Cố Giai Mính ngủ mà đầu óc vẫn lơ mơ, vô thức rúc người vào thứ gì đó vừa nóng hầm hập vừa ấm áp bên cạnh, chỉ muốn cả thân thể mình chui hẳn vào đó. Chỉ tiếc là hiện tại hình thể của cậu hơi lớn, không chui lọt được-phải làm sao bây giờ? Cố Giai Mính do dự một chút, không biết nên rút từ chiều cao 1m8 thành 1m6 cho vừa ổ, hay là trực tiếp biến thành nguyên thân mà rúc vào? Theo bản năng, Cố tiểu yêu đưa tay sờ sang bên cạnh, đánh giá thử cái vị trí ấm áp kia rộng đến cỡ nào. Từ cơ bụng Mặc Uẩn Tề, tay cậu lần đến cơ ngực, chạm phải một hạt châu nhỏ, còn nhéo nhéo theo phản xạ. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được cơ thể ấm áp ấy bỗng dưng cứng đờ, lúc này Cố Giai Mính mới nhận ra-có gì đó sai sai...
Tối hôm qua, hình như trên giường cậu có thêm một người.
Cố Giai Mính vẫn không nhúc nhích, mặt vùi nguyên trong ngực Mặc Uẩn Tề, gây hoạ rồi thì biết làm sao đây? Không muốn đối mặt phải làm sao? Hay là áp dụng kỹ năng đặc biệt của loài chuột hamster-giả chết!
Cố Giai Mính thấy mình đúng là phục sát đất rồi, bên cạnh rõ ràng có người nằm, vậy mà cậu lại ngủ ngon lành hơn cả bình thường. Người này đúng là có độc!
Mặc Uẩn Tề nhéo má cậu, giọng trầm thấp khẽ hỏi: "Còn giả bộ?"
Cố Giai Mính vẫn không nhúc nhích, không dao động chút nào.
Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, dứt khoát nhéo mông cậu, ghé sát môi vào tai, thì thầm đầy ái muội: "Lại giả bộ nữa thì anh không khách khí đâu."
Cố Giai Mính khóc không ra nước mắt, vội bắt lấy bàn tay đang làm bậy kia, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn đầy bất mãn: "Anh không thể chừa cho tôi chút mặt mũi sao? Tôi đâu có cố ý..."
Mặc Uẩn Tề trở tay bắt lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng giơ lên quá đỉnh đầu, ngón tay đan vào khe tay của Cố Giai Mính, mười ngón siết chặt vào nhau, thân mật kề sát. Sau đó hắn nghiêng người đè Cố Giai Mính dưới thân, cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu, giọng điệu thong thả, quyến rũ đến mức không ai cưỡng lại nổi: "Vậy thì kế tiếp anh cũng không phải cố ý. Em cũng chừa cho anh chút mặt mũi đi."
"Anh ưm-" Câu nói chưa kịp ra khỏi miệng đã bị môi hắn lấp kín. Cố Giai Mính bị đè trên giường, không còn đường lui, đành im lặng tiếp nhận nụ hôn đầy trừng phạt kia. Mỗi một tế bào trên người cậu đều bị cảm quan của nụ hôn ấy chi phối. Chỉ cần cậu giơ tay lên là có thể đẩy người kia ra, nhưng cậu không làm. Cậu bất chợt nhận ra-mình... lại có chút thích cảm giác thân mật này.
Cậu thích Mặc Uẩn Tề đối xử dịu dàng với mình, thích cái kiểu hắn cẩn thận chu đáo, thích cả việc hắn sẵn lòng dành cho cậu những gì tốt nhất. Cậu thích hơi ấm toát ra từ thân thể đối phương, thích cách hắn bây giờ sợ làm cậu hoảng, nên cố gắng hôn thật nhẹ nhàng. Cậu cảm nhận được trong đó là một thứ tình cảm trân trọng, rất quý giá.
