổ trời. Ở trường học liền chạy đi tìm Mặc Trạch Dương hỏi cho ra ngọn nguồn. Vừa nghe xong, lập tức giơ móng kêu to:
"Dám đụng ba ba của tui?! Phải đánh hắn! Đánh chết hắn! Đập hắn nát luôn!"
Mặc Trạch Dương lườm qua: "Là ba ba của tui!"
Tiểu bạch sói thản nhiên phẩy tay, lộ rõ bản chất ngang ngược: "Thì sao, ba ba của cậu cũng là ba ba của tui!"
Mặc Trạch Dương bật cười lạnh lẽo, hừ, chờ thêm vài năm nữa, tui gọi huynh đệ tới vây đánh cậu một trận cho biết mùi! (艹皿艹)
Trần Huyên còn chưa kịp phản ứng gì thì sáng sớm hôm sau đã bị áp giải về Cục Cảnh sát. Ngay cả người đại diện cũng không kịp trở tay, vừa hoảng vừa cuống: "Nghệ sĩ của tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện đó! Có phải mấy người bắt nhầm rồi không?!"
Cảnh sát chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đẩy người sang một bên. Trần Huyên thì bị áp giải đi ngay tại chỗ.
Cố Giai Mính lần này dùng hành động thực tế để dạy cho cả giới một bài học đắt giá: Trước sức mạnh thật sự, mọi thủ đoạn mưu mô đều là trò cười! Dù anh có bò cao đến mấy trong cái giới này, thì vẫn chỉ là một diễn viên. Còn tôi, tôi có hậu thuẫn đủ mạnh, anh mà dám tìm đường chết, tôi liền dám đạp anh xuống tận đáy bùn!
Tin tức này nổ tung trên mạng, fan Trần Huyên bùng nổ, nhao nhao gào lên: Không thể nào! Thần tượng của bọn họ tuyệt đối không làm ra chuyện này! Đây rõ ràng là vu oan bôi nhọ!
Chuyện Cố Giai Mính và Trần Huyên xích mích trên chương trình cũng bị đào lại, khiến fan Trần Huyên càng thêm bất mãn: "Đây là Cố Giai Mính cố tình gài bẫy! Trần Huyên sao có thể chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ mà thuê người đâm chết người ta?!"
Fan lá trà của Cố Giai Mính thì cũng đâu phải dạng vừa, lập tức phản pháo: [Nghe cũng có lý nha. Trà Trà nhà tụi này ai lại vì tí xích mích mà đi vu cho người khác tội ám sát? Lấy cả mạng sống của mình ra để vu khống chắc? Người bị hại còn chưa than, tụi bay nhảy dựng cái gì vậy?]
Thế là hai bên fan lao vào một trận đại chiến, không ai nhường ai. Nhưng khác với mấy năm trước, fan Trần Huyên từng xé Trịnh Học Thiệu đến mức không ai bênh nổi. Giờ thì khác - fan Cố Giai Mính không phải ăn chay!
Dưới Weibo của Cố Giai Mính lập tức biến thành chiến trường rực lửa. Mỗi năm mà không có vài trận xé nhau long trời lở đất thì không gọi là "lá trà bao" nữa! Fan của cậu đánh đâu thắng đó, đa dạng chiêu trò, đã ra tay là dạy cho đối phương biết thế nào là sống văn minh!
Giữa lúc lùm xùm chưa ngớt, thì Cố Giai Mính lại chẳng rảnh quan tâm, vì bị kéo đi tham gia hoạt động công ích bảo vệ tuyết sơn, giải cứu động vật hoang dã trên núi. Lịch trình kín đặc, không kịp thở.
Đến khi cậu về nhà thì đã ba ngày trôi qua. Trần Huyên vẫn chưa được thả. Luật sư đoàn của tập đoàn Mặc thị trực tiếp ra mặt, đệ đơn kiện với những cáo buộc nặng nhất, không chừa đường lui.
Một chữ thôi: Hung thật!
Đoàn luật sư thắng hàng loạt vụ kiện này, đã từng đè bẹp vô số công ty "có máu mặt" nhưng lòng dạ thâm hiểm. Họ quy tụ vài trăm luật sư hàng đầu trong nghề, toàn là những người có danh tiếng và uy tín trong giới. Bình thường, tập đoàn không tiếc tiền trả lương nuôi đội ngũ đó, còn cho họ tự do nhận vụ bên ngoài, miễn là lúc công ty cần thì phải quay về ưu tiên công việc của tập đoàn trước.
Lần này, chính Mặc tổng ra lệnh, lập tức triệu hồi một nhóm tinh anh trong số đó để xử lý vụ của Trần Huyên.
Nếu đằng sau Trần Huyên có phụ nữ nào dám nhúng tay vào, Mặc tổng cũng chẳng ngại đánh thẳng một đòn, cho họ biết thế nào là lễ độ.
Cố Giai Mính vừa đọc mấy tin bát quái trên mạng vừa quay sang hỏi Mặc Uẩn Tề: "Không có ai phía sau Trần Huyên đến tìm anh à?"
Mặc tổng khẽ cười, giọng đầy mỉa mai: "Có chứ. Nhưng thấy tôi đã quyết tâm thì họ liền im luôn, không dám hó hé nữa."
