Vừa nghe người cao to đối diện mở miệng đòi làm mẹ nhỏ của mình, còn chưa kịp để Cố Giai Mính lên tiếng từ chối, Mặc Trạch Dương đã không nhịn được mà bật thốt: "Ta phi!" Giọng bé con trong veo, còn lộ rõ vẻ giòn tan ngây thơ, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc và khí thế: kiên quyết từ chối mẹ nhỏ! Cự tuyệt! Cự tuyệt mạnh mẽ!
Mặc tổng nhẹ nhàng vuốt lưng con trai, dịu dàng "vuốt lông" dỗ bé, sắc mặt vẫn điềm nhiên như nước, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn người đối diện, đánh giá một lượt, rồi đột nhiên bật cười như vừa nghe phải chuyện buồn cười nhất trên đời. Hắn quay sang Cố Giai Mính, giọng rất nhẹ: "Giai Mính, về nhà thôi."
Cố Giai Mính lập tức nghe lời đuổi theo, chỉ là nụ cười của Mặc tổng lúc này lại không hề mang theo ý cười, nhìn thế nào cũng khiến người ta có chút lạnh sống lưng.
"Giỏi thì đừng có đi!" Đối phương vẫn còn tức, luồng khí xung quanh khiến lá rụng bay tán loạn, "Quyết đấu với ta! Ai thua thì biến!"
Yêu giới vốn lấy thực lực phân cao thấp, thắng làm vua, mạnh thì có quyền giành người. Giành bạn đời cũng không khác là bao, ai thắng thì được ở lại, thua thì ngoan ngoãn cuốn đuôi rút lui.
Chỉ tiếc, Mặc Uẩn Tề không phải yêu, và hắn cũng chẳng có hứng thú đánh tay đôi với một con yêu. Hắn bế Mặc Trạch Dương lên, thản nhiên đáp: "Tôi có con hay không, nhìn nó là biết."
Mặc Trạch Dương lập tức phối hợp, làm một cái mặt quỷ đáng yêu, nhìn sao cũng thấy là con ruột! Chính hiệu con của cha ruột!
Đối phương bị nghẹn họng, ngơ ngác nhìn cả hai, phải mất một lúc mới phản ứng kịp: "Ngươi là người đàn ông trước kia của tiểu hồ ly?"
Mặc Trạch Dương gắt lên: "Phi! Bây giờ cũng vậy!"
Mặc Uẩn Tề nhìn sang Cố Giai Mính, giọng nghiêm túc từng chữ: "Về sau cũng vậy."
Cố Giai Mính vừa đỏ mặt vừa tức, đẩy mặt hắn ra, giơ tay áo định lao vào đánh, cái gã cao to ngu xuẩn này đúng là dai như đỉa!
Mặc tổng khẽ cười, đưa tay ôm eo Cố Giai Mính kéo về phía mình, nhẹ giọng dụ dỗ: "Đừng quậy nữa, về nhà thôi."
"Không được!" Cố Giai Mính giận dữ: cái con cá chết xấu quắc kia đúng là hết thuốc chữa, cậu nhất định phải dạy cho hắn một bài học để Mặc Uẩn Tề thấy rõ - giữa hai người thực sự không có gì! Cậu hoàn toàn có thể đánh hắn!
Mặc tổng hết cách, cúi người lại gần, khẽ hôn lên miệng Cố Giai Mính để xoa dịu.
Cố Giai Mính bị hôn đến sững người, lông toàn thân dựng lên, trừng mắt: "Anh có chuyện gì thì nói! Cấm hôn lung tung!"
Vụ đánh nhau lập tức bị quên sạch.
Mặc tổng nhân cơ hội ôm luôn hồ ly xù lông nhét lên xe, thấy cậu còn định vùng vằng, hắn đưa tay ấn nhẹ đầu cậu xuống, xoa xoa vài cái, cười khẽ: "Ngoan, chừa chút mặt mũi cho người đàn ông của em."
Sắc mặt Cố Giai Mính nháy mắt hóa hồng phấn, uốn éo đầy ngượng ngùng, hừ một tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn không nhảy xuống xe nữa.
Người đàn ông của em gì chứ, phi! Rõ ràng là nhân loại được nuôi cơ mà, còn bày đặt kiêu căng!
