Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 36



Nghe Cố Giai Mính nói đã tìm được cảm giác, trong mắt Vương đạo thoáng hiện lên nét kinh ngạc: "Nhanh vậy đã tìm được rồi sao?"

Cố Giai Mính gật đầu, hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: "Gần như vậy."

Gương mặt nghiêm túc của Vương đạo cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười. Hai ngày nay, Cố Giai Mính hoàn toàn không bắt được cảm xúc, diễn cảnh tình cảm mãi mà không ra, ông vẫn luôn giữ thái độ nghiêm khắc, cố tình không cho sắc mặt tốt để tạo áp lực, mong cậu có thể đột phá thêm một bước. Dẫu sao thì, diễn viên trẻ tuổi có thực lực thật sự không nhiều, người khiến ông vừa mắt lại càng hiếm. Cố Giai Mính có thể nói là người mà ông kỳ vọng nhất bây giờ - vì tâm tính của cậu quá chính trực.

Chỉ cần kiên định đi tiếp, Vương đạo tin rằng, hai mươi năm sau, Cố Giai Mính nhất định sẽ trở thành nghệ sĩ cấp quốc bảo, là trụ cột vững chắc của giới diễn xuất.

Ở độ tuổi như ông, những người làm nghề rồi cũng phải bắt đầu nghĩ đến tương lai của cả ngành.

Vương đạo cảm thấy mình đã tận tâm tận lực, may mắn thay Cố Giai Mính không làm ông thất vọng. Quả nhiên người trẻ tuổi không thể tách xa cảm xúc quá lâu, nếu không thì không thể nhập tâm vào những cảnh yêu đương được.

Khi Mặc Uẩn Tề tỉnh lại, Cố Giai Mính đã bắt đầu quay phim. Cảnh quay này vốn định thực hiện vào lúc rạng sáng, vì trong kịch bản, nhân vật Chung Ly Thiều rời đi vào đúng thời điểm ấy. Vương đạo vốn định quay xong sẽ nhờ hậu kỳ chỉnh sửa bối cảnh, nhưng giờ Cố Giai Mính tới sớm như vậy, mọi chuyện càng thuận lợi hơn, liền quyết định quay luôn.

Chuyên viên hóa trang đang cẩn thận tô điểm cho đôi mắt của cậu, như vậy mới có thể quay được ánh mắt sống động, sau đó hậu kỳ cũng không cần vất vả cắt nối.

Đối diện với ống kính, Cố Giai Mính nhớ lại lời Mặc Uẩn Tề nói tối hôm qua: "Anh muốn mỗi một ngày đều trở thành ngày cuối cùng của sinh mệnh." Ánh mắt cậu dần trôi vào khoảng không, nơi sâu thẳm trong đồng tử thấp thoáng một tia khát vọng - nếu không nhìn kỹ, e rằng chẳng thể phát hiện ra.

Đúng lúc đó, Mặc Uẩn Tề bước ra khỏi lều, đứng ngay cửa, ánh mắt trầm tĩnh, chăm chú nhìn về phía cậu, nghiêm túc mà sâu lắng.

Cố Giai Mính cảm nhận được, trong lòng bất giác đau nhói, ánh mắt thoáng qua vài phần áy náy.

Có lẽ... cậu thật sự đã yêu Mặc Uẩn Tề rồi. Không còn là thứ cảm xúc mơ hồ kiểu có thiện cảm, mà là tình yêu thật sự. Sao cậu lại sinh lòng tham, lại muốn ở bên một người phàm trần chứ? Tham - sân - si - hận - ái - ác - dục, bảy loại tình cảm của nhân loại, dường như cậu đều đã rung động qua cả rồi.

Đáy mắt Cố Giai Mính thấp thoáng vẻ tự giễu, không phải là cười khinh, mà là lặng lẽ thừa nhận. Trong đầu cậu vẫn luôn khắc ghi một câu: "Từ xưa, người yêu nhau chẳng thể nên đôi." Dù có yêu, cũng không thể ở cạnh nhau. Vậy mà lúc này, chính mình lại động tình.

Người và yêu vốn khác đường. Sau này nếu bị phát hiện, liệu Mặc Uẩn Tề có thể chấp nhận một hồ ly tinh như cậu hay không?

