Sau đó, Cố Giai Mính mở điện thoại lên mới biết đã có chuyện xảy ra. Cậu ngáp dài một cái, vẻ mặt không thể tin được: "Gọi điện cho tôi giữa đêm hôm khuya khoắt, tôi còn tưởng có chuyện gì to tát lắm!" Ngáp thêm cái nữa, cậu vươn vai tự tin tuyên bố: "Được rồi, chờ đấy, tôi xử lý."
Trịnh Học Thiệu bên kia suýt nghẹn: Nhà ai năm sáu giờ sáng mà còn gọi là nửa đêm? Cậu xử lý cái nỗi gì?!
Không đợi đối phương nói tiếp, Cố Giai Mính đã thẳng tay cúp máy, thần thái kiêu ngạo, khí thế lẫm liệt, lập tức đăng Weibo khiến cả fan lẫn Trịnh Học Thiệu cùng hộc máu mồm.
Weibo - Vẫn là không khí trên núi tốt V: Cái đứa trốn trong góc tối không biết nghẹn bao nhiêu cái rắm, tôi yêu đương hay không tôi còn chẳng biết, sao đằng ấy lại biết giùm tôi vậy? Ra đây trao đổi kinh nghiệm xem, biết đâu ông trời thương lại buff cho đằng ấy chút não. Bạch Vũ nhà tôi là một bé con mới vừa dứt sữa, người nào xuống tay được với nó chắc có sở thích luyến đồng nặng lắm?
Vừa đăng xong, fans đang náo loạn bên dưới lập tức... im bặt trong 10 giây.
Và sau đó-
Nổ tung!
"Trời ơi tôi vừa thấy cái gì vậy?! Đây là làm sáng tỏ sao? Chính chủ lên tiếng đó hả?!"
"Cái phong cách này thì đích thị là Trà Trà nhà tui rồi! Đá xéo mà vẫn duyên, không hề yếu đuối khóc lóc như mấy người khác!"
"Không yêu thì nói sớm, anh hù tụi tui muốn chết đó biết không!"
"Người nào hóng gió rồi đi cắn người mới, mấy người có từng nghĩ cho cảm xúc của Bạch Vũ chưa?!"
"Gọi là bé hôi sữa? Trà Trà nhà tui lại một lần nữa đặt dấu mốc lịch sử: sau 'em trai quốc dân', 'con con quốc dân', giờ lại có luôn 'bé hôi sữa quốc dân'!"
"Ủa mấy bà không ngửi thấy mùi âm mưu à? Rõ ràng có người chơi chiêu hại người!"
Ngay lúc Cố Giai Mính post xong, Trịnh Học Thiệu lập tức bốc hoả. Không thể đăng cái gì thì thương lượng trước với anh một câu sao?!
Anh tức tốc cho người kiểm tra, và thế là các hội nhóm, diễn đàn bắt đầu dậy sóng. Người thì suy đoán: rốt cuộc kẻ đứng sau muốn hại Bạch Vũ, hay đang nhắm vào Cố Giai Mính?
Bề ngoài thì có vẻ như muốn mượn fan của ảnh đế để "dìm chết" Bạch Vũ, nhưng nghĩ kỹ, Bạch Vũ là người mới toanh, có đắc tội gì ai đâu? Suy xét lại, mục tiêu có vẻ là Cố Giai Mính thì đúng hơn. Đặc biệt là trong đoàn phim, có tin đồn quan hệ giữa cậu và một diễn viên gạo cội không được tốt. Trước kia Cố Giai Mính gặp người ta còn phải khom lưng chào, nhưng đối phương lại chưa từng cười nổi một cái.
Đạn lạc bắn tới đúng Đặng Hưng. Fan tuy chưa chính thức công kích, nhưng các group kín và Tieba thì đã bắt đầu đồn đoán. Đặng Hưng tức muốn phát rồ, đập điện thoại hét: "Vớ vẩn! Đồ ngốc mới đi dùng trò bẩn hòng đạp đổ Cố Giai Mính! Tôi bị ngu chắc?!"
