Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 32



Sau bữa cơm tối, Mặc Trạch Dương nằm duỗi thẳng trên sô pha, để lộ chiếc bụng nhỏ tròn trịa, lại bắt đầu tưởng tượng mình là một con hồ ly da trắng sống an nhàn sung sướng, cái bụng trắng trắng giống như trái bơ chín mọng, chỉ cần chạm nhẹ vào là mềm mềm, mịn mịn.

Mặc tổng ngồi cạnh con trai, vừa xoa bóp bụng cho nhóc, vừa dịu dàng hỏi: "Thịt gà ăn ngon không?"

"Ừm ừm." Cuối cùng cũng được ăn uống no nê, lúc này Mặc Trạch Dương vô cùng hài lòng, tâm trạng cũng đặc biệt dễ chịu.

Mặc tổng hỏi tiếp: "Sữa uống có ngon không?"

"Ừm ừm." Nhiều nhất là có thể uống thêm một ngụm nhỏ nữa thôi, nhiều hơn là chịu không nổi rồi.

"Muốn ăn chocolate không?"

"Ừm ừm." Cùng lắm cũng chỉ ăn thêm được một miếng nhỏ, ăn nhiều nữa chắc nghẹn mất.

Mặc tổng nheo mắt, dịu giọng dụ dỗ: "Cho cha nhìn cái đuôi của con một chút nhé?"

Mặc Trạch Dương: "Ừm ừm... Hửm???"!!! ∑(°Д°ノ)ノ

Nghe đến từ "đuôi", Mặc Trạch Dương lập tức bị kích thích, giật mình ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn chằm chằm cha mình: "Gì, gì cơ, ý là sao? Cái đuôi???"

Mặc tổng ôm lấy con trai đang xù lông vì hoảng sợ, nhẹ nhàng vuốt đầu bé, dịu giọng trấn an: "Đừng sợ, ba con đã kể hết với cha rồi."

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương ngẩng đầu đầy khiếp sợ, vẻ mặt như không thể tin nổi. Mới mấy ngày trước thôi, ba còn dặn rõ là không được để lộ đuôi hồ ly, thế mà bé vừa đi mấy hôm đã xảy ra chuyện gì? Sao ba lại tự động buông vũ khí đầu hàng như vậy?

Mặc tổng mỉm cười, rút điện thoại ra, lật tìm một tấm ảnh cô giáo từng gửi, bắt đầu từng bước dụ dỗ nhóc: "Ba còn nói đuôi của con đẹp hơn đuôi của bạn nhỏ này nhiều cơ."

Mặc Trạch Dương mới bốn tuổi, dù có thông minh đến đâu thì cũng không đấu nổi người có tâm cơ sâu như cha mình. Mặc tổng chuẩn bị bao lâu, tỉ mỉ sắp xếp đủ đường chỉ để tháo bỏ phòng bị trong lòng đứa nhỏ này, để bé thật sự tiếp nhận mình. Thái độ Cố Giai Mính cũng dần mềm mỏng hơn, Mặc tổng đã quyết, từ nay về sau sẽ dứt khoát rõ ràng, dắt cả hai ba con về nhà.

Giờ phút này, hắn đang mượn sức con trai để đánh trận vòng trong, sao có thể để nhóc Mặc Trạch Dương chạy thoát? Ánh mắt Mặc Uẩn Tề nhìn con dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước, chỉ tiếc sau ánh mắt ấy là một bụng mưu tính mà thú con họ Mặc nào hiểu được. Bé con vẫn còn chút nghi ngờ, khẽ hỏi: "Thật sự nói hết rồi sao?"

Từ lúc Mặc Uẩn Tề đưa ra bức ảnh kia, Mặc Trạch Dương đã tin đến bảy phần, ba phần còn lại bé dùng đôi mắt tròn xoe đen láy ngập ngừng dò xét cha, cố gắng xác nhận xem đối phương có nói thật không. Cha nói thì bé sẽ tin.

Cũng vì thế mà trong lòng Mặc tổng - người đang lừa dối con nít - nảy sinh chút cảm giác tội lỗi. Một người đàn ông trưởng thành, ngồi nhà gạt con nít, nghĩ sao cũng thấy sai sai. Nhưng vì tương lai cả gia đình, Mặc tổng đành nhẫn tâm, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, em ấy nói rồi."

Mặc Trạch Dương lập tức ôm mông nhỏ của mình, vẻ mặt u sầu như muốn khóc mà không khóc nổi, lo lắng hỏi: "Ba nói, nếu cha biết thân phận của tụi con, sẽ bán tụi con đi, không cần tụi con nữa... Vậy bây giờ cha còn bán không?"

Cha đã thích bé rồi, chấp nhận bé rồi, chẳng lẽ vẫn muốn bán sao?

So với việc bị bán đi, điều khiến Mặc Trạch Dương đau lòng hơn lại là cảm giác bị bỏ rơi.

