Không đợi Mặc tổng nổi trận lôi đình vì ghen, Bùi Bằng đã nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng phản hồi ngay trên Weibo Cố Giai Mính: Em trai à, dạo này ổn chứ? Khi nào quay về vậy? Anh mẹ nó thực sự rất thích em luôn đấy, mau về rồi hai ta kết nghĩa huynh đệ đi!
Fan thấy vậy liền trợn tròn mắt: Kết nghĩa anh em?
Cộng đồng mạng thay phiên nhau bùng nổ, gõ phím giận dỗi thay Cố Giai Mính: Lão Bùi à, thể loại như anh nên sống cô độc cả đời đi! Một đại mỹ nam mỗi ngày lượn lờ trước mặt mà anh lại kéo người ta làm em trai? Anh ngu thật hay giả vờ vậy?!
Bùi Bằng cũng bất lực, Cố Giai Mính đúng là rất dễ thương, hắn thật sự rất quý cậu. Bây giờ hắn xem cậu như em trai, muốn đánh một ván bài cảm tình kiểu huynh đệ, tạm thời mà nói, hắn thật sự không có ý đồ nào khác. Hơn nữa, người ta đã có đối tượng rồi, hắn không phải loại chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Mặc Uẩn Tề đã ba lần tới phim trường, lần sau bá đạo hơn lần trước, đã tuyên bố rõ ràng mối quan hệ với Cố Giai Mính. Lúc này nếu hắn còn tự mình nhào vào thì thật quá mất mặt.
Rất nhanh, Cố Giai Mính đã phản hồi trên Weibo: Không được, người đại diện không cho phép!
Dân mạng ăn dưa hóng chuyện: Phốc!
Mặc tổng cực kỳ hào phóng, âm thầm nhấn like cho Cố Giai Mính.
Thư ký Vương đang lúi húi chỉnh sửa văn kiện, không cẩn thận bị cuốn vào vụ hóng hớt từ đầu tới cuối: "......"
Mặc tổng lặng lẽ tắt Weibo, quay sang dặn thư ký Vương: "Sắp xếp người tiếp xúc với Bùi Bằng, hỏi hắn có muốn về Hồng Sâm không. Công ty hiện tại không còn chỗ phát triển cho hắn đâu."
Thư ký Vương gật đầu, quả thật Bùi Bằng ở Mỹ Á mấy năm gần đây chẳng có khởi sắc gì. Hai năm trước còn bị giao cho một người trẻ tuổi điều hành, ngày càng sa sút. Nghe đâu người trẻ đó là con riêng của ông chủ, công ty điện ảnh bị bỏ xó này chẳng qua chỉ là phần bồi thường. Trớ trêu thay, tên nhị thế tổ kia ngoài giỏi chơi bời với quy tắc ngầm thì chẳng biết gì về quản lý. Việc Bùi Bằng giành được vai diễn trong 《Đại Dực vương triều》 hoàn toàn là nhờ năng lực bản thân.
Thư ký Vương cũng đoán ra được, Mặc tổng có lẽ đánh giá cao nhân phẩm của Bùi Bằng nên mới muốn chiêu mộ về. Còn có ẩn ý gì khác nữa hay không, anh không rõ. Nhưng anh biết rõ, người thông minh nhất chính là biết làm người ngốc đúng lúc - khi người ta nói chuyện mà bạn không nên hiểu, thì giả vờ không hiểu mới là thông minh thật sự.
Cố Giai Mính cũng âm thầm đóng Weibo, chẳng hiểu vì sao nhân loại lại "Phốc". Cậu chỉ nói thật thôi mà, đâu có gì buồn cười?
Trịnh Học Thiệu bất lực ôm trán: "Cậu không biết nói khéo một chút à? Còn đổ thừa là tôi nói nữa chứ, tôi..." Anh nghẹn họng, thật sự không biết phải nhận xét sự chân thành quá đà của Cố Giai Mính thế nào, hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc rồi nói tiếp: "Thôi không nói nữa. Tôi tính để cậu nhận đại ngôn cho nhãn thời trang nam, tư liệu tôi đã gửi rồi, lát nữa xem nhé."
Cố Giai Mính: "À."
Trịnh Học Thiệu: "...... Cậu 'à' là có ý gì hả?!"
Cố Giai Mính lập tức cười tươi rói: "Không có gì đâu, chỉ là thử xem anh có giận không nếu tôi nói vậy. Quả nhiên là tức thật rồi."
Trịnh Học Thiệu chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh tanh: "Còn nữa, nhạc kết phim 《Đại Dực vương triều》 tôi đã lấy được rồi, là Ngụy Linh soạn nhạc. Cậu được nghỉ hai ngày, mai đi thu âm luôn. Tôi hẹn Ngụy tiểu thư rồi, để cô ấy chỉ dẫn thêm cho cậu."
