Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 19



Vẻ mặt Lâm Thuần đầy hoảng loạn khi nhìn thấy Cố Giai Mính đăng bài trên Weibo. Hắn lắc đầu liên tục, không thể tin nổi - không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy được! Cố Giai Mính điên rồi sao? Anh ta không sợ bị "ăn sáng" à?

Anh ta có bao nhiêu fan nữ trong lòng không biết ư? Đám fan cuồng chắc chắn sẽ quay ngoắt thành antifan, yêu càng sâu thì hận càng nặng, đến lúc đó chẳng biết tình hình sẽ loạn đến mức nào! Vậy mà Cố Giai Mính lại chẳng hề quan tâm?

Lâm Thuần còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì đã lập tức nếm trải cảm giác bị công kích tập thể - y hệt những gì Bạch Vũ từng trải qua. Toàn bộ hội Trà Diệp Bao hóa thân thành pháo đài di động!

Giờ phút này, Cố Giai Mính đích danh chỉ mặt kẻ hai ngày nay giở trò sau lưng - hội fan lập tức kết nối, tổ chức có quy củ, ra tay có chiến lược: Xé!

Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Thuần đổ chuông - người đại diện gọi đến với một trận bão gào: "Cậu mau giải thích cho tôi xem đã làm gì khi tôi không biết gì cả hả?!"

"Tôi..." Lâm Thuần nghẹn lời, chỉ có thể hoảng loạn nhìn dòng bình luận trên mạng. Mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, thậm chí không kịp xử lý.

Nghe giọng hắn, người đại diện thất vọng đến bật ra một câu đầy chán ghét: "Thôi khỏi, không cần giải thích nữa! Hợp đồng của chúng ta cũng sắp hết rồi, biến đi cho khuất mắt!"

Với người mới, chẳng ai yêu cầu phải quá tài giỏi, chỉ cần biết nghe lời, đừng gây rắc rối là đủ. Một kẻ ôm dã tâm quá mức như vậy - không ai dám đụng vào!

Cả người Lâm Thuần như sụp xuống, hắn ngồi phịch xuống ghế, run rẩy tìm số của Trịnh Học Thiệu. Giọng hắn run lên khi gọi: "Anh Trịnh... sao lại thành ra thế này? Đây không phải là điều chúng ta đã bàn mà!"

Giọng Trịnh Học Thiệu vẫn thong dong: "Chúng ta đã nói gì? Tôi đồng ý gì với cậu? Cậu muốn ăn ké ánh sáng thì cứ thử, xem có ai tin cậu không."

Chính khoảnh khắc đó, Lâm Thuần mới thật sự tuyệt vọng mà nhận ra - mình quá ngây thơ!

Giờ thì hắn chẳng làm được gì cả.

Ngay cả khi giờ hắn nói ra chuyện Cố Giai Mính đã kết hôn với tổng tài Mặc thị, thì ai sẽ tin?

Cắn chặt răng, Lâm Thuần quay lại Weibo của Cố Giai Mính, oán hận viết: "Anh đã kết hôn với tổng tài Mặc thị, chuyện đó là thật!"

Hắn phát điên rồi! Không quan tâm nữa! Dù sao hắn cũng không còn đường sống trong giới này! Fan của Cố Giai Mính sẽ không tha cho hắn, trừ khi hắn đi phẫu thuật đổi mặt, làm lại từ đầu!

Thế nhưng trong cơn hoảng loạn, Lâm Thuần không nhận ra rằng lời hắn vừa viết... chính là sự thừa nhận công khai rằng Cố Giai Mính đã nói thật.

Ngay sau đó, Cố Giai Mính trả lời: Ha hả!

Hai chữ đơn giản, ngập tràn mùi vị trào phúng, như một cú tát lạnh mặt.

Ngay lập tức, fan nhào vào như được tiêm máu gà: "Ha hả! Chó cùng rứt giậu! Mặt dày không biết xấu hổ! Ai tin thì nghẹn chết luôn đi!"

