Cố Giai Mính và Trịnh Học Thiệu cùng nhau đến nhìn Trần Huyên - người hiện đang bị tạm giam cách ly. Không ngờ hắn lại bình tĩnh đến vậy, im lặng chờ tuyên án, ăn mặc gọn gàng, mặt mũi không trang điểm mà vẫn điển trai, phong thái ngời ngời. Đúng là ngũ quan Trần Huyên rất đẹp.
Nhìn thấy Trịnh Học Thiệu, hắn cười khẩy, không rõ là đang châm chọc người kia hay tự cười mình: "Giằng co lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị hủy trong tay anh. Bây giờ anh đến đây là muốn nhìn tôi thảm hại cỡ nào sao? Xin lỗi, anh vĩnh viễn cũng không thấy được đâu. Cũng đừng mong tôi xin lỗi, vì tôi không hối hận chút nào. Nếu cho tôi làm lại, tôi vẫn sẽ chọn y chang như thế."
Hoàn toàn không có ý ăn năn.
Trịnh Học Thiệu lặng lẽ nhìn hắn, không tức giận, cũng chẳng kích động, chỉ bình tĩnh đáp: "Lúc đó tôi có ngăn cản cậu đâu. Cậu xin rút, tôi đã ký tên rồi."
Trần Huyên ngẩn người: "Cái gì cơ?"
Trịnh Học Thiệu nhếch môi, lắc đầu: "Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng. Quan trọng là trong vài chục năm tới, cậu sẽ phải sống trong nhà giam này. Cái gọi là tiền đồ của cậu quan trọng tới mức phải vứt bỏ cả lương tâm, quay lưng với người từng giúp mình sao? Vì danh tiếng mà dám thuê người hãm hại giết người, ba mạng người! Cậu có sám hối vài chục năm cũng chưa đủ đâu."
Mấy chữ "vài chục năm" như sấm đánh ngang tai, khiến mặt Trần Huyên trắng bệch. Vẻ bình tĩnh giả tạo ban nãy hoàn toàn vỡ vụn. Hắn đã vắt kiệt sức nhiều năm để leo lên đỉnh cao, chỉ vì nổi tiếng, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đều tan biến! Làm sao hắn cam tâm được? Làm sao có thể!
Hắn đột nhiên đứng phắt dậy, hét lên với Trịnh Học Thiệu: "Thiệu ca! Em sai rồi! Cứu em với, em thật sự biết lỗi rồi! Em không nên rời xa anh, không nên đối xử với anh như vậy! Em bị ma quỷ xúi giục, em không muốn cả sự nghiệp bị dính vết nhơ này!" Trần Huyên ôm mặt, giọng nghẹn ngào phát ra qua kẽ tay, nghe như tiếng nức nở tuyệt vọng, "Em vất vả lắm mới bò đến được bước này... xin anh, xin anh, sau này em làm trâu làm ngựa cũng nghe lời anh!"
Hắn bất ngờ lao tới, nét mặt dữ tợn phóng đại đến đáng sợ. Cố Giai Mính theo phản xạ kéo Trịnh Học Thiệu ra sau, thậm chí giơ chân lên thủ thế.
Trần Huyên gào: "Cố Giai Mính! Tha cho tôi đi! Tôi biết sai rồi! Tôi thật sự quá khó khăn mới đi đến bước này!"
Trịnh Học Thiệu giữ chặt tay Cố Giai Mính ra hiệu đừng căng thẳng. Hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu - bởi đến nước này rồi, Trần Huyên vẫn không hối hận về những gì mình đã làm sai, mà chỉ tiếc cho công sức mình bỏ ra, tiếc vì bị hủy hết mọi thứ. Loại người này, dù khi nào cũng không thể tin tưởng.
Trịnh Học Thiệu lạnh mặt quay người, kéo Cố Giai Mính đang còn định hóng chuyện đi ra ngoài: "Đi thôi, mình về."
Cố Giai Mính chỉ tay vào Trần Huyên đang đập bàn trong phòng kính, lẩm bẩm: "Xin lỗi kiểu gì mà chẳng thấy thành ý đâu."
Cậu hồ ly nhỏ còn định phá cửa vào, tẩn hắn một trận, bắt quỳ gối xin lỗi Trịnh Học Thiệu cho tử tế, tự nhận mình là đồ vô ơn, là thằng tồi khốn nạn!
