Cố Giai Minh cảm nhận được sức nặng từ bả vai truyền tới, không nhẹ không nặng, nhưng đủ khiến tim cậu thót lên một nhịp. Toàn thân, từ lông tóc đến xương cốt, đều căng chặt. Cậu mặt không biến sắc đáp:"Chờ ba nạp 200 nghìn tiền điện thoại, xem có được ưu đãi không."
Mặc Uẩn Tề hơi nhíu mày, không hiểu nạp tiền điện thoại có liên quan gì đến chuyện sinh con.
Một đề tài đang rất ám muội, cứ thế mà bị Cố tiểu yêu... "chém chết".
Mặc Trạch Dương vẻ mặt mờ mịt, nghiêm túc truy vấn:"Ba ba, không phải là kiểu mua bắp lớn tặng bắp nhỏ hả?"
Cố Giai Minh bị bé nghẹn cho một hạt đậu phộng ngay cổ họng, tức đến gắt lên:"Im mồm! Qua một bên nghiến răng đi!"
Mặc Uẩn Tề ôm nhóc con đi vào bếp, vừa đi vừa bật cười:"Đúng vậy, mua bắp lớn tặng bắp nhỏ. Mua một tặng hai, biết đâu còn tặng thêm ba."
Mặc Trạch Dương nhíu đôi mày nhỏ, giọng đầy đồng cảm:"Cha... có phải là vì thiếu tiền mới đến tìm tụi con? Nếu thật vậy thì về sau đừng đưa nhiều vậy nữa, con hiểu mà."
Mặc Uẩn Tề: ... Đầu óc vật nhỏ này đúng là rất có thiên phú làm ăn.
Mặc Trạch Dương không biết dùng đũa — có lẽ do móng vuốt nhỏ chưa phân biệt được cách cầm. Những kỹ năng khác học rất nhanh, duy chỉ đũa là mãi không dùng được. Vì vậy Cố Giai Minh đã chuẩn bị sẵn nĩa và thìa nhỏ, bé dùng hai tay nắm hết, vô cùng kiên cường tự mình xúc cơm.
Cố Giai Minh còn chu đáo kẹp đùi gà đã hầm mềm, xé nhỏ trộn vào cơm, tiện cho tiểu bảo bảo xúc bằng muỗng.
Mặc Uẩn Tề thấy nhóc ăn nghiêm túc thì cũng hứng thú quan sát, nhưng vừa nhìn xuống trước mặt mình thì... phanh một tiếng.
Buổi sáng là tô hoành thánh to đùng, bây giờ thì là... cả một cái thau? Cơm trắng bị nén chặt thành từng lớp như một ngọn núi nho nhỏ. Nhìn kiểu gì cũng thấy là đã được... "ép" cho chặt hơn để đựng nhiều hơn.
Cố Giai Minh hào khí vung tay:"Ăn đi, đừng khách sáo! Ăn thêm một miếng là tôi nợ ít đi một phần!"
Cậu vì chính mình cơ trí mà âm thầm vỗ tay khen ngợi.
Mặc Uẩn Tề nhìn cái "bát" — chính xác là cái thau — trước mặt, ngẩn ra:"Đây là..."
"Cơm chứ gì nữa. Anh bên Y quốc không ăn cơm à?" Cố Giai Minh nhướng mày, bộ dạng đầy vẻ thương hại. Cậu thật sự không thể hiểu được đám quý tộc nước ngoài đó, đến cơm cũng không biết ăn, thật là đáng thương lại đáng trách. Thế là tốt bụng phổ cập:"Gạo! Từ xưa đã là món chính của Hoa Quốc!"
Mặc Trạch Dương lập tức phối hợp, liếʍ liếʍ mép lặp lại:"Gạo!"
Cố Giai Minh xoa đầu dưa con trai, đắc ý gật gù. Thấy chưa, tiểu tể tử phát âm còn rõ hơn anh, thông minh rõ ràng là di truyền từ ba ba.
Mặc tổng mím môi, cười bất đắc dĩ:"Tôi nói cái thau này kìa."
Cố Giai Minh hồn nhiên gắp cơm:"Chén mẹ anh gửi tới, thấy sạch sẽ nên dùng thôi."
So với nhà mấy người quý tộc ấy, chén của anh ta to thật. Nhưng dùng thấy cũng tốt đó chứ!
Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật giật, bật cười:"Đây là thau nuôi rùa đen mẹ tôi mua cho tôi hồi tiểu học, để làm nhật ký quan sát."
Cố Giai Minh: "......"
Ngây người như phỗng.
Mặc tổng nhìn biểu cảm "đơ toàn tập" của Cố tiểu yêu mà không nhịn được bật cười thành tiếng. Tính tình của cậu ấy không phải gọi là "hỉ nộ vô thường" đâu, mà chính là thuần khiết đến mức trẻ con — mà càng nhìn càng thấy... đáng yêu?