Cậu có nên nói thật cho hắn biết không?

Cảm xúc giằng co bắt đầu hiện lên trong ánh mắt Cố Giai Mính. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đã mạnh mẽ đè ép ý nghĩ đó xuống - không thể được. Nếu lỡ như đối phương không thể tiếp nhận, thì sao?

Cảm giác lo được lo mất này... chỉ khi thật sự quan tâm đến một người, mới có thể hiểu được.

Cuối cùng, ánh mắt Cố Giai Mính dần phủ một tầng cô đơn, nhắm mắt lại, cố kiềm nén nỗi không đành lòng trong lòng. Sự giằng xé trong đôi mắt cậu bị máy quay bắt trọn ngay trước khoảnh khắc khép mi. Nhân viên trường quay đang đứng xem cũng đồng loạt nín thở, cảm giác như có một cú đấm giáng thẳng vào tim mình.

Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, có thể khiến người xem rung động, khiến họ cùng hạnh phúc hoặc cùng tan nát cõi lòng với nhân vật.

Vương đạo cũng ngừng thở dõi theo. Khi Cố Giai Mính mở mắt lần nữa, ánh nhìn đã trở nên bình lặng như mặt biển, mọi cảm xúc đều được thu vào đáy lòng, áp lực càng dồn nén hơn, rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hoàn mỹ!

Đây mới chính là điều ông mong đợi! Không, mà là đã vượt xa cả kỳ vọng của ông!

Lúc Cố Giai Mính quay đầu, ánh mắt lóe lên, lạnh lùng thốt: "Đi thôi."

Xoay người, đáy mắt cậu lập tức phủ một lớp sương mù mỏng manh. Nếu không nhìn thật kỹ sẽ chẳng thể phát hiện. Cả người Vương đạo chấn động, sau đó phá lên cười: "Tốt! Một nét vẽ rồng điểm mắt! Quá tuyệt vời!"

Cố Giai Mính chớp chớp mắt, giấu đi giọt lệ còn chưa kịp rơi, trong lòng vẫn có chút bức bối: "Vương đạo, cảm giác này... đúng không?"

Quả nhiên, xem Mặc Uẩn Tề như nữ chính, cảm xúc gì cậu cũng có thể diễn ra được.

"Đúng đúng đúng! Quá chuẩn!" Vương đạo vui sướng vỗ vai Cố Giai Mính, gương mặt nghiêm nghị hiếm khi lộ ra vẻ rạng rỡ như vậy: "Mau đi suy ngẫm, nhớ kỹ cảm giác này. Về sau diễn cảnh tình cảm sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Cố Giai Mính vỗ mặt, cố làm mình bình tĩnh lại. Mặc Uẩn Tề đã bước tới, dịu dàng khen ngợi: "Lần đầu tiên được xem em diễn tại hiện trường, thật sự rất tuyệt."

Gò má Cố Giai Mính lập tức ửng đỏ, cả người cũng không yên, liếc sang chỗ khác, lầm bầm: "Anh có khen thì tôi cũng chẳng vui đâu!"

Mặc Uẩn Tề khẽ cười, duỗi tay chọt nhẹ trán cậu, cũng không vạch trần lời nói trái ngược lòng kia. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, thấy Cố Giai Mính che mặt, che tai, rồi lại không biết che chỗ nào nữa. Dáng vẻ này chẳng khác nào đang ngượng đến mức không biết giấu đi đâu, cuối cùng Cố tiểu yêu nổi đóa: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ chọt chọt cậu, hỏi một câu dĩ nhiên: "Anh không nhìn em thì nhìn ai?"

"Phụt!" Xung quanh vang lên vài tiếng cười không nhịn được. Mặc tổng đúng là quá thẳng thắn! Rải cẩu lương giữa ban ngày, chậc chậc...

Cố Giai Mính mất mặt trừng mấy người xung quanh, nhưng vẫn không chịu nổi ánh mắt tha thiết kia của Mặc Uẩn Tề. Cậu vội xoay người đi về khu lều trại, mà bước chân vội vàng nhìn kiểu gì cũng giống chạy trối chết.