Cố Giai Mính đột nhiên cảm thấy bản thân... bắt đầu có gì đó không bình thường. Mấy quyết tâm trước kia, hình như đều không đúng. Dựa theo tính cách vốn có của cậu, nếu thật sự thích Mặc Uẩn Tề thì cần gì phải nghĩ ngợi lắm chuyện? Suy nghĩ quá nhiều, kết quả là cái gì cũng không dám làm. Bình thường, nếu cậu thích một món đồ, kiểu gì cũng tìm cách có được, dù chỉ giữ trong thời gian ngắn, chỉ cần từng sở hữu, cậu không màng tới chuyện thiên trường địa cửu. Những lời lẽ như vậy, đối với một Cố tiểu yêu chỉ biết sống vì hiện tại, đúng là một bức tranh hoàn hảo.
Vậy tại sao đối với Mặc Uẩn Tề, cậu lại không dám giấu hắn vào ổ, giữ lại mà nuôi?
Mặc Uẩn Tề kết thúc một nụ hôn thật dài, ngẩng đầu lên liền thấy Cố Giai Mính đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm mình. Hắn bị ánh mắt kia nhìn đến phát hoảng. Không có nổi giận, không có sâu sắc tình cảm, mà là kiểu ánh mắt cực kỳ phức tạp, như thể đang tính toán điều gì đó. Bị hôn đến thế mà còn thất thần, thật là... Mặc tổng suýt nữa tức đến bật cười, không biết phải mắng cậu thế nào cho vừa.
Biểu cảm này, thật sự rất hiếm khi xuất hiện trong đôi mắt trong veo đó. Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ hôn lên trán Cố Giai Mính, cưng chiều hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Cố Giai Mính đưa tay nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi một câu hoàn toàn ngoài dự liệu: "Tôi đang nghĩ... có phải đang có ai đó ngăn cản tôi thích anh không. Tôi chỉ vừa mới muốn đối xử tốt với anh một chút thôi, trong đầu liền xuất hiện một đống lý do tại sao không thể thích anh."
Mặc Uẩn Tề khẽ nhướng mày-ý là sao?
Cố Giai Mính im lặng vài giây, không biết trong đầu nghĩ đến điều gì mà sắc mặt đột nhiên thay đổi. Cậu khó chịu đẩy người đang đè mình ra, bực bội ngồi bật dậy, kéo cả Mặc Uẩn Tề xuống giường, xắn tay áo bắt đầu làm việc!
Xốc chăn! Xốc khăn trải giường! Lật gối! Nhấc nệm! Cuối cùng lật cả cái giường!
Mặc tổng chỉ biết bất lực đỡ trán-cái bé ngốc EQ thấp này, mới nãy không khí vừa đẹp bao nhiêu, bây giờ lại phá banh hết rồi.
Anh thở dài, cúi người giúp cậu nâng ván giường lên, nhẹ giọng hỏi: "Em yêu, cần anh giúp gì không?"
Cố Giai Mính tức đỏ cả mặt: "Không cần anh!"
Tức rồi!
Chắc chắn là có người hạ chú cậu rồi!
Cố tiểu yêu biến mình thành một kẻ vừa ngạo kiều vừa biệt nữu, toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu một nhân vật tưởng tượng, hơn nữa thái độ còn vô cùng kiên quyết!
"Tôi nhất định phải tìm ra cái kẻ nguyền rủa oa oa! Nhất định là có người hạ chú khiến tôi không thể thích anh, rồi còn giấu bùa dưới ván giường nữa, oa oa!" Sự thật chứng minh, vấn đề không nằm ở chỗ Mặc Uẩn Tề gieo khoai mà chẳng ai muốn thu, mà là có cả yêu tinh tặng hoa cho hắn, điều đó cho thấy rõ-hắn thật sự có sức hút với dã yêu.
Cố tiểu yêu càng nghĩ càng bực, chắc chắn là có tên khốn nào đó lén lút hạ chú cậu, ngay cả người cậu nuôi cũng muốn cướp đi. Thật là bản lĩnh! Bắt được chắc chắn phải đánh cho đến mức cha ruột nó cũng không nhận ra nó là con mình nữa! Là con lão Vương hàng xóm ấy!
