Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 25-2



Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Mặc tổng chở con trai đến trường. Sau khi đích thân giao bé cho các thầy cô giáo, hắn mới quay xe lại đón Cố Giai Mính. Phòng thu âm mà Trịnh Học Thiệu sắp xếp cho Cố Giai Mính lại đúng ngay khu vực gần tổng bộ Mặc thị nhất, cả quãng đường di động trong tay Cố Giai Mính không ngừng rung, cậu mải miết trả lời tin nhắn WeChat.

Gần đến nơi rồi, Mặc Uẩn Tề mới hỏi: "Em quen Ngụy Linh từ lâu rồi à?"

"A? Ngụy Linh hả." Cố Giai Mính trả lời xong tin nhắn, mới ngẩng đầu, nhướng mày, biểu cảm chẳng khác nào đang nhìn một tên tiểu nhân hèn hạ: "Anh hỏi cô ấy làm gì? Anh định tiềm quy tắc cô ấy hả?"

Mặc Uẩn Tề thản nhiên đáp: "Anh chỉ muốn tiềm em thôi."

Cố Giai Mính nhăn mặt đầy chán ghét, làm nhân loại mà nói chuyện thẳng như vậy được à? "Anh ăn của tôi, ở nhà tôi, phải là tôi tiềm quy tắc anh mới đúng!"

Mặc tổng hết sức có lòng nhắc nhở: "Đừng quên, thù lao đóng phim của em là do anh trả."

Cố Giai Mính lầm bầm, mặt uốn éo đầy tức giận, giơ móng tay cào cào mặt kính ô tô, để lại một vệt hoa ngân rõ mồn một trên kính chống đạn. Chịu không nổi! Lúc nào cũng dùng thân phận ông chủ áp người! Nếu giỏi quá thì sao không vểnh đuôi lên trời luôn đi? Ức hiếp một hồ ly sống bằng nghề diễn viên thì oai lắm sao?

Mặc Uẩn Tề lẳng lặng quan sát từng hành động của cậu, ánh mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh. Sau khi tiếp xúc với cha con nhà này, hắn đã dần quen với sự "khác người" của bọn họ. Có điều, lát nữa về vẫn phải cho người thay kính.

Thấy Cố Giai Mính tức xì khói như vậy, Mặc Uẩn Tề khẽ cong khóe miệng, đưa một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cột sống sau lưng cậu, rồi từ vị trí ấy chọc dần xuống dưới, chọc... chọc...

Chọc tới mông Cố Giai Mính, cậu lập tức ngồi thẳng người lại, quay đầu trừng mắt, phẫn nộ gào lên: "Đồ vô liêm sỉ! Thiếu chút nữa là chọc trúng đuôi tôi rồi... Phi!"

Mặc Uẩn Tề híp mắt, tỏ ra rất có hứng thú: "Đuôi gì cơ? Đuôi hả?"

Cố Giai Mính nghẹn lời suốt năm giây, không nghĩ ra nên nói sao cho xuôi, thẹn quá hóa giận liền nhào qua túm lấy cổ áo Mặc Uẩn Tề, hét: "Tôi cắn anh bây giờ, tin không? Anh tưởng tôi không biết tức hả? Tưởng tôi dễ bị ăn hiếp sao?!"

Tài xế toát mồ hôi, gắng giữ tay lái vững vàng, dè dặt thông báo: "Mặc tổng, đến nơi rồi ạ."

Cố Giai Mính hậm hực buông tay, ném cổ áo nhàu nát của Mặc Uẩn Tề ra, hùng hổ nói: "Anh mà còn chọc tôi nữa, tôi cắn thiệt đấy!"

Mặc Uẩn Tề bình tĩnh chỉnh lại cổ áo, đưa tay vòng ra sau ôm lấy cổ Cố Giai Mính, kéo cậu sát vào lòng, cúi người, dừng môi lại đúng nơi khóe miệng đang mím chặt của cậu.

Cố Giai Mính trợn tròn mắt: Nhân loại này điên rồi! Hắn điên thật rồi!

