Gương mặt này của Cố Giai Mính, thật sự không nhiều người không nhận ra. Yêu tinh mà đẹp đến mức này đúng là hiếm thấy, bởi nguyên thân cậu vốn đã quá mức xuất sắc. So với cậu, khí chất của ba anh em linh cẩu lại hoàn toàn không cùng đẳng cấp, thế nên dù không cam lòng, bọn họ cũng phải ngẩng đầu nhìn lên. Mà một khi đứng ở tư thế đó, lại càng khiến hình ảnh của bọn họ thêm phần thảm hại.
Bọn họ chính là không ưa nổi cái kiểu tiểu bạch kiểm mặt mũi xinh xẻo như thế!
Ba anh em ghét nhất chính là cái mặt của Cố Giai Mính!
"Cố Giai Mính! Ngươi cũng to gan thật đấy, dám mò tới địa bàn của tụi này, còn phá luôn cái ổ của tụi này!" Lão đại linh cẩu nổi tiếng nóng tính, lập tức bùng nổ giận dữ. Chuyện này chẳng khác nào bị người ta giẫm thẳng mặt. Đối với một yêu quái, không có gì mất mặt hơn chuyện bị xốc tung hang ổ. "Hôm nay nếu không đập bể cái mặt này của ngươi, anh em tụi này còn mặt mũi nào làm yêu nữa!"
Cố Giai Mính cười lạnh, nhảy xuống không nói không rằng, đá thẳng vào mặt. Đến cả Mặc Trạch Dương còn biết, đánh nhau thì phải ngậm miệng lại, ra tay cho nhanh, xuống vuốt cho chuẩn, đánh được thì đánh, đừng nói nhảm. Mà kẻ nào mở miệng trước, tám chín phần mười là thua như chó.
Vốn dĩ ba anh em linh cẩu có tiếng hung dữ trong giới yêu, nhưng chưa kịp nhảy lên đã bị một cú đá của Cố Giai Mính quăng văng một nửa!
Bị đá đến ngây người, ba anh em lắc đầu liên tục, rơi rụng cả một lớp da tạp nham.
Lúc đó, Cố Giai Mính đang mặc một bộ đồ ngủ hồ ly kiểu Q, chân mang dép lông đầu hồ ly, trên đầu còn cắm thêm đôi tai lông dựng đứng-nhìn kiểu gì cũng giống như vừa mới chui từ ổ chăn ra, hứng chí nổi lên liền chạy tới đánh nhau. Ba anh em linh cẩu cảm thấy bị làm nhục tận xương, liền hung hăng xông lên, mỗi người đều giơ ra một cây móc đen, lưỡi móc lấp lánh ánh bạc, trông vô cùng hung hiểm!
Thế mà Cố Giai Mính vẫn đứng yên bất động, chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, một cú tát hồ ly liền quật cả ba văng ra ngoài, bay một mạch hơn chục mét, đập lên bãi cỏ tạo thành ba cái hố to tổ chảng!
Cố tiểu yêu đường hoàng chứng minh bằng thực lực: Nói tới đánh nhau, một chọi ba chẳng đáng là gì!
Tiếp theo chính là màn nghiền ép tuyệt đối. Cố tiểu yêu xỏ nguyên đôi dép lông đạp ba anh em linh cẩu đến mức hiện nguyên hình, đá loạn một trận, vùi cả ba vào đất: "Ai là cha kế? Đứa nào là cha kế của nó? Mau nói cho rõ ràng coi! Ai là cha kế? Ai là? Ai?? Sao không lên tiếng hả?"
Ba anh em bị dẫm lên từng đứa một, đầu quay mòng mòng, trắng cả mắt, đến thở còn khó chứ nói gì đến trả lời.
Cố Giai Mính nổi đóa thật rồi: "Ta nói cho các ngươi biết, họ Mặc là người của ta! Địa bàn của họ Mặc cũng là của ta! Là các ngươi tự ý mò vào trước, ta ném ổ chó của các ngươi thì làm sao? Các ngươi có ý kiến gì không? Hả? Có không? Nói! Nói coi! Tại sao lại câm hết rồi?"
