Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 35



Cố Giai Mính hầm hầm trừng mắt ném cho Mặc tổng một ánh nhìn khinh thường. Sau khi tu hú chiếm tổ, bây giờ còn đoạt luôn chỗ ở của cậu, đến cái lều nhỏ cũng không tha - đúng là loài thú hai chân bá đạo!

Cậu có thể không mềm lòng sao?

Nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc của hai cha con đang ra sức bày ra vẻ mặt "cầu xin cưu mang", Cố Giai Mính nghiến răng: "Sáng mai hai người phải đi, nghe rõ chưa?!"

Mặc tổng: "Nghe rõ!"

Tiểu Mặc tổng: "Cha nghe rồi!"

Cố Giai Mính trừng mắt lườm thêm lần nữa, Tiểu Mặc tổng lập tức hoảng hốt sửa lại: "Con cũng nghe rồi ạ!"

Lúc này, bên ngoài có phóng viên vừa bắt được cảnh Mặc Uẩn Tề xuất hiện, phấn khích viết xong bản thảo, cuối cùng cũng mò được nơi có tín hiệu để gửi về tòa soạn. Không ngờ đổi lại là một trận mắng tơi tả.

Đưa tin cái "cái rắm" gì chứ?!

Không biết ông chủ của mình là ai à?!

Lần trước bị người ta chụp trúng, chưa đầy nửa ngày sau, Mặc tổng đã thâu tóm luôn mấy tòa soạn giải trí. Hắn và Cố Giai Mính có thể công khai xuất hiện trước công chúng, nhưng con thì không được. Nếu chưa có sự cho phép của Cố Giai Mính, hắn sẽ tuyệt đối không để Mặc Trạch Dương lộ diện trên truyền thông.

Mục tiêu đột nhiên biến thành ông chủ lớn, mấy phóng viên mồ hôi túa ra như tắm, suýt chút nữa chết vì tự vả! Mới hôm trước còn dám viết scandal ông chủ với sao nữ nào đó nữa kìa!

Trong cái lều đơn nho nhỏ, ba người chen vào thì dĩ nhiên là không đủ. Đoàn phim cũng rất có tâm, lập tức mang đồ dự phòng ra, tìm một chỗ yên tĩnh tách biệt khỏi khu trại chính, đổi cho Cố Giai Mính một cái lều rộng hơn.

Cố Giai Mính liếc mắt nhìn, khóe miệng nhếch nhếch, chỉ còn biết cười lạnh. Ha ha, thấy ông chủ tới là lập tức cung phụng nệm dày như thế này sao?!

Vì Tiểu Mặc muốn ngắm sao, trên đỉnh lều còn đặc biệt làm một "cửa sổ" nhỏ, buộc dây thừng sẵn. Chỉ cần kéo nhẹ, cửa sổ nhỏ phía trên sẽ mở ra, có thể thấy bầu trời đầy sao - không thể không nói là quá có tâm.

Giữa một nơi hoang vu mà vẫn chuẩn bị đầy đủ như vậy, tính ra cũng là xa hoa vượt chuẩn rồi.

Bữa tối là bò bít tết và gà coca mà Mặc Uẩn Tề đặc biệt mang tới, thêm một phần canh tuyết nhĩ ngọt dịu - toàn bộ đều là món Cố Giai Mính thích nhất. Nếu là bình thường, có món ngon, Bùi Bằng và Bạch Vũ nhất định sẽ đánh hơi mò tới. Nhưng nay e ngại Mặc tổng đang ngồi tọa trấn, không ai dám bén mảng. Thế là một nhà ba người an ổn ăn xong bữa cơm tối. Đoàn phim còn chu đáo mang xe có phòng tắm đến cho họ dùng trước.

Khóe miệng Cố Giai Mính khẽ co giật, liếc sang người phụ trách, trong lòng bật ra một câu: Người anh em, chó thật sự đủ trung thành đấy!

