Cố tiểu yêu vốn dĩ không cần ngủ, nhưng vì lười nên vẫn tranh thủ đánh một giấc. Hôm sau tỉnh dậy thì vẫn sinh long hoạt hổ như thường.
Mặc Trạch Dương lăn tròn mười tám vòng trên giường, lăn xong lại bò dậy, tinh thần phấn chấn, sáng sớm đã nhảy tới nhảy lui, vui vẻ hết biết.
Chỉ có mỗi Mặc tổng là cả đêm chập chờn không yên. Hắn liên tục tỉnh giấc, nhìn hai yêu tinh nhỏ bên cạnh, sợ bọn họ lại đột nhiên biến mất. Cho dù có thiếp đi trong mơ mơ màng màng, đầu óc vẫn toàn là hình ảnh đôi tai và chiếc đuôi của Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương. Chỉ cần nghĩ đến cảm giác lông mềm xù ấy là Mặc tổng đã không thể ngủ ngon.
Cố Giai Mính đi tới trước mặt Mặc Uẩn Tề, chỉ vào sắc mặt uể oải của hắn, quan tâm hỏi: "Anh không ngủ ngon hả? Thú con đá anh à?"
Mặc tổng liếc cậu một cái, ánh mắt từ đỉnh đầu lướt qua đến tận mông cậu, mặt lạnh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có gì."
Cố Giai Mính lập tức vui vẻ-tên thú hai chân giảo hoạt này rõ ràng đang giấu, không có gì mà sắc mặt như vừa đi đánh một trận vậy? Cậu đưa tay sờ lên ót Mặc Uẩn Tề, cười cười nói: "Thú con lúc ngủ nói bò là bò, nói lăn là lăn, có lúc còn đạp chăn, đạp cả người. Tối nay anh khỏi cần ngủ với nó, ban ngày còn giữ tinh thần mà làm việc."
Mặc Uẩn Tề lập tức cảm thấy từ tay Cố Giai Mính truyền đến một luồng mát dịu, cảm giác mệt mỏi tức khắc tan biến. Hắn nhìn vào đôi mắt cười rạng rỡ của cậu, đôi mắt trong veo, không chút tạp niệm. Mặc tổng không nhịn được, giơ tay ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ.
Cố Giai Mính kinh ngạc trừng to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy mông mình bị người ta xoa một cái.
"Anh làm gì đó?!" Bộ phận mẫn cảm bị sờ soạng, Cố tiểu yêu xù lông ngay lập tức, đẩy Mặc Uẩn Tề ra, ánh mắt như thể đang nhìn một tên lưu manh: Không biết mông hồ ly là không được sờ à?!
Mặc tổng nghiêm túc giải thích: "Anh chỉ muốn xem thử... em có đuôi không."
Cố Giai Mính bị dọa nhảy lùi một bước, suýt chút nữa đụng vào tường sau lưng, hoảng hốt chối bay chối biến: "Tôi là người! Làm gì có đuôi?!"
Mặc Uẩn Tề gật đầu, thong thả đáp: "Tối qua hình như anh thấy em lộ ra một cái đuôi to. Có thể là nằm mơ thôi, em đừng để tâm."
Câu đó vừa dứt, Cố Giai Mính lập tức bình tĩnh lại-chắc chắn là mơ! Vì nếu thật sự nhìn rõ thì Mặc Uẩn Tề phải biết cậu đâu chỉ có một cái... mà là tận mười cái đuôi cơ mà!
Chỉ cần liếc một cái đã biết: không phải hồ ly bình thường!
Mặc Uẩn Tề khẽ cười: "Anh chỉ nói là hình như thôi, em kích động cái gì? Anh thấy nếu em có thêm đuôi cũng rất đẹp."
Cố Giai Mính ngây người tại chỗ, trong lòng dấy lên sóng gió. Mặc Uẩn Tề nói cậu có thêm đuôi cũng đẹp ư? Nếu hắn biết cậu thật sự có mười cái đuôi, liệu có bị dọa đến ngất xỉu không?
Mặc Uẩn Tề không ép buộc, cho cậu thời gian để suy nghĩ. Muốn hóa giải khúc mắc trong lòng Cố Giai Mính, chắc chắn không phải chuyện một hai câu là xong. Nếu không, Cố Giai Mính đã chẳng từng lén mang con bỏ trốn như trước.