Cố Giai Mính lăn lộn khắp phòng, lật tung giường xong lại bắt đầu moi móc tủ quần áo, nhất quyết phải tìm ra búp bê gỗ bị nguyền rủa. Kết quả là lục tung nửa ngày trời cũng chẳng thấy gì, cuối cùng cậu còn có ý định muốn xốc luôn cả sàn nhà lên. Mặc Uẩn Tề thật sự không thể chịu nổi nữa, bước tới ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn một trận dài, hôn đến khi người trong lòng chịu ngoan ngoãn lại, rồi nửa kéo nửa ôm lôi cậu ra khỏi phòng, gọi Buck vào dọn dẹp hiện trường tàn phá trong phòng ngủ.
Lúc ăn cơm, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương mở tròn đôi mắt đen lay láy tò mò nhìn chằm chằm hai người lớn, dáng vẻ rõ ràng muốn nói lại thôi.
Cố Giai Mính đút trứng cút cho bé: "Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, sảng khoái chút đi."
Mặc Trạch Dương che cái miệng nhỏ lại, vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Có phải hai ba tạo nhãi con rồi không?"
"Hả?" Cố Giai Mính không nghe rõ, cái gì mà... lá gan nhỏ?
Mặc tổng rất bình tĩnh làm người phiên dịch: "Nó nói là 'nhãi con', tức là... thằng hai." Nói xong còn tiện tay đút thêm một muỗng cháo cho Mặc Trạch Dương, tránh để con trai bị nghẹn bởi lòng đỏ trứng. Hiện tại Mặc tổng đã luyện được động tác thành thạo, đút chuẩn không rơi.
Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, đỏ mặt tức tối chọt chọt mũi nhỏ của Mặc Trạch Dương, cố dọa cho bé sợ: "Còn nói linh tinh nữa là ba đem con đi thật đó."
Mặc tiểu nhãi con hiển nhiên tin lời hù dọa là thật, vội vàng nắm chặt tay Cố Giai Mính, đôi mắt ướt át cầu xin đáng thương: "Sau này con sẽ ngoan mà! Ba đừng đem con đến đoàn xiếc thú!"
Cố Giai Mính nghe thấy ba chữ "đoàn xiếc thú", suýt nữa phun cả cháo ra-đứa nhỏ này đang não bổ cái gì thế? Đoàn xiếc thú là cái gì chứ?
Mặc Uẩn Tề cũng bị chọc đến bật cười. Hôm nay tâm trạng tốt, hắn hiếm khi hứng chí đùa giỡn với con trai: "Vì sao phải đưa con tới đoàn xiếc thú? Con có thể biểu diễn gì à?"
Mặc Trạch Dương nghiêm túc suy nghĩ: "Chẳng lẽ... muốn đưa con đến vườn bách thú?"
Cố Giai Mính nghe bé con nói càng lúc càng trật đường ray, dở khóc dở cười: "Yên tâm đi, dù là đoàn xiếc thú hay vườn bách thú cũng không dám nhận con đâu, vì con ăn dữ quá, bọn họ sợ con ăn đến phá sản."
Mặc Trạch Dương âm thầm cắn một miếng bánh bao, đào lấy nhân thịt bên trong, liếm nước canh dính trên vỏ bánh-ba đang nói mình ăn nhiều hả? Vậy có nên không ăn vỏ bánh này nữa không?
Ngay sau đó, Cố Giai Mính lại buông một đòn chí mạng: "Hơn nữa cái bụng nhỏ của con thịt múp múp, chân thì ngắn ngủn, đến đoàn xiếc cũng không huấn luyện nổi, cùng lắm chỉ cho con diễn vai gấu béo thôi."
Mặc Trạch Dương: (⊙o⊙)
Đau lòng quá đi!!!
Mặc Trạch Dương vội ôm bụng mình, cố gắng hóp vào, nhưng thấy quá cực, lại âm thầm buông miếng vỏ bánh bao trong tay xuống, uất ức nói: "Vậy... con ăn ít một chút..."
Cố Giai Mính dùng đũa chọc chọc cái bánh bao bị đào rỗng, rồi đẩy phần bánh bao nhân thịt của mình sang cho Mặc Trạch Dương, dịu giọng nói: "Ăn thêm miếng nữa cũng không sao."