Mặc Uẩn Tề lên xe, chẳng buồn liếc đối phương lấy một cái, dùng hành động thể hiện thái độ: "Người yêu nhà tôi không cần nhìn ai khác, biến đi."
Chiếc xe đưa ba người càng lúc càng xa, người kia tức đến mức nổi lốc gió quanh thân. Hắn đã mất hơn một ngàn năm mới tìm được một yêu tinh có linh khí sạch sẽ như vậy, từ lần đầu thấy Cố Giai Mính hắn đã theo dõi cậu. Sao có thể cam tâm từ bỏ dễ dàng?
----
Về đến nhà, việc đầu tiên Cố Giai Mính làm là đóng kín hết cửa nẻo, sợ Mặc Uẩn Tề chợt đổi ý bỏ chạy.
Mặc tổng nhàn nhã uống ly nước Buck đưa, vừa uống vừa nhìn từng hành động luống cuống của Cố Giai Mính, không thấy cậu có ý định chuồn đi, trái lại như đang chuẩn bị cho một nghi thức nghiêm túc nào đó.
Khi xác nhận mọi thứ đã kín đáo, Cố Giai Mính vèo một cái đứng trước mặt Mặc Uẩn Tề, tốc độ cực nhanh, phi nhân loại: "Chuẩn bị tâm lý bị tra hỏi chưa?" Cậu giật lấy ly nước trong tay hắn, tự uống một ngụm, nhìn cái đáy ly rồi thuận tay đưa đến bên miệng Mặc Uẩn Tề cho hắn nốt ngụm cuối, còn lý do đầy đạo lý: "Uống ít thôi, lát nữa bị dọa tè thì tiếc đấy."
Mặc tổng suýt cười thành tiếng. Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này, sao lại đáng yêu đến thế?
"Em định nói gì với anh mà ghê gớm vậy, tới mức phải sợ vãi ra à?" Mặc Uẩn Tề cười khẽ, gõ nhẹ trán Cố Giai Mính, ngồi tựa lưng lên sofa, vẻ mặt thư thái như chuẩn bị nghe một câu chuyện dài và thú vị.
Cố Giai Mính nhíu mày, không hài lòng với địa điểm hiện tại: "Không được, lên phòng nói!"
Lãnh địa yêu thích nhất là chỗ ngủ, nơi cậu cảm thấy an toàn nhất. Vì vậy, cậu lôi kéo Mặc tổng về phòng ngủ.
Thấy hai người lên lầu, quản gia Buck lập tức ôm Mặc Trạch Dương đi theo, vui vẻ hỏi: "Cậu chủ nhỏ, chơi trò chơi với tôi nhé?"
Mặc Trạch Dương hứng thú nhướng mày, quơ ngón trỏ: "Nhưng trước hết, tôi không hứng thú với trò người gỗ đâu nhé."
"Vậy thì mình không chơi người gỗ nữa." Buck rất biết điều, dẫn bé đi chỗ khác để khỏi quấy rối ba ba và daddy.
Vào tới phòng ngủ, Cố Giai Mính lập tức đóng kín cửa sổ lần nữa. Mặc tổng ngồi trên giường sạch sẽ, nghiêm túc đề nghị: "Bảo bối, kéo rèm nhé?"
Cố Giai Mính ngẫm lại thấy đúng, bèn rất phối hợp kéo rèm lại.
Mặc Uẩn Tề phải cố nín cười. Nhưng thấy bộ dạng nghiêm trọng của Cố Giai Mính, hắn đành nhịn. Cười lúc này, chắc chắn lại xù lông.
Cố Giai Mính hít sâu một hơi. Tiếp theo đây, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!
Cậu túm chặt hai tay Mặc Uẩn Tề, sợ đối phương chạy mất: "Không phải anh bảo dù tôi là dạng gì cũng muốn ở bên sao? Vậy bây giờ thì sao?"
Vừa dứt lời, Mặc Uẩn Tề đã thấy hai tay áp lên cổ tay mình biến thành hai móng vuốt lông xù xù. Cố Giai Mính còn chưa kịp nói gì đã hiện nguyên hình - nếu Mặc Uẩn Tề bị dọa, cậu sẽ bắt hắn lại, nhốt vô l*иg sắt, cả đời không thả đi đâu hết!
