Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 30



Nhận thấy Cố Giai Mính bỗng nhiên thất thần, Mặc tổng không khỏi cau mày, buông thắt lưng cậu ra, giọng trầm thấp mang theo vẻ không hài lòng: "Sao em vẫn luôn không học được cách ngoan ngoãn thế?"

"Bình tĩnh! Tôi có chuyện rất quan trọng cần hỏi!" Cố Giai Mính lập tức căng thẳng, quýnh quáng nắm lấy tay Mặc Uẩn Tề, mắt mở to tròn xoe, ánh nhìn nghiêm túc đầy thành khẩn: "Trước kia chắc chắn chúng ta đã quen nhau! Đời trước nhất định có quen! Không đúng, là trước khi tôi mất trí nhớ, chúng ta khẳng định đã biết nhau! Đừng, đừng ra tay! Tôi còn chưa nói hết!"

Mặc Uẩn Tề nhìn cậu hấp tấp giảo biện, khoé miệng khẽ cong, cảm thấy thú vị. Thế nhưng động tác tay thì chẳng chút chần chừ. "Vậy em nói xem, trước kia chúng ta có quan hệ gì?"

Cố Giai Mính khựng lại một chút, chớp chớp mắt đầy bí hiểm rồi nghiêm túc đáp: "Trước kia... anh là vợ nhỏ của tôi."

Câu này vừa thốt ra, Mặc Uẩn Tề bật cười, "Em chắc chắn là không nói ngược à?"

"Không có nói ngược! Tôi còn nhớ mình từng nói muốn mang sính lễ đến núi nhà anh ra mắt mà, anh tuyệt đối là vợ tôi!" Cố Giai Mính càng nói càng cảm thấy đúng, nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên ngắm nghía, rồi đưa linh lực tiến vào cơ thể đối phương dò xét, "Rốt cuộc anh có phải là người không? Trước đây anh có từng quen tôi không? Tôi từ đâu tới? Chúng ta là ai? Từ đâu tới?"

Trong cơ thể Mặc Uẩn Tề quả thật không còn tí linh khí nào, cho thấy hiện tại hắn là người bình thường. Nhưng luồng linh khí vừa rồi rõ ràng không thể nào là của phàm nhân-mà cũng chẳng phải của yêu-thuần tịnh đến mức khiến linh lực trong người cậu cũng dao động theo.

Cố Giai Mính nhìn vào ánh mắt Mặc Uẩn Tề, trong lòng càng lúc càng cảm thấy mơ hồ: "Anh đừng nói là đang gạt tôi nhé? Anh vốn dĩ không phải người thường đúng không? Anh đang che giấu cái gì hả?"

Mặc Uẩn Tề chẳng trả lời, chỉ cúi đầu hôn lên cái miệng lải nhải của cậu. Lúc này chẳng phải thời điểm để tranh luận mấy lời thiếu căn cứ như vậy. Trong mắt hắn, bé ngốc này rõ ràng đang cố lấy cớ để né tránh.

Cố Giai Mính muốn khóc mà không ra nước mắt-cậu đâu có nói dối! Lần này thật sự là nghiêm túc!

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn dồn dập, nghe là biết chân ngắn của thú con đang chạy tới. Mặc Uẩn Tề chau mày, linh cảm xấu chợt dâng lên.

Cố Giai Mính hít sâu một hơi-rốt cuộc được cứu rồi!

Cánh cửa bị đẩy hé ra, Mặc Trạch Dương ló đầu vào, hai mắt tròn xoe trừng nhìn cảnh tượng trong phòng. Thấy hai "chồng" ở bên nhau, bạn nhỏ rụt rè hỏi: "Có phải sắp có em trai hay em gái không ạ?"

Tâm trạng tốt đẹp vừa mới dâng lên của Mặc tổng lập tức giảm phân nửa. Giây phút ấy, hắn học được một bài học quan trọng: Sau này mà muốn làm "chuyện đó", nhất định phải khóa cửa cẩn thận.

Cố Giai Mính nhân cơ hội này lập tức đẩy Mặc Uẩn Tề ra, lăn qua một bên. Lúc này mới phát hiện nút áo của mình đã bị cởi hơn nửa-tay của Mặc Uẩn Tề đúng là nhanh đến đáng sợ. Nếu Mặc Trạch Dương tới muộn thêm vài phút, cậu thật sự không dám cam đoan liệu có bị lột sạch hay không.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương vui vẻ chạy tới, mặt đầy háo hức: "Có phải con sắp được làm anh rồi không?"