Trước khi "bắt" được tiểu yêu tinh, hắn phải chuẩn bị chu toàn. Đây là một yêu tinh nhỏ có pháp lực, mà hắn thì chỉ là người thường. Cố Giai Mính đã từng trốn được một lần, chắc chắn cũng dám chạy lần thứ hai. Nếu cậu lại khiến hắn mất hết ký ức lần nữa... đến lúc đó, hắn biết đi đâu tìm?
Không nắm chắc trăm phần trăm, Mặc Uẩn Tề sẽ không ra tay. Còn về cái Bộ thần bí mà Cố Giai Mính từng gia nhập, hắn cũng thấy hứng thú không ít. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mà lúc này, Cố Giai Mính lại không hề biết, cái "lớp da" của mình đã bị Mặc tổng bóc sạch sẽ từ lâu. Hắn đang lặng lẽ tiếp cận thế giới thật sự của cậu, bố trí thiên la địa võng bên cạnh cậu, âm thầm thu lưới-để một khi thu về, cậu sẽ không còn đường trốn.
Hiện tại, điều khiến Cố Giai Mính bận tâm nhất là: Mặc Uẩn Tề vừa rồi có phải đang thử cậu không? Có phải nhãi con Mặc Trạch Dương đã lỡ tay để lộ gì rồi?
Chưa kịp nghĩ kỹ, Mặc Uẩn Tề đã nói sang chuyện khác, cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu: "Hôm qua hiệu trưởng Mao có nói sẽ dẫn các bé đi cắm trại dã ngoại. Hôm nay nghỉ một ngày để phụ huynh chuẩn bị đồ ăn và dụng cụ, mai cả lớp sẽ tới vùng núi Yến Lạc, ở lại đó một đêm rồi hôm sau mới về."
Nói đến đây, Mặc tổng hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Trước kia bọn em có thường tổ chức mấy hoạt động như vậy không? Sao lại đi hẳn vào trong núi? Trường có nghĩ đến an toàn cho đám nhỏ không vậy?"
Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật. An toàn? Một đám yêu tinh tụ tập kéo nhau vào núi, cần gì phải lo an toàn? Ai mà dám đến gây chuyện, tụi nó vây lại quần ẩu cho xem.
Trước đây trường học cũng từng tổ chức mấy chuyến thế này, chủ yếu để rèn luyện kỹ năng sinh tồn cho đám yêu nhỏ. Nhà trường còn đặc biệt mời đại yêu quái làm thầy giám hộ, bảo vệ mấy đứa nhỏ cẩn thận. Đời sau của Yêu giới ngày càng ít, mỗi sinh linh đều quý như vàng, an toàn chắc chắn được đặt lên hàng đầu. Nhưng nghe nói, hầu như lần nào cũng không cần tới đại yêu ra tay-núi Yến Lạc cũng như bao ngọn đồi khác, bên trong chỉ có thỏ và chuột, đến lợn rừng cũng hiếm. Có sinh vật nào lạ lạ xuất hiện, tụi yêu nhỏ lập tức tụ lại thành đàn mà săn đuổi.
"Trước kia cũng có đi núi. Hiệu trưởng Mao sẽ dẫn rất nhiều người cùng đi chăm sóc tụi nhỏ, an toàn thì... chắc là không có vấn đề." Cố Giai Mính khô khan nói một câu, rồi đột ngột chuyển giọng: "Nhưng tại sao tôi không biết chuyện này? Tôi mới là ba nó mà."
Lúc này, Cố Giai Mính thật sự cảm nhận sâu sắc địa vị "người nhà" của mình đang lung lay dữ dội.
Mặc Uẩn Tề suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp: "Vì em bận quá nên người ta không báo với em." Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm, hắn nói tiếp: "Anh sẽ nói với nhà trường, để phụ huynh cùng đi."
Cố Giai Mính giật mình: "Đừng nói là... anh cũng định đi đấy nhé?"
Một đám yêu nhỏ ra ngoài dã ngoại, anh - một nhân loại trưởng thành hơn ba mươi tuổi - lại muốn hòa vào hội yêu con? Nhỡ đâu đụng phải bầy yêu đang nghịch ngợm, không chừng bị dọa vỡ tim luôn!
Mặc tổng mặt không cảm xúc đáp: "Anh không yên tâm."
Cố Giai Mính im lặng vài giây, trong đầu bật ra một câu: Mẹ hiền chiều hư con!
"Trẻ con nhà khác làm được, thú con nhà chúng ta cũng làm được." Cố Giai Mính cố gắng thuyết phục, "Chúng ta phải tin nó, nó có thể tự lo được."