Mặc tiểu nhãi con vui vẻ há miệng cắn một cái-thịt thịt ngon nhất! Cố Giai Mính lập tức gắp luôn vỏ bánh bao nhét vào miệng bé, cười lạnh: "Cục cưng à, lãng phí đồ ăn mà còn muốn lấy cớ à? Ăn hết cái này rồi nói tiếp."
Mặc Trạch Dương: QAQ
Mặc tổng lập tức thể hiện trình độ nhạy bén siêu cấp, gắp miếng bánh bao thịt nghẹn trong miệng con trai ra. Hiện tại, hắn đã biết rõ ai là đối tượng cần "chinh phục" nhất trong nhà, biết phải dỗ con trai thế nào. Quả nhiên, Mặc Trạch Dương cười tít mắt, quơ quơ người nhỏ nhắn như đang lắc đuôi.
Ánh mắt Cố Giai Mính liếc qua: "Hử?"
Mặt Mặc tổng lập tức nghiêm lại, nghiêm túc không một kẽ hở: ▼_▼
Cố Giai Mính hừ nhẹ: "Mẹ hiền thì hay chiều hư con lắm đấy, hừ!"
---
Bộ phim 《Đại Dực Vương Triều》 khi quay đến giữa kỳ đã bắt đầu giai đoạn cắt nối biên tập. Sau khi hoàn thành quay, phần hậu kỳ được triển khai rầm rộ. Trong thời gian dựng và hậu kỳ, đoàn phim cũng chính thức bước vào giai đoạn tuyên truyền.
Lịch phát sóng được chốt vào dịp Quốc khánh 1/10. Một bộ phim chiếu mạng có quy mô lớn, do đạo diễn nổi tiếng thực hiện, lại có song ảnh đế góp mặt, đương nhiên khiến công chúng nóng lòng mong đợi. Đặc biệt là giới trẻ, từ lâu đã ngóng trông bộ phim này ra mắt. Công tác tuyên truyền lập tức được khởi động. Trịnh Học Thiệu dứt khoát dẹp toàn bộ lịch trình của Cố Giai Mính, bảo cậu nghỉ ngơi vài ngày, sau đó gửi lịch làm việc mới, yêu cầu cậu chuẩn bị kỹ trước-ngay cả mấy gameshow cũng sẵn sàng mời.
Trước đó, còn có một buổi dạ tiệc từ thiện mà Cố Giai Mính bắt buộc phải tham dự. Vốn dĩ cậu rất thích làm từ thiện, đã từng cứu giúp không ít trẻ em và có chút danh tiếng trong giới từ thiện. Lúc Mặc Trạch Dương mới sinh, cậu còn lập cả một trường tiểu học Hy Vọng để cầu phúc cho con trai, làm nhiều điều thiện, tích lũy thiện căn cho bé. Lần này, buổi từ thiện nhằm quyên góp cho trẻ em khiếm thính, và Cố Giai Mính là khách mời đặc biệt do bên chính phủ mời, bởi vì cậu đã nhiều lần tham gia các hoạt động tương tự trước đó.
Điều đáng nói là-Mặc Uẩn Tề cũng nhận lời tham dự.
Mặc thị tại thành phố H phát triển như vũ bão. Nhà họ Mặc giàu nứt đố đổ vách, chuyện gì cũng dám làm. Từ sản xuất máy bay trên trời, công nghiệp quốc phòng dưới đất, đến cả mỹ phẩm, trang sức, đá quý cao cấp, và ngành thực phẩm chỉ cần có lời-Mặc tổng đều nhúng tay vào. Hiện tại, Mặc Uẩn Tề đúng nghĩa là "ổ vàng di động", trên đầu chỉ thiếu khắc hai chữ: "Có Tiền"! Kéo được tài trợ từ hắn, thì số tiền quyên góp lần này chắc chắn vượt chỉ tiêu.
Sau khi nhận được thông báo, Cố Giai Mính liền hỏi trước: "Lần này anh có đi không đó? Đừng giống lần trước công ty tổ chức sự kiện, bảo không đi mà giữa chừng lại xuất hiện bất thình lình."
Mặc tổng hơi mỉm cười: "Muốn biết à? Lại đây, anh nói cho em nghe..."