Cố Giai Mính nhớ lại mấy chi tiết trong hồ sơ, cũng bật cười: "Bà đó đâu chỉ có mỗi Trần Huyên là bồ nhí. Hắn chỉ là một trong số mấy người bà ta thích nhất thôi. Rồi cũng sẽ có người khác thay thế. Bà ta có tiền, tìm thêm mấy thằng trai trẻ không khó."
Mặc tổng bế nhóc thứ hai bên cạnh lên, đặt lên đùi, vừa cười vừa gỡ phần tóc chĩa lên trời của nhóc, rồi tiện tay túm lấy hai lọn nhỏ hai bên, dùng dây buộc tóc đỏ cột lại thành chỏm. Tâm trạng rõ ràng rất tốt, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Cố Giai Mính tranh thủ khoe khoang: "Cho nên, không có giấy hôn thú thì cũng chẳng vững bền được đâu."
Giờ thì mới thấy tờ giấy kết hôn quan trọng thế nào.
Mặc tổng gật đầu mỉm cười: "Tất nhiên rồi, tụi mình có ký tên rõ ràng."
Một câu trúng ngay tim Cố Giai Mính, khiến cậu phì cười, tâm trạng vui vẻ tiếp tục đọc tin tức bát quái. Chỉ có nhóc nhỏ bị cột tóc thành cái đầu củ cải non là uất ức nhìn ba mình, nhỏ giọng gọi: "Daddy ~"
"Gì đó?"
Nhóc Mặc chỉ tay lên đầu mình, phồng má tỏ vẻ bất mãn: "Xấu."
Mặc tổng: ▼_▼
Đúng là nhóc con, chẳng hiểu gì về thời trang!
Cố Giai Mính: "Phụt!"
Mặc tổng: →_→
Cố Giai Mính cúi đầu tiếp tục đọc bát quái, vì một giấc ngủ yên lành tối nay, nhịn!
Lúc này, hội fan "lá trà bao" vẫn đang chiến đấu ác liệt với fan não tàn nhà Trần Huyên. Sau khi có thêm ba anh em linh cẩu là team chuyên vạch scandal gia nhập, sức chiến đấu của "lá trà bao" tăng vọt, gần như không có chuyện bẩn nào mà họ không đào ra được.
Toàn bộ nguyên nhân - diễn biến - hậu quả mâu thuẫn giữa Trần Huyên và Cố Giai Mính đều bị họ tổng hợp lại, viết thành báo cáo, tung lên mạng. Một khi mọi thứ bị đào ra, chuyện Trần Huyên từng là nghệ sĩ do Trịnh Học Thiệu dẫn dắt cũng bị phơi bày. Lý do vì sao hai người tách ra, cũng không còn giấu được ánh mắt công chúng.
Sự thật là Cố Giai Mính từng vì bất công mà lên tiếng bảo vệ Trịnh Học Thiệu, mới dẫn đến xung đột với Trần Huyên. Hội fan "lá trà bao" lập tức nhận ra: Trận chiến này chính là vì "Trịnh ba ba" mà đòi lại công bằng, là để trả lại trong sạch cho người đáng được tôn trọng!
Phải thắng!
Vì Trịnh ba ba đáng yêu!
Fan não tàn nhà Trần Huyên vừa gào "không thể nào!", vừa bị "lá trà bao" lôi ra từng điểm, từng năm, từng câu nói, từng địa điểm, từng nhân chứng. Kể cả sau đó Trần Huyên nhanh chóng đổi công ty, dựa vào ai để được chọn vai gì, tất cả đều bị bóc trần sạch sẽ.
Đến cuối cùng, fan Trần Huyên nghẹn họng không cãi được, đành tức tối hét lên một câu vô lực: "Cố Giai Mính ghen tị với Trần Huyên tụi tui! Đây là cố ý bôi nhọ!"
"Lá trà bao" chỉ cười lạnh: [Giãy chết đi mấy đứa.]
Tài khoản "Tổng tài phu nhân tuyệt sắc tám mét tám - ba ba của mấy đứa vẫn là ba ba của mấy đứa" tuyên bố: [Ai cho tụi bay cái quyền đem Trần Huyên ra so với Mính ca của tụi tao? Đây là sỉ nhục lớn nhất đó! Tụi tao nói bằng lương tâm, Trần Huyên có lương tâm không?]
Fan "lá trà bao" còn tiện tay làm luôn một loạt sticker meme, kiểu như: "Người đại diện ép tui □□... tui không cần đâu ~", hay "Người đại diện bắt tui làm việc tới sốt 86 độ, liên tục 860 tiếng... tui không cần đâu ~", giọng điệu mềm nhũn mà khiến fan Trần Huyên tức đến xịt khói.
Cố Giai Mính xem tới đây thì không nhịn nổi, liền đăng một bài Weibo: [@Phòng làm việc Giai Mính @Trịnh Học Thiệu: Sau này tui che chở anh.]
Trịnh Học Thiệu đọc được bài viết thì mắt cũng đỏ lên. Hồi đó hắn nhặt Cố Giai Mính về, đúng thật là quyết định sáng suốt nhất đời.
Còn chưa kịp cảm động xong, đã nhận được cuộc gọi của Cố Giai Mính: "Ra đây đi, tui đang đứng trước nhà anh."
Trịnh Học Thiệu: (⊙_⊙)???
Cố Giai Mính: "Đi gặp Trần Huyên một lần, tui muốn hắn phải xin lỗi anh trước mặt tui."