Sau khi rửa mặt xong, ba người chui vào trong lều, kéo cửa sổ nhỏ trên đỉnh ra ngắm sao, gần như rúc sát vào nhau, cảm nhận hơi thở của nhau - cảm giác bình yên và mãn nguyện cứ thế dâng lên từ tận đáy lòng. Mặc Trạch Dương nằm chính giữa, một tay nắm lấy một người, lát sau đã hạnh phúc ngủ khò khè.

Ban ngày quá phấn khích, bây giờ buông lỏng xuống, không bao lâu liền mệt lả.

Nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề đột nhiên ngồi dậy. Cố Giai Mính tò mò hỏi: "Anh muốn đi vệ sinh à?"

Nhưng Mặc Uẩn Tề chẳng hề đứng lên, mà vòng qua người Mặc Trạch Dương, ghé thẳng lên người Cố Giai Mính, ôm cậu xoay người, nằm xuống bên cạnh.

Cố Giai Mính bị động tác bất ngờ làm cho dựng cả lông lên, "Anh lại muốn làm gì! Anh mà dám làm càn, tôi đánh anh bay khỏi lều bây giờ!"

Mặc Uẩn Tề ôm chặt lấy cậu, không để cậu giãy ra, nghiêm túc nói: "Ngoan nào, anh nghiêm túc muốn nói chuyện với em."

Toàn thân Cố Giai Mính bị bao gọn trong vòng tay Mặc Uẩn Tề, đầu gần như gối lên vai hắn. Tim đập thình thịch, tư thế thế này... nhìn sao cũng không giống đang "nói chuyện đứng đắn".

Khoảng cách quá gần, chiếc mũi thính của Cố Giai Mính chỉ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Mặc Uẩn Tề. Không rõ mùi đó là gì, nhưng lại khiến người ta yên tâm, làm cậu bất giác thả lỏng.

"Anh có thể buông lỏng chút không, tôi sắp bị anh siết đến nghẹt thở rồi." Cậu nhỏ giọng thì thầm, sợ đánh thức Mặc Trạch Dương. Thân nhiệt trên người Mặc Uẩn Tề nóng đến mức khiến mặt cậu đỏ ửng lên.

Nhưng Mặc Uẩn Tề chẳng những không buông lỏng, mà còn siết chặt hơn, như thể muốn dung hòa Cố Giai Mính vào cơ thể mình. Cố Giai Mính hơi nhíu mày lại - nhân loại này... có vẻ thật sự muốn nói chuyện nghiêm túc.

"Giai Mính, chúng ta kết hôn đi. Kết hôn rồi, anh và con đều là của em." Mặc Uẩn Tề im lặng vài giây, rồi mở lời. Giọng trầm thấp, dịu dàng mà tha thiết, như đang khẩn cầu, chậm rãi vang bên tai Cố Giai Mính.

Cả người Cố Giai Mính cứng đờ, tim như bị ai đó gõ mạnh một cái. Trong khoảnh khắc ấy, cậu lại không nỡ từ chối.

Mặc Uẩn Tề dịu dàng hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh sợ mình sống không đủ lâu, còn chưa kịp yêu em cho đủ đã phải đi rồi. Anh muốn mỗi ngày đều trở thành ngày cuối cùng của đời mình, mỗi một ngày đều được ở cạnh em và con."

Tim Cố Giai Mính co thắt dữ dội. Cậu thừa nhận, giờ khắc này, cậu đã rung động. Cậu không thể lừa bản thân được nữa. Có lẽ... cậu thật sự thích người đàn ông này.

Nhưng cậu là yêu. Mặc Uẩn Tề là người. Tại sao... tại sao cậu lại là yêu?

Cố Giai Mính ôm chặt lấy hắn, lòng đau nhói như bị xé toạc. Nước mắt lặng lẽ trào ra ướt cả hốc mắt. Lần đầu tiên trong đời, cậu có một ý nghĩ điên rồ - Vì sao mình không phải là người?

Con người có thất tình lục dục, có thể tận hưởng đủ mọi cung bậc cảm xúc trong cuộc sống. Dù chỉ sống trăm năm, nhưng họ sống rực rỡ và trọn vẹn.