Ngay sau đó, đạo diễn Vương cũng đăng Weibo: Nếu đầu óc như Bạch Vũ mà còn dùng để câu fame thì gà mái cũng biết bay lên trời rồi.
Fan: "......"
Ủa đạo diễn ơi, anh xem thường chỉ số IQ của Bạch Vũ hơi bị rõ đó nha...
Nhưng ít nhất cũng gián tiếp chứng minh: Bạch Vũ không có tâm cơ, không hề lợi dụng Cố Giai Mính để lăng xê.
Đúng lúc ấy, một bình luận được đẩy lên top: "Bạch Vũ không có lăng xê không có nghĩa là Cố Giai Mính không yêu. Anh ta dám khẳng định mình vẫn độc thân không?"
Trịnh Học Thiệu đọc tới dòng đó, tay khựng lại, lập tức bảo với đội quan hệ xã hội: "Tra ngay! Chắc chắn có người mua thủy quân. Cách đánh thế này quá rõ."
Đúng lúc đó, giám đốc PR của Hồng Sâm Điện Ảnh cũng gọi tới: "Anh Trịnh, phòng làm việc bên tôi đã điều tra ra rồi. Tài khoản là Giải Trí Bánh Quai Chèo Đậu - chỉ cần có tiền là dám bôi ai cũng được. Đoàn luật sư bên tôi đã chuẩn bị khởi kiện. Bên anh cứ lo phát thông cáo làm rõ là được."
Trịnh Học Thiệu khẽ cười. Động tác của Mặc tổng... vừa nhanh vừa gọn. Chuẩn mẫu đàn ông bảo hộ vợ nhà người ta.
Tối hôm đó, Cố Giai Mính cùng Mặc Trạch Dương đánh răng rửa mặt, hai ba con động tác gần như đồng bộ. Mặc tổng đứng ở cửa, nghiêm túc nhìn hai người, đáy mắt dịu dàng đến mức gần như tan ra.
Anh giả vờ mới biết chuyện, nhẹ nhàng hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
"Hử?" Cố Giai Mính nhìn qua gương liếc một cái, phản xạ chậm một nhịp.
Mặc tổng nhỏ giọng nhắc: "Chuyện trên mạng ấy."
Cố Giai Mính lộc cộc súc miệng rồi phun nước, ngay sau đó Mặc Trạch Dương cũng lộc cộc súc miệng, quay đầu lại nháy mắt với Mặc tổng: Nhớ nói vụ công viên nha cha!
Tiếp thu tín hiệu, Mặc tổng ho khan một tiếng, ra vẻ bừng tỉnh, nghiêm túc đề nghị: "Anh sẽ tìm ra kẻ đứng sau. Hắn chơi sau lưng thế này, em chắc cũng thấy bực lắm nhỉ?"
Cố Giai Mính hừ hừ: Bực thì bực, nhưng cậu không thiếu nợ người ta nữa đâu nha.
Khóe môi Mặc tổng nhếch nhẹ: "Tất nhiên, em cũng phải đồng ý với anh một điều kiện."
"Hả?" Cố Giai Mính chớp chớp mắt: "Điều kiện gì, nói nghe coi."
Mặc Uẩn Tề nói nhẹ như không: "Chờ em rảnh, mình cùng đi công viên chơi. Anh tới Hoa Quốc lâu rồi mà chưa đi đâu giải trí cả."
Cố Giai Mính vừa lau mặt vừa do dự, cuối cùng thấy ánh mắt đối phương nghiêm túc quá nên gật đầu: "Được, đợi tôi quay xong mấy ngày này đã."
Trong lòng Cố tiểu yêu âm thầm vỗ tay: Ra ngoài là mình chủ đạo, dắt ảnh đi mua đồ, tặng quà, tính thành khoản trả nợ luôn!
Đúng rồi, trả nợ! Cứ vậy đi!
Không biết mình vừa tự chui vào bẫy, Cố tiểu yêu âm thầm vỗ tay vì sự thông minh của bản thân.
