Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 33



Từ sau khi biết lão Mặc cũng không phải người, bạn học Tiểu Mặc càng thêm dính chặt cha bé hơn - bởi vì giờ đây, hai cha con đã có bí mật chung, mỗi người đều giữ một bí mật cho đối phương.

Người nhỏ giữ kín chuyện cha mình có bộ lông đen.

Người lớn thì ôm trọn bí mật về thân phận bị bại lộ của nhóc con nhà mình.

Ít nhất trong mắt Mặc Trạch Dương, cha bé vẫn vô cùng đáng tin. Dù mỗi ngày đều bị cha dỗ theo trăm kiểu khác nhau, mua đủ loại đồ chơi và đồ ăn vặt, còn được sắm một đống quần áo mới thật đẹp - đẹp đến mức nhìn mình trong gương mà muốn khóc luôn vì quá đẹp trai - bé vẫn cảm nhận được: cha thật sự đối xử với bé rất tốt.

Tất nhiên, bé con chẳng biết rằng Mặc tổng làm tất cả những điều đó, ngoài vì bé là con trai bảo bối, còn vì trong lòng hắn vẫn còn mang theo một chút áy náy rất sâu.

Ngày nào Mặc Trạch Dương cũng quăng đuôi lên vai cha mình, thỉnh thoảng còn nằm úp lên cái mũ hồ ly giả của ông, giấu đầu phía sau vai rồi cầm gương ra soi, cố ý để lộ đôi tai nhỏ, không ngừng run run muốn xem thử lớn lên rồi mà lộ tai sẽ trông như thế nào. Dù sao thì hai cha con giống nhau y như đúc, bé còn yêu cầu cha mình phải làm đủ mọi biểu cảm mới chịu.

Kết quả, lần nào Mặc tổng cũng giữ mặt lạnh như tiền, không thèm phối hợp lấy một chút.

Mặc Trạch Dương cực kỳ thất vọng, cảm thấy cha mình không những không chịu liếʍ lông cho bé, mà còn chẳng chịu bán manh lấy nửa phần - làm hồ ly như vậy thật quá thất bại.

Về mặt này, hồ ly lông đen rõ ràng hoàn toàn thua hồ ly lông trắng, trách không được ba bé lại không thích.

"Cha, cha phải cố lên chứ, đã không có ưu thế bẩm sinh, sau này không cố gắng thì sống kiểu gì? Biết bao nhiêu yêu quái thích ba con lắm đó!" Tiểu Mặc tổng rầu rĩ u sầu, yêu quái muốn làm cha kế của bé nhiều không kể xiết, vậy mà lần nào cũng bị ba bé hiểu lầm là muốn cướp con, đánh cho thảm thiết.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, chứng minh được rằng ba bé thật sự có sức hút - là đóa hoa đỏ rực của yêu giới!

Mặc tổng thì lại chỉ thấy hứng thú với chuyện "cha kế" của Tiểu Mặc tổng, chứ còn kết cục của đám yêu quái kia ra sao thì hắn chẳng thèm để tâm.

Do công việc dạo này khá bận, Cố Giai Mính lại không ở nhà, Mặc Trạch Dương cũng chẳng muốn ở một mình với quản gia Buck, nên ngày nào cũng bám theo Mặc tổng đến công ty, tan ca lại cùng nhau về. Hai cha con sống với nhau kiểu như bị mẹ bỏ mặc ở nhà, buộc phải nương tựa lẫn nhau mà tồn tại.

Việc Mặc Trạch Dương thường xuyên ra vào công ty tổng tài đã khiến không ít người biết đến sự tồn tại của bé. Có lúc là được Mặc tổng ôm theo, cũng có lúc tự chạy lon ton - thế là rất nhanh, có người râm ran rằng Mặc Uẩn Tề không phải độc thân, từ lâu đã vụng trộm sinh con rồi, mà đứa bé kia... lớn tướng rồi còn gì. Mọi người bắt đầu thi nhau suy đoán: rốt cuộc ai mới có thể "bắt" được vị tổng tài không gần nữ sắc của bọn họ, lại còn sinh cho hắn một đứa con đáng yêu như vậy?