Mặc tổng lạnh mặt, nghiêm túc giáo huấn: "Con tới sớm quá rồi. Muốn làm anh thì lần sau đừng vào sớm thế."

Mặc Trạch Dương mím môi, thất vọng đáp: "Dạ..." Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm-lần sau sẽ đóng cửa giúp hai người thật kỹ, đợi em trai ra đời rồi bé sẽ vào.

Cố Giai Mính ngồi cài lại nút áo, biểu cảm không thể tin nổi-còn có lần sau à?!

Mặc Uẩn Tề chậm rãi chỉnh sửa lại áo sơ mi, dáng vẻ bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn Cố Giai Mính, ánh mắt sâu thẳm không giấu nổi thâm tình: "Cả đời không dài, chỉ đủ yêu một người. Khi anh còn sống, mỗi ngày còn được yêu em thì một ngày anh sẽ không buông. Em đừng chạy nữa."

Cố Giai Mính há miệng, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Cậu cúi đầu, dần dần thu hết sự chống cự trong mắt, nhìn hoa văn gỗ dưới sàn lặp đi lặp lại, rất lâu sau mới thấp giọng: "Em sẽ không để anh chết."

Giọng cậu rất nhẹ, như thể chỉ nói cho riêng mình nghe, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết.

Nếu Mặc Uẩn Tề có thể chấp nhận chuyện bọn họ không phải nhân loại, vậy thì cậu cũng có thể từ bỏ mọi ràng buộc, quyết định ở lại bên hắn.

Tham, giận, si, hận, ái, ác, dục-vì con người này, cậu thật sự đã động tâm!

Cả hai đều không hề hay biết, vào khoảnh khắc linh khí bùng phát từ người Mặc Uẩn Tề, vô số yêu tinh xung quanh đã quay đầu nhìn về phía này, ánh mắt lóe lên sự tham lam.

Giống như lũ yêu quái nhìn thấy Đường Tăng-thèm nhỏ dãi.

Cuối cùng thì Mặc Trạch Dương cũng theo nhà trẻ vào núi cắm trại. Trước khi đi, bé mang theo hai bộ quần áo, một túi thịt khô, một lọ thuốc trắng Vân Nam, một lọ hoa hồng du, nửa bình dầu thơm, nửa cuộn giấy vệ sinh, và một cái xẻng nhỏ dùng để đào đất. Những thứ khác, thầy cô đều không cho mang theo.

Đống đồ Mặc tổng tốn công sắm cho con trai, rốt cuộc chẳng dùng đến cái nào.

Mặc tổng hơi không vui, cảm thấy nhà trẻ này quá không đáng tin, còn nghiêm túc nghĩ tới chuyện cử người âm thầm theo bảo vệ Trạch Dương. Ý định vừa lóe lên đã bị Cố Giai Mính dập tắt.

Lý do là rất nhiều lão yêu quái tính tình vốn chẳng tốt lành gì, lại chỉ thích yêu tinh nhỏ, nếu để nhân loại lảng vảng quanh đó, chưa biết chừng sẽ bị chúng lôi ra đùa giỡn. Tới lúc ấy, đến cọng lông của đứa nhỏ cũng không sờ được.

Cũng may, để phụ huynh yên tâm, thầy cô thỉnh thoảng sẽ gửi ảnh về. Nhìn thấy hình, mọi người trong nhà sẽ biết bọn trẻ vẫn ổn.

Mặc tổng vừa nhìn bức ảnh Mặc Trạch Dương ngồi xổm xúc giun cùng bạn nhỏ, liền cau mày, lo lắng hỏi Cố Giai Mính bên cạnh: "Em có cảm thấy, đứa nhỏ này có gì đó không bình thường không?"

Trong ảnh, toàn thân đứa trẻ kia là hoa văn báo dài ngoằng, phía sau còn có cái đuôi lấm tấm đốm. Mặc tổng không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, cái nhà trẻ này chắc chắn không đơn giản. Đám trẻ kia tám phần là không phải người, giống như con trai hắn.

"Phụt!" Cố Giai Mính phun thẳng một ngụm Coca ra ngoài. Vậy mà cũng gọi là bất thường sao? Báo hoa nhỏ kia còn chưa hoàn toàn hóa thành hình người đấy! Huống chi... vì sao các thầy cô lại gửi ảnh cho Mặc Uẩn Tề mà không gửi cho cậu? Chỉ vì hắn đẹp trai hơn à?! Hai con hoa yêu đó rốt cuộc đang bận làm gì?!

Cậu cảm thấy Coca trong miệng có hơi lạ vị-chua lè chua lét!

