Khi Cố Giai Mính đặt chân đến hội trường, đã có không ít người đến trước. Là cây rụng tiền của Hồng Sâm Điện Ảnh, Trịnh Học Thiệu đương nhiên phải đắn đo kỹ lưỡng về cách sắp xếp: đến sớm thì dễ bị xem thường, đến trễ lại khiến người ta nghĩ là chảnh chọe, tự cao.
Toàn bộ hội trường đã được phủ kín thảm đỏ, cả trong lẫn ngoài đều chật ních phóng viên. Vừa thấy Cố Giai Mính xuất hiện, hàng loạt đèn flash cùng lúc lóe sáng như pháo hoa. Cậu mỉm cười vẫy tay chào phóng viên, còn quan tâm hỏi: "Mọi người ăn tối chưa vậy?"
Một Ảnh đế thân thiện như thế quả thực hiếm thấy, mà tính tình của Cố Giai Mính lại nổi tiếng là hiền hòa. Nhiều phóng viên từng phỏng vấn cậu đều có ấn tượng rất tốt, vừa nghe hỏi liền hào hứng đáp lại:
"Chưa ăn!"
Cố Giai Mính bật cười ha hả, buông tay nói: "Trùng hợp thật, tôi cũng vậy."
Một phóng viên tranh thủ chen lời trêu chọc: "Nghe nói trong kia có nhiều món ngon lắm đấy, anh Mính nhớ ăn thật nhiều nha!"
Cố Giai Mính hơi nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc đầy hào hứng: "Thật hả? Có chuyện tốt vậy sao!"
Mấy câu qua lại khiến cả một nhóm phóng viên cười rộ lên, bầu không khí lập tức náo nhiệt hẳn.
Trịnh Học Thiệu đứng bên cạnh, nhìn nghệ sĩ mà mình một tay nâng đỡ, tâm trạng có chút phức tạp. Làm gì có ai được tất cả mọi người yêu quý như thế? Cố Giai Mính nhìn qua vô tư vô tâm, nhưng lại thực sự làm được điều đó. Mà vận khí cậu cũng tốt đến kỳ lạ: người nào tử tế với cậu thì phất lên như diều gặp gió, còn kẻ nào động đến cậu thì đều gặp xui liên hoàn. Đây có được tính là trời cao ưu ái không?
Hôm nay, toàn bộ cấp cao của công ty đều có mặt, nhưng minh tinh thì lại không nhiều. Phần lớn là những nhân vật cốt cán trong giới giải trí. Trịnh Học Thiệu dẫn Cố Giai Mính đi một vòng chào hỏi, xã giao xong xuôi thì nhanh chóng rút về tìm vài nhân vật chóp bu để hỏi thăm tin tức.
Trong lúc đó, Cố Giai Mính hít hít mũi, từ một góc xa xa bắt được mùi bánh kem hạnh nhân!
Lần theo hương vị ngọt ngào ấy, băng qua một hành lang thật dài, đôi mắt cậu sáng bừng - cuối cùng cũng tìm thấy chiếc bánh kem mà mình yêu thích nhất! Mũi yêu tinh quá nhạy, chuyện này cũng đâu còn cách nào.
Ban tổ chức có bố trí một góc riêng, đại khái là để cho khách nghỉ ngơi. Cố Giai Mính như vớ được bảo vật, bưng trọn ổ bánh kem trốn vào trong. Nơi này ánh sáng mờ mờ, đảm bảo không ai làm phiền. Dùng dao cắt một miếng bánh to oành, Cố tiểu yêu âm thầm khen ngợi mình một tiếng.
Đúng lúc này, tổng giám đốc của Hồng Sâm Điện Ảnh bước lên bục, bắt đầu bài phát biểu. Ông nói về định hướng phát triển sắp tới của công ty cùng vài điều chỉnh mới. Khán phòng im phăng phắc, ai cũng chăm chú lắng nghe.