Đúng, chính là đáng yêu.
Từng nghĩ mình sẽ là người cả đời không kết hôn, không con cái, không cảm xúc. Gia đình cũng cho rằng người như hắn sẽ cô độc suốt đời. Thế rồi 5 năm trước gặp được Cố Giai Minh, rồi 5 năm sau nhớ lại mọi chuyện — hắn mới nhận ra: Người này là ngoại lệ.
Ngay lần đầu gặp, hắn đã có cảm giác như đã quen từ kiếp trước. Dường như hai người đã từng biết nhau cả trăm, cả ngàn năm. Thì ra... hắn vẫn luôn thích kiểu người như thế này.
Chẳng lẽ, đây gọi là nhất kiến chung tình?
Cố Giai Minh sau khi đổi sang cái chén bình thường cho hắn, lặng lẽ ăn cơm, tự dối lòng mà làm như chuyện vừa rồi không hề tồn tại. Cái "thau rùa đen" thì bị cậu để lên bệ cửa sổ, đổ nước, trồng tỏi hai bên.
Sau bữa ăn, Mặc tổng vốn mười ngón không dính nước cũng chủ động muốn rửa bát. Nhưng Cố tiểu yêu tính toán đâu ra đấy — sao có thể để Mặc tổng động tay? Nhỡ sau này tu tiên không được thì sao? Cậu hận không thể dưỡng Mặc tổng thành... một con heo béo trắng.
Trong phòng khách, Mặc Trạch Dương sau khi ăn no, ngồi ôm điều khiển từ xa, chăm chú xem Cố Giai Minh bước trên thảm đỏ.
Cố Giai Minh là nhan sắc đỉnh cấp trong giới, góc nào phóng viên chụp cũng đều hoàn hảo. Nhưng khác với những người có "góc mặt thần thánh", Cố Giai Minh mang một khí chất rất lạ — vừa khiến người ta không thể rời mắt, lại không hề tạo cảm giác xa cách.
Một thân vest đen đơn giản, cắt may gọn gàng, làm nổi bật dáng người mảnh khảnh, đôi chân dài miên man đặc biệt thu hút. Cậu đứng trên sân khấu, nụ cười ôn hòa, ánh mắt lễ độ, hoàn toàn khác với vẻ ngốc nghếch ở nhà. Soái, nhã nhặn, có tài diễn xuất, yêu làm từ thiện — muốn tìm khuyết điểm cũng không thấy. Người đại diện thiết kế hình tượng "nam thần hoàn mỹ", tạo ra một Cố Giai Minh như bước ra từ truyện tranh.
Cậu không cần nói gì, chỉ cần mỉm cười là đủ khiến fans phát điên.
Mặc tiểu hồ xem cực kỳ nghiêm túc, không rõ có hiểu gì không, nhưng mặt mày căng thẳng.
Mặc Uẩn Tề nhìn thấy cũng bất giác ngồi xuống cạnh bé, hai gương mặt lớn nhỏ giống nhau đến đáng sợ, cùng nghiêm túc dõi theo hình ảnh trên TV.
Trên màn ảnh, Cố Giai Minh mỉm cười vẫy tay, tỏa ra hormone mê người, fans bên dưới hét vang:"Cố Giai Minh! Sinh khỉ con cho anh đi!!!"
Hai cha con đồng loạt nhíu mày:"Hừ! Con người thời nay chẳng rụt rè gì cả!"
Mặc Trạch Dương thở dài một hơi, bĩu môi:"Ba ba mình đẹp trai như vậy, mình lớn lên nhất định cũng sẽ giống ba ba!"
Trong đầu bé, có lẽ diện mạo là thứ có thể thay đổi theo thời gian. Nhỏ thì giống cha, lớn lên sẽ giống... ba.
Mặc tổng dựa trên tinh thần giáo dục khoa học, nghiêm túc sửa lại:"Không đâu. Con lớn lên... sẽ giống tôi."
Mặc Trạch Dương không vui, trừng mắt:"Bóc chỗ nào trên người ông cũng toàn khuyết điểm!"
Mặc tổng: "......" Gì cơ? Giống tôi là khuyết điểm á?
Tính khí bé con tới nhanh mà đi cũng nhanh. Cảm thấy mình vừa uy hiếp được "quái thú ngoại lai" là Mặc Uẩn Tề, bé lại quay về chăm chú xem TV, tiếp tục ấn điều khiển tìm những phim ba ba từng đóng. Tùy ý bật một bộ, Mặc Trạch Dương ngẩng đầu kiêu ngạo:"Ba ba của tui diễn rất tốt!"