Ba anh em bị dẫm đến hộc máu, muốn đầu hàng mà không thốt nên lời. Thật ra họ cũng muốn mở miệng giải thích, muốn nhận thua, nhưng Cố Giai Mính căn bản không cho cơ hội. Cậu chỉ muốn đánh, chỉ muốn dẫm, không thèm nghe nửa chữ! Trên đời có con hồ ly nào ngang ngược không nói đạo lý như vậy chưa?!
Cố Giai Mính đánh cho bõ ghét xong, mới chịu ngừng tay. Cậu giơ tay vẫy nhẹ một cái, ba cây móc lập tức bay vào tay, cậu cầm lên ngắm nghía vài giây, sau đó tiện tay vặn xoắn thành ba cái bánh quai chèo. "Chậc chậc~" Cố tiểu yêu lắc đầu, nhìn đám vũ khí quá xấu xí, không thèm giữ lại, ném xuống đất, hai ba bước dẫm cho dẹp lép thành bánh tráng.
Là một yêu tinh, nhất định phải đẹp trai, phải có phong cách! Vũ khí mà xấu quá thì không xứng đáng để cầm. Phải dùng đao lớn, nhất định là loại to đùng ấy! Loại có thể dựng lên bổ được Thái Sơn, đặt ngang thì đè bẹp vạn quân, mà cắm xuống đất thì chọc thủng cả vỏ địa cầu! Mấy món chuyên để băm xương sườn hay đập tỏi ấy hả, vứt đi cho rồi!
Ba anh em linh cẩu nhìn mà hồn bay phách tán. Đây thật sự là yêu tinh sao? Cậu ta có bao nhiêu năm đạo hạnh vậy trời? Ba món vũ khí của bọn họ phải tốn không ít công sức mới rèn được, cứng hơn cả kim cương, thế mà chỉ ba cái vặn tay đã nát bét. Còn đánh đấm gì nữa? Dù có liều mạng cũng không thắng nổi!
Từ trong hố bò ra, ba anh em liếc mắt nhìn nhau, là sinh ba mà, không cần nói lời nào cũng hiểu ý nhau ngay.
Ba anh em linh cẩu liền đồng loạt quỳ xuống, chân trước áp sát mặt đất, mặt mày nịnh nọt trườn tới trước mặt Cố Giai Mính: "Lão đại!"
Cố Giai Mính vừa thấy ba gương mặt xấu hoắc nhào đến, sợ đến mức "hồ ly" trong người cũng run bần bật, lập tức lùi vèo ra sau mấy mét, ánh mắt hoảng hồn nhìn ba cái mặt đó, trong đầu chỉ còn đúng hai chữ: Xấu thiệt!
Xấu đến mức cậu muốn xỉu.
Đánh được thì đánh, không đánh lại thì lật mặt kêu lão đại-trên đời này chưa từng thấy đám yêu nào mặt dày vô sỉ như vậy, mà lại còn ba đứa liền một lúc!
Lão đại linh cẩu đưa vuốt thề thốt: "Chúng tôi lập tức xóa hết ảnh chụp lén của lão đại! Sau này không dám chụp trộm nữa!"
Lão nhị nhanh chóng tiếp lời: "Ngài bảo chụp ai thì tụi tôi chụp người đó! Ngài nói chụp vịt thì tuyệt đối không chụp gà!"
Lão tam thành thật gật đầu: "Đại ca với nhị ca nói gì là tôi nghe theo hết!"
Cố Giai Mính bị dọa đến mức bay một cái vèo xa cả chục mét, lông dựng đứng hết cả lên, da gà da vịt nổi đầy người-quá xấu, xấu quá thể xấu!
Ba anh em linh cẩu đuổi theo được vài bước rồi cũng đành dừng lại, vẻ mặt đầy tiếc nuối quay về, khom lưng nâng lại nóc nhà, trở lại vị trí cũ. Tìm được một cái đùi thô đến vậy đâu phải chuyện dễ, kết quả lại bị bọn họ dọa cho chạy mất, ai...
Lão tam cúi xuống nhặt lấy cây vũ khí vừa bị Cố Giai Mính dẫm bẹp, vì bị ép lại một cách thô bạo nên mật độ tăng cao, tính chất càng thêm cứng cáp. Lão tam như phát hiện đại lục mới, hớn hở la lên: "Đại ca, nhị ca, mau nhìn nè! Vũ khí vẫn xài được đó!"
