Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 4: Ba ơi, con từ đâu mà ra vậy?



Trịnh Học Thiệu nói: "Kịch bản hôm trước anh gửi cậu, đã xem chưa? Có thấy hứng thú gì không?"

Cố Giai Minh nằm dài trên giường, cả căn nhà đâu đâu cũng phảng phất hương vị của Mặc Uẩn Tề, khiến cậu có cảm giác địa bàn riêng đang bị xâm chiếm. Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đúng là còn nợ người ta nhân quả, đành nhẫn. Cậu chỉ mong ông trời thấy cậu thành tâm như vậy, thì cùng lắm tính cho mình nợ thêm chút nữa. Nhưng dù nghĩ thế, lòng vẫn không thoải mái nổi. Cậu lười biếng đáp: "Xem rồi. Không hứng thú lắm. Có liên quan gì tới Vương đạo à?"

Từ sau khi đoạt Ảnh đế, nửa năm nay Cố Giai Minh gần như từ chối hết mọi kịch bản thương mại. Không phải kịch bản dở, mà đơn giản là không có vai nào khiến cậu thấy hứng thú. Không có sức hút, không có thử thách. Trịnh Học Thiệu cũng chẳng ép, giữ vững nguyên tắc "thà thiếu còn hơn chọn bừa", kiên nhẫn chờ một vai diễn xứng đáng với danh tiếng của cậu, không muốn tiêu hao hình ảnh vô ích.

"Là thế này," Trịnh Học Thiệu nói, "Sáng nay anh gặp Vương đạo, ông ấy bảo có một dự án viết riêng cho cậu từ đầu, tiếc là vai nam phụ. Từ sau khi cậu thành ảnh đế, bảo cậu đóng vai phụ đúng là hơi uất ức, nên Vương đạo vẫn ngại mở lời. Hơn nữa thù lao chỉ hai mươi vạn một tập, bằng mức cậu từng nhận trước đây, bây giờ thì rõ là thấp."

Trịnh Học Thiệu phân tích rất rõ lợi và hại: "Nhưng nếu nhận, cũng coi như để Vương đạo nợ cậu một ân tình, sau này có chuyện dễ nói hơn. Trước đó ông ấy cũng từng phỏng vấn nhắc đến cậu rồi, chứng tỏ rất coi trọng. Anh đọc kịch bản rồi, thấy thật sự không tệ. Nếu diễn tốt còn có thể lấn át cả nam chính, thu về lượng fans lớn. Nhận hay không tuỳ cậu, anh không ép."

Làm nghệ sĩ thì phải tuân theo sắp xếp, nhưng Cố Giai Minh không phải người dễ bị dắt mũi. Một khi phát hiện bị lừa gạt, cậu trở mặt ngay, đạp bàn đạp ghế là chuyện bình thường. Hồi mới vào nghề, Trịnh Học Thiệu cũng định rèn cậu thành nghệ sĩ biết nghe lời, ai ngờ khi bị đùa giỡn lần đầu, Cố Giai Minh đang hiền lành đột nhiên nổi đóa, đạp một phát lõm luôn mui xe — từ đó thành bóng ma trong lòng Trịnh Học Thiệu, không dám giở trò thêm nữa.

Cố Giai Minh lăn lộn trên giường vài vòng, ngáp dài một cái: "Đưa kịch bản đây, để em xem thử đã."

Trịnh Học Thiệu lập tức gửi kịch bản qua mail: "Cố xem nhanh cho anh, để anh còn báo lại Vương đạo. Nếu cậu đồng ý, anh sẽ thương lượng tiếp vài điều kiện."

Cố Giai Minh ngáp một cái, lết xuống giường rửa mặt, sau đó pha một ly trà, ôm gối nằm dài trên sofa đọc kịch bản.

Tên phim là 《Đại Dực Vương Triều》. Nội dung nói về một vị hoàng tử bắc chinh nam chiến, cuối cùng thống nhất thiên hạ, đăng cơ làm vua.

Cậu sẽ vào vai mưu sĩ — một nhân vật xuất hiện ngay từ tập hai mươi, nổi danh khắp thiên hạ, dung mạo vượt Phan An, mưu kế không sót một chiêu, được mệnh danh là đệ nhất công tử của Dực quốc — Chung Ly Thiều. Dực vương đích thân ba lần đến mời mới chịu ra núi.

Chung Ly Thiều cả đời theo quân chinh chiến, vào sinh ra tử bên cạnh Dực vương hơn mười năm, lập không ít công lớn. Có thể nói, nhờ có Chung Ly Thiều, Dực vương mới có thể bình định lục quốc, dựng nên cơ nghiệp. Thế nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh "chim hết cung bẻ, cá hết nơm quăng".