Cũng có người nói, chẳng phải lần trước trên mạng từng rộ tin Cố Giai Mính bí mật kết hôn với Mặc tổng sao? Đứa nhỏ này rất có thể là con của hai người họ. Nhìn vào đôi mắt đào hoa của Tiểu Mặc tổng mà xem, chẳng phải giống hệt Cố Giai Mính sao? Thậm chí còn có người chụp ảnh ghép đôi mắt để làm bằng chứng: "Xem này! Y chang luôn!"

Tất nhiên, những ai dám nói tin kiểu này đều bị fan của Cố Giai Mính xé tơi tả: Nói năng bậy bạ! Trà Trà nhà tụi tui không tự nói mình kết hôn, ai dám đồn là bịa đặt. Bịa đặt thì sao? Đánh chết không tha!

Còn tổng tài phu nhân chân chính thì vẫn im hơi lặng tiếng, chưa từng một lần ra mặt thừa nhận. Vì giờ phút này, cậu đang lặn sâu giữa núi rừng, vùi đầu nghiên cứu kỹ thuật diễn - và lần này, tổng tài phu nhân rốt cuộc đã đụng phải "Waterloo"(*) trong sự nghiệp diễn xuất của mình.

(*) Waterloo: nghĩa bóng là thất bại ê chề, xuất phát từ trận chiến mà Napoleon thua đau. Trong văn cảnh này, là cách hài hước để nói Cố Giai Mính đang gặp trục trặc nghiêm trọng trong việc học diễn xuất.

Không ngừng hỏng!

Cố Giai Mính chưa từng nếm mùi thất bại trên con đường diễn xuất, vậy mà lần này, đại ma vương kỹ thuật diễn qua một lần là được ấy, cuối cùng cũng đụng phải rào cản không tài nào vượt qua. Khuyết điểm từng bị lộ trước kia lại một lần nữa hiện ra - chính là: diễn tình cảm!

Trong kịch bản, Chung Ly Thiều trong một lần tác chiến bị thương, buộc phải trốn vào núi lớn, được một tiểu thư thương gia đi ngang cứu giúp. Nữ tử kia không chỉ xinh đẹp, thông minh, còn là một nữ hiệp có võ nghệ cao cường. Cô như bao nữ chính trong phim, vừa nhìn đã phải lòng Chung Ly Thiều - người đàn ông phong độ, trầm ổn. Cô dốc lòng chăm sóc, dưỡng thương cho chàng, hai người một bên đàn một bên múa kiếm, trò chuyện tâm đầu ý hợp. Chung Ly Thiều vốn ở giữa loạn thế, chưa từng trao đi chân tình, lần đầu tiên nảy ra ý định: có lẽ cả đời này nên ở bên người con gái ấy, mưu cầu một đời bình an.

Nhưng, đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.

Bởi giữa thời cuộc rối ren, chàng biết rõ vận mệnh của mình, cũng biết mình không thể cho nàng hạnh phúc, đành đoạn rời đi sau khi thương lành. Giây phút sắp chia ly, hai người đối diện, chỉ một ánh mắt đã chứa chan ngàn vạn nỗi niềm.

Cố Giai Mính diễn thế nào cũng không ra được ánh mắt đó - một ánh mắt đè nén, không dám yêu nhưng vẫn ngập tràn tình cảm.

Đạo diễn Vương cũng đau đầu muốn chết. Lời cần nói thì đã nói hết, nhưng ở phương diện tình cảm thì đúng là... Cố Giai Mính vẫn thiếu trải nghiệm. Có tinh thần thôi là chưa đủ, phải có cảm xúc.

Cố Giai Mính sốt ruột thật sự, làm trễ cả tiến độ của đoàn phim. Cậu ngồi xổm dưới gốc cây, ủ rũ nghịch cành, chọc kiến, mặt mày cau có.

Nữ diễn viên diễn chung với Cố Giai Mính là Vương Dao - tiểu hoa đang hot. Thấy bộ dạng chán nản của Cố Giai Mính, cô cầm bình nước đi đến dưới tán cây, nhẹ giọng đưa cho cậu: "Anh Mính, uống nước đi. Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi luyện tập lại nhé, biết đâu tìm được cảm giác."

Cố Giai Mính nhận nước, khẽ xin lỗi: "Xin lỗi, làm cô mất thời gian."