Chỉ có Cố Giai Mính là đang ăn hết một ổ bánh kem bự, uống cạn ly nước, rồi lại định cắt thêm miếng thứ hai. Ngay khoảnh khắc cậu vừa đưa tay ra, một người bất ngờ bước vào. Dáng người cao ráo, vừa khéo phủ trùm lấy Cố Giai Mính trong góc tối ấy.
Cố Giai Mính ngẩng đầu nhìn - suýt nữa thì phun hết ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Mặc Uẩn Tề mặc bộ âu phục đen bóng, hoàn toàn đối lập với vẻ phóng túng đầy tùy hứng của Cố Giai Mính. Một người chín chắn ổn định, một người lại trông như "chẳng thể tin tưởng được". Mặc tổng kéo ghế, ngồi đối diện cậu, gác chân lên, chiếm luôn lối ra hẹp - chặn lối người vào, khóa đường người ra.
Đã nhốt thành công.
Biết rõ Cố Giai Mính không ham xã giao như những kẻ khác, bắt cậu đi bắt tay mỉm cười không bằng đưa một miếng bánh kem. Mặc tổng đã cho người bố trí sẵn góc tối này, còn tinh ý đặt đúng loại bánh kem mà cậu yêu thích nhất - chỉ cần Cố Giai Mính muốn trốn, nhất định sẽ mò vào đây.
Mặc tổng đích thân cắt thêm một miếng bánh, đặt lên đĩa trước mặt cậu, giọng nói dịu dàng: "Ăn đi."
Cố Giai Mính trợn to mắt: "Không phải anh nói không đến à? Thú con đâu?"
"Thư ký Vương đang chơi với nó. Em yên tâm."
Trên bục phát biểu, tổng giám đốc kết thúc bài nói chuyện, tiếc nuối tuyên bố: "Thật đáng tiếc, đêm nay Mặc tổng có việc bận, không thể tham dự cùng chúng ta. Chúc mọi người vui vẻ."
Cố Giai Mính nhìn người đàn ông rõ ràng đang ngồi đối diện mình, lặng lẽ đảo mắt: Kẻ lừa đảo!
Quả nhiên, sinh vật hai chân là loài dối trá nhất.
Rõ ràng ngồi đây to đùng như vậy, mà người ta vẫn có thể tỉnh bơ tuyên bố Mặc tổng bận việc. Định lừa ai thế không biết?
Nhưng tiếc thay, "đám bị lừa" kia còn vô cùng hợp tác: vỗ tay rầm rầm, miệng thì không ngừng bày tỏ sự tiếc nuối.
Cố Giai Mính chu môi thầm cảm khái: Nhân loại thật là giả tạo!
Mặc Uẩn Tề từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay trắng, nhẹ nhàng lau lớp bơ vương trên khóe miệng cậu, giọng trầm khẽ nhắc: "Chỉ được ăn thêm miếng này nữa thôi. Lát nữa về nhà ăn cơm."
Cố Giai Mính giật nảy người, vội vàng đứng bật dậy, hai tay chống vào tường gỗ, dè chừng nhìn quanh, xác nhận không ai theo tới, mới nhỏ giọng phàn nàn: "Nói chuyện nhỏ tiếng thôi, ở đây có phóng viên đấy, để lộ quan hệ của chúng ta là to chuyện!"
Khóe môi Mặc Uẩn Tề khẽ cong, ánh mắt pha chút giễu cợt: "Vậy em nói xem, chúng ta có quan hệ gì?"
Động tác vừa rồi của Cố Giai Mính khiến hắn liên tưởng đến loài động vật nhỏ nghe thấy gió là lập tức dựng tai cảnh giác - đáng yêu đến mức làm người ta chỉ muốn trêu chọc thêm.
Không ngờ Cố Giai Mính lại không né tránh, cũng không xấu hổ, thẳng thừng nói: "Quan hệ cùng nhau nuôi con."
Mặc tổng bật cười, nhướng mày: "Chẳng phải là quan hệ cùng nhau... sinh con à?"
Trong đầu Cố Giai Mính lập tức hiện lên vài hình ảnh không thể chiếu giờ vàng, mặt đỏ bừng. Cậu nhào tới, bịt chặt miệng hắn: "Anh mà còn nói xằng, tôi sẽ khiến anh nghẹn chết đấy, tin không?!"