Mặc Trạch Dương đứng sau ba ba, giơ ngón tay múp míp lên với cha ruột: Con phải nhìn cha bằng con mắt khác rồi đó, cha lợi hại ghê á!
Sáng hôm sau,Cố Giai Mính vẫn như thường đến phim trường. Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là: Bạch Vũ... không tới!
Vương đạo nói, trời còn chưa sáng cậu ấy đã xin nghỉ. Nói có chút chuyện riêng cần xử lý, lát nữa sẽ đến sau.
Cố Giai Mính tặc lưỡi, nghĩ thầm: Đúng là người mới, tí chuyện nhỏ cũng bị ảnh hưởng tâm lý. Tật xấu này phải sửa, không là hỏng đường tu hành.
Lúc này, bị hội "Hoa ca" các kiểu tổ chức thành nhóm săn đuổi khắp nơi-Bạch Vũ: QAQ
Giữa trưa, Trịnh Học Thiệu lái xe đến bãi đỗ của công ty, liếc nhìn đồng hồ, sau đó nhắn một câu ngắn gọn: Tôi tới rồi, cho cậu mười phút.
Chẳng bao lâu sau, một người khoác áo choàng, đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang bước lên xe. Khi người đó tháo lớp ngụy trang khỏi gương mặt, ánh mắt ẩn sau cặp kính của Trịnh Học Thiệu chợt vụt tắt - quả nhiên là hắn!
Lâm Thuần lễ phép cúi đầu chào: "Chào anh Trịnh! Em là Lâm Thuần."
Là người đại diện dày dạn kinh nghiệm, nghệ sĩ dưới tay Trịnh Học Thiệu ai nấy đều có đường tiến thân rõ rệt. Anh có thể nhầm về nhân phẩm một người, nhưng chưa bao giờ nhìn sai tiềm năng. Cậu nhóc trước mắt, nếu chịu giữ sự chân thành và kiên định, chưa chắc không có cơ hội bước ra ánh sáng. Nhưng hắn lại chọn con đường đầu cơ đầy mạo hiểm, kiểu được ăn cả ngã về không - chứng tỏ dã tâm quá lớn.
Thế nhưng, nếu năng lực không đủ để gánh vác dã tâm, thứ dã tâm đó sẽ nhanh chóng biến thành quỷ dữ, phá huỷ con người như bóp nát một miếng đậu hũ.
"Cậu tạo ra thế cục ầm ĩ như thế trên mạng, rõ ràng là muốn ngồi xuống thương lượng với tôi. Nhìn mức độ chuẩn bị này, có vẻ hôm đó cậu đã nghe lén được gì đó rồi phải không?" Trịnh Học Thiệu hỏi với vẻ nhàn nhã: "Cậu nghĩ cậu có tư cách đàm phán với tư bản à?"
Lâm Thuần mỉm cười, đầy tự tin: "Anh Trịnh đến gặp em rồi còn gì? Vậy có nghĩa là em có tư cách thương lượng với tư bản, đúng không?"
Hắn mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng thường xuyên trang điểm để trông trẻ hơn. Môi hồng, răng trắng, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, thoạt nhìn chẳng khác gì một thiếu niên nhà bên ngoan ngoãn. Nhưng chính gương mặt tưởng như vô hại ấy lại từng lợi dụng một tấm ảnh suýt chút nữa huỷ diệt Bạch Vũ, còn làm dậy sóng dư luận trên mạng. Trịnh Học Thiệu vì vậy mới nhận ra, nếu một ngày nào đó Cố Giai Mính bị lộ chuyện không còn độc thân, hậu quả chắc chắn sẽ vượt ngoài tưởng tượng - những fan cực đoan kia có thể làm bất kỳ điều gì, kể cả tự tổn thương lẫn gây hại cho người mà họ từng thần tượng.