Làm thành một cái bảng đập, lúc đánh nhau có thể trực tiếp phang thẳng vào mặt con yêu bên kia-hiệu quả đảm bảo tới bến!
Ba anh em đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt càng thêm kiên định, quyết tâm phải bám cho chặt cái đùi vàng Cố Giai Mính. Một yêu tinh mạnh đến mức này, là tồn tại mà bọn họ chỉ có thể ngước lên nhìn, cần phải quỳ lạy như đỉnh núi thần thánh!
Trong khi đó, Cố Giai Mính tâm thần hoảng loạn trở về đến nhà, vội vã lao thẳng vào phòng của Mặc Trạch Dương, ôm chầm lấy thú con cọ cọ vài cái, như để xoa dịu nỗi kinh hoàng vừa trải qua vì đám mặt xấu kia. Mặc Trạch Dương đang ôm gối ôm gấu trúc ngủ say, đột nhiên bị cọ tới mức bật dậy "ngao" một tiếng, lông xù hết lên: "Quái thú!"
Cố Giai Mính vội vã xoa đầu con trai, vuốt vuốt như xoa một cục bột, khiến yêu lực tỏa ra ngoài của bé rút lại, khôi phục thành hình người, rồi nâng mặt bé dậy lau mắt: "Ai là quái thú? Quái thú ở đâu ra?"
Bé con trợn mắt ngơ ngác nhìn quái thú trước mặt, chớp chớp mắt vài cái, rồi như hoàn hồn lại, tức tối lên tiếng: "Ba, sao ba còn không chịu ngủ?"
Hù chết bảo bảo rồi đó!
Cố Giai Mính mặt mũi ủy khuất: "Ba mới mơ thấy ác mộng, bị ba con linh cẩu bao vây tấn công, sợ quá nên không ngủ nổi."
Mặc Trạch Dương lập tức mềm lòng, xót xa nâng mặt ba bé lên, thò lại gần hôn một cái, hào phóng dang tay ra thu nhận ba: "Ba có muốn ngủ với con không?"
Cố Giai Mính vừa định gật đầu đồng ý-kiểu được ngủ chung cầu mà không được ấy-thì cánh cửa vốn chỉ khép hờ đột ngột bị đẩy mạnh từ ngoài vào. Gương mặt lạnh như tiền của Mặc tổng hiện ra, không nói một lời túm lấy cổ áo Cố Giai Mính, xách cả người cậu lên.
Vừa nhìn thấy sắc mặt kia, Cố Giai Mính theo phản xạ liền đứng thẳng dậy. Vừa mới lén ra ngoài đánh nhau một trận, giờ bị bắt quả tang, lòng đầy chột dạ.
Cố tiểu yêu cũng không hiểu tại sao mình lại chột dạ, chỉ biết rằng mỗi lần thấy Mặc Uẩn Tề nghiêm mặt, cậu liền có cảm giác như bão sắp đổ xuống đầu. Đứng yên không nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ người ta dạy dỗ còn có khi giữ được một đường sống. Cậu chắc chắn kiếp trước hai người họ tám phần là vợ chồng, âm thầm thắp cho mình một nén nhang trong lòng-thật đáng thương. Kiếp trước cậu nhất định là yêu tinh bị vợ quản nghiêm, mà Mặc Uẩn Tề thì chính là kiểu vợ gắt gỏng giữ tay hòm chìa khóa, chắc chắn không cho tiền tiêu vặt luôn.
Mặc tổng cúi người dặn con trai nằm ngoan, kéo chăn đắp lại cho bé, nhặt luôn cái gối ôm rơi xuống đất nhét lại vào lòng con trai, rồi xoay người bắt lấy Cố Giai Mính vừa chạy đến phá giấc ngủ của bé, trầm giọng nói với Mặc Trạch Dương: "Con quái thú này để cha xử lý, con tiếp tục ngủ đi!"
Mặc Trạch Dương cười tít mắt, giơ ngón cái cùng ngón trỏ thành hình "ok" khen cha mình. Ba thì ngày càng không đáng tin, nửa đêm còn chạy đi hù dọa con trai, may mà giờ đã có cha trấn giữ, không thì sau này lỡ có em trai em gái, bị ba hù như vậy chắc khóc thét mất.