Vương Dao đỏ mặt, lắc đầu ngượng ngùng: "Không đâu, được diễn chung với anh Mính là em rất vui rồi."

Cố Giai Mính uống một ngụm nước, quay đầu nhìn cô, đập vào mắt là một ánh nhìn như đang... đưa tình. Cậu không rõ là cô đang diễn hay đang nhìn thật, liền vô cảm xoay mặt đi, tránh ánh mắt kia.

Không ở trên màn ảnh, cậu sẽ không liếc ai thâm tình cả. Lỡ bị chụp rồi tung scandal, thú con trong nhà hỏi: "Ba có tìm mẹ nhỏ cho con không?" thì tiêu.

Chưa kể, ông chủ lớn Mặc Uẩn Tề ở nhà đang giữ con, còn cậu bên ngoài dính tin đồn... cảm thấy chột dạ sao ấy.

Ánh mắt Vương Dao thoáng thất vọng, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên Cố Giai Mính. Đẹp trai ngồi cạnh mỹ nhân - tổ hợp này xưa giờ đã thu hút ống kính. Phóng viên theo đoàn đã nhanh tay chụp một khoảnh khắc hai người đối diện. Ai ngờ giây sau đã bị ánh mắt sắc lạnh của Cố Giai Mính nhìn thẳng qua.

Giờ tâm trạng Cố tiểu yêu đang cực tệ, chọc vào là bị lộ nanh ngay!

Phóng viên bị dọa lạnh sống lưng, vội vàng xóa ảnh. Người nào sáng suốt đều biết rõ, nếu tấm ảnh đó mà lên hot search, có khi Cố Giai Mính tự đến xé xác hắn.

Đạo diễn Vương thấy trạng thái Cố Giai Mính vậy rồi, cũng biết có ép quay thì cũng vô ích, bèn hoãn cảnh này, quay cảnh khác trước.

Tối đến, Cố Giai Mính vất vả tìm được chỗ có sóng, lập tức gọi cho Mặc Uẩn Tề. Trong giọng nói mang theo uất ức: "Nhớ thú con..."

Vừa nghe giọng điệu đó, sắc mặt Mặc tổng trầm xuống: "Ở đó không thoải mái à? Hay có ai bắt nạt em?"

Cố Giai Mính nghe thấy sự lo lắng kia, khẽ cong môi cười: "Không có, chỉ là diễn không ra nên thấy bực."

Lòng bỗng nhẹ đi, người này đúng thật có sức mạnh thần kỳ.

Nghe cậu không bị ai ức hiếp, Mặc tổng dịu giọng, an ủi: "Không sao, mệt thì nghỉ ngơi một chút."

Ngụ ý là: nếu có ai dám bắt nạt, anh đến ngay.

Mặc Trạch Dương biết ba gọi về, liền chạy lại giành điện thoại, giọng nũng nịu vang lên, khiến Cố Giai Mính trong nháy mắt mềm lòng. Dù thế nào, thú con vẫn là món ăn tinh thần lớn nhất.

"Ba chừng nào về?" - Câu hỏi đầu tiên, giống như bao đứa trẻ khác.

Cố Giai Mính cười dịu dàng dỗ: "Còn một thời gian nữa, con nhớ nghe lời cha nha. Không chừng ba sẽ bất ngờ về thăm, vui không? Bất ngờ không?"

"Dạ..." - Nghe là biết lời dỗ ngọt, Mặc Trạch Dương thoáng thất vọng.

Bé đưa điện thoại lại cho Mặc Uẩn Tề, ghé trên lưng cha thở dài, biết rõ: ba nói "rất nhanh" thì chắc lâu lắm nữa, chỉ là đang an ủi bé thôi.

Mặc tổng đưa tay xoa đầu con, nhẹ giọng nói với Cố Giai Mính: "Gửi tọa độ đi, chiều mai anh dẫn con đến thăm em."

Đôi mắt Cố Giai Mính sáng lên: "Thật hả?"

Mặc tổng bật cười, giọng trầm ấm: "Từ trước đến giờ, anh từng gạt em chưa?"

Cố Giai Mính khẽ đỏ tai, xấu hổ gãi đầu: đúng đúng đúng, người đi bằng hai chân chưa từng gạt người, toàn yêu tinh gạt thôi.