Còn yêu thì sao? Sống lâu, nhưng rốt cuộc giữ lại được điều gì là quý giá nhất? Sau vài trăm năm, thậm chí cả ngàn năm, liệu có còn nhớ được gì nữa không? Những thứ từng quý trọng, còn ở đó không? Dù còn, yêu có còn biết vì sao mình từng trân trọng nó?

Yêu động tình với nhân loại, chính là điều tối kỵ.

Làm sao cậu có thể thật lòng yêu một con người chứ? Tuổi thọ vốn đã không giống nhau! Thế chẳng phải giống hệt câu chuyện hồ ly tinh và chàng thư sinh sao? Kết cục cuối cùng chẳng ai tốt đẹp, hoặc yêu tinh chết, hoặc thư sinh chết - sớm muộn cũng có một người phải rời đi. Cậu đã thiếu hắn một mạng nhân quả, nếu tiếp tục thế này thì sẽ không thể tu thành tiên được. Chỉ vì một con người, liệu có xứng đáng không?

Cố Giai Mính kìm nén nỗi đau trong lòng, buồn bã mở miệng: "Kết hôn rồi ly hôn, anh sẽ có quyền tranh giành con với tôi. Tôi không kết hôn với anh đâu."

Lời này rõ ràng là viện cớ, vậy mà lại khiến Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ bật cười, cảm nhận ngực áo mình bị nước mắt thấm ướt, hắn nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, dịu dàng nói: "Được, nghe em, không kết hôn."

Sợi dây buộc chặt nơi lồng ngực Cố Giai Mính, hắn vẫn chưa trông mong gì việc cầu hôn có thể thành công ngay lúc này. Chỉ cần biết được tình cảm mà Cố Giai Mính dành cho hắn là thật, với hắn vậy đã đủ rồi.

Tiếp theo, chính là phải gỡ bỏ hoàn toàn sợi dây thừng trói buộc trong lòng cậu, và cả việc tiếp xúc với thế giới mà bé ngốc đang sống.

Bộ phụ trách quản lý yêu tinh sống giữa nhân gian.

Cố Giai Mính áp vào ngực Mặc Uẩn Tề, nghe tiếng tim đập trầm ổn bên tai, khẽ mím môi, vươn tay sờ nhẹ trán hắn. Cậu muốn khiến hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, để bản thân có thể bình tĩnh suy nghĩ đôi chút.

Mặc Uẩn Tề nghi hoặc cọ đầu vào cậu: "Em làm gì vậy?"

"Hả?" Cố Giai Mính bị dọa giật mình: "Anh... anh không buồn ngủ sao?"

Mặc Uẩn Tề bật cười khẽ: "Anh mà ngủ rồi, nhỡ em lại lén chạy mất thì sao?"

Cố Giai Mính sững người. Nhân loại này... lại không chịu ảnh hưởng gì từ pháp lực của cậu?!

Không có tác dụng luôn!

Thuật phong ấn ký ức vốn chỉ được dùng một lần duy nhất, vì bộ não con người quá yếu, sơ suất một chút sẽ dẫn đến ký ức bị méo mó, thậm chí khiến đối phương trở nên đần độn. Bộ quản lý đã có lệnh cấm, không được phép tùy tiện sử dụng. Những trường hợp cần phong ấn rõ ràng đều phải do nhân viên chuyên trách của Bộ xử lý. Tuy nhiên, thôi miên thì khác - đó là một pháp thuật cấp thấp, không gây kích ứng mạnh, sau khi tỉnh dậy người bị thôi miên còn có thể cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Đây là pháp thuật duy nhất được Bộ quản lý chấp thuận dùng với con người trong tình huống bất đắc dĩ.

Vậy mà Mặc Uẩn Tề lại không buồn ngủ. Chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường!

Huống hồ chỉ cần hắn nhìn thấy ảnh chụp của cậu, phong ấn ký ức liền bị phá giải. Việc này... thật sự quá kỳ quái.

Cố Giai Mính lo lắng bò dậy, bắt đầu sờ soạng khắp người Mặc Uẩn Tề: "Anh có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Hoặc trên người có gì không giống người bình thường không?"