Cái bản lĩnh chạy trốn này, hình như đã in sâu vào tận xương máu cậu rồi.

Vừa đi, Cố Giai Mính vừa nghĩ, chuyện như vậy thì có gì mà phải xấu hổ chứ? Bọn hồ ly vốn là như thế, gặp chuyện không quyết được thì phải làm sao? Dĩ nhiên là - chạy thôi!

Chỉ là... trong mắt người ngoài, thì hành động này lại giống như Cố Giai Mính không địch lại Mặc tổng, nên đành đỏ mặt bỏ chạy.

Chậc chậc, ai là ba, ai là "mẹ", phân chia rõ ràng rồi nhé!

Vẻ mặt nhóm fan của Cố Giai Mính như thể đầy hận thù, ánh mắt lấp lánh giận dữ: Bộ dạng "cô vợ nhỏ" này là sao hả?! Mặc kệ anh ta có là ông chủ hay không, đùa lại đi! Sờ lại đi! Hôn lại đi! Tụi em đánh call vì anh đó nha!

Phát hiện một đám con gái đồng loạt dùng ánh mắt "si mê" nhìn chằm chằm vào Cố Giai Mính, khi Mặc tổng rời đi còn không quên liếc ngang một cái lạnh tanh, ánh nhìn nhàn nhạt quét qua từng người, âm thầm ghi tạc khuôn mặt mấy cô trong lòng. Thương trường không phân biệt nam nữ, tình trường cũng vậy - hắn sẽ không bao giờ xem nhẹ bất kỳ đối thủ nào.

Cả đám fan bị ánh nhìn đó dọa cho đứng cứng ngắc tại chỗ. Cái liếc mắt vừa rồi khiến các cô như nghẹt thở, cảm giác như bị siết cổ, không dám động đậy.

"Hắn... không phải nghe thấy tụi mình nói đó chứ?" Phải tới khi Mặc Uẩn Tề đi thật xa, một cô gái trong nhóm - người chịu trách nhiệm liên lạc - mới thì thào mở miệng.

"Không, không chắc..." Nhưng khi nhìn Cố Giai Mính, ánh mắt hắn dịu dàng biết bao, chỉ quay mặt đi thôi mà biểu cảm đã thay đổi ngay lập tức - chỉ cần như vậy, cũng đủ thấy tình yêu đích thực rồi còn gì. "Có khi là đang cảnh cáo tụi mình đấy, đừng có mà dạy hư anh Mính, nếu không sẽ khiến tụi mình bị đá văng khỏi giới giải trí!" Cô gái fan girl vô cùng chắc chắn nói.

Những người khác cũng liên tục gật đầu đồng tình, đúng đúng đúng! Cách làm này đúng chuẩn bá đạo tổng tài, quá hợp với thiết lập nhân vật của Mặc tổng rồi còn gì!

Khi Cố Giai Mính trở lại lều trại, Mặc Trạch Dương vẫn còn đang ngủ say, vẫn nằm sấp, dẩu mông nhỏ, chăn mỏng đắp kín đầu. Đôi mắt sắc của Cố Giai Mính nhanh chóng phát hiện ra một đôi tai lông xù nhô lên trên đỉnh đầu bé, tim cậu như hụt một nhịp, hoảng hốt dùng yêu lực nhét tai bé về.

Thu lại! Thu cho ta ngay!

Mặc tổng thấy toàn bộ cảnh tượng ấy nhưng giả bộ như chẳng phát hiện ra gì, khiến Cố tiểu yêu yên tâm hơn nhiều.

Giờ nơi này đã không còn người lạ, Cố Giai Mính - người mới vừa nãy còn tự nhận mình yếu thế - lại bắt đầu trút giận: "Anh để nó ở lại đây một mình như vậy, nhỡ đâu bị sói hoang ngậm đi thì sao?! Anh không lo à?"

Hồ ly con đúng là rất dễ bị sói hoang ngậm đi thật, câu này Cố Giai Mính không hề nói bừa. Nhưng đối với một người bình thường như Mặc tổng, thì chẳng khác nào rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên tự tìm chuyện. Mặc tổng dịu dàng liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt vẫn thong dong ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong lều, giọng điệu không nhanh không chậm: "Lần sau sẽ không thế nữa."