Trịnh Học Thiệu đẩy nhẹ gọng kính, ánh nhìn sâu thẳm ẩn chứa nụ cười lạnh. Nếu vài năm nữa, Lâm Thuần trưởng thành hơn, hiểu đời hơn, càng thêm giảo hoạt... lúc đó muốn đối phó e là phải tốn không ít công sức.
"Cậu muốn gì, nói giá đi."
Câu nói vừa dứt, ánh mắt Lâm Thuần sáng rực, bàn tay giấu trong túi áo khẽ siết lại vì kích động. Hắn ra vẻ bình tĩnh, lên tiếng: "Em không đòi hỏi gì quá đáng, chỉ mong anh Trịnh cho em ký vào phòng làm việc của Giai Mính, để Cố Giai Mính dẫn dắt em!"
Câu trả lời khiến Trịnh Học Thiệu bật cười - đúng là miếng ngoạm không nhỏ.
"Cậu ghét Bạch Vũ lắm phải không? Cảm thấy nó ngu hơn cậu mà lại may mắn hơn, cùng bắt đầu từ điểm xuất phát như nhau, nhưng nó lại có được thứ mà cậu dùng đủ loại thủ đoạn vẫn không với tới. Vì vậy muốn dẫm nó xuống bằng một chân?"
Trịnh Học Thiệu nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thuần, ánh mắt hắn khẽ lóe lên chút tức giận rồi biến mất, khiến đối phương gật đầu ra vẻ đã hiểu: "Không cần trả lời đâu. Tôi hiểu rồi. Về chờ tin của tôi."
Lâm Thuần hít sâu một hơi, toàn thân run lên vì kích động - ý Trịnh Học Thiệu là đồng ý rồi sao?
Trong giới này, chỉ cần dính dáng đến Cố Giai Mính, chắc chắn sẽ thu hút được chú ý, lượng fan tăng vọt - nhìn Bạch Vũ là rõ. Hắn hoàn toàn có thể đạp lên vai Cố Giai Mính mà trèo lên đỉnh cao, thậm chí còn đạt được thứ mà bản thân Giai Mính cũng không thể với tới!
Chỉ cần ký hợp đồng, hắn sẽ có cơ hội lợi dụng điểm yếu của Cố Giai Mính, tận dụng tài nguyên của công ty, bắt Giai Mính dẫn hắn đóng phim, thậm chí giả vờ yêu đương để tạo scandal. Cố Giai Mính muốn giấu chuyện đã kết hôn, thì buộc phải nghe lời hắn!
Khi đã nổi tiếng, công ty sẽ tự khắc nhận ra giá trị của hắn. Trong giới này, lợi ích luôn là trên hết. Miễn là hắn kiếm được nhiều tiền hơn cả Cố Giai Mính, thì tương lai... sẽ hoàn toàn thay đổi.
Giới hào môn luôn đầy rẫy thị phi. Cố Giai Mính giờ đã 27, vài năm nữa là ngoài ba mươi. Hắn không tin nổi tổng tài của Mặc thị sẽ mãi si mê một gã đàn ông già nua.
Lâm Thuần bước xuống xe, đi được vài bước thì tựa vào cốp một chiếc xe gần đó, hít thở thật sâu. Khi cảm xúc ổn định, hắn mới rời khỏi bãi đỗ.
Tưởng tượng về tương lai như mây như khói, khóe môi hắn không kìm được cong lên. Hắn chỉ cần chờ - chờ tin tốt lành từ Trịnh Học Thiệu.
Tối hôm đó, quả thực hắn nhận được một tin nhắn.
Vẫn là không khí trong núi tốt [email protected] Lâm Thuần V: Cậu không có cha nuôi à? Muốn được lăng-xê thì tìm cha nuôi cậu ấy! Đừng lôi tôi vào cái trò tạo scandal rẻ tiền đó! Trước đây tôi ký với Bạch Vũ mà không ký với cậu, chẳng phải vì nhân phẩm thối nát của cậu sao? Có thời gian toan tính, sao không dùng để rèn giũa diễn xuất? Thích thì bác cho thêm cái tát nữa nè!