Tim cậu nhảy loạn xạ, nhịp đập hỗn loạn khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào, đành để mặc Mặc Uẩn Tề tiếp tục nụ hôn ấy.

Sau khi kết thúc, Mặc Uẩn Tề mỉm cười, dùng ngón tay lau vệt nước bên mép Cố Giai Mính, nhéo nhéo gò má đỏ rực của cậu, dịu dàng nói: "Tiền xe anh thu rồi. Trưa nay anh... đã đặt phòng, mời bạn em cùng ăn một bữa."

Cố Giai Mính ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, thì thào: "Vừa rồi, sao tôi không đẩy anh ra?"

Hay là... tận sâu trong lòng, mình không muốn cự tuyệt?

Tại sao chứ?

Cậu càng nghĩ càng mông lung.

Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng chỉ vào ngực cậu - nơi ấy, tiếng tim đập mạnh mẽ như muốn bật ra, là bằng chứng rõ ràng nhất cho nội tâm thật sự. Hắn khẽ cười, chậm rãi nói: "Nếu không rõ vì sao, thì cứ đi theo cảm giác đó thôi."

Nếu hiện tại bọn họ có thể gặp lại, vậy chứng tỏ số mệnh đã định họ thuộc về nhau. Cảm tình cứ để thời gian xử lý, chỉ cần thuận theo con tim là đủ. Không cần suy nghĩ, không cần nghi ngờ. Cố Giai Mính là ai, có thân phận gì, đều không quan trọng - điều duy nhất quan trọng là, nhất định họ sẽ ở bên nhau. Như vậy, đã là viên mãn rồi.

Cố Giai Mính bị lời hắn nói làm cho bối rối, toàn thân lẫn tâm trạng đều rối tung rối mù.

Ngụy Linh bước vào phòng thu, thấy Cố Giai Mính ngồi trong phòng nghỉ mà ngơ ngác như mất hồn, cô bật cười, tiện tay đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại cô và Cố Giai Mính.

Cẩn thận quan sát biểu cảm cậu, Ngụy Linh hỏi đầy quan tâm: "Làm sao vậy hồ ly nhỏ? Vì tình mà khổ sở à?"

Cố Giai Mính uể oải đáp: "Tình là gì, ăn được không?"

Ngụy Linh ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu đánh giá, chắc nịch nói: "Nhìn cái mặt em kìa, rõ ràng là vì tình mà khổ sở."

Ngụy Linh là nữ ca sĩ sáng tác nổi tiếng, một người từng gom 6 - 7 cúp chỉ trong một lễ trao giải. Album cô viết thường được đề cử cả chục hạng mục. Âm vực rộng, kỹ thuật biến hóa, phong cách nào cũng kiểm soát được, cô được mệnh danh là người phụ nữ có thể hát thẳng vào linh hồn người khác. Ngoài tài năng, cô còn sở hữu vẻ ngoài trẻ trung không phân biệt tuổi tác, dáng người linh hoạt, mặc một chiếc váy vàng nhạt trông vừa tươi trẻ vừa đầy trí tuệ.

Giới giải trí đều biết quan hệ giữa Ngụy Linh và Cố Giai Mính rất thân thiết. Ngụy Linh chưa bao giờ giấu diếm chuyện mình cực kỳ mê Cố Giai Mính, thậm chí còn đùa rằng vừa gặp đã muốn cưới cậu. Sau một thời gian tiếp xúc, cô mới phát hiện - Cố Giai Mính không phải món ăn cô tiêu hóa được.

Quan hệ hai người tốt đẹp như vậy, còn vì một lý do sâu xa hơn: Ngụy Linh cũng là yêu, một con chim sơn ca đã tu luyện hơn nghìn năm.

Yêu tinh sống giữa loài người vốn không dễ, bởi số lượng ngày càng hiếm, nên họ thường rộng lòng giúp đỡ nhau. Ngụy Linh đối xử với Cố Giai Mính chẳng khác nào một tiểu yêu mới trưởng thành, cho nên quan hệ rất tốt. Nếu không phải vì Cố Giai Mính, cô tuyệt đối không nhận làm nhạc kết phim.