Một câu này giống như đấm vào bông, khiến Cố Giai Mính nghẹn họng nhìn trân trối, trừng mắt mãi mà không tìm được lời nào để phản bác. Cãi nhau mà gặp phải kiểu người này là đáng sợ nhất - bạn dốc hết vốn liếng, chuẩn bị cả bụng lý lẽ để tranh luận, đối phương lại chỉ dịu dàng gật đầu bảo bạn nói đúng, tôi sẽ sửa. Vậy thì còn cãi cái gì nữa?

Bị Mặc Uẩn Tề chọc một trận như vậy, dù cho Cố Giai Mính rất muốn xù lông lên, thì nỗi ấm ức và bực bội tích tụ trong lòng cũng tan đi không ít.

Ngay sau đó, Mặc Trạch Dương cũng bị đánh thức. Bé nhào vào lòng Cố Giai Mính cọ qua cọ lại mấy cái, khiến nụ cười lập tức nở rộ trên mặt cậu.

Không nghĩ ra thì thôi khỏi nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng - một con yêu như cậu chẳng lẽ lại bị nghẹn chết vì chuyện này sao? Lỡ như... Mặc Uẩn Tề cũng không phải người thì sao? Dù gì hắn đã có dấu hiệu hơi bất thường rồi, sau này có khi lại càng ngày càng "không giống người" hơn. Cầu nguyện đi, cầu mong Mặc Uẩn Tề không phải người thật đấy!

Cố Giai Mính nheo mắt, càng nghĩ càng thấy câu này... nghe chẳng lành mấy. Nói ra miệng sao lại giống như đang chửi người ta vậy?

Nhưng mà, ai quy định cứ nói "không phải người" là chửi người ta chứ? Biết đâu lại là cách biểu đạt mong đợi tốt đẹp, là một lời khen vì phẩm hạnh lương thiện thì sao!

Mặc Uẩn Tề phát hiện ánh mắt Cố Giai Mính vẫn luôn lượn quanh trên người mình, bèn nhanh chóng thu lại biểu cảm, đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả diễn viên kinh kịch Tứ Xuyên, một lần nữa chứng minh danh hiệu ảnh đế của cậu quả là danh xứng với thực. Hắn khẽ cong môi cười, Cố Giai Mính lúc bình thường và khi đóng phim, thật sự có độ tương phản không tưởng.

Ăn sáng xong, Cố Giai Mính ghé vào bàn tròn nhỏ chơi với Mặc Trạch Dương, tranh thủ tận hưởng nốt nửa tiếng quý giá trước khi bé phải rời đi. Nụ cười của cậu lúc này thuần khiết như trẻ con, khiến ánh mắt Mặc Uẩn Tề càng thêm dịu dàng. Hắn nhìn cậu, ánh nhìn tràn đầy lưu luyến, khi thu về lại tình cờ dừng ngay trên... mông Cố Giai Mính.

Mặc tổng sững người, rồi bất lực đưa tay nhéo trán mình - hắn thế mà lại nằm mơ kiểu đó đêm qua, đúng là điên thật rồi!

Cố Giai Mính chợt cảm thấy có gì đó "nguy hiểm", lập tức quay đầu lại nhìn về phía con người sau lưng với ánh mắt đầy đề phòng: "Anh lại định làm gì nữa vậy?"

Mặc tổng khẽ nhướng mày, thản nhiên duỗi tay ra, sờ một cái rõ ràng lên mông của Cố Giai Mính.

Cố Giai Mính: "......"

Ai da trời ơi!

Tên lưu manh!

Mặc tổng xoa xoa ngón tay, có vẻ đang nhớ lại cảm giác trong mơ, sau đó rất nghiêm túc lắc đầu: "Không đúng."

Không có lớp lông mềm mềm, xúc cảm sai hoàn toàn.

Cố Giai Mính: (╯‵□′)╯︵┻━┻

"Mặc Uẩn Tề! Anh mà còn ép tôi là tôi cắn thật đấy!" Cố tiểu yêu nổi trận lôi đình, dựng lông cả người, tay bẻ cái bàn ra làm đôi như thể cá mập há mồm cắn, đẩy mạnh ra ngoài, xốc phăng cái bàn, căm tức trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, thậm chí còn muốn xông ra ngoài đạp sập cả ngọn núi.