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương cảm nhận sâu sắc gánh nặng và trách nhiệm của bản thân, lúc then chốt phải dựa vào cha. Giờ cha bé đã hóa thân thành dũng sĩ diệt quái thú bất cẩn, trở thành anh hùng thật sự. Bé cũng muốn sau này trở thành anh hùng như thế, để đến lúc cần thiết có thể làm ba bình tĩnh lại một chút.
Mặc tổng xách Cố Giai Mính ra khỏi phòng, sắc mặt trầm như nước: "Chạy ra ngoài làm cái gì?"
Cố Giai Mính theo bản năng chối ngay: "Em có chạy đâu."
Sắc mặt Mặc tổng càng đen hơn: "Thật sự không có?"
Cố Giai Mính dè dặt giơ ngón tay ra, khoa tay múa chân tạo khoảng cách: "Chỉ đi ra ngoài vài phút thôi, em... đi tiểu."
Khóe miệng Mặc tổng giật nhẹ. Đi tiểu? Cái lý do gì nghe như bịa vậy? Nhà này không có WC chắc?
"Đi ngủ." Mặc tổng đẩy mạnh Cố Giai Mính vào trong phòng, mình xoay người đi mất, nhìn hướng thì là về phòng ngủ của anh.
Ba người trong nhà, ba căn phòng ngủ nối liền nhau, phòng Mặc Trạch Dương ở giữa, đối diện hai cánh cửa của hai người lớn, như vậy tiện bề chăm sóc con hơn. Khoảng cách gần đến mức Mặc tổng chỉ cần sải vài bước chân là tới nơi. Cố Giai Mính đứng ngây ra đó, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn, chẳng lẽ... đi rồi thật?
Mấy giây sau, Mặc tổng quay lại, xách theo cả gối đầu của mình, mặt vẫn đen như đáy nồi, lặng lẽ đi thẳng vào phòng ngủ của Cố Giai Mính. Sau khi đặt gối lên giường, anh lạnh lùng tuyên bố: "Để phòng ngừa em lại lén chạy ra ngoài lần nữa, anh chỉ có thể dùng hạ sách này thôi."
Cố Giai Mính trố mắt, ngơ ngác đứng hình tại chỗ.
Hạ sách???
Mặc tổng vẻ mặt bình tĩnh nằm xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, quay đầu nói với Cố Giai Mính: "Nhân lúc bây giờ anh còn đang rất bình tĩnh, mau nằm xuống ngủ."
Cố Giai Mính cạn lời-nhân lúc còn bình tĩnh là sao? Lúc không bình tĩnh thì anh muốn biến thân à? Quái thú hắc ám đến từ phương Tây chắc!
Tuy trong lòng thì gào thét như vậy, nhưng Cố Giai Mính vẫn tranh thủ lúc đối phương chưa đổi ý, nhanh chóng nhào qua, cởi giày, trèo lên giường, đắp chăn, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Nằm xuống rồi, nhìn gương mặt tuấn tú của Mặc Uẩn Tề ở ngay bên cạnh, trong đầu Cố Giai Mính lại hiện lên ba gương mặt lông lá nịnh nọt kia, tức thì cảm thấy cả người mình như không ổn chút nào, lông cũng muốn rụng sạch. Để rửa mắt, Cố Giai Mính bất thình lình vươn tay, nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên, kéo sát lại gần, bá đạo ra lệnh: "Đừng nhúc nhích!"
Mặc tổng nheo mắt lại, một tay nắm lấy tay cậu, gỡ khỏi mặt mình, cúi đầu hôn lên môi Cố Giai Mính, đồng thời nửa thân người cũng đè ép xuống.
Cố Giai Mính cứng đờ cả người. Gì mà linh cẩu, gì mà mặt mũi xấu xí-tất cả đều lập tức bị nỗi sợ mạnh mẽ hơn che mờ, trong mắt cậu giờ chỉ còn người đàn ông trước mặt, thân thể cũng chỉ cảm nhận được mỗi hơi thở của hắn.
"Ngủ chưa?" Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người đang nằm bên cạnh, trong đôi mắt lộ rõ suy nghĩ trắng trợn, đến mức chẳng cần ai đoán cũng hiểu: ngủ, hay là... ngủ với anh?
Cố Giai Mính ngoan ngoãn kéo chăn lên, dùng hành động thực tế thể hiện rõ lập trường: Tui muốn ngủ. Không muốn ngủ với anh.