Đồng tử Mặc tổng co rụt, trước mắt hắn là một hồ ly trắng dài gần một mét. Tim hắn lập tức loạn nhịp.
Lúc này, hồ ly trắng ngẩng đầu nhìn hắn từ dưới lên, đôi mắt thanh khiết, sáng như pha lê, thuần túy không chút tạp chất - vẫn là ánh mắt Cố Giai Mính như mọi ngày.
Cái đuôi sau lưng cậu rủ xuống mềm mại, lông mượt ánh bạc như sa tanh, mịn đến mức khiến người ta muốn vươn tay chạm vào. Liếc sơ qua cũng không đếm được có bao nhiêu đuôi, như khoác một tấm áo choàng lông xù tuyệt đẹp.
Dáng vẻ hiện tại của Cố Giai Mính cho thấy rõ - cậu không phải yêu tinh nhỏ non nớt nữa. Cậu thật sự... rất đẹp.
Mặc Uẩn Tề cụp mắt nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Cố Giai Mính, khóe môi hơi nhếch lên, bất chợt cúi đầu, ngẩng lên nhìn hồ ly nhỏ trong lòng. Khi thấy Cố Giai Mính bất ngờ mở to đôi mắt, Mặc Uẩn Tề dịu dàng vuốt nhẹ lên sườn mặt phủ lông mềm mại của cậu, giọng trầm thấp mang theo vẻ chân thành hiếm có: "Thích. Dù em thế nào, anh cũng thích. Anh đều muốn ở bên em mãi mãi. Cảm ơn em... đã nói với anh bí mật lớn nhất này."
Cố Giai Mính vẫn giữ nguyên tư thế đó, đờ đẫn nhìn người trước mặt, đôi mắt mở to đến mức ngốc luôn, hoàn toàn quên mất phải phản ứng ra sao. Nghĩ lại mấy tính toán trước kia, đều trở thành công cốc cả rồi. Cậu từng cho rằng Mặc Uẩn Tề chắc chắn sẽ không thể chấp nhận, ít nhất cũng phải bị dọa chạy mất, cho dù có chịu tiếp thu thì cũng phải biệt nữu mấy ngày mới lấy lại bình thường. Cậu chưa từng ngờ tới rằng, khi thấy mình như thế này, Mặc Uẩn Tề không những không sợ, lại còn thâm tình tỏ rõ lòng mình như vậy.
Chẳng lẽ... hắn thật sự không thấy sợ? Ngay cả khi chứng kiến cậu đánh nhau với yêu quái, bộc lộ sức mạnh phi nhân loại, rồi hiện nguyên hình ngay trước mặt... hắn vẫn muốn bên cậu mãi mãi, còn dám hôn cậu như bây giờ...
...Hôn?!
Cuối cùng thì Cố Giai Mính cũng hoàn hồn, hai tai trong nháy mắt chuyển sang màu hồng nhạt, lập tức co rút người lại chỉ còn hơn nửa mét, giống như cứ thu nhỏ lại là có thể che đi cảm giác tồn tại, che được cơn xấu hổ đang ập đến: "Em đã như vầy rồi mà anh còn hôn em... Anh, anh... anh không thấy ghê miệng toàn lông à?!"
"Chậc." Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dáng sắp xù lông đến nơi của cậu, giơ tay ôm hai chân sau của ngân hồ nhỏ nhắn lên, kéo hẳn vào lòng, rồi lại hôn lên mặt cậu một cái, hôn tiếp trán cậu một cái, cười khẽ hỏi: "Em thấy anh sợ không?"
Cố Giai Mính (⊙o⊙)!
Thật sự là... không sợ chút nào!
Cố Giai Mính hoàn toàn sốc đến chết lặng, nghĩ lại mấy ngày trước còn lo lắng xoắn xuýt, khổ sở vắt óc nghĩ đủ thứ kế sách, giờ bỗng thấy mình quá dư thừa.