Không nhận được lời đáp nào từ cậu, Ngụy Linh cũng chỉ cười rồi chuyển chủ đề, vui vẻ thông báo: "Chị sắp kết hôn rồi."

Cố Giai Mính nhíu mày hỏi: "Chị lấy ai? Chim gì? Chủng loại gì?"

Ngụy Linh hết nói nổi, trừng mắt lườm cậu: "Trước khi nói em có thể suy nghĩ kỹ chút không? Nghe kiểu đó dễ làm người ta nghi ngờ lắm. Đừng xem mấy phim luân lý nữa, học theo lời thoại của bọn họ chi vậy."

Cố Giai Mính thản nhiên nhún vai: ở nhà cậu vẫn nói vậy mà, Mặc Uẩn Tề còn chưa phát hiện gì đâu.

Ngụy Linh nhẹ giọng nói: "Anh ấy không phải yêu, chỉ là người phàm, một người chỉ sống được tối đa trăm năm."

Nhắc đến người ấy, ánh mắt cô ánh lên những tia sáng li ti.

Cố Giai Mính cau mày: "Vậy anh ta biết chị là..."

"Anh ấy không biết. Chị sẽ cẩn thận không để anh ấy phát hiện. Khi anh ấy già, chị cũng sẽ già theo. Khi anh ấy chết, chị sẽ chờ kiếp sau, kiếp nào cũng chờ anh ấy."

Cố Giai Mính nghe vậy do dự hỏi: "Nếu sau này anh ta phát hiện chị không phải người, rồi sợ chị, hoặc định làm hại chị thì sao? Chị vì anh ta mà từ bỏ tu luyện, mãi mãi làm yêu, vậy có đáng không?"

"Nếu đến lúc đó thật sự xảy ra như vậy, thì chỉ có thể trách chị nhìn nhầm người. Nhưng nếu đó là con đường chị đã chọn, thì dù có phải bước trên dao nhọn cũng sẽ đi tới cùng - đó là số mệnh."

Ngụy Linh chống cằm, vừa cười vừa quan sát Cố Giai Mính: "Nói em nghe, người đàn ông đưa em tới là ai thế? Trên người em toàn mùi của hắn."

Cố Giai Mính giật mình: Mình có mùi rõ vậy sao?!

Ngụy Linh bật cười: "Ngốc, chị chọc em thôi. Mũi chị đâu có thính như hồ ly. Nhưng nói thật, trước khi quyết định bất cứ điều gì, hãy dùng cái đầu suy nghĩ trước. Vì tụi mình mà đã quyết định, thì không thể quay đầu - đã chọn rồi, nghĩa là đã chấp nhận số phận."

Thấy Cố Giai Mính vẫn mơ hồ không hiểu, Ngụy Linh cũng không nói thêm, để cậu từ từ ngộ ra. Bởi vì tự hiểu luôn sâu sắc hơn cả trăm lời giảng.

"Thôi, làm việc thôi. Thu âm buổi sáng cho xong, chiều chị còn phải chạy show nữa."

Giữa trưa, Mặc Uẩn Tề đến đón Cố Giai Mính đi ăn. Ngụy Linh mỉm cười từ chối lời mời: "Vị hôn phu của chị tới đón rồi, buổi chiều còn có công việc. Bữa này để dành, hôm khác rảnh mình gặp lại."

Cố Giai Mính liếc sang người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt khinh thường, giọng đầy cảnh cáo: "Anh đừng có mơ chuyện tiềm quy tắc, người ta sắp kết hôn rồi đấy."

Mặc Uẩn Tề chỉ thản nhiên kéo cậu lên xe, không buồn tranh cãi cái khái niệm không biết từ đâu ra như "quy tắc ngầm".

Nhưng Cố Giai Mính lại không dễ buông tha như vậy: "Tôi đang nói anh đó! Người ta sắp kết hôn rồi mà anh không phản ứng gì luôn à?"