Mặc tổng hiển nhiên vẫn canh cánh chuyện này: "Ăn sáng xong chúng ta đi siêu thị, chuẩn bị thật kỹ đồ cắm trại."
Cố Giai Mính gượng cười, ánh mắt bắt đầu trôi sang hướng khác: "Ha ha... Anh biết siêu thị mở cửa lúc mấy giờ không?"
Mặc tổng đầy tự tin lôi app hướng dẫn đường ra. Hắn không biết giờ mở cửa, nhưng hắn biết đường đi.
Cố Giai Mính cạn lời. Lần đầu tiên trong đời thấy... chán ghét mấy thứ công nghệ cao của loài người đến vậy!
Đang nói thì Mặc Trạch Dương mặc đồ gấu béo tròn trĩnh, mặt vẫn còn ngái ngủ, từ trong phòng bé lạch cạch chạy ra. Vừa chạy vừa làm nũng: "Ba ơi, con cần một hộp cơm thật to thật to, đủ đựng được nguyên quyển sách đồ ăn luôn á!"
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đồng loạt quay đầu lại-vừa hay thấy nhãi con chạy tới, sau mông lòi ra một cái đuôi lông xù, từ trong bộ đồ mập mạp lắc lắc một cách vô cùng đắc ý.
Cố Giai Mính: "......"
Mặc Uẩn Tề: "......"
"Ba? Cha? Hai người sao vậy?" Mặc Trạch Dương chạy tới ôm lấy chân Mặc tổng, đuôi phía sau còn quẫy quẫy, hai cái tai trên đỉnh đầu cũng vểnh ra, run nhẹ từng cái một.
Mặc tổng hoàn toàn đơ người. Dáng vẻ hiện giờ của Mặc Trạch Dương... đáng yêu đến mức khiến hắn suýt nữa nghẹt thở.
Cố Giai Mính phản ứng lại đầu tiên, hoảng hốt nhào tới tát một cái khiến đuôi và tai của Mặc Trạch Dương lập tức rụt vào. Gương mặt cậu tái nhợt quay sang nhìn Mặc tổng, khẩn trương đến mức trái tim như nhấc lên tận cổ họng.
Xong rồi.
Mặc Uẩn Tề... chắc chắn đã thấy rồi!
Nếu đối phương xem bọn họ là yêu quái mà bắt lại... Không, thật ra trong mắt con người, bọn họ vốn dĩ đã là yêu quái rồi-một dạng tồn tại chẳng khác gì quái vật.
Ánh mắt Cố Giai Mính bất an nhìn về phía Mặc Uẩn Tề. Chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động quá khích nào, cậu sẽ lập tức ôm Mặc Trạch Dương chạy trốn, thẳng đến khi Mặc Uẩn Tề chết già mới quay trở lại. Nghĩ vậy, cậu nhanh chóng ôm nhóc con vào lòng, sẵn sàng tư thế "nói không hợp liền chạy".
Dưới ánh mắt đề phòng của Cố Giai Mính, Mặc Uẩn Tề lại mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: "Quả nhiên là anh không ngủ đủ, mắt mờ hết rồi. Vừa rồi hình như anh thấy Trạch Dương mọc ra một đôi tai nhỏ đáng yêu."
Cố Giai Mính chớp mắt liên tục, vẫn không dám tin hoàn toàn. Mặc Uẩn Tề... thật sự cho rằng mình hoa mắt sao?
Mặc Uẩn Tề đưa tay ôm lấy con, cười nói: "Dáng vẻ đó thật sự rất đáng yêu. Hay là thế này-sau khi mua đồ xong, chúng ta đưa bé đi chụp một bộ ảnh theo phong cách động vật, nhân lúc còn nhỏ lưu lại chút 'lịch sử đen'. Chờ bé lớn rồi cho bé xem."
Cố Giai Mính do dự một lúc, vẫn không dám giao con ra, trong lòng trào lên một cảm giác mãnh liệt-bây giờ trốn luôn có lẽ vẫn kịp!
Mặc Uẩn Tề khẽ tặc lưỡi, dứt khoát ôm gọn cả hai cha con vào lòng, giọng mang theo ý cười như thường lệ, không để lộ chút khác thường nào: "Nếu em không phản đối, anh sẽ cho người liên hệ nhiếp ảnh gia."