Mặc tổng khựng lại một chút, khóe miệng hơi co giật. Cố Giai Mính rốt cuộc muốn vẽ ra hình tượng gì cho hắn trong lòng con trai vậy chứ? Rốt cuộc hắn phải tàn nhẫn cỡ nào mới có thể bán cả hai cha con người ta?

Thật sự... rất thiếu đòn! Món nợ này hắn nhất định sẽ ghi nhớ!

Mặc tổng bất đắc dĩ xoa đầu nhỏ của con, dịu dàng cam đoan: "Sẽ không bán. Cha sẽ mãi mãi yêu hai người, cho đến khi cha không còn nữa. Chừng nào cha còn sống, sẽ bảo vệ hai người, thương hai người."

Cuộc đời ngắn ngủi chỉ vài chục năm, hắn phải tranh thủ thời gian đối xử tốt với họ thật nhiều mới được.

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng câu từ đầy chắc chắn ấy lại khiến hồ ly nhỏ mẫn cảm cảm nhận được chân thành trong đó. Mặc Trạch Dương tức khắc nhẹ nhõm, vỗ vai Mặc Uẩn Tề, nhíu mày thúc giục: "Cha sớm nói đi chứ, nói sớm thì tụi con đã nói thật với cha rồi!"

Mặc tổng nghiêm túc gật đầu, thành khẩn đáp: "Con nói rất đúng. Sau này cha nhất định sẽ bày tỏ tình yêu với hai cha con nhiều hơn."

Mặc Trạch Dương phấn khởi, vểnh tai lên, rồi từ mông móc ra một cái đuôi, đung đưa cái đuôi, vẫy vẫy đôi tai, cuối cùng cũng buông lỏng: "Con suýt nữa nhịn không nổi rồi đó, bị nghẹn sắp hỏng luôn rồi á."

Mặc tiểu nhãi con cảm thán một cách đầy mãn nguyện, như thể cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ trở lại.

Cuối cùng... cũng có thể thả cái đuôi ra rồi!!

Lần này đã tận mắt nhìn rõ toàn bộ hình dáng thật của con trai, đồng tử Mặc tổng lập tức co lại, hô hấp cũng theo đó nhẹ đi một chút. Dù trước đó đã đoán được vài phần, nhưng đến khi chính mắt thấy đứa con bảo bối của mình run run cái đuôi làm nũng trước mặt, với thân phận là một người không hề tin vào quỷ thần, cảm xúc trong lòng hắn lúc này thật sự phức tạp đến khó nói thành lời.

Mặc Trạch Dương sung sướng lăn qua lăn lại mấy vòng trên ghế sô pha, mãi đến khi nhận ra ánh mắt của cha mình có chút là lạ, bé mới giật mình kẹp chặt cái đuôi lại, cảnh giác nhỏ giọng hỏi: "Không phải cha đang lừa con đó chứ?"

Mặc tổng đối diện với đôi mắt đen lay láy kia, chậm rãi lắc đầu, bất ngờ đổi chủ đề: "Nói thật nhé, điều ba con nói với cha... là em ấy mua cho con một cái đuôi đẹp hơn bạn nhỏ kia, ai ngờ đâu lại là đuôi thật."

Mặc Trạch Dương: (⊙o⊙)?

Nhìn thấy nước mắt sắp trào ra trong mắt bé, Mặc Uẩn Tề vội vàng ôm con trai lên, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an: "Không sao đâu, đuôi của con thật sự đẹp hơn cái đuôi của bạn nhỏ đó."

"Nhưng, nhưng mà... nhưng mà cha là con người mà!" Mặc Trạch Dương không nhịn được, bỗng bật khóc thành tiếng, "Ba bảo không được cho cha biết, vậy mà con lại lòi ra mất rồi!"

Ba bé nhất định sẽ giận, sẽ thất vọng, còn có thể bị đánh mông, sao có thể được, tương lai cũng không thể! Nghĩ đến đây, Mặc Trạch Dương càng uất ức, oa oa khóc đến cả lỗ tai cũng cụp xuống, cảm giác như lông trên đuôi cũng ỉu xìu không còn sáng nữa.

Mặc tổng luống cuống tay chân, cố dỗ dành: "Không sao mà, chúng ta không nói cho ba con, coi như em ấy không biết gì cả. Cha nói cho con một bí mật nha, thật ra... cha cũng là yêu tinh."

Mặc Trạch Dương: (⊙o⊙) Gì cơ?

Mặc tổng nghiêm túc gật đầu: "Cha là hồ ly tinh... màu đen."

Ngay tức khắc, lỗ tai Mặc Trạch Dương dựng thẳng lên, mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên, thật... thật không?

Mặc tổng giữ vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, thề thốt cam đoan: "Thật mà, con nhìn con xem, tóc đen như thế chẳng phải là di truyền từ cha hay sao? Nhưng chuyện này không thể để ba con biết được đâu, vì ba con không thích lông đen, em ấy chỉ thích lông trắng thôi."

Giờ thì Mặc Trạch Dương hoàn toàn bị cha bé dắt mũi, ngoài khϊếp sợ ra thì không thể hiện được gì khác.