Ngay lúc ấy, Mặc Uẩn Tề thản nhiên mở miệng: "Cái đuôi của đứa nhỏ này mua ở đâu thế? Hay là tụi mình cũng mua cho Trạch Dương một thùng để dành?"

Cố Giai Mính liếc xéo hắn một cái. Đôi mắt kia rõ ràng là rất xinh, nhưng ánh nhìn thì... chả ra làm sao! Sao hắn lại có thể nghĩ đó là đồ mua chứ? Mà thôi, ngốc chút cũng tốt, ít ra còn biết giữ bí mật cho Mặc Trạch Dương. Cậu làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh thấy cái đuôi đó đẹp hả?"

Mặc tổng ngắm nghía ảnh chụp, trầm tư một lát rồi rất nghiêm túc đáp: "Anh thấy Trạch Dương hợp với đồ hồ ly hơn. Tai hồ ly thì đáng yêu, còn đuôi hồ ly nhìn cũng đẹp hơn cái đuôi này nhiều."

Cố Giai Mính lập tức vui rơn, tươi cười híp mắt nhét ngay miếng bắp rang vào miệng hắn. Hồ ly tất nhiên là vừa đáng yêu vừa ngầu hơn báo rồi! Một con báo đốm nhỏ xíu mà gặp phải thú con nhà cậu, chỉ cần một móng là mặt nở bông! Dù gì cũng là chiến tướng nổi danh, móng vuốt của Mặc Trạch Dương đúng là lợi hại không tưởng!

Hiểu rõ tính tình Cố Giai Mính, Mặc Uẩn Tề tất nhiên phụ họa theo: "Trạch Dương cũng thông minh hơn mấy đứa trẻ khác, thông minh như một yêu tinh nhỏ, càng nhìn càng thấy cưng."

Động tác nhét bắp rang của Cố Giai Mính dừng lại, liếc mắt nhìn Mặc Uẩn Tề đầy nghi hoặc: "Anh thật lòng thấy yêu tinh nhỏ đáng yêu?"

Mặc Uẩn Tề cười khẽ, vòng tay ôm eo cậu kéo sát vào lòng, để hai người dán chặt nhau, cảm nhận rõ hơi ấm: "Trạch Dương là con tụi mình, kiểu gì cũng đáng yêu. Dù có là yêu tinh nhỏ, cũng đáng yêu hơn đám yêu tinh khác."

Khóe môi Cố Giai Mính khẽ cong lên, nụ cười ngọt ngào tràn ra tận vành miệng, ngọt hơn cả bắp rang tan trên đầu lưỡi. Cậu nheo mắt, đắc ý nói: "Anh nhớ kỹ lời mình nói hôm nay đó. Sau này mà dám đổi ý, để Mặc Trạch Dương bị tổn thương, tôi ném anh thẳng xuống Thái Bình Dương!"

Tàn nhẫn vô cùng!

Mặc Uẩn Tề không hề giận, thuận thế ôm eo cậu siết lại, còn nhéo nhẹ má cậu, giọng chậm rãi: "Vậy nếu em khiến anh bị thương lòng, có phải em cũng muốn bị anh ném xuống Thái Bình Dương không?"

Cố Giai Mính tát nhẹ tay hắn ra, lườm một cái rõ sắc bén: "Anh dìm không chết tôi đâu." Cậu giỏi lắm đấy nhé, đến cá mập hay cá hổ dưới quyền quản lý của Bộ kia cũng không đọ lại cậu đâu!

Mặc Uẩn Tề cạn lời trong mấy giây ngắn ngủi, sau đó dứt khoát đè cậu xuống ghế sô pha. Nhìn thấy cả miệng Cố Giai Mính toàn là bắp rang, hắn tìm được một chỗ còn sạch sẽ, không chần chừ hạ miệng hôn lên ót cậu. Bé ngốc này, cứ mãi mê lạc trong thế giới của riêng mình, mãi chẳng chịu đón nhận những tín hiệu rõ mồn một hắn phát ra. Nếu đã ngốc vậy rồi... thôi thì khỏi cần mưu tính gì nữa, cứ thành thật bộc lộ tình yêu thôi.

Cố Giai Mính che đầu, tức đến đỏ mặt, lăn vào phía sau lưng sô pha, trợn mắt nhìn hắn như con thú nhỏ bị giật mình.

Mặc Uẩn Tề không nhịn được bật cười. Từ sau khi biết thân phận thật của Cố Giai Mính, giờ nhìn lại mới thấy, đúng là vẫn giữ nguyên tính cách đặc trưng của một con hồ ly nhỏ-mà là kiểu hồ ly hiếm có trên đời.