Cố Giai Mính căng thẳng nhìn hắn, thấy đối phương quả nhiên không có phản ứng quá khích, cơn nghẹn trong ngực mới từ từ tản ra. Lúc này mới dám khẽ gật đầu. Còn chuyện lưu lại 'lịch sử đen' gì đó... hình như cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Mặc Trạch Dương bị chuyển sang lòng Mặc Uẩn Tề, chu môi phụng phịu, không vui bĩu má: "Hai ba muốn chụp lịch sử đen của con hả? Hai ba nghĩ con sẽ phối hợp sao?"
Ba chữ lịch sử đen mà nói thẳng trước mặt bé như thế, cũng coi thường bé quá rồi!
Sự thật chứng minh: nhà Tiểu Mặc tổng cũng chẳng phải kiểu gia đình dân chủ gì cho cam. Trẻ con không có quyền phát biểu ý kiến, mặc kệ bé có muốn hay không, cha bé vì dỗ ba bé vui vẻ mà đã lập tức cho người liên hệ nhiếp ảnh gia rồi-muốn chụp thì chụp, không muốn chụp cũng phải chụp.
Mặc Trạch Dương: QAQ
Thật sự... là cha ruột sao!?
Nhân lúc Mặc Uẩn Tề đi lái xe, Cố Giai Mính lập tức túm lấy mặt Mặc Trạch Dương, giận dữ nhéo nhéo: "Con làm sao vậy hả? Sao lại bất cẩn thế?!"
Mặc Trạch Dương sờ sờ ót, vẻ mặt vô tội, ra hiệu bản thân cũng không biết chuyện xảy ra khi nào.
Cố Giai Mính lo lắng vận công xem xét linh khí trong cơ thể bé, chân mày càng lúc càng nhíu chặt-thiên phú của Mặc Trạch Dương thật sự quá tốt, không hổ là linh thai do tu vi trăm năm hóa thành. Càng lớn, yêu khí càng mạnh, càng dài, mà bé lại còn nhỏ, căn bản chưa biết cách khống chế. Cứ tiếp tục thế này, sau này chắc chắn có ngày lôi cả đuôi ra chạy lông nhông ngoài đường!
"Nhãi con, tối nay đừng ngủ, theo ba phơi ánh trăng." Cố Giai Mính quyết định bắt đầu dạy nhóc con tu hành. Bước đầu tiên chính là hấp thu tinh hoa nhật nguyệt-ban đêm ngồi phơi ánh trăng bên cửa sổ, cảm thụ linh khí bên trong. Đối với một yêu tinh không giỏi động não mà nói, đây là phương pháp đơn giản nhất.
Trong mắt Mặc tiểu nhãi con lộ ra vẻ lo lắng: "Ba ba... về sau em trai em gái đừng theo ba thì hơn, nếu không con sẽ rất cực khổ đó."
Cố Giai Mính: "......" Gì cơ???
Mặc Trạch Dương vung vung tay nhỏ, "Dài!"-lỗ tai vểnh ra.
"Thu!"-lỗ tai rụt lại.
Sự thật chứng minh: bé hoàn toàn có thể khống chế. Năng lực khống chế của bé là giỏi nhất lớp. Nhưng... chỉ là đôi khi quá mệt nên quên mất thôi.........
Cố Giai Mính: "......"
Mặc Uẩn Tề đẩy xe siêu thị, Mặc Trạch Dương ngồi chễm chệ trên xe, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương thì không ngừng với tay lấy đồ ăn trên kệ hàng, món nào nhìn vừa mắt liền vứt luôn vào trong xe.
Lúc Mặc Trạch Dương quay đầu lấy tiếp món khác, Cố Giai Mính liền lén lút nhặt hết đống đồ vừa bị ném vào, trả lại từng cái lên kệ. Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương bối rối, ngơ ngác nhìn chiếc xe trống trơn: "Cái xe này to vậy mà sao hoài vẫn không thấy đầy?"
Cố Giai Mính không chút áy náy buông tay: Cậu đâu biết gì đâu?
Mặc tổng nhìn toàn bộ quá trình nhưng không lên tiếng giải thích giúp con trai. Hắn chỉ tay vào một dãy kệ lều, hỏi Cố Giai Mính: "Có cần mang theo lều không? Giáo viên có chuẩn bị lều không?"
"Hẳn là không cần đâu," Cố Giai Mính đáp, "Toàn trường hơn trăm đứa trẻ, nếu ai cũng mang lều, cộng thêm thầy cô nữa, thì cần bao nhiêu cho đủ? Theo kinh nghiệm trước đây, thường là mang một cái lều siêu to dùng chung cho cả khối, đám nhỏ đều ngủ chung bên trong."