Mặc tổng nhìn màn hình phim gián điệp chiến tranh rối rắm logic, hỏi:"Con hiểu không?"
"Không quan trọng!" Mặc Trạch Dương vung tay nhỏ, đầy hào khí."Quan trọng là: Đó là ba ba tui!"
Mặc Uẩn Tề nghẹn lời: "......"
Một đề tài vốn dĩ vô cùng bình thường, vậy mà lại bị Mặc Trạch Dương làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Ai kia nuôi dưỡng kiểu gì mà lại y chang người nọ, suy nghĩ cứ như chung một đường ray, thần kỳ đến lạ.
Cha con hai người cùng nhau xem TV, nhưng không ai mở miệng.
Với thân phận là Mặc Uẩn Tề, xưa nay luôn là người được kẻ khác vây quanh, tìm đủ cách bắt chuyện, hy vọng có thể cùng hắn nói được đôi ba câu. Bản thân hắn thì lại chưa từng chủ động mở lời tán gẫu với ai. Bởi vậy mà lúc này chỉ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, chân dài duỗi thẳng, mỗi một động tác tùy ý đều toát lên vẻ ưu nhã tự nhiên.
Mặc Trạch Dương thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn trộm hắn một cái. Ban đầu, nhóc còn nằm ngay ngắn, nghiêm chỉnh như học sinh mẫu giáo vừa được cô dặn phải giữ tư thế ngoan ngoãn. Thế nhưng sau khi thấy dáng ngồi của Mặc Uẩn Tề – lưng thẳng, chân dài duỗi ra trông vô cùng tao nhã – nhóc cũng rón rén ngồi dậy bắt chước. Hai cái chân tròn trịa mũm mĩm cố gắng nâng lên theo tư thế kia, trong lòng tràn đầy quyết tâm: thua gì thì thua, nhưng nhất định không được thua khí thế!
Dáng người bốn khúc ngắn ngủn, chân vừa giơ lên là thấy rõ ngắn ngủn và tròn ủm!
Càng nhìn đối phương chân dài miên man, Mặc Trạch Dương càng tức đến bĩu môi, cảm thấy vô cùng bất mãn!
Nhìn kiểu gì cũng không ưa nổi cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống hai cha con, Mặc Trạch Dương bèn dùng chiêu khích tướng thường thấy ở mấy bé nhà trẻ: "Hiện tại có rất nhiều người muốn làm mẹ kế của tui, ông thấy rồi đó, nãy giờ bao nhiêu người la làng đòi sinh khỉ con cho ba tui. Ông cũng nghĩ như vậy đúng không? Tui sẽ không cho phép ông!"
Mặc tổng lập tức bắt kịp tiết tấu, nghiêm túc đáp: "Cha không cần sinh khỉ con cho em ấy, là em ấy sinh khỉ con cho cha." Hắn tạm dừng một chút, sợ bé con nghe không hiểu, bèn nói thêm: "Con chính là khỉ con mà tụi cha sinh ra đó."
Mặc Trạch Dương ngớ người, đột nhiên thương tâm tột độ, từ trên sofa trượt xuống đất, giày còn chưa kịp xỏ đã khóc òa rồi chạy đi: "Ba ba! Ba ba!"
Không được rồi, buồn quá đi mất!
Loài người đúng là đáng ghét!
Cố Giai Minh vừa nghe thấy tiếng khóc thất thanh ở ngoài, sợ đến mức ném luôn khăn lông, chạy ra, bắt gặp tiểu tể tử bảo bối nhà mình nước mắt nước mũi tùm lum lao tới. Cậu liền ngồi xổm xuống, dang tay đón lấy Mặc Trạch Dương nhào vào lòng, ôm chặt cổ cậu. Cậu lập tức bế bổng con trai lên, đau lòng cọ cọ má bé, dỗ dành: "Làm sao vậy nhãi con của ba?"
"Ba ba, ổng nói con là con khỉ... Con có phải do ba nhặt về không?" Bé con nước mắt lưng tròng, ngón tay chỉ thẳng Mặc Uẩn Tề đang bước theo phía sau, mặt mũi ủy khuất y như cái bánh bao hấp. Mặc Trạch Dương vừa hy vọng vừa thấp thỏm nhìn Cố Giai Minh, không nhịn được lại ôm chặt cổ ba, vẻ mặt như muốn òa khóc lần nữa. Cái người đàn ông kia nói muốn cùng ba ba sinh khỉ con... Nhưng bé rõ ràng là hồ ly mà! Vậy có phải là ba ba nhặt bé về không? Lỡ đâu thật sự là do ba ba nạp tiền điện thoại trúng được thì sao?
Không được, không nghĩ nữa... Càng nghĩ càng muốn khóc!