Đồ nhân loại hai chân vô liêm sỉ! Có phải nhân lúc tôi không biết mà đã đi quy tắc ngầm với ai rồi không? Còn dám đem mông tôi ra so sánh với người khác? Cái gì mà "không đúng" chứ?!

Cậu muốn cắn chết hắn! Lấy lông cù cho chết! Lấy đuôi quất cho chết!

Đối với sức chiến đấu của "vợ nhỏ", Mặc tổng hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý: (⊙o⊙)!

Mặc Trạch Dương nhanh nhẹn vỗ vỗ lên chân cha mình, nghiêm túc thúc giục: "Mau xin lỗi!"

Không hiểu rốt cuộc mình sai chỗ nào - Mặc tổng: "......"

Bình thường đâu phải chưa từng sờ, lúc đó cậu cũng đâu có nổi giận thế này, sao lần này lại như bị chọc trúng tổ ong?

Mặc Trạch Dương sốt ruột nhỏ giọng nhắc nhở: "Kệ vì sao đi, chỉ cần ba giận là cha phải xin lỗi, ba sẽ không nghe cha giải thích đâu."

Giải thích chậm là bị đánh chắc, ba bé rất tùy hứng, một khi đã nổi nóng thì chẳng buồn quan tâm người khác giải thích gì. Mấy yêu tinh từng bị ba đánh, đều rành lắm rồi.

Mặc tổng cạn lời, khóe miệng co giật, cuối cùng đành bất đắc dĩ nghe theo lời khuyên của con trai: "Xin lỗi, anh sai rồi."

Không ngờ Cố Giai Mính lại càng nổi giận hơn, giống như con heo đang phình lên giận dữ, có cảm giác chỉ cần đụng nhẹ một cái là nổ tung ngay trong giây tiếp theo. "Anh thật sự đã ngủ với người khác rồi hả?!"

"Anh không có!" Mặc Uẩn Tề theo phản xạ vội vàng thanh minh, nhìn bộ dáng tức giận đùng đùng của Cố Giai Mính mà chỉ biết thở dài trong lòng - nếu không dỗ ổn chắc sẽ rắc rối to mất!

Cố Giai Mính căn bản không thèm nghe giải thích, chỉ tay xuống đất gào lên: "Chôn anh luôn!"

Dữ dằn chưa từng thấy!

Mặc Uẩn Tề khẽ thở dài một tiếng, không hề e ngại mà bước tới bên cạnh, dang tay ôm eo cậu siết chặt, kéo người vào lòng rồi bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cậu.

Nếu cậu để ý đến anh như vậy, tại sao lại không chịu đồng ý lời cầu hôn?

Bé ngốc... đến bao giờ mới dám thẳng thắn đối mặt với trái tim của mình đây?

Cố Giai Mính bị nụ hôn này làm cho chững lại, sự giận dữ bất chợt dịu xuống. Trên người Mặc Uẩn Tề không có mùi của người khác, không giống như đã chạm vào ai cả... Có lẽ... mình đã phản ứng hơi quá rồi.

Vì sao lại kích động đến mức này?

Cậu thật sự không phải vì ghen tuông, mà là cảm thấy bị phản bội. Dù gì... cậu cũng đã tin tưởng hắn mà!

Đúng rồi, là vì cái này!

Mặc Trạch Dương xấu hổ bụm mặt, nhưng vẫn len lén hé ra một kẽ tay, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò lóe sáng, trong đáy mắt bùng lên những ngọn lửa nho nhỏ của phấn khích: Sắp có em trai! Rồi sẽ có cả em gái! Em trai em gái đều sẽ có hết!

Đến lúc đó một tay bế một đứa, đứa còn lại nhét vào ba lô, đứa nào không ngoan thì phóng một hồ nước lên cho tắm luôn!

Uy nghiêm anh cả nháy mắt cao vọt tận 5 mét 8!

Hỏi thử xem, có ai không run sợ chưa?!