Anh không quên dặn dò nghiêm túc: "Người ta là nể mặt cậu mới nhận lời, nhớ mời người ta một bữa tử tế!"
Cố Giai Mính: "À."
Trịnh Học Thiệu: "......" Thật muốn tóm lấy cái người đã dạy cho Cố Giai Mính từ "À" này, lôi ra đánh một trận tơi bời! Chữ đó nghe mà tức nghẹn lồng ngực!
Cố Giai Mính ôm lấy Mặc Trạch Dương trong lòng, mở WeChat nhắn tin cho Ngụy Linh: Ngày mai mấy giờ gặp?
Ngụy Linh: Anh Trịnh nói với em rồi à? Chị còn định cho em một bất ngờ đó, mai gặp sớm nha.
Cố Giai Mính nhướng mày, bắt chước giọng điệu Mặc Uẩn Tề: Được.
Ngụy Linh:...... Em thật sự là Cố Giai Mính à?
Cố Giai Mính: Ừ.
Ngụy Linh:......
Cố Giai Mính nhìn hàng chấm lửng phía đối diện, ôm Mặc Trạch Dương dạy bảo từng câu: "Nhãi con à, cha con đúng là đáng giận, con nhìn ba bắt chước cách nói của hắn một cái là ai cũng tức đến nghẹn lời."
Kết luận bài học, Cố Giai Mính nghiêm túc nói với bé: "Ngàn vạn lần đừng học hắn, không hay ho chút nào."
Mặc Trạch Dương phồng má, suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi chau mày nho nhỏ lại: "Nhưng mà, hai người nói chuyện nghe không giống nhau."
Cố Giai Mính liếc bé một cái, vẻ mặt khinh thường: "Không giống chỗ nào chứ?"
Toàn là "ừ", "à", chẳng ai thèm nói dài dòng.
Mặc Trạch Dương lắc đầu, nhưng không diễn đạt được.
Nếu lúc này Trịnh Học Thiệu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ thẳng thắn nói cho Mặc tiểu bảo bối nghe sự khác biệt: Cha con nói chuyện như ông chủ, khiến người ta phục tùng. Còn ba con nói chuyện... đúng kiểu tấu hài!
Trong lúc Mặc tổng chẳng hay biết gì, Cố Giai Mính đã bôi đen hắn từ trong ra ngoài, nhưng tiếc là lần này không hiệu quả. Sau một thời gian tiếp xúc, Mặc Trạch Dương đã dần dần chấp nhận cha ruột Mặc Uẩn Tề, dùng sự đơn thuần trẻ con để đối xử với cả hai "ba", coi như nước đã đổ, khó hốt lại. Giờ Cố Giai Mính có muốn lôi kéo lại cũng chỉ còn xác suất 50%, không nhiều lắm đâu.
Cậu ôm thú con trong ngực, tức giận cọ cọ vào người bé, hậm hực: Nhóc con không biết cảm ơn, coi chừng ba cọ trụi lông con luôn bây giờ!
Mặc Trạch Dương lại tưởng Cố Giai Mính đang chơi đùa, liền biến thành hồ ly nhỏ, vui vẻ nhào tới, cọ cọ cọ ~ xong rồi lăn tròn trên đùi ba, mềm mềm mịn mịn như một cục bông tuyết. Dù còn là hồ ly con, nhưng bé bụ bẫm đáng yêu, lăn lăn qua lại khiến Cố Giai Mính nhìn thế nào cũng thấy mê, không nhịn được bế lên hôn vài cái cho đã thèm ~
Việc lựa chọn Cố Giai Mính làm đại ngôn cho thương hiệu thời trang nam cao cấp "Hoa Sấm" cho thấy đối phương đã nhìn trúng sức ảnh hưởng thị trường của cậu. Dù chỉ buông một câu "mua đi", Cố Giai Mính cũng có thể khiến không ít người sẵn sàng rút hầu bao. "Hoa Sấm" là thương hiệu xa hoa, danh tiếng tại Hoa Quốc đạt mức 82%, giá trị nhãn hiệu lên đến 8,5 tỷ. Năm ngoái, họ còn giành được danh hiệu "Thương hiệu được yêu thích nhất" và giải thưởng thời trang thường niên lớn nhất tại Hoa Quốc. Lần này mời Cố Giai Mính làm đại diện hình ảnh, đối phương tỏ rõ thành ý: vừa mở lời đã đưa ra con số 250 triệu cho hợp đồng một năm, nếu cảm thấy chưa hợp lý còn có thể thương lượng thêm.