Mặc Uẩn Tề gật đầu, nghiêm túc đáp: "Nếu bạn em sắp kết hôn, vậy chúng ta đúng là nên chuẩn bị quà."

Cố Giai Mính suýt nữa thì tức đến giẫm chân. Ai nói tới quà chứ! Rõ ràng đang nói tới chuyện tiềm quy tắc cơ mà! Cậu cần một câu xác nhận kiểu "Tôi không có hứng với Ngụy Linh" từ Mặc Uẩn Tề mới yên tâm được. Tất nhiên, lý do bề mặt cậu tự nghĩ ra là "vì an toàn của Ngụy Linh" - dù chính cậu cũng không rõ yêu quái như cô làm sao lại bị con người quy tắc ngầm.

Nhưng thôi, không quan trọng!

Quan trọng là - thái độ của Mặc Uẩn Tề!

Mặc Uẩn Tề bật cười, giọng trầm thấp như tiếng nhạc từ tính, lười nhác nói bên tai Cố Giai Mính: "Anh vốn có chút lo lắng, giờ xem ra là dư thừa. Bảo bối à, nơi này của em... tỏa mùi giấm rồi đấy."

Cố Giai Mính trừng mắt nhìn theo tay hắn đang chỉ vào ngực mình, rồi không nhịn được nữa nhào tới - không hiểu sao, chỉ muốn cắn người!

Bị cắn một loạt dấu răng trên mặt, Mặc tổng bình tĩnh im lặng suốt nửa phút, rồi rút điện thoại ra, tự chụp một tấm.

Còn cẩn thận ghi chú trong phần mô tả ảnh: "Dấu răng - loại độc quyền".

Cố Giai Mính: ( 艹皿艹 )!

---

Sau bữa trưa, Mặc Uẩn Tề lại đưa Cố Giai Mính đến bệnh viện thay thuốc. Khi tháo băng ra, bác sĩ Edmond nhìn bàn tay trắng nõn của Cố Giai Mính, trên da chỉ còn vài vết đỏ nhạt, ngạc nhiên thốt lên: "Hồi phục nhanh vậy sao? Tôi còn tưởng ít nhất phải một tuần mới tháo băng được chứ."

Cố Giai Mính hớn hở ưỡn ngực: "Thể chất tôi tốt mà!"

"Vậy... Thiếu phu nhân, tôi có thể kiểm tra toàn thân cho ngài được không?" Bác sĩ Edmond đẩy gọng kính vàng, có phần ngượng ngùng hỏi.

"Không cần. Thân thể em ấy rất ổn, không cần kiểm tra."

Không đợi Cố Giai Mính mở miệng, Mặc Uẩn Tề đã lên tiếng từ chối thẳng thừng. Thân thể Cố Giai Mính vốn không giống người thường, hắn không muốn để bất kỳ ai phát hiện. Trong đầu hắn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ: liệu Cố Giai Mính có phải là sản phẩm thí nghiệm từ một viện nghiên cứu nào đó không? Những năng lực đặc biệt kia... rốt cuộc là gì chứ?

Bác sĩ Edmond vội cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi vượt giới hạn."

Sau khi tháo băng xong, Cố Giai Mính xoay xoay cổ tay, cảm giác cả người nhẹ bẫng. Cậu tò mò hỏi: "À mà... sao nãy giờ bác sĩ đó cứ gọi tôi là Thiếu phu nhân?"

Mặc Uẩn Tề kiên nhẫn đáp: "Vì ông ấy là bác sĩ gia đình của anh. Mà em là của anh... ngô ngô..."

Cố Giai Mính lập tức nhào qua, một tay ôm cổ hắn, tay kia bịt chặt miệng hắn lại, ngăn mấy chữ mà cậu không muốn nghe lọt ra ngoài. Đôi mắt hồ ly híp lại, hung tợn cảnh cáo: "Câm miệng! Nói thêm câu nào nữa là tôi cắn đấy!"

Là một tiểu yêu tinh, thay đổi thất thường vốn là bản tính trời sinh của Cố tiểu yêu!