"Cảm ơn vì đã đẩy thuyền CP nhé! Trước kia tôi cứ tưởng anh Mính đẹp trai như vậy thì người xứng đôi chắc ở tận ngoài vũ trụ, giờ nhìn Mặc tổng... ôi chao, quá xứng!"

Phía dưới thậm chí còn có một bức ảnh P thần sầu: một tấm chụp Mặc Uẩn Tề khi đang trả lời phỏng vấn tài chính, một tấm khác là Cố Giai Mính tại lễ trao giải. Trùng hợp làm sao - một người giơ chân trái, người kia vắt đùi phải, chỉ cần nhìn chân thôi cũng đủ thấy tâm đầu ý hợp. Cả hai đều mặc vest đen, một người rạng rỡ tươi cười, người còn lại lịch thiệp trầm ổn. Đặt cạnh nhau, khí chất hợp đến không tưởng. Cư dân mạng hài hước dán thêm chữ "Hỷ" đỏ chói phía trên, hoàn hảo tuyệt đối!

Bình luận ấy ngay sau đó bị đẩy lên hot trend.

Cư dân mạng nhao nhao: "Á đù! Nhìn xong thấy đúng là trời sinh một đôi!"

"Người kia là ai vậy? Mở ra một hướng đi mới rồi đấy!"

"Lầu trên mời đọc báo kinh tế thế giới số 332 nhé, người đàn ông chiếm trọn trang bìa! Cách đơn giản nhất là tra bảng xếp hạng tài sản thế giới, lướt từ trên xuống, tên Trung đầu tiên là ổng!"

"Đậu phộng!"

"Đậu xanh!"

"Tôi đậu luôn cả mạng xã hội này!"

Lâm Thuần mờ mịt nhìn màn hình, cuối cùng cũng hiểu - thì ra mình chỉ là quân cờ bị lợi dụng. Mọi thứ hắn làm, lại vô tình dâng trọn chiếc váy cưới hoàn mỹ cho Cố Giai Mính công bố tình cảm.

Thua rồi. Thua trắng tay.

Cố Giai Mính lướt bình luận, vừa cười vừa gửi tin WeChat cho Trịnh Học Thiệu: "Sao lại sắp xếp như vậy? Tôi không hiểu lắm, giải thích giúp tôi được không? Anh bảo tôi chửi người ta thì chửi rồi, giờ không thưởng gì à?"

Trịnh Học Thiệu thẳng thừng trả lời: "Không định dọn đường cho tương lai à? Cậu muốn trốn cả đời sao? Cậu nguyện ý, nhưng Mặc tổng có nguyện ý không?"

Cố Giai Mính nhướng mày. Tại sao cậu lại phải để ý người kia có đồng ý hay không? Thế nào gọi là trốn tránh? Này này nói rõ ràng ra coi!

Phía bên kia, Trịnh Học Thiệu dứt khoát block. Còn nói thêm câu nữa cậu tức chết đấy!

Thật là... đến Bạch Vũ cũng chẳng biết đang trôi dạt nơi đâu, ai cũng khiến người ta phải lo!

---

Sau bữa cơm chiều, Hoa ca tha một con chuột trắng nhỏ đến gõ cửa sổ phòng Cố Giai Mính: "Huynh đệ, hôm nay ta bắt được bé này đáng yêu cực!"

Hoa ca tới khoe chiến tích - món đồ chơi mới tinh.

Bạch Vũ vẫn trong hình chuột, nằm bất động.

"Hơn mười huynh đệ của ta hợp sức bày trận mới bắt được nó đấy!" Li Hoa miêu hớn hở đặt con chuột nhỏ xuống, dùng móng ấn giữ, vô cùng hài lòng với lực chiến của cấp dưới.

Khóe môi Cố Giai Mính giật giật: "Ồ..." Con chuột trắng nhỏ kia lại một lần nữa kích hoạt kỹ năng thiên phú: giả chết!