Cậu lập tức gửi định vị qua WeChat, rồi ngượng ngùng lảng sang chuyện khác: "Hôm nay thú con sao rồi?"

"Rất ngoan!" - Mặc tổng không chút do dự khen, ánh mắt chờ đợi của con trai khiến hắn nghiêm túc nói tiếp: "Trạch Dương rất nghe lời, rất hiểu chuyện, em dạy giỏi lắm."

Cố Giai Mính đỏ mặt, cũng như Mặc Trạch Dương mà ưỡn ngực ra. Đây là tự hào lớn nhất của cậu! Khen gì thì khen, khen cái này là đúng tủ cậu rồi. Cậu lập tức nói không chút khách sáo: "Đương nhiên! Không thấy là con ai à?"

Mặc tổng bật cười: "Tất nhiên là con của hai ta."

Cố Giai Mính mở miệng rồi... cạn lời. Biết rõ người ta chiếm lợi, nhưng chẳng phản bác được câu nào!

"Anh nói đúng." - Cậu chịu thua.

Mặc Uẩn Tề cũng không trêu nữa, dịu dàng dặn: "Trễ rồi, em nghỉ sớm đi, mai gặp."

"Ừm." - Cố Giai Mính ôm điện thoại, vui đến muốn bay lên, cười không dứt được.

"Bảo bối, ngủ ngon." - Giọng trầm ấm vang lên, ngọt đến mức khiến toàn thân Cố Giai Mính đỏ bừng, cậu xù lông giậm chân, phát điên cúp máy: tên này điên rồi! Điên thật rồi!

Ngay sau đó, điện thoại rung lên hai cái. Vẫn là Mặc tổng nhắn: "Bảo bối nhỏ mệt rồi, bảo bối lớn cũng mau ngủ đi."

Cố Giai Mính: "......"

A a a a a, tên này bị gì vậy? Sao lại thả thính đáng sợ như thế chứ!?

Thế là mất ngủ!

Cố tiểu yêu kích động đến nỗi tay không nhổ một cây nhỏ, múa loạn trong không khí như chong chóng, cố gắng bình tĩnh lại.

Ở nhà, Mặc tổng hơi cong môi cười, đoán được chắc giờ cậu đang giận dỗi múa cây. Hắn đặt điện thoại xuống, quay sang ôm lấy Mặc Trạch Dương: "Bảo bối nhỏ, ngủ đi. Mai chúng ta đi gặp ba con."

Ở trong núi, Cố Giai Mính còn đang múa cây lớn. Ở nhà, Mặc Trạch Dương cũng vui quá hóa high, nhảy từ thảm lên sô pha, rồi lại nhào xuống, ca hát nhảy múa sắp phát nổ.

Nụ cười trên mặt Mặc tổng dần tắt, tóm lấy con trai đang bày trò, búng nhẹ vào lỗ tai bé, trầm giọng: "Ngủ."

Tiểu nhãi con lập tức... ngoan ngoãn nằm xuống (:з" ∠)



Sáng hôm sau, Cố Giai Mính vẫn chưa lấy lại được cảm xúc. Vương Dao thì còn muốn đợi cậu điều chỉnh, nhưng người đại diện của cô không cho, thế là đạo diễn Vương đành quay trước phần của Vương Dao, còn phần của Cố Giai Mính để sau.

"Nhìn cái cây đó đi, nói cho nó biết thế nào là tình yêu!" - Đạo diễn Vương tức muốn xỉu, chỉ vào cái cây to xấu hoắc bên cạnh, bắt Vương Dao liếc mắt đưa tình với cây. Đến mức đó luôn rồi, lười buồn để ý đến Cố Giai Mính nữa.

Lần đầu tiên, ảnh đế Cố cảm nhận được: hóa ra bị kỳ thị là như vậy.

Cuối cùng, trợ lý Đặng Hưng cũng có dịp lên mặt: "Ha hả."

Cố Giai Mính: (▼皿▼#)

Đặng Hưng: "......" - Thôi, người bình thường như mình không chấp với bệnh nhân.

Cố Giai Mính hừ hừ, rút điện thoại giấu trong giày ra xem giờ: Sao còn chưa đến? Chiều nay là mấy giờ? Có đi chưa? Tới đâu rồi?

Rõ ràng là đang cực kỳ sốt ruột!