Trịnh Học Thiệu kéo cậu đi thẳng, không thèm quay đầu lại.
"Cứ để hắn ngồi tù đi. Bao lâu cũng được. Xin lỗi hay không, tôi cũng không chấp nhận. Hắn nghĩ hắn là cái gì mà giở trò được nữa."
Suýt chút nữa, cả hắn, Cố Giai Mính và Bạch Vũ đều mất mạng vì hắn. So với chuyện ngày trước bị bôi nhọ, việc này mới thật sự là không thể tha thứ. Lúc đó Cố Giai Mính đẩy hắn ra khỏi xe, ký ức của Trịnh Học Thiệu chỉ còn là một khoảng trắng. Cảnh sát tới, bác sĩ giải thích vì bị sốc nên tạm thời mất trí nhớ, nhưng nghĩ lại thì lúc đó nguy hiểm cỡ nào?
Trịnh Học Thiệu hoảng đến nỗi không nhớ nổi gì!
Bây giờ, Cố Giai Mính còn có ba đứa nhỏ. Trong nhà hắn cũng có vợ con. Bạch Vũ thì còn trẻ. Trần Huyên vì sợ bị mất danh tiếng mà dám thuê người đâm chết bọn họ, nếu không có Mặc tổng đích thân ra mặt tạo áp lực, chỉ dựa vào mối quan hệ của Trần Huyên bao năm qua, tra cũng khó mà tra ra. Lúc đó, chẳng phải ai cũng sẽ chết vì "tai nạn ngoài ý muốn" sao? Loại người độc ác như vậy, nhìn thêm một cái cũng thấy buồn nôn.
"Thiệu ca! Anh cứu em với!"
"Em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi!"
"Sau này em sẽ nghe lời anh, sẽ kiếm tiền cho anh, cho anh làm chủ! Anh giúp em một lần nữa đi, giống như xưa vậy, khi em cần anh nhất, anh đã từng giúp em, thêm một lần nữa thôi..."
Trần Huyên cứ gào lên, rồi đột nhiên bật cười, tuyệt vọng gục đầu xuống mặt bàn lạnh toát. Trịnh Học Thiệu chắc chắn sẽ không bao giờ giúp hắn nữa. Đến người phụ nữ từng miệng nói yêu hắn nhất, cũng không giúp.
Sao hắn lại ngu vậy? Sao lại đi thuê người đâm chết Cố Giai Mính với mấy người đó chứ? Sao không đâm chết luôn đi cho xong? Hắn làm chuyện kín kẽ thế cơ mà, sao lại bị phát hiện?
Tài xế kia tại sao lại không bỏ chạy? Rốt cuộc là chuyện quái gì?
Đến chết Trần Huyên cũng sẽ không biết - trên đời này còn có một giống loài được gọi là yêu tinh.
Yêu tinh có thể đuổi kịp xe hơi, một cú đá bay cả cái xe mười mấy mét.
Yêu tinh có thể nấp trong bóng tối, quay toàn bộ sự việc rồi gửi bằng chứng ra ngoài.
Bản án dành cho Trần Huyên được tuyên rất nhanh - tội danh cố ý giết người không thành, tình tiết nghiêm trọng, bị phạt tù ba mươi năm. Ngày tuyên án, Cố Giai Mính và Bạch Vũ không có mặt. Chỉ có Trịnh Học Thiệu đến tòa. Khi bản án được công bố, fan Trần Huyên khóc la như điên, không thể tin nổi thần tượng của mình lại có thể làm chuyện như thế.
Cũng có không ít người xì xào: đây là vì dám đụng đến Cố Giai Mính nên bị Mặc Uẩn Tề trừng phạt, nên Trần Huyên mới rơi vào kết cục như vậy. Câu chuyện khiến nhiều người run sợ, không ai dám chọc giận Cố Giai Mính nữa. Ngay cả Bùi Bằng cũng đùa: "Giờ ông thành cua bự rồi đó, đi ngang chẳng ai dám đụng."
Cố Giai Mính vênh ngực tự hào: "Tất nhiên rồi, tôi là người có giấy hôn thú đấy nhé!"