Trời ơi! Thì ra cha mình cũng không phải thú hai, mà là yêu tinh thiệt!

Mặc tổng nhân cơ hội nói tiếp, "Cho nên con cũng phải giữ bí mật cho cha đó, không được nói cho ba con biết nhé, đây là ước định giữa đàn ông chúng ta."

"Dạ!" Mặc Trạch Dương lau nước mắt, cuối cùng nở nụ cười tươi rói, đưa ngón út ra ngoéo tay. Không cần lo lắng cha sẽ không thương mình nữa, cũng chẳng sợ bị đem bán, bé con vui đến mức sắp bay lên trời.

Mặc tổng mỉm cười ngoéo tay với con trai, rồi... nhẹ nhàng sờ lỗ tai nhỏ, lại nắm nắm cái đuôi mềm mụp, lòng vẫn còn hơi phức tạp.

Lúc này, Mặc Trạch Dương cuối cùng cũng được giải phóng bản chất thật, không cần che giấu trước mặt Mặc Uẩn Tề nữa. Bé vui vẻ vẫy đuôi lăn lộn khắp thảm, nói thật, bé nhịn tới giờ đã rất cố gắng rồi. Sự thật chứng minh, họ Mặc, đúng là "cục đen" lớn!

Mặc tổng ngồi trên ghế sô pha, nhìn con trai nhảy nhót hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi kiệt sức nằm bẹp dí.

Một giờ sau, Mặc tổng lấy một miếng chocolate, lắc lư trước mặt con trai, híp mắt hỏi: "Muốn ăn không?"

Mặc Trạch Dương lập tức nhảy dựng lên: "Muốn!"

Sau khi đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng con trai mình không phải người, Mặc tổng cũng nhẹ lòng hơn hẳn. Hắn dựa lưng vào ghế, cầm miếng chocolate đung đưa, nhìn hồ ly nhỏ nhảy loạn quanh mình với ánh mắt nóng bỏng. Nhìn bộ dạng đó mà khóe miệng hắn cũng cong lên - con hắn, đúng là yêu tinh nhỏ đáng yêu nhất thế gian.

Chơi đùa một hồi, đợi khi Mặc Trạch Dương sắp chịu không nổi, Mặc tổng mới đưa chocolate cho con, thuận tiện hỏi một câu: "Ba con cũng giống con, có tai và đuôi luôn hả?"

Mặc Trạch Dương cắn một miếng chocolate, hoàn toàn không đề phòng mà phun ra bí mật: "Có ạ."

Mặc tổng: "..."

Không biết vừa nghĩ đến cái gì, mặt Mặc tổng tối sầm, nhíu mày nhéo trán, cảm giác bản thân như sắp phát điên.

Mặc Trạch Dương ăn xong chocolate, lười biếng bò lên đùi Mặc Uẩn Tề, ánh sáng trắng lóe lên, biến thành một con hồ ly tuyết trắng. Bé vẫn còn là một con hồ ly sữa, lông mềm mượt, móng vuốt nhỏ đè tay Mặc tổng xuống, giọng nói mềm như bông làm nũng: "Daddy, giúp con liếʍ lông ~"

Giả · hồ ly tinh · Mặc tổng: ▼_▼

Một lát sau, Mặc Trạch Dương lăn lộn vài vòng, phát hiện cha vẫn bất động như tượng đá thì lập tức "ngộ ra", nghiêm túc oán trách: "Cha là cha con, mà cha lại không liếʍ lông cho con, thật lòng con rất thất vọng!"

Mặc tổng: "......"

Cái này... thật sự là không làm nổi!

Tối đó, Mặc Trạch Dương không buồn ngủ, biến thành hồ ly con ngồi trên bậu cửa sổ, ngửa đầu nhìn trăng - phơi ánh trăng!

Mặc tổng nhìn mà mờ mịt: con trai lại phát bệnh gì nữa đây?

Mặc Trạch Dương vẫy đuôi, gãi gãi móng vuốt lên tay Mặc tổng, hồ hởi mời gọi: "Cha, tới đi! Cùng nhau cảm thụ nhật nguyệt tinh hoa! Cha có thấy không, mặt trăng đang tỏa ra rất nhiều ánh sáng nè~"

Mặc tổng: ▼_▼

Ngoài mặt lộ ra biểu cảm này, hắn thực sự không biết nên phản ứng thế nào. Tam quan vừa dựng lên đã lại bị đập nát.

"Cha có phát hiện sợi tơ này đang len vào thân thể con không, lông con đang sáng lên đó, cha nhìn đi~"

Mặc tổng đỡ trán. Bây giờ hắn còn có thể nói gì với con trai đây?

Không còn cách nào, Mặc tổng đành theo con phơi ánh trăng suốt ba tiếng, tới tận nửa đêm, khi Mặc Trạch Dương mệt lả mới bế nhóc lên giường.

Đêm nay, xem ra là một đêm không ngủ rồi.