Mưu sát chồng - dễ như trở bàn tay!
Ý cười trong mắt Mặc Uẩn Tề càng đậm. Một tay hắn đẩy chiếc bàn giữa hai người ra sát vách, tay kia ôm eo Cố Giai Mính, không để cậu kịp phản ứng đã kéo vào lòng, cằm tì lên vai cậu, mặt áp sát vào ngực. Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nếu đã muốn nghẹn chết, thì cứ để cậu làm luôn cho tiện.
Cố Giai Mính cúi đầu nhìn, cả người cứng đờ. Đôi mắt sâu thẳm kia, ẩn dưới vẻ bình thản là cảm xúc cuồn cuộn chẳng hề che giấu. Trong không gian mờ tối này, Mặc Uẩn Tề gần như để lộ hết tâm tư của mình.
Cậu cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể hắn, bỗng thấy như trở về năm năm trước. Cái ôm ấy quen thuộc đến lạ, khiến người ta không thể nói rõ là cảm giác gì. Ký ức năm xưa đồng loạt ùa về, tim cậu đột nhiên nhói lên.
Tại sao lại đau?
Cậu không hiểu. Vì sao cảm xúc của con người lại có thể khiến cơ thể sinh ra đủ loại phản ứng kỳ quặc như thế? Nếu muốn quên, thì tại sao vẫn không thể quên? Rốt cuộc bản thân từ đâu tới, cậu cũng không biết. Ký ức cũng không còn, đến mặt mũi người đó cậu cũng chẳng nhớ nổi. Vậy mà, chỉ cần liếc mắt nhìn Mặc Uẩn Tề một lần, cậu đã nhận ra.
Tình cảm của con người, quả nhiên... là thứ kỳ lạ nhất thế gian.
Không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt kia, Cố Giai Mính gần như phản xạ theo bản năng, dùng hai tay che lấy mắt Mặc Uẩn Tề. Trái tim trong lồng ngực đã đập sai nhịp từ lâu, chỉ cần thấy người này là cơ thể cậu lại phản ứng kỳ lạ, không thể kiểm soát. Trong lòng cậu lặng lẽ mắng thầm: Có lẽ người này chính là kiếp nạn mà cậu không thể trốn thoát.
Mặc Uẩn Tề khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp mang theo một cảm giác khoái ý mơ hồ, trong bầu không khí ái muội này lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt gợi cảm. Tay Cố Giai Mính khẽ run lên, lập tức cảnh giác hỏi: "Cười cái gì?"
"Cười em." Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng vỗ vỗ eo cậu, giọng điệu dịu dàng đến mức như đang dỗ dành, "Không sao cả. Đợi đến khi em muốn nói cũng được. Dựa theo tuổi thọ trung bình của người hiện đại, anh vẫn còn có thể chờ em thêm năm mươi năm nữa."
Ngực Cố Giai Mính đột nhiên nhói lên, tựa như bị vật gì đó đâm trúng. Chưa kịp suy nghĩ, cậu đã vội vàng rút ra quả Thanh Li mà Bạch Vũ tặng, nhét ngay vào miệng Mặc Uẩn Tề. Cậu không thể để hắn chết sớm được - nợ còn chưa trả, nếu hắn chết thì cậu trả thế nào? Làm sao tu thành chính quả?
Một câu thổ lộ tình cảm sâu nặng, lại bị đáp lại bằng một miếng trái cây sấy khô nhét vào miệng, khiến Mặc tổng suýt nữa nghẹn tại chỗ. Hắn chỉ biết cạn lời, cảm giác trong lòng giống hệt như vị quả kia - chua chua, ngọt ngọt, khô khốc.
Đợi đến khi thấy Mặc Uẩn Tề thật sự đã nuốt xuống, Cố Giai Mính mới lấy lại bình tĩnh, đẩy tay hắn khỏi eo mình, cố làm ra vẻ thản nhiên ho khan một tiếng, mặt lạnh nói: "Tôi muốn đi toilet."