Tối qua, Bạch Vũ từng lén mở một khe hở, phát tín hiệu cầu cứu cho Cố Giai Mính, rồi tiếp tục... nằm im bất động.

Cố Giai Mính thở dài. Bọn hồ ly như chúng tôi thực sự không hiểu nổi sở thích "đồ chơi chuột" của giống mèo.

Hoa ca thì nghiêm túc: "Nó thực sự rất đáng yêu!"

Ánh mắt Cố Giai Mính phức tạp: "À..."

Để chứng minh món đồ chơi của mình thực sự đáng yêu, Hoa ca dùng móng ấn ấn bụng chuột - vẫn bất động. Lật lên, lật xuống, ấn đầu, ấn lưng, chuột vẫn y nguyên trạng thái "ngủ đông".

Vẻ mặt Cố Giai Mính lạnh như tiền. Đám hồ ly chúng tôi thật sự không hiểu mấy trò này vui ở chỗ nào?

Đột nhiên, Hoa ca sáng mắt: "Thời khắc chứng kiến kỳ tích!"

Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Cố Giai Mính, Hoa ca liếm từ đầu đến chân Bạch Vũ!

Lập tức, lông chuột dựng đứng như bị điện giật. Bạch Vũ không thể giả chết được nữa, hóa thành ánh sáng trắng, phóng vèo ra ngoài.

Hoa ca nhanh như chớp lao theo, chưa đầy một giây lại tha về. Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực: "Có phải siêu đáng yêu không?"

"Chi chi chi chi!!" Bạch Vũ muốn khóc!

Cố Giai Mính xách cái đuôi nhỏ của Bạch Vũ lên, ghét bỏ run người - toàn thân dính đất! Không hiểu sao Hoa ca có thể cắn cho nổi?

Mặc tổng đứng từ xa theo dõi, thấy một con mèo hoang dâng lên cho người yêu mình... một con chuột chết.

Và hình như... chính là con chuột sáng nay mình đã vứt đi?

Nghe nói mèo thường dâng quà cho người mình thích. Vậy con chuột chết này... là quà?

Nghĩ tới đó, Mặc tổng ôm máy tính, bất an bước ra, vừa thấy Cố Giai Mính giơ con chuột lên xem đã nghiêm mặt: "Ném đi ngay!"

Cố Giai Mính còn chưa kịp phản ứng thì theo phản xạ lập tức nghe lời, buông tay. Bạch Vũ hóa thành ánh sáng trắng, bịch một cái rơi xuống đất.

Cố Giai Mính áy náy xoa ngón tay - xin lỗi, không cố ý đâu.

Bạch Vũ nhìn thấy Mặc Uẩn Tề liền sợ đến nỗi bật tuyệt kỹ bản mệnh: Nằm bất động, giả chết!

Người này đáng sợ quá!

Y chang thần tượng - không có lấy chút yêu khí nào, đúng chuẩn đại yêu thượng cổ!

Quá kinh hoàng!

Mặc Uẩn Tề nắm tay Cố Giai Mính kéo về phòng, nghiêm túc dạy dỗ: "Chuột mang theo rất nhiều vi khuẩn. Nước bọt nó cũng đầy virus. Mau đi rửa tay sát khuẩn!"

Cố Giai Mính bị kéo đi, cảm nhận độ ấm tay đối phương, nhất thời lúng túng, chẳng biết phản ứng ra sao, cứ thế để bị lôi vào phòng.

Cũng chẳng rõ vì sao, cậu lại không thấy muốn vùng ra. Không giống cảm giác bị ép buộc, mà là... hình như quen rồi?

Mặc Uẩn Tề nắm tay cậu, rửa sạch ba lượt. Hai bàn tay trơn trượt dính lấy nhau trong nước rửa tay, xoa tới xoa lui, đến khi mười ngón tay Cố Giai Mính đỏ ửng mới thôi.