Câu vừa dứt, sắc mặt Mặc tổng lập tức thay đổi, biểu cảm đầy khó chịu. Hắn cực kỳ để tâm: "Bé trai bé gái ngủ chung sao?"
Là một quý ông nghiêm túc, cảnh tượng đó đối với hắn thật sự rất khó chấp nhận.
Cố Giai Mính cạn lời: "Có gì đâu mà."
"Bị người ta chiếm tiện nghi, hay mình chiếm tiện nghi người ta đều không hay." Mặc Uẩn Tề nhíu mày, cầm lấy một cái lều lên xem. Nếu trường thiếu kinh phí thật, vậy thì hắn có thể tài trợ, mua cho mỗi đứa một cái.
Cố Giai Mính chẳng mấy bận tâm, nhỏ giọng lầm bầm: "Nó còn chưa qua sinh nhật bốn tuổi."
Kết quả, Mặc tổng quay sang người bán hàng đang đứng gần đó nói dõng dạc: "Vậy cho tôi hai trăm cái."
Cố Giai Mính suýt phun nước bọt, vội vã xua tay với nhân viên bán hàng đang ngây người, "Anh ấy giỡn đấy! Chúng tôi không cần cái đó!" Nói xong thì lôi Mặc Uẩn Tề rời khỏi kệ lều. "Anh muốn con anh nghỉ trưa trong một đống lều ở nhà trẻ chắc?"
Mặc Trạch Dương lại cảm thấy rất thú vị, hào hứng gật đầu: "Nghe có vẻ vui mà." Trong phòng nghỉ mà chỉ mỗi bé có lều riêng, nghĩ thôi đã thấy như hạc giữa bầy gà-ngầu cực kỳ!
Cố Giai Mính liền thưởng cho một cái cốc đầu: "Đừng có làm loạn!"
Mặc Trạch Dương: QAQ
Cha ruột còn chưa hôn, ba ruột đã bắt đầu dùng bạo lực gia đình rồi...
Tóm lại, Mặc tổng là người bình thường với tư duy cũng rất... bình thường. Hắn cực kỳ lo lắng cho đợt cắm trại lần này của nhà trẻ. "Có cần ba lô không? Có lẽ phải chuẩn bị thêm đồ ăn với mấy vật dụng thiết yếu."
Cố Giai Mính mặt lạnh tanh: "Không cần, nó có cặp sách."
"Thuốc men?"
"Không cần." Bị thương thì tự liếm là khỏi rồi, mấy chuyện dùng thuốc là chuyện của nhân loại yếu ớt.
"Túi ngủ? Tấm cách nhiệt? Miếng chống ẩm? Túi ngủ?"
"Không cần." Không có giường thì nằm ổ cỏ, cần gì mấy thứ đó?
Mặc tổng trầm ngâm, bỗng nghĩ đến một thứ thiết thực: "Hay mua cho nó một cái điện thoại, có gì gọi cho chúng ta."
Cố Giai Mính lập tức hóa đá. Phong cách nuôi con kiểu bá đạo tổng tài của anh đúng là không giống yêu tinh tụi tôi chút nào. Nếu theo cách của cậu thì: cho nó chút đồ ăn, một cái ấm nước, thêm một bịch giấy lau mông là đủ. Thứ khác, khỏi.
Cuối cùng, Mặc tổng không chỉ mua điện thoại mà còn mua luôn cho con trai một bộ khóa mắt thông minh, có giọng nói, sạc bằng năng lượng mặt trời, nghe nói còn hơn cả điện thoại. Cố Giai Mính thấy vậy liền cảm thấy không ổn-còn chưa về đến nhà đã quyết đoán đổi luôn với con trai.
Mặc Trạch Dương ấm ức bò lên người Cố Giai Mính, cố giành lại: "Ba! Ba là người lớn, sao lại giành đồ của con?"
Cố Giai Mính giữ khư khư cái điện thoại, không buông: "Người ta nói rồi-con trai thì phải nghèo mà nuôi, con gái mới được nuôi cho sung sướng. Con là bé trai, mấy món đắt tiền thế này không phù hợp với giáo trình nuôi dạy của ba. Mai mốt lớn lên tự đi kiếm tiền mua. Cái này gọi là hiếu kính."
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương ngơ ngác, mặt đầy hoang mang: Cái này... cũng được sao??