Vì tính cách ngạo mạn, Chung Ly Thiều bị gian thần đâm thọc, dần dần bị hoài nghi, quyền lực ngày một rút gọn. Từ một thiếu niên hăng hái hai mươi tuổi đến lúc hơn bốn mươi chỉ còn là một vị quân sư tóc bạc, ánh mắt tang thương tuyệt vọng. Cuối cùng, tự xin cáo lão hồi hương, nhưng vẫn không thoát nổi sát thủ. Ngày hôm sau, bị gian thần hại chết trên đường rời đế đô.

Trước khi chết, Chung Ly Thiều chỉ cười một tiếng đầy thê lương. Cố Giai Minh đọc đến đây cũng suýt rơi nước mắt. Sau đó, hoàng đế — nam chính — vì áy náy mà quyết tâm trừng trị gian thần, xem cái chết của Chung Ly Thiều là tiếc nuối lớn nhất đời mình.

Cố Giai Minh xem tới cuối, âm thầm bĩu môi: "Hoàng đế thật sự không biết hắn bị ám sát hả? Tôi không tin. Phim truyền hình mà, hoàng gia từ xưa vốn vô tình."

Vai này... thật sự rất thảm!

Muốn dùng một đuôi đập chết gian thần, tiện thể đá luôn hoàng đế ngu ngốc kia một phát!

Nhưng nghĩ lại, nhân vật này là "vạn nhân mê", vậy thì... nhận!

Sau khi xác nhận đồng ý với Trịnh Học Thiệu, đối phương cũng không ngạc nhiên gì. Kịch bản này đúng là viết tốt thật.

Cố Giai Minh tiện miệng hỏi: "Bộ này còn ai nữa?"

"Nam chính thì em biết rồi — Bùi Bằng. Diễn tốt, nhân phẩm ổn. Nam ba là Đặng Hưng, chắc em cũng quen. Còn một vai phụ nhỏ, nếu em nhận phim này thì anh sẽ đẩy Bạch Vũ vào, đóng vai đệ đệ của em."

"Đặng Hưng?" Nghe cái tên này là Cố Giai Minh lập tức tỉnh táo, mắt sáng rực: "A ha! Cơ hội báo thù tới rồi!"

Trịnh Học Thiệu: "..." Mấy chuyện chính sự thì quên, chứ chuyện kiểu này thì nhớ cực rõ.

Thật ra, giữa Cố Giai Minh và Đặng Hưng cũng chẳng có thâm thù gì. Đặng Hưng xuất thân phú nhị đại, tuổi không lớn, trong giới cũng chẳng có gì đặc biệt. Diễn xuất tạm được, không bằng ai nhưng hơn vài tiểu thịt tươi, lăn lộn mười mấy năm vẫn chỉ quanh quẩn tuyến hai tuyến ba, chưa từng được giải lớn.

Sở thích lớn nhất của hắn: dạy dỗ người mới. Lấy thân phận tiền bối ra khoe khoang không ngớt.

Lúc mới vào nghề, Cố Giai Minh mang mặt mũi "tiểu thịt tươi", vai diễn đầu tiên cũng là do người trung gian nhét vào. Đặng Hưng nhìn cái là cho rằng cậu đi cửa sau, làm "con nuôi" ai đó, liền không ít lần châm chọc khi dễ.

Khi ấy, Cố Giai Minh vừa từ núi xuống, cái gì cũng không biết. Ngại nhà người ta có thế lực, Trịnh Học Thiệu lại bảo cắn răng nhịn, thế là bị bắt nạt một thời gian dài.

Bị sai vặt, bị đá xoáy, bị ép làm đủ thứ việc, Cố Giai Minh nhớ rất rõ cảm giác sống ở tầng đáy xã hội — chính là một chữ: Khổ!

Giờ thì sao? Cậu là ảnh đế, còn hắn vẫn lẹt đẹt tuyến ba. Cơ hội báo thù còn gì!

Trịnh Học Thiệu lo lắng dặn: "Cậu ở nhà lo đọc kịch bản cho tốt, đừng có nghĩ báo thù này nọ. Hắn thua xa cậu rồi, báo chi nữa?"

"Dĩ nhiên là có ý nghĩa rồi!" Cố Giai Minh vỗ ngực tự tin. "Yên tâm, người yêu hòa bình như em sẽ không ra tay ngoài sáng — em dùng diễn xuất đè chết hắn!"

Trịnh Học Thiệu: "..." Không thấy yên tâm tí nào luôn đó.