Đối với Trịnh Học Thiệu, việc một thương hiệu như vậy chủ động tìm đến, tất nhiên là không có gì bất ổn. Sau khi xem kỹ tài liệu, Cố Giai Mính cũng lập tức phản hồi cho Trịnh Học Thiệu: Nhận đi, anh cứ sắp xếp.
Trịnh Học Thiệu nói: "Lần này có tiền đại ngôn rồi thì cậu đừng tiêu xài hoang phí nữa, ít nhất cũng nên để dành một chút."
Dù số lượng hợp đồng quảng cáo của Cố Giai Mính không nhiều, nhưng mỗi năm đều kiếm được không ít. Một vài hợp đồng với thương hiệu xa xỉ có thể lên tới hơn 200 triệu, chưa kể còn có thù lao đóng phim, nhờ đó mà cậu luôn nằm trong nhóm đầu bảng xếp hạng thu nhập nghệ sĩ hằng năm. Thế nhưng, Cố Giai Mính lại chẳng tích góp được bao nhiêu. Một phần là vì cậu vốn không có khái niệm về tiền, tiêu xài phung phí, cái gì thích thì mua, chỉ cần trong tay có tiền là dám xuống tay. Cậu còn rất thích làm từ thiện, thấy nơi nào cần giúp là quyên ngay: từ trường tiểu học hy vọng, viện phúc lợi, khu dân cư nghèo khó không đủ tiền chữa bệnh, cho tới các loại quỹ công ích, các đợt cứu trợ động đất, hạn hán, thiên tai... Chỉ cần có thông tin về công ích, Cố Giai Mính liền lập tức góp tiền, theo cách nói của cậu thì đó là "tích công đức".
Cũng nhờ vậy mà Cố Giai Mính để lại tiếng thơm không chỉ trong giới nghệ thuật mà cả các ngành nghề khác, thậm chí được lòng cả công chúng. Đây cũng là lý do vì sao một khi có ai muốn bôi xấu Cố Giai Mính, không chỉ fan của cậu mà rất nhiều người trong cộng đồng từ thiện sẽ cùng đứng ra bênh vực.
Một mặt, Trịnh Học Thiệu cảm thấy tự hào khi có một nghệ sĩ được kính trọng như thế; mặt khác lại thấy đau lòng thay cho túi tiền của Cố Giai Mính - tiền không phải là gió thổi tới, cậu quay phim vất vả cả năm, vậy mà mới quay đầu đã đưa đi làm việc nghĩa, chẳng tiếc chút nào. Thằng nhóc ngốc này, sao không biết lo cho bản thân?
Không nghĩ cho mình thì ít nhất cũng nên nghĩ cho con cái.
Cố Giai Mính trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Thiệu ca, anh là người tốt, chắc chắn có thể sống tới hơn tám mươi tuổi."
Trịnh Học Thiệu: "......" Tại sao nghe sao... cứ thấy sai sai?
Mặc tổng vừa về đến nhà liền hỏi ngay về công việc: "Ngày mai em đi thu âm à?"
Cố Giai Mính nhún vai khoe khoang: "Đúng vậy, tôi chính là ca - nhảy - diễn - đàn tứ hệ toàn năng, thiếu tôi thì còn ra sao được." Ca hát thì có sao, cậu còn biết cả đàn tỳ bà nữa kìa.
Mặc tổng gật đầu điềm tĩnh: "Sáng mai Trịnh Học Thiệu và Giả Xuyên đều có việc, sẽ đến trễ một chút. Anh đưa em tới phòng thu."
Cố Giai Mính thở dài một hơi, nợ thêm rồi, càng ngày càng không biết bao giờ mới trả hết: "Tôi có thể trả tiền xe cho anh không?"
"Được," Mặc Uẩn Tề không chút khách khí vươn tay ra, cười nói: "Nhớ boa thêm đấy nhé."
Cố Giai Mính tròn mắt nhìn hắn: "Hiện tại anh ăn của tôi, ở của tôi, mà còn muốn tôi trả thêm tiền boa?"
Mặc Uẩn Tề ngồi cạnh Cố Giai Mính, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung vắt chân dài, một tay đặt ra sau thành ghế sofa, nghiêng người sát lại gần, giọng thản nhiên: "Không phải em nói sẽ trả tiền xe à?"
Cố Giai Mính giật mình, cả người căng cứng theo bản năng, hai tay chống lên ngực Mặc Uẩn Tề, nửa thân trên nhanh chóng ngửa ra sau, cố né tránh hơi thở nóng rực cùng áp lực vô hình mà đối phương áp tới: "Có gì thì nói cho đàng hoàng, dựa gần như vậy làm gì?"