Sau khi về đến nhà, Mặc tổng chẳng khác gì một bảo mẫu già, lập tức bắt tay vào dọn dẹp cặp sách cho con trai. Trong khi đó, Cố Giai Mính cầm di động mới cướp được từ tay con, vừa nghịch vừa ung dung đi xuống lầu, thấy quản gia Buck đang dọn bữa trưa lên bàn.
Cậu không buồn thương lượng gì thêm với Mặc tổng cuồng con, bởi trong mắt cậu, mấy thứ kia chỉ là sự rườm rà rắc rối. Đó là đồ mà con người cần mang theo khi cắm trại, còn yêu tinh như bọn họ thì chẳng dùng đến. Dù có giải thích bao nhiêu, Mặc tổng cũng không hiểu nổi, nên Cố Giai Mính dứt khoát bỏ qua luôn cho xong.
Mặc Trạch Dương lúc này đang cưỡi xe con chạy lon ton sau lưng Buck, hứng thú hỏi: "Ông Buck, tóc bạc với râu bạc của ông là bẩm sinh à? Sao ông không nhuộm thành màu đen?"
Buck mỉm cười hiền hậu: "Nếu cậu chủ nhỏ muốn tóc và râu tôi đổi thành màu đen, tối nay tôi sẽ nhuộm lại thành màu đen."
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, tiếp tục chất vấn: "Sao ông lại phải nghe con? Tóc với râu là của ông, ông muốn để màu gì thì để màu đó chứ."
Buck vẫn điềm đạm giải thích: "Vì ngài là con trai của chủ nhân, còn tôi là quản gia của ngài."
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương lại hỏi tiếp: "Quản gia là gì? Là người quản nhà hả? Nếu vậy, tiền của nhà con có phải cũng do ông quản luôn không? Ba con chắc chắn sẽ không đưa tiền cho ông đâu."
Buck há miệng, định nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bật cười bất đắc dĩ: "Tôi không cần tiền của chủ nhân, xin ngài cứ yên tâm. Chức trách của một quản gia là chăm sóc ngài."
Cuối cùng, Mặc Trạch Dương cũng lờ mờ hiểu ra nghề quản gia nghĩa là... chỉ quản người chứ không quản tiền. Bé tiếp tục hỏi: "Con có thể sờ sừng của ông được không?"
Bụng bé chứa mười vạn câu hỏi vì sao, cuối cùng cũng tìm được một đối tượng trút ra, hỏi tới tấp như thác đổ. Buck hơi nhướng mày kinh ngạc-Mặc Trạch Dương chỉ là một yêu tinh nhỏ chưa cai sữa mà lại nhìn ra được nguyên hình của ông ta? Loại thiên phú gì đây?
"Cậu chủ nhỏ biết bản thể của tôi là gì sao?"
Mặc Trạch Dương vẫn cưỡi xe chạy quanh bàn ăn, giọng trẻ con trong veo: "Ông là Đại Giác Sơn Dương, con nhìn là biết liền. Đợi cha con không có ở đây, ông cho con xem nhé!"
Buck càng bất ngờ hơn, đến cả Cố Giai Mính cũng sửng sốt. Lúc trước khi Buck phát thệ cậu mới biết được ông là yêu gì, mà đạo hạnh của Buck thì sâu không lường được. Mặc Trạch Dương chỉ là một thú con còn chưa dứt sữa, vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra?
Con trai cậu đúng là quá thông minh, biết làm sao bây giờ! Thiên phú thế này còn hơn cả cậu năm xưa.
Cố Giai Mính âm thầm tổng kết: Gen ba thật tốt, thậm chí còn có thể tiến hóa!
Đúng vậy, không liên quan gì đến cha nó cả-những cái tốt đều là của mình!
Mặc Trạch Dương vẫn chưa ngừng quay quanh Buck, tiếp tục hỏi những điều đã ấp ủ trong bụng từ lâu: "Ông cũng tóc bạc nè, vậy ông từng thấy ông già Noel tóc bạc chưa? Ổng làm sao chui qua ống khói để vào nhà vậy?"
Quản gia Buck bật cười: "Vấn đề này... tôi cần suy nghĩ thêm một chút."