Mặc Trạch Dương quay phắt lại, đẩy tay Mặc Uẩn Tề đang định đưa ra xin lỗi, giận dữ tuyên bố: "Chúng ta không thể tốt được, vĩnh viễn cũng không thể hòa hảo!"
Mặc tổng có miệng cũng không biết nói sao cho rõ: "......" Rõ ràng là nó nói người ta thi nhau muốn sinh khỉ con cho ba nó, giờ lại lăn ra khóc, thế này là cái mạch não gì vậy?
Cái gì cũng có thể kiểm soát được, chỉ riêng Cố Giai Minh tính khí thất thường mới là bài toán khó, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực thế này.
Sau khi nghe rõ đầu đuôi, Cố Giai Minh giận dữ trừng Mặc Uẩn Tề một cái: "Con còn là trẻ con, nó nói gì cũng tin, anh ngốc à mà cũng tin lời nó?"
Lần đầu tiên bị người mắng ngốc, Mặc tổng im lặng: "......"
"Xin lỗi, là cha sai, con không phải con khỉ." Mặc Uẩn Tề ngượng ngùng đưa tay muốn xoa đầu bé con an ủi.
Cố Giai Minh trừng mắt dữ dội: đi! Cấm sờ!
Mặc tổng lần đầu cảm nhận được cảm giác bị ghét bỏ là như thế nào: "......"
Tối nay, kể từ khi chào đời đến giờ, Mặc tổng là lần đầu tiên bị bắt im lặng lâu đến thế.
Cố Giai Minh ôm tiểu tể tử vào phòng ngủ, vừa cho bé uống sữa vừa nói xấu Mặc Uẩn Tề: "Thấy chưa, ba đã nói với con rồi, nhân loại không giống chúng ta. Con mà đi theo anh ta, anh ta có thương con như ba không?" Cố Giai Minh đưa bình sữa cho bé, mặt đen như đáy nồi: "Ngay cả sữa, anh ta cũng sẽ không cho con uống đâu!"
Không cho sữa, không cho ăn, còn bắt làm việc! Mặc Trạch Dương tưởng tượng ngay ra cảnh Mặc Uẩn Tề mọc sừng ác ma trên đầu, ba cái đuôi ác ma phân nhánh sau mông.
Tiểu hồ ly rụt cổ lại, ánh sáng trắng lóe lên trên đầu. Cố Giai Minh phát hiện ra yêu khí, giơ tay tát nhẹ một cái ép lỗ tai hồ ly về vị trí: "Cẩn thận một chút, sớm muộn gì con cũng bị phát hiện đấy!"
———
Không rõ mình bị hất bao nhiêu chậu mực, bị người cùng họ hắt hủi, Mặc tổng bất đắc dĩ bóp bóp trán. Hắn không ngờ điều khó xử nhất lại không phải là thái độ của Cố Giai Minh, mà là làm sao sống chung với con trai.
Suy nghĩ một lát, Mặc Uẩn Tề cầm điện thoại, bấm một dãy số.
Đầu bên kia vang lên hai tiếng tút rồi lập tức có người nghe máy, cung kính hỏi: "Mặc tổng, ngài có chỉ thị gì ạ?"
Giọng nói của Mặc Uẩn Tề đã khôi phục bình tĩnh: "Tìm cho tôi một chuyên gia tâm lý trẻ em. Liên hệ luôn với trường của Mặc Trạch Dương, tôi muốn gặp hiệu trưởng của bé."
"Vâng, Mặc tổng. Tôi sẽ sắp xếp ngay. À, mới nhận được thông báo, bác sĩ Edmond sẽ đáp máy bay lúc 6 giờ tối mai."
"Được, ông ta đến thì lập tức đưa đến gặp tôi." Mặc Uẩn Tề nói xong, mắt hơi nheo lại. Bác sĩ Edmond chính là bác sĩ riêng của hắn. Lúc hắn bắt đầu nhớ lại Cố Giai Minh, đã vội vã bay đến Hoa Quốc tìm cậu, còn chưa kịp điều tra nguyên nhân mất trí nhớ.
Dù thế nào cũng phải tra cho rõ.
Hắn có linh cảm, việc mình mất ký ức và chuyện Cố Giai Minh rời đi, có mối liên hệ rất lớn.
Trong khi đó, Cố Giai Minh đang bôi đen Mặc Uẩn Tề ngoài mặt, hoàn toàn không hay biết đối phương đã bắt đầu nghĩ cách lột da hồ ly của cậu. Nhìn tiểu tể tử đang ừng ực uống sữa, cậu thầm nghĩ mai phải nói với cô giáo của bé một câu: từ nay trở đi, ngoài ba, không ai được đón Mặc Trạch Dương.
Đặc biệt là cái người đàn ông mặt mũi y chang Mặc tiểu nhãi kia!