Cố Giai Mính đỏ mặt - độ ấm này... cao quá rồi đó nha!

"Về sau đừng có chạm vào mấy thứ dơ bẩn nữa, nhớ không?" Mặc Uẩn Tề nhìn người trong lòng, ánh mắt thâm trầm như màn đêm sâu thẳm. Nếu thật sự không có tình cảm gì, Cố Giai Mính sao có thể để mình ôm như vậy?

Cậu chớp chớp mắt. Đang bình tĩnh, thế mà một câu nói sát tai khiến cả người cậu giật bắn, hơi thở phả vào vành tai khiến mặt cũng nóng bừng.

Có độc!

Lại bị bỏ bùa rồi!

Cậu vội vàng đẩy Mặc Uẩn Tề ra, quay đầu bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng cậu chạy trối chết, Mặc Uẩn Tề lạnh mặt - chắc chắn Cố Giai Mính không dám đối diện với cảm xúc của mình. Phải điều tra cho rõ!

Về đến phòng, Cố Giai Mính bất an vò mặt, cố trấn tĩnh lại. Không thể như vậy mãi được. Cần phải nhờ đại tiên xem thử - có phải bị trúng độc hay không!

Sau khi quyết tâm, cậu mới nhớ đến Bạch Vũ, liền vung tay gọi yêu lực đưa hắn về đoàn phim.

Tiễn "đồ chơi bảo bối" của Hoa ca xong, mai phải bồi thường bằng một cân đồ ăn mèo mới được.

Yêu lực mạnh mẽ phát ra khiến Cục Quản lý yêu dị lập tức kéo tới điều tra. Nhưng vừa tra thấy là Cố Giai Mính, ai nấy đều lui binh. Là một trong mười "yêu tốt" toàn quốc, Cố Giai Mính là hình mẫu yêu giới - không đời nào làm chuyện xấu!

Thông thường, một trận chiến "xé nhau" trên mạng ít cũng phải kéo dài vài ngày, nhưng với Cố Giai Mính thì không cần lâu đến vậy. Trà Diệp Bao toàn là fan trung thành, thể chất hút fan của Cố Giai Mính đúng kiểu khiến người ta phải ngửa đầu than thở - bất kể anh làm gì, đều đúng, tuyệt đối không phản bội.

Từng có antifan ẩn mình trong fanclub của Cố Giai Mính, chưa đầy hai ngày đã bị tẩy não thành công, quay xe làm nội gián, chơi kiểu vô gian đạo khiến những kẻ định hắc anh ta không được sống yên ổn.

Muốn khiến Lâm Thuần bị "thổi bay" khỏi giới nghệ sĩ á? Trà Diệp Bao chỉ cần đúng một ngày là đủ. Danh tiếng Lâm Thuần tụt dốc không phanh, chẳng có công ty nào còn dám nhận hắn.

Còn sau đó Lâm Thuần trôi dạt phương nào, Trà Diệp Bao cũng mặc kệ.

Tuy vậy, ba Trịnh thì biết. Mặc tổng cũng biết. Riêng Cố Giai Mính thì hoàn toàn... không biết.

Mà cũng chẳng sao, vì chắc chắn hồ ly nhỏ nhà ta thấy chuyện đó không đáng để bận tâm ╮(‵▽′)╭

Rảnh rỗi không có gì làm, Trà Diệp Bao lại bắt đầu buôn chuyện: "Mặc tổng ấy hả? Người bị đồn là đang ẩn hôn với Cố Giai Mính rốt cuộc là ai?"

Thông tin về Mặc Uẩn Tề chẳng phải bí mật gì. Chỉ cần tiện tay tra là ra cả đống thành tựu khiến người ta nhìn mà muốn ngất.

Fan chỉ biết thở dài: "Bần cùng thật sự giới hạn trí tưởng tượng của tôi!"