Cố Giai Mính kéo ghế ngồi xuống bàn, tiện chân đạp nhẹ lên mông xe con của Mặc Trạch Dương, đá bé trượt một đường vèo vèo ra tới đại sảnh. Không còn bé con lải nhải bên cạnh, Cố Giai Mính liền thẳng thắn nói với Buck: "Mặc Uẩn Tề vẫn chưa biết thân phận thật của chúng ta. Trước khi đến đây, chắc ông cũng biết quy định của Hoa Quốc rồi-yêu tinh không được tùy tiện lộ diện trước mặt loài người."
Buck gật đầu cung kính, lùi lại nửa bước, lễ độ đáp: "Thiếu phu nhân yên tâm, tôi sẽ không làm việc dư thừa. Nhưng cũng xin được nhắc nhở một câu: cậu chủ không phải người ngu ngốc. Có một số việc, dù ngài nghĩ mình đã giấu kín, cũng chưa chắc giấu được hắn."
Cố Giai Mính hơi nhíu mày: "Ý ông là gì?"
Buck bình thản đáp: "Thiếu phu nhân hẳn cũng cảm nhận được-thiếu gia tuy là người thường, nhưng trên người hắn lại mang linh khí rất đậm. Từ sau khi gặp ngài, khí tức ấy ngày càng rõ rệt hơn. Nếu không, hắn đã chẳng cần đến miếng ngọc chứa sát khí để che lại. Tôi suy đoán, rất có thể hắn cũng không phải người bình thường. Dù bây giờ ngài còn giấu được, dù hắn không cố ý điều tra, thì sớm muộn gì vận mệnh cũng sẽ kéo hắn vào vòng xoáy này."
Cố Giai Mính kinh hoàng, hít vào một hơi lạnh, chưa kịp nói gì thì đã xoay người chạy vèo lên lầu, xông thẳng vào phòng ngủ. Thấy Mặc Uẩn Tề đang ngồi đọc sách trên giường, cậu nhào tới, vạch áo hắn ra, gấp gáp hỏi: "Miếng ngọc đâu?! Miếng ngọc Đổng Hân cho anh đâu rồi?!"
Nếu không phải lão sơn dương Buck nhắc nhở, với cái tính vô tâm của Cố Giai Mính thì cậu cũng chẳng để ý thấy có gì bất thường về linh khí trên người Mặc Uẩn Tề. Trước kia cậu còn nghĩ loài người chắc cũng chia thành nhiều loại, giống như Đổng Hân cũng có mắt Âm Dương kia mà? Vậy thì Mặc Uẩn Tề mang chút linh khí trên người cũng đâu có gì to tát.
Thế nhưng một khi bị Buck gợi ý, cậu lập tức nhận ra điểm không ổn. Ngọc bội mà Đổng Hân đưa cho Mặc Uẩn Tề là để che giấu linh khí, tránh để nó bị tiết lộ. Thì ra trong khoảng thời gian gần đây, linh khí trong cơ thể Mặc Trạch Dương tăng vọt là vì cha con bọn họ thường xuyên ngủ chung-bị ảnh hưởng bởi chính lượng linh khí kia!
Mặc Uẩn Tề thì lại thấy Cố Giai Mính đột nhiên trở nên quá mức nhiệt tình, nhưng chẳng phản đối, chỉ yên lặng dang tay để cậu nhào lên người mình tìm kiếm.
Cố Giai Mính lần mò từ ngực xuống eo Mặc tổng, đang lục lọi thì bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè vào mông mình. Cậu theo phản xạ đưa tay sờ sờ, chạm trúng rồi lập tức hít một hơi khí lạnh-sau khi nhận ra là gì, tiểu yêu Cố suýt nữa nhảy dựng muốn chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng Mặc Uẩn Tề quá hiểu tính cậu, nhanh tay túm lấy thắt lưng kéo ngược lại, xoay người đè Cố Giai Mính dưới thân. Đôi mắt hắn lúc này như được thắp lửa, đầy tính xâm chiếm nguy hiểm. Nhìn vào mắt cậu, giọng hắn trầm xuống, khàn khàn: "Có phải em nên chịu trách nhiệm với việc em vừa làm không?"
Cố Giai Mính bị dọa đến toàn thân run rẩy, vội vàng lắc đầu: "Tôi, tôi không cố ý!"
Ai mà ngờ được, cái XX của nhân loại lại sung sức đến mức này? Cậu chỉ mới sờ nhẹ thôi mà, có làm gì đâu!