Mặc Uẩn Tề lại càng áp sát hơn, cả người gần như đè lên cậu, ánh mắt ánh lên tia trầm lắng, thong thả hỏi: "Sợ à?"
Cố Giai Mính hít sâu một hơi, ép mình giữ bình tĩnh, mắt trừng trừng, trong lòng tiểu ác ma đang điên cuồng lật bàn: Đấu với nhân loại này, cậu lần nào cũng thua thê thảm, lần này không thể để bị dồn ép nữa! Dũng khí dần dâng lên, Cố Giai Mính nâng mặt Mặc Uẩn Tề, nhào tới cắn một miếng, xong xuôi liền hung dữ hỏi: "Còn hung nữa hông?"
Mặc Uẩn Tề sững người, bất đắc dĩ đưa tay sờ mặt, rồi bật cười: "Vậy giữa hai ta, ai mới là người hung đây?"
Lúc này, Mặc Trạch Dương thấy ba mình phát uy, lại tưởng đang chơi đùa, liền bò qua lưng sofa nhào vào sau lưng Mặc Uẩn Tề. Bé con dùng cả tay chân leo lên, hai tay ngắn ôm chặt cổ hắn, hai chân bám lấy eo hắn, cố gắng dùng trọng lượng của cái mông nhỏ để kéo cha mình về phía sau.
"Còn dám hung nữa không? Cha còn dám hung dữ nữa không?" Giọng bé nũng nịu xen lẫn tiếng cười khúc khích, ghé sát bên má Mặc Uẩn Tề, nhẹ nhàng cắn một cái.
Vốn định đùa giỡn Cố Giai Mính một phen, ai ngờ lại bị con trai cắt ngang. Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ từ bỏ ý định, khóe môi khẽ nhếch, phối hợp ngã người ra sau, đầu gối đặt lên chân của Mặc Trạch Dương. Bé con giãy giụa một lúc, phát hiện bản thân bị đè chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Đôi mắt Mặc Trạch Dương lập tức trợn to vì kinh ngạc, lông mi dài khẽ run, bé quay sang nhìn Cố Giai Mính, lại nhìn Mặc Uẩn Tề, ánh mắt hoang mang: Sao không giống như trong tưởng tượng? Bé tưởng mình sẽ đè cha không ngóc đầu lên được cơ mà?
Thấy vẻ mặt đó, cả hai người lớn đều phì cười. Đôi mắt của Mặc Trạch Dương giống hệt Cố Giai Mính, đuôi mắt đào hoa khẽ cong, mỗi khi cười như mang theo hơi nước, ánh mắt long lanh mê người. Lúc này phối hợp với nét mặt vô tội kia lại càng đáng thương, càng khiến người ta cảm thấy mềm lòng. Mặc Uẩn Tề đứng dậy, bế con trai yêu quý lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo má bé, Mặc Trạch Dương ngẩng mặt nhìn hắn, đồng tử màu trà dưới ánh đèn như có một vòng vàng nhạt mơ hồ. Động tác trên tay Mặc Uẩn Tề khựng lại một thoáng, hắn cúi đầu hôn lên trán con, ánh mắt dịu dàng như thể có thể nhấn chìm người trong đó.
"Hừ!" Cố Giai Mính bĩu môi, không vui lườm nguýt, cả người tỏa ra mùi chua rõ rệt: "Tôi đi nấu cơm!"
Hừ, mỗi chén đều cho thêm muối, để mấy người khỏi mở mắt ra nổi!
Mặc Trạch Dương cười khúc khích, lại nhào lên người Cố Giai Mính, bắt chước y hệt động tác lúc nãy: "Không ăn cơm nữa, cùng chơi đi~"
"Nhãi con!" Cố Giai Mính cười lạnh, tưởng dùng chiêu đó là đè được ba hả? Cho rằng ba là nhân loại yếu ớt Mặc Uẩn Tề chắc? Nực cười!
Đúng lúc đó, eo cậu bỗng bị một cánh tay rắn rỏi siết lấy, còn chưa kịp nâng mông lên thì đã bị kéo mạnh trở lại, lưng dựa vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp. Cố Giai Mính ngẩng đầu, thấy Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn mình, dịu giọng nói: "Tay em chưa tiện, hai ngày này đừng nấu cơm, muốn ăn gì thì để anh gọi người đưa tới."
Cố Giai Mính cảnh giác hỏi: "Sao đầu bếp nhà anh tới nhanh vậy?"
Mặc tổng điềm nhiên đáp: "...... Vì chân họ dài."
Thực ra, hắn đã bảo thư ký Vương mua một căn nhà gần biệt thự, để đầu bếp và tài xế ở đó. Là thư ký Vương mua, không phải hắn mua. Dù vậy, chuyện này không cần thiết để Cố Giai Mính biết làm gì.