"À đúng rồi," Cố Giai Minh nghiêm túc nói tiếp, "Anh bảo luật sư soạn giùm em một bản hợp đồng, yêu cầu cha đứa nhỏ — bất kể thế nào — cũng không được giành con với em. Càng nhanh càng tốt."

Trịnh Học Thiệu giật mình: "Sao thế? Người kia tìm đến rồi à? Rốt cuộc đứa nhỏ là thế nào?"

"Không có gì," Cố Giai Minh bĩu môi, giọng có chút bất đắc dĩ, "Năm đó là em bỏ chạy trước đám cưới, giờ hắn tới tìm. Nhưng anh yên tâm, em sẽ xử lý nhanh, không gây phiền phức."

Nghe vậy Trịnh Học Thiệu mới dịu giọng: "Được rồi, anh sẽ thu xếp ngay. Khi có hợp đồng sẽ mang qua cho em ký. Nhưng tuyệt đối đừng để người khác biết chuyện. Có gì cũng phải báo anh trước. Lỡ mà bị khui ra, fans em kéo tới nổ tung công ty anh mất."

Cố Giai Minh nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn ba Trịnh!"

Trịnh Học Thiệu — người vẫn nghĩ mình còn trẻ: "..."

Ngay khi Trịnh Học Thiệu vừa xác nhận với Vương đạo, đoàn phim 《Đại Dực Vương Triều》 lập tức tung thông tin ra ngoài, hơn nữa còn gắn thẻ @Cố Giai Minh, như sợ cậu lật kèo đổi ý vậy.

Fan của Cố Giai Minh ngay lập tức nhảy dựng như nước sôi đổ vào chậu hồ: "Trà Trà mau ra đây! Tin này là thật à? Chúng ta lại sắp có bình liếʍ đúng không?!"

Cố Giai Minh thật sự không muốn lên tiếng — vì cái tên "Trà Trà" nghe cứ như kỹ nữ trà xanh.

Nhưng đám fan thì cực kỳ khoái chí với biệt danh đó, còn tự đặt tên hội là Trà Diệp Bao. Chỉ cần cậu ra lệnh, họ sẵn sàng hóa thân thành trà xanh, hồng trà, bạch trà, hoàng trà, hắc trà hay thậm chí trà ô long! Muốn thanh thuần có thanh thuần, muốn nóng bỏng có nóng bỏng, muốn hung hăng có hung hăng — lực chiến đấu tuyệt đối top đầu fandom giới!

Mấy nghệ sĩ từng dám bôi xấu Cố Giai Minh đều bị Trà Diệp Bao xé tới "thương tích đầy mình". Trong giới ai cũng công nhận fandom của Cố Giai Minh là một điều huyền bí — không ai hiểu được cậu rốt cuộc có mị lực gì mà fan như bị tẩy não, dù cậu làm gì cũng thấy đúng.

Nam thần của chúng tôi là tồn tại thánh khiết, kim quang tỏa ra từ đầu đến chân, không một tì vết!

Đây là sức hút cá nhân! Nam thần chính là soái đến mức thần thánh!

Đó là trạng thái... còn gọi là Trà Diệp Bao lý trí.

Cuối cùng, Cố Giai Minh cũng "đáp lễ" bằng cách chuyển tiếp Weibo đoàn phim, thêm một biểu tượng emoji bé con ngồi khoanh chân chờ đợi, rất ngoan ngoãn. Dưới đó còn cực kỳ lễ phép tag thêm cả Bùi Bằng và Đặng Hưng: "Thỉnh tiền bối chỉ giáo nhiều hơn ~^_^"

Dưới mắt Trịnh Học Thiệu mà nói, cái emoji kia không hề ngoan ngoãn một chút nào cả.

Người khác dỗi người còn biết ngại, âm thầm chọc sau lưng, sợ bị quay lại mặt xấu. Còn Cố Giai Minh — thích là tag thẳng mặt đối phương, dỗi một câu không đủ, phải dỗi cả dòng nước lớn. Cậu chính là... một suối nước trong giữa giới giải trí lắm chiêu nhiều mánh.

Để tránh bị fan nhiệt tình vây quét, Cố Giai Minh nhanh chóng lặn khỏi Weibo, nhìn đồng hồ — đến giờ đón tiểu tể tử rồi.

Hôm nay Mặc Trạch Dương vô cùng hào hứng, cong người lên khoe chiến tích giữa trưa cho ba ba: giữa giờ ngủ trưa, đối thủ một mất một còn của bé — một bé sói trắng — lén duỗi đuôi sang giường bé, bị bé túm đuôi, không nể mặt cắn cho một phát, khiến tiếng gào thảm thiết của bé sói vang dội khắp phòng.