Mấy ông bạn còn độc thân thì tức muốn đạp cậu ta: yêu nhau bao lâu rồi mà còn như đang mới yêu, ai nhìn cũng muốn đánh!
Chuyện trong giới là vậy đó, hôm nay anh hot, anh nổi, anh là ảnh đế thì đã sao? Chỉ cần biến mất một thời gian, còn ai nhớ đến anh nữa? Chưa đầy một tháng, chuyện này sẽ chẳng ai nhắc tới nữa đâu. Sóng sau xô sóng trước, trong giới lúc nào cũng có thần tượng mới nổi, người ta vẫn có thể tung ra những tác phẩm nổi bật hơn.
Sắp tới là năm mới, thế nên sau vài câu cảm thán về vụ Trần Huyên, ai nấy cũng lại bị cuốn vào công việc, chẳng ai rảnh mà quan tâm mãi. Câu chuyện Trần Huyên cứ thế dần phai nhạt.
Lúc này, Mặc tổng đang ôm một tay là nhóc thứ hai, tay kia bế nhóc thứ tư, còn một chân vắt ngang để đỡ cục cưng nhóc cả. Thấy hai nhóc con đã học được cách ổn định biến thân, anh cuối cùng cũng hạ quyết định, bảo người gọi Mặc Trạch Dương và nhóc ba - Cố Trạch Thuần - đến. Bốn nhóc xếp hàng ngay ngắn ngồi chờ, móc điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh.
Cố Trạch Diễm nghịch ngợm lén bung cái đuôi phía sau ra, nhè nhẹ dùng chùm lông mềm mềm chọc vào mông Cố Trạch Thuần, chọc chọc chọc ~~
Tam ca không vừa ý, tóm lấy cái đuôi đó, không chút nể tình ngồi luôn lên mông lão tứ, cho chừa cái tật phá!
Cố Trạch Diễm: "A a a a a cha ơi cha ơi!!"
Đúng lúc này Mặc tổng kéo căng nét mặt, chuẩn bị bấm máy: "Ngồi yên!"
Lão tứ giật mình, lập tức ngồi thẳng, còn len lén rút đuôi lại phía sau, vừa bị ngồi đè đau! Tam ca thì vẫn bình thản ngồi yên không nhúc nhích, mặt tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra.
Lão tứ: QAQ
Mặc Trạch Hàm nghiêng đầu, đã học xong cách đổi màu tóc, tóc đen mắt tím, đỉnh đầu còn một nhúm tóc con dựng đứng rất đáng yêu. Nhìn hai em trai đang quậy, ánh mắt nó bất đắc dĩ, giọng nũng nịu: "Ngoan nào ~"
Mặc Trạch Dương nói mệt mỏi: "Tam, đưa cái đuôi cho em, mà nghịch nữa là bị tét đít à nha."
Tam thiếu gia lúc này mới đưa đuôi cho em, mặt không cảm xúc nhìn em vài giây, rồi đột nhiên nhếch môi cười, cái mặt nhỏ trắng trẻo môi hồng răng trắng, nũng nịu buông một câu: "Lại phá là tét đó!"
Mặc Trạch Dương sững người, quá ghê! Tam đệ biết nói câu bốn chữ rồi! Lần đầu tiên luôn đó!
Lão tứ nhe răng, còn định đưa tay ra nghịch tiếp.
Mặc tổng lắc đầu mệt mỏi, lại nhắc: "Ngồi yên hết đi, ai còn phá là ra ngoài đứng phạt."
Hai nhóc con lập tức ngoan ngoãn, ngồi nghiêm chỉnh, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, không dám nhúc nhích nữa.
Mặc tổng nói thêm: "Phải đoàn kết thân thiết."
Hai nhóc con nhanh chóng ngả vào nhau, cùng lúc bóp nhẹ mông nhau, cực kỳ... thân ái hữu nghị!
Mặc tổng không để ý mấy trò nhỏ nhỏ đó, chụp cho bọn trẻ mấy tấm hình rồi đăng lên mạng: "Giới thiệu với mọi người, bốn đứa nhỏ nhà tôi."
Fan của Cố Giai Mính: [???]
[BỐN ĐỨA!!!]
[Không phải ba đứa hả? Sao dư ra một đứa?!]
[Trên ảnh kia kìa, nhị thiếu gia đẹp trai quá trời! Đôi mắt tím kìa! Con lai à? Nhận nuôi hả?]