Mặc Uẩn Tề bật cười, cúi đầu chạm trán với cậu, hơi thở hai người quấn lấy nhau, chỉ cần cúi thêm một chút là có thể hôn lên môi cậu. Hắn trầm giọng nói: "Anh có thể nhẫn nhịn để em tùy hứng bỏ trốn, bao dung sự xa gần không rõ của em, tự tìm cái cớ đẹp đẽ để che giấu lời nói dối của em, vì sự nghiệp diễn xuất của em mà cam tâm ở phía sau. Nhưng có một điều duy nhất... anh không muốn nhịn thêm nữa."
Đôi mắt Cố Giai Mính mở to, tay siết chặt lấy bả vai Mặc Uẩn Tề, kéo nhăn cả áo sơ mi trắng của đối phương. Tâm tình của cậu lúc này rối bời như nếp áo, chẳng thể nào vuốt thẳng được.
"Xin lỗi..." Cố Giai Mính khẽ mím môi, ngực đau nhói. Nghe những lời ấy, cậu đột nhiên thấy bản thân thật khốn nạn-suốt ngày chỉ biết trốn tránh, chưa từng nghĩ rằng người đàn ông yếu ớt này cũng có trái tim, có suy nghĩ, có tổn thương. Cậu chưa bao giờ dám đối diện hậu quả, cứ để Mặc Uẩn Tề âm thầm gánh hết mọi sự tùy hứng của mình.
Sau khi nhận ra lỗi lầm, Cố Giai Mính áy náy đưa tay sờ lên mặt Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng nói: "Thực sự xin lỗi... nếu anh giận, vậy đánh tôi một trận xả giận cũng được. Ngoại trừ quy tắc ngầm, cái gì tôi cũng đồng ý!"
Mặc Uẩn Tề hơi nheo mắt: "Thật trùng hợp, ngoại trừ muốn quy tắc ngầm với em, những chuyện khác anh không có hứng thú."
Cố Giai Mính lập tức dựng thẳng lông, hoảng hốt đẩy vai hắn ra: "Không được, không được! Nhân loại các anh hay nói dưa hái xanh không ngọt, anh không thể ăn quàng khi đói như vậy!"
"Nhân loại các anh?" Mặc Uẩn Tề bật cười, giọng đầy ẩn ý-bị dọa tới mức quên cả che giấu rồi?
Cố Giai Mính lập tức ngậm miệng, hoảng hốt nuốt nước bọt. Hỏng rồi, suýt nữa lòi đuôi cáo ra ngoài.
Mặc Uẩn Tề cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, rồi thong thả cạy mở khớp hàm, nụ hôn dần sâu thêm, từng chút một xâm nhập. Cố Giai Mính còn chưa kịp đẩy ra, ngực đã trào lên cảm xúc vừa chua xót vừa đầy đặn, xúc động cùng thỏa mãn hòa vào nhau khiến cậu muốn bật khóc. Cậu không kìm lòng được mà siết chặt lấy vai Mặc Uẩn Tề, chẳng nỡ rời xa.
Mặc Uẩn Tề cảm nhận được sự đáp lại, ánh mắt trầm xuống, dục vọng gần như không thể kiềm chế nổi. Đúng lúc đó, miếng ngọc trong túi áo hắn theo động tác mà rơi xuống dưới, cơ thể hắn lập tức phát ra một luồng linh khí mạnh mẽ. Luồng khí đó bùng lên như ánh chớp, rồi ngay sau đó lại bị hút ngược trở lại vào người Mặc Uẩn Tề, giống như một đóa quỳnh nở rộ trong chớp mắt, khiến người ta không kịp phòng bị.
Cố Giai Mính bị linh khí kia chấn động đến tim run rẩy, trong đầu bỗng hiện ra một hình ảnh kỳ lạ: Trên đỉnh núi lượn lờ sương trắng, gió ấm phất qua, cậu kéo tay áo của Mặc Uẩn Tề, tung tăng cười nhào tới, ôm lấy cổ hắn, tinh nghịch hỏi: "Ta đã chuẩn bị sính lễ rất phong phú, khi nào thì đưa ta về núi ra mắt nhà anh?"
Cảnh tượng đó khiến Cố Giai Mính ngây người, đầu đau nhói. Chẳng lẽ... trước đây bọn họ từng gặp nhau? Có phải có liên quan đến ký ức đã mất của cậu không?
Rốt cuộc thì... Mặc Uẩn Tề có phải là con người không?
Nhận thấy Cố Giai Mính đột nhiên thất thần, Mặc tổng không vui buông eo cậu ra, giọng trầm thấp chất vấn:
"Sao em vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn hả?"