Có nhóm còn dứt khoát gán ghép: Nếu Trà Trà nhất định phải tìm người yêu, vậy thì chỉ có thể là Mặc tổng! Dù yêu đàn ông cũng được, tuyệt đối không thể để Trà Trà rơi vào tay một người phụ nữ nào khác!

Tất nhiên, vẫn có mấy fan cuồng tuyên bố: "Nếu anh dám yêu đương, bọn tôi sẽ công phá trụ sở chính của Hồng Sâm, giết boss Hồng Sâm, rồi treo cổ chết luôn! Đau khổ quá đi mà!"

Nói qua nói lại, đa phần cư dân mạng chỉ đang hóng hớt, bởi dù gì Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề cũng chưa từng công khai có quan hệ mờ ám. Có người tốt bụng còn lên tiếng nhắc nhở: "Mấy bạn nói vừa thôi, lỡ đâu Mặc tổng hiểu lầm Cố Giai Mính có ý gì đó thì rắc rối to."

Thế nhưng, người trong đoàn phim của Cố Giai Mính lại không nghĩ vậy. Nhìn xe riêng đến đón, nhìn đồ ăn vặt cao cấp được mang đến, ai nấy đều cảm thấy - cái tin đồn này... không hề vô căn cứ.

Đồ ăn vặt đặt riêng của hoàng gia Y quốc, chính tông quý tộc Hoa kiều. Chậc chậc, nếu nhìn thế mà còn không hiểu gì thì đầu óc đúng là hàng nhựa bán sỉ rồi!

Người trong nghề chẳng ai ngốc, đều biết chuyện gì nên nói, chuyện gì nên nuốt vào bụng. Sau bài học mang tên "Lâm Thuần", chẳng ai dám lắm mồm nữa.

Vì việc này, đạo diễn Vương hào phóng cho Cố Giai Mính nghỉ hai ngày để điều chỉnh tinh thần, tránh ảnh hưởng quá trình quay.

Cố Giai Mính mờ mịt: Kỳ thực mình có bị ảnh hưởng gì đâu, thật đấy.

Đúng lúc đó, nhận được ánh mắt ra hiệu từ cha ruột, tiểu Mặc tổng phấn khích chạy đến, ôm lấy chân Cố Giai Mính: "Ba ơi, mai mình đi công viên chơi nha!"

Gương mặt nhóc con trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi ngẩng lên nhìn Cố Giai Mính, ánh mắt long lanh như sắp rơi nước mắt.

Cố Giai Mính nghĩ tới chuyện thường ngày mình quá bận không có thời gian đưa Mặc Trạch Dương đi chơi, lại nhớ ra đã nhận lời với Mặc Uẩn Tề. Thế là cậu mỉm cười, bế cậu con trai nhỏ lên: "Được! Ngày mai mình đi chơi!"

Bên kia, Mặc tổng vừa nhận được tin đã lập tức nhắn cho thư ký Vương: "Mai tôi có việc quan trọng, không đến công ty."

---

Sau bữa tối, Cố Giai Mính đứng bên cửa sổ, nở nụ cười nhàn nhã nhận điện thoại: "À, không có gì đâu. Chuyện kiểu này đâu phải lần đầu, tôi sao để bụng được... Mai tối tôi qua tìm anh nhé, có việc quan trọng cần thỉnh giáo... Ai da, quy tắc là chết, con người là sống, anh vì tôi phá lệ cũng đâu phải lần đầu, tôi biếu anh cánh gà bù không được sao?"

Sắc mặt Mặc tổng bên kia càng lúc càng lạnh - đầu dây bên kia là ai?



Tiểu kịch trường:

Hoa ca: "Tiểu chuột, ta muốn làm bạn với ngươi!"

Bạch Vũ: "Bổn yêu đã chết! Có gì cứ hóa vàng mã!"

Hoa ca: "Mommy mommy mau đến dỗ nè! Mèo meo meo làm chuột chết rồi! Mau trở về đi ~ Chiêu hồn ai ai~"

Bạch Vũ: !!!∑(°Д°ノ)ノ