Tâm trạng bé con rất tốt, vừa nhai đuôi lông xù vừa bóp nát quả trứng luộc trong tay, khí thế bừng bừng. Là một trong hai chiến tướng mạnh nhất lớp, Mặc Trạch Dương cảm thấy cả cái đuôi lẫn lông mình đều lẫm liệt khí phách!

Hung hãn không khác gì... một chú cáo con thật sự!

Cố Giai Minh bất đắc dĩ nhìn con. Mặc Trạch Dương cứ mỗi ngày không đánh nhau với bé sói là không chịu được. Ban đầu cô giáo còn nhẫn nại khuyên nhủ: "Bạn bè không nên đánh nhau", sau lại phát hiện: bé không đánh ai, chỉ đánh bé sói trắng. Mà bé sói trắng cũng không gây chuyện với ai — ngoại trừ Mặc Trạch Dương. Thích thì nắm đuôi, rảnh thì cà khịa. Lý do bé sói trắng nói là: "Không ưa nổi mi – một tờ giấy rách!"

Ở nhà trẻ yêu tinh, thiên tính của bọn nhỏ không bị hạn chế, hai bé đều thuộc giống loài chó, nên các cô cũng quen rồi. Dù sao đầu óc chó thì làm sao đấu lại mèo.

Lúc này, cửa lớn nhà trẻ từ từ mở. Cố Giai Minh ngẩng đầu, nhíu mày ra hiệu cho con: "Giấu đuôi lại!"

Mặc Trạch Dương lập tức lắc mông giấu đuôi, rồi ngẩng đầu tò mò hỏi: "Ba ba, ổng thật sự là cha ruột của con hả?"

Cố Giai Minh trong lòng rối như tơ vò. Nói không phải thì lương tâm cắn rứt, dù sao cũng cho bé mang họ "Mặc" coi như trả nợ. Nhưng nói là phải, nhỡ con suy nghĩ nhiều, bị gạt đi thì sao?

Trong lúc cậu còn rối rắm, tiểu tể tử lại đặt câu hỏi mới:

"Ba ba, con từ đâu ra?"

Cố Giai Minh: "..."

"Ba ba, hai người làm sao để con ra? Có thể làm thêm lần nữa không? Con muốn có em trai! Sói xấu đó có em trai!"

Bé không cam lòng. Sói trắng có em để bắt nạt, tại sao mình không có?

Khóe miệng Cố Giai Minh co giật. Vừa nghĩ tới đêm "mê loạn" năm xưa là mặt đã đỏ bừng. Trí nhớ của cậu rất tệ, chuyện gì cũng hay quên, nhưng riêng chuyện đó lại nhớ rõ mồn một, không sao quên nổi. Quá kỳ quặc luôn rồi!

"Cái này..." Cố Giai Minh cắn răng, không biết nên nói bé là nhặt được trong thùng rác hay nạp thẻ điện thoại mà ra nữa.

"Trạch Dương muốn có em trai à?" Một giọng trầm thấp vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Mặc Trạch Dương cũng quay đầu lại, đối diện là ánh mắt sâu như mực của Mặc Uẩn Tề. Theo phản xạ, bé gật đầu, và ngay sau đó bị hắn xách lên từ dưới nách.

Cách bế rất lạ, mà cánh tay thì vững chãi, ôm lên hoàn toàn khác với lúc được Cố Giai Minh bế.

Mặc Trạch Dương giơ tay nhỏ vẽ vòng trên đầu mình, rồi vui sướng hét lên: "Ba ba! Con với ba cao bằng nhau rồi!"

Cố Giai Minh nhìn cảnh đó mà... bốc hỏa! Vừa nãy còn khen cậu "ba ba thật cao", giờ đã quay ra dính chặt cha nó?! Ăn cây táo, rào cây sung! Một chân trong lòng cậu đã đá ngã cái bình dấm chua, chuông báo động "đinh đinh đinh" vang rền!

Bị trừng đến mức sợ hãi, gương mặt bánh bao của Mặc Trạch Dương cụp xuống ngay tức khắc. Bé ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, liếc cha đang bế mình một ánh mắt lạnh lùng: "Bé rất khó bị mua chuộc, biết chưa?"

Mặc Uẩn Tề đi tới sau lưng Cố Giai Minh, nhẹ nhàng dùng vai đụng vào vai cậu, giọng nói có chút dịu dàng: "Trạch Dương muốn có em trai. Em thấy sao?"

Cố Giai Minh: !!!