Không gian nhỏ hẹp như thế này khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, mà loại nguy hiểm ấy lại đến từ chính con người yếu đuối đang ở trước mặt. Nếu không phải vì luật pháp cấm yêu tinh ra tay với loài người, cậu thật sự muốn trói Mặc Uẩn Tề lại, kiểm tra xem hắn có sử dụng vu thuật gì không.
Nghĩ đến đây, Cố Giai Mính khẽ liếc về phía hắn, chột dạ tự hỏi: Lúc trước mình phong ấn ký ức của hắn, có được xem là "động thủ với con người" không nhỉ?
Mặc Uẩn Tề bắt gặp ánh mắt đó, lập tức đứng dậy đi theo: "Muốn anh đi cùng không?"
"Không cần!" Cố Giai Mính lập tức giơ tay chặn lại, suýt nữa thì vỗ trúng gáy hắn. Cậu nói liền một tràng: "Thú hai chân như anh là nhân trung long phượng, là hình mẫu hoàn mỹ - sao lại có thể dính dáng đến nơi như toilet chứ? Anh chắc chẳng cần ăn uống gì, cũng không cần đi tiểu đi nặng, chỉ cần đứng bên cửa sổ uống gió là đủ sống rồi! Ông chủ thì phải có khí chất của ông chủ!"
Một tràng nói năng tào lao làm Mặc tổng ngơ ngác, nghi hoặc nhướng mày: "...Thú hai chân?"
Không đợi hắn phản ứng, Cố Giai Mính đã vù một cái chạy mất, tốc độ nhanh đến mức gió cũng không kịp đuổi. Mặc Uẩn Tề nhìn theo bóng cậu, ánh mắt lộ ra vài phần suy tư. Tốc độ ấy... mắt thường thật sự không theo kịp.
Đúng lúc này, một thanh niên trẻ dắt Trịnh Học Thiệu bước vào góc phòng, lễ phép nói: "Mặc tổng, ngài Trịnh đến rồi."
Mặc Uẩn Tề thu lại tâm tình, khẽ gật đầu rồi vươn tay ra, mỉm cười nhã nhặn: "Chào anh, tôi là Mặc Uẩn Tề, vị hôn phu của Giai Mính, cha của Mặc Trạch Dương. Mấy năm nay, hai cha con chúng tôi được ngài Trịnh chiếu cố không ít, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Trong lòng vẫn còn hoang mang vì bị gọi tới, ba Trịnh vội vươn hai tay bắt lấy, còn không kìm được nhéo nhẹ mấy cái để xác nhận mình không mơ. Nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt - nhã nhặn, giàu có, lại còn đẹp trai - ông thật sự muốn gõ cho Cố Giai Mính một cái vào đầu: Người thế này mà cậu còn bỏ chạy, đầu cậu bị nước vào à?!
---
Cố Giai Mính lao vào toilet, vặn nước cho đầy bồn, sau đó úp nắp lại. Dòng nước xoáy cuốn mạnh xuống, kèm theo một tiếng "bùm", nước bắn tung tóe!
Thế nhưng toàn thân Cố ảnh đế lại không dính lấy một giọt. Cậu vỗ ngực, cảm giác như vừa được thanh lọc tinh thần, sảng khoái!
Cảm giác lạnh lẽo từ tay truyền lên não, giúp Cố tiểu yêu cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Cậu mặt lạnh bước ra khỏi toilet, nào ngờ lại bắt gặp hai người đứng ở góc tường cách đó chừng ba mét. Ban đầu cậu chẳng để tâm, nhưng vừa nhấc chân, lập tức nghe thấy ba chữ: "Cố Giai Mính".
Không còn cách nào khác - lỗ tai yêu tinh quá thính. Người khác cách mấy mét nói nhỏ sát tai cũng không qua được cậu.
Cố Giai Mính dừng bước, rụt chân lại, lặng lẽ nép sát vào tường... nghe lén.
Ai dám nói xấu tui đó?
Ai?!