Cố Giai Mính xấu hổ trừng mắt muốn nhảy qua cắn hắn: "Tôi mà ra cái bộ dạng này rồi mà anh còn hôn được, anh không sợ à?"

Miệng toàn bắp rang, chắc chắn là không dễ coi tí nào.

Mặc Uẩn Tề nhướng mày, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến người ta phải dè chừng: "Dù em có ra sao anh cũng hôn được, có muốn thử không?"

Cố Giai Mính tròn mắt kinh hoàng, cảm giác tự tin bị đập nát tan tành: "Quy tắc ngầm là hành vi vô đạo đức! Anh thật sự muốn quy tắc ngầm tôi sao?!"

"Muốn." Mặc Uẩn Tề giơ tay chọt trán cậu: "Anh muốn quy tắc ngầm với em cả đời, được không?"

Cố Giai Mính há miệng, nhìn hắn đầy chấn động. Trước sự nghiêm túc kia, cậu hốt hoảng ôm bắp rang chạy thẳng lên lầu.

Không đi làm thì thôi, suốt ngày ở nhà làm mấy chuyện ngốc nghếch!

Tên khốn nhân loại thú hai chân! Ở cái nhà này một phút cũng không ở nổi nữa!

Vừa chạy tới tầng hai, Cố Giai Mính mới nhớ ra... đây là nhà mình. Tự tin bị đạp đổ lập tức được dựng dậy. Cậu đứng ngay khúc quành cầu thang, từ trên cao nhìn xuống: "Bao giờ thì anh cút khỏi nhà tôi?"

Mặc Uẩn Tề bật cười: "Em quên rồi à? Anh là ông chủ của em. Em nghĩ kỹ hậu quả việc đuổi anh ra ngoài chưa? Ai trông con cho em?"

Cố Giai Mính: "......"

Cái gọi là dễ mời thần, khó tiễn thần chính là thế này đây! Cậu tức đến nghiến răng: Lật thuyền rồi! Một yêu tinh mà lại bị ném vô cái nồi nước sôi của nhân loại, thật là mất mặt yêu tộc!

Trở về phòng, cậu đặt bắp rang lên bàn, lăn cái bịch xuống giường, lôi di động ra xem. Càng nhìn càng thấy tức, thế là gọi ngay cho giáo viên của Mặc Trạch Dương, tra hỏi: "Vì sao gửi ảnh cho Mặc Uẩn Tề mà không gửi cho tôi?!"

Hai hoa yêu đầu dây bên kia: "......" Run run như gặp vợ cả đến bắt gian!

Tình huống này đúng là y như bà cả chất vấn tiểu tam! Hai cô hoa yêu ú ớ không biết nói sao, bởi vì cha của bạn nhỏ Mặc Trạch Dương... thật sự rất đẹp trai, điều đó đâu có gì sai. Chưa kể còn có tiền, là kim chủ ba ba của cả nhà trẻ cơ mà! Bọn họ nịnh bợ anh ấy, cũng đâu sai luật trời.

Sợ yêu tinh nhỏ đang được cưng chiều sẽ nổi cơn ghen tuông thổi gió bên tai kim chủ, chọc giận đại lão, hai hoa yêu lập tức gửi ảnh cho Cố Giai Mính, còn bảo đảm chắc nịch: "Sau này có gì cũng sẽ báo ngài trước tiên, xin đừng giận mà!"

Thái độ nhận sai phải nói là xuất sắc.

Cố Giai Mính vốn không phải dạng yêu tinh không nói lý. Huống chi hai cô kia tuổi đời còn trẻ, hóa hình chưa bao lâu, cậu cũng coi như hậu bối. Cậu dạy dỗ đôi câu rồi cũng dịu lại, trong lòng thoải mái hơn hẳn.

Còn chuyện vì sao lại cảm thấy bực bội... thì cậu không nghĩ kỹ.

Cậu trở mình một vòng trên giường, vốn định chợp mắt, ai ngờ cái chỗ bị hôn sau ót cứ như bị dán gì vào đó, nhột nhột khó chịu. Cậu giơ tay gãi thử, gãi đến đỏ cả da mà cảm giác đó vẫn không biến mất.

Bực mình thật!

Dựa vào cái gì mà cậu cứ phải khó chịu mãi như thế? Cố Giai Mính nghiến răng, quyết định rồi-phải nhào tới hôn lại, làm cho hắn cũng không thoải mái mới được!