"Chậc ~" Hiển nhiên, Mặc tổng hơi thất vọng.
Cố Giai Mính nhanh chóng cuộn mình trong chăn, trở mình lùi ra xa Mặc Uẩn Tề một chút. Lúc này, không phải cậu sợ nhân loại này làm gì cậu, cũng không phải sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc, cậu chỉ là... đang chừa chút mặt mũi cho ông chủ mà thôi.
Từ phía sau, Mặc Uẩn Tề thất vọng vươn tay ôm eo Cố Giai Mính, ôm sát lấy người cậu, ngủ.
Cố Giai Mính cứng đờ thêm lần nữa, căng thẳng nằm chờ hơn mười phút, đến khi nghe thấy hơi thở nhè nhẹ đều đều từ phía sau, lúc này mới dần thả lỏng, khẽ động đậy một chút, rồi nằm thẳng lại. Cậu xoay mặt nhìn sang gương mặt đang ngủ của Mặc Uẩn Tề, nhe răng không phát ra tiếng mà làm động tác cảnh cáo: Lại ức hiếp tui, tui sẽ nổi giận đó! Nhân loại! Anh hoàn toàn không biết gì về năng lực của tui đâu!
Người đang ngủ say kia đột nhiên siết chặt vòng tay, ôm cậu chặt thêm chút nữa. Cố Giai Mính chau mày nhìn hắn một lúc, rồi vẫn mềm lòng, không đẩy ra.
Cậu khẽ dựa đầu vào sườn mặt của Mặc Uẩn Tề, yên tâm nhắm mắt lại.
Một lát sau, Mặc Uẩn Tề mở mắt, cố nín cười kéo chăn lên, đắp kín phần lưng Cố Giai Mính. Cũng đúng lúc đó, hắn phát hiện miếng ngọc trên cổ Cố Giai Mính bỗng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Mặc Uẩn Tề ngạc nhiên chau mày-miếng ngọc đó tỏa ra một luồng sáng trắng, giống như là thứ mà người nằm bên cạnh luôn canh giữ trong lòng.
Hắn thử vươn một ngón tay, chạm vào ánh sáng ấy. Luồng sáng nhỏ khẽ nhảy trên đầu ngón tay hắn một cái, rồi lập tức biến mất. Mặc Uẩn Tề cau mày nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, cảm giác khi nãy hình như là một luồng sung sướng-gần đây đôi mắt hắn cũng từng có cảm giác đó, như thể đang dần trở nên mẫn cảm hơn.
Mặc Uẩn Tề đưa mắt nhìn miếng ngọc cổ trên người Cố Giai Mính, nhìn rất lâu. Miếng ngọc ấy không chỉ có hình dáng cổ xưa, mà chất ngọc cũng không tầm thường-giống như một con rồng đang quấn đầu đuôi lấy nhau, vừa nhìn đã biết là loại cổ ngọc hiếm thấy. Cố Giai Mính luôn mang theo bên người, như báu vật không rời thân. Mặc Uẩn Tề chợt nhớ đến lúc ông chủ Đổng nói chuyện, từng chỉ thẳng vào miếng ngọc này... chẳng lẽ nó thật sự có bí mật gì sao? Có liên quan gì đến hắn không?
Nghĩ tới đây, cơn buồn ngủ đột ngột kéo tới. Trong trạng thái lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, trong đầu hắn như hiện lên một giấc mơ mờ mịt-một thiếu niên mặc cẩm y màu trắng, không thấy rõ gương mặt, đứng chắn giữa đường, giọng ngạo nghễ hỏi:
"Lấy đồ trong địa bàn của ta, không nói không rằng đã muốn đi? Ngươi tưởng ta là bùn nhão à?"
......
"Lấy món quý giá nhất của ngươi ra đây đổi. Ngoại trừ cái mạng ra, thứ gì là bảo bối nhất?"
......
"...Ha ha, bảo bối này ta lấy rồi. Ngươi muốn thì tới tìm ta! Tìm được thì tính là ngươi thắng!"
......
Sau khi tỉnh dậy, Mặc Uẩn Tề cau mày nhìn người đang ngủ say rúc trong lòng mình. Bỗng dưng, hắn cảm thấy-giọng nói trong mơ kia... nghe sao quen đến lạ.