[Nhị thiếu lớn lên nhất định là mỹ nam cực phẩm!]
[Anh cả khí chất đỉnh quá! Mặc Trạch Dương đẹp trai đét!]
[Tam thiếu càng lớn càng mê! Đúng kiểu lạnh lùng mỹ nhân!]
[Tứ thiếu đáng yêu muốn xỉu, nhìn cái mặt muốn bóp ghê!]
Mặc Uẩn Tề đọc mấy bình luận đó, trong lòng chắc chắn luôn: tụi này đúng là fan ruột của Cố Giai Mính, bởi vì khả năng tiếp thu y chang cậu ta - trực tiếp bỏ qua lý trí, cái gì cũng có thể tin!
Cố Giai Mính đọc tới đó thì tức, mấy lời này nói cứ như cậu là con hồ ly ngốc nghếch ấy! Cậu thông minh lắm nha! Người ta thường nói thông minh như hồ ly mà, cậu là đúng kiểu đó luôn! Chỉ là cậu... lười động não thôi!
Con thứ hai bị công bố danh phận, điều khiến Cố Giai Mính bất ngờ nhất là phản ứng của mẹ Mặc - bà tiếp thu còn dễ hơn cả người ngoài. Nghe hai đứa nói nhận nuôi một em bé, mẹ Mặc lập tức đồng ý, còn lì xì cho nhóc một bao to đùng, không hề hỏi vì sao nhận, nhận ở đâu, tên gì. Thái độ của mẹ Mặc khiến Cố Giai Mính hoa cả mắt - tấm lòng bao dung ghê gớm!
Bây giờ Mặc Trạch Dương suốt ngày khoe: nhà tụi con có bốn anh em lận đó, ai dám so? Tiểu Bạch Lang chỉ có mỗi một em thôi ╮(‵▽′)╭
Sau này đánh nhau thì kéo nhau đi theo nhóm nha ~
Mặc Trạch Dương nhóc con từ khi lên lớp Một, chiều cao bắt đầu vọt lên ào ào. Ba của bé cao 1m90, ba còn lại cũng cao hơn 1m80, nên Mặc Trạch Dương dù mới hơn sáu tuổi mà đã cao tới 1m30, chân dài dáng chuẩn, tương lai chắc chắn là dáng trai mẫu, khí chất nam thần! Hơn nữa bé học hành cũng rất giỏi, Mặc Trạch Dương được hiệu trưởng, thầy cô và bạn bè trong trường quý lắm. Cuối năm lớp Một, sau kỳ thi cuối kỳ, trường tổ chức họp phụ huynh, Mặc Trạch Dương được chọn làm học sinh đại diện lớp Một lên phát biểu. Thế là từ hôm đó, Mặc Trạch Dương đi đường cũng phải lắc lư cho có khí thế.
Cố Giai Mính vui không để đâu cho hết: xem đi! Con cưng do cậu nuôi đúng là chuẩn bài!
Mặc tổng nhìn cậu cả lắc lư khoe mẽ, liền xách bé qua bên cạnh dạy dỗ một trận: "Bất kể lúc nào cũng không được kiêu ngạo, nếu một ngày con không còn giữ được thành tích này, thì con cũng chẳng là gì cả."
Mặc Trạch Dương: ⊙_⊙
Bị dạy dỗ xong, Mặc Trạch Dương cụp mắt, rũ cả người như cây non bị dập.
Cố Giai Mính liếc mắt: →_→
"Anh không thể dịu dàng với con chút sao?"
Mặc tổng lạnh giọng nói: "Anh làm vậy là vì muốn tốt cho nó."
Cố Giai Mính: "Anh mà còn cãi nữa là ngày mai em méc mẹ em, nói anh ở nhà giận cá chém thớt, hù con không dám ăn cơm!"
Mặc tổng: -_-||
Tối hôm đó, Cố tiểu yêu bị Mặc tổng "dạy dỗ" lại một trận, để cậu hiểu rõ rằng, làm chủ trong nhà này không phải chuyện dễ đâu. Khi Mặc tổng đồng ý, thì Cố tiểu yêu là chủ nhà; còn khi Mặc tổng không đồng ý... ai mới là chủ trong nhà, phải lên giường thương lượng mới biết được.