Mặc Uẩn Tề mỉm cười: "Thật ra gần đây cũng có chút khác lạ. Khoảng một tháng nay, anh có thể thức trắng cả ngày lẫn đêm mà không thấy buồn ngủ. Vậy có được tính là không giống người bình thường không?"

Cố Giai Mính nhíu mày, cảm thấy vô cùng bất an. Quả nhiên không bình thường! Trên đời làm gì có nhân loại nào không ngủ suốt 24 tiếng mà vẫn khỏe mạnh?

Có vẻ như Mặc Uẩn Tề thật sự không phải một con người bình thường, cậu phải nghĩ cách điều tra cho rõ.

Cố Giai Mính lặng lẽ nhìn hắn một lúc, vẫn không cam lòng để hắn cứ thế ngắm mình suốt cả đêm. Nhân lúc hắn không chú ý, cậu tăng thêm lực vào thuật thôi miên, cuối cùng cũng khiến Mặc Uẩn Tề thiếp đi. Cậu thở phào nhẹ nhõm - với cường độ này mà là Bạch Vũ, thì mười con cũng đã ngủ gật rồi! Mà Mặc Uẩn Tề lại khó ru ngủ như vậy, đến khi nhắm mắt còn cứ khư khư ôm cậu không buông... Rốt cuộc là sợ cậu chạy trốn đến mức nào?

Mặc Uẩn Tề ngủ không sâu, dẫu đã bị thôi miên, nhưng hễ Cố Giai Mính cử động một chút, hắn liền theo bản năng siết chặt cậu vào lòng. Cố Giai Mính không nỡ đánh thức hắn, cứ thế để mặc hắn ôm, trong lòng không biết có phải là đau lòng hay không - nhưng cảm giác này, là thứ chỉ rất ít lần trong đời cậu mới có thể cảm nhận được.

Cảm giác về thất tình lục dục của con người, qua cơ thể này, cậu cảm thấy ngày một rõ rệt, trải nghiệm ngày một sâu sắc.

Cố Giai Mính cả đêm không ngủ, nằm yên bên cạnh Mặc Uẩn Tề, suy nghĩ miên man tới tận sáng. Hôm sau, khi trời vừa sáng, cậu lặng lẽ rời giường đi tìm Vương đạo, gương mặt mỏi mệt, khàn giọng nói: "Vương đạo, cái cảm giác yêu mà không dám yêu, muốn bên nhau mà không dám mong cầu... tôi đã tìm được rồi."

Cùng lúc đó, tại cửa hàng đồ cổ, ông chủ Đổng không có chuyện gì làm, tiện tay cầm quẻ bàn ra lắc thử xem vận cho Cố Giai Mính. "Cạch" một tiếng, kim chỉ trên mặt bàn dừng ở một hướng. Khóe miệng Đổng Hân cong lên, khẽ thì thầm: "Tình căn... đã được vá lại rồi."

Tiểu nhị trong tiệm có chút bất mãn. Hắn cảm thấy ông chủ nhà mình thật quá mức để tâm tới chuyện của Cố Giai Mính. Ngay từ đầu đã đặc biệt chiếu cố con hồ ly đó, thậm chí không tiếc hao tổn thọ mệnh, chỉ để ra tay chỉ điểm cho hai người họ.

Đổng Hân chỉ khẽ cười, lắc đầu không nói gì: "Ta chỉ thấy thú vị thôi."

Thú vị ở thân phận, thú vị ở quá khứ.

Một người vì người mình yêu, không tiếc chống lại cả lục đạo luân hồi, dù chỉ còn lại một hồn cũng giữ vững thói quen cưng chiều bạn lữ một cách hoàn mỹ.

Một người khác, vì yêu, sẵn sàng vứt bỏ tình căn, đánh mất ký ức, nhưng giữa biển hỗn loạn vẫn tìm ra người ấy.

Đến khi gặp lại, họ lại lần nữa trở về bên nhau.

Mỗi khi nhìn thấy hai người đó, hắn cũng không khỏi nghĩ - chẳng phải đây chính là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu hay sao?

Bất kể đã trải qua những gì, vẫn không rời không bỏ.