Rào cản lớn nhất giữa hai người cuối cùng cũng được gỡ bỏ, lớp ngụy trang từng cố công giữ gìn giờ đã vứt đi, Cố Giai Mính đã lo lắng cảnh giác hơn nửa năm, rốt cuộc cũng được thả lỏng. Cậu rúc trong ngực Mặc Uẩn Tề, không buồn động đậy. Cái ôm này quá ấm, quá an toàn, đến mức khiến người ta không muốn buông ra. Đầu ngón tay miêu tả nhẹ dọc sống lưng của Mặc Uẩn Tề, từng chút từng chút, khiến cậu có cảm giác ổn định khó nói thành lời - kiểu vuốt ve này...
...Vuốt ve?!
"Không được sờ!" Cố Giai Mính lập tức xù lông, "Em không cho anh sờ! Em chỉ hỏi anh có sợ không, không sợ thì trả lời không sợ là được rồi, sờ làm cái gì! Anh còn hôn em?!"
Hồ ly xù lông thực sự không dễ chọc, thậm chí còn giơ móng vuốt lên, định tát cho Mặc Uẩn Tề một cái. Nhưng vừa nghĩ đến đối phương là nhân loại yếu ớt, Cố Giai Mính đành cố nhịn lại, cuối cùng buông móng xuống, thay vào đó tức giận nhào tới cắn mạnh một cái lên cằm hắn - không đánh thì cắn, chơi lưu manh với anh!
"Á !" Mặc Uẩn Tề nhăn mặt vì đau, đưa tay lên sờ chỗ bị cắn, đầu ngón tay ngoài nước miếng còn có cả chút máu đỏ tươi. Hắn chỉ biết bất lực nhìn cái hàm răng sắc nhọn kia của Cố Giai Mính - cái nhóc ngốc này, còn chưa chịu biến lại thành người.
"Ai nha!" Cố Giai Mính cũng bị chính lực cắn của mình dọa cho giật mình, lỡ cắn hỏng cái mặt đẹp trai của Mặc Uẩn Tề thì đúng là tội nặng không gột rửa được mất! Hồ ly nhỏ lập tức thò lại gần, hai móng vuốt nâng cằm hắn lên, rồi vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ nhẹ lên vết thương. Hai vệt máu mờ nhạt cứ thế biến mất ngay trước mắt, thấy vậy Cố Giai Mính mới thở phào một hơi, may quá, không để lại sẹo!
Ngẩng đầu lên vừa chạm phải ánh mắt của Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính lập tức cụp tai lại, hai móng che đầu, rụt cổ ngồi im, không nói tiếng nào nữa. Cậu đâu phải cố ý...
"Được rồi, anh đâu có ý trách em." Mặc Uẩn Tề ôm cậu chặt vào lòng, tiếp tục dỗ dành bằng cách vuốt lông.
Cảm giác khi chạm vào Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương cũng không giống nhau - Trạch Dương là nhóc con còn mùi sữa, lông mềm xù như bông; còn Cố Giai Mính thì khác hẳn, bộ lông của cậu mượt mà như sa tanh, vừa ấm vừa trơn, sờ một cái liền muốn sờ thêm. Lúc này Mặc tổng thật sự thấy may mắn - may là Cố Giai Mính không bắt hắn liếʍ lông, nếu không thì từ lớn tới nhỏ nhà này đều đủ làm hắn đau đầu.
Cố Giai Mính trừng mắt liếc hắn một cái, rồi cuối cùng cũng mềm lòng, quyết định cho Mặc tổng chút mặt mũi: cho anh sờ, sờ đi, xem như thưởng cho việc anh không bỏ chạy... nhưng chỉ một lát thôi đấy!
Cố Giai Mính hít sâu một hơi: "Thú con... Thú con cũng là hồ ly nhỏ. Em cũng không biết vì sao nó không giống mấy đứa yêu nửa người nửa yêu khác, nó kế thừa hoàn mỹ gen người của anh, cũng kế thừa hoàn hảo yêu lực của em. Vừa sinh ra đã giữ được hình người, còn có thể tự do chuyển đổi giữa hai hình thái theo ý chí của mình, nhìn thế nào cũng không giống bán yêu." Nói đến đây, giọng cậu hơi chùng xuống, lo lắng hỏi: "Anh nói xem... lỡ có một ngày nó đột nhiên bị di chứng thì sao? Đột nhiên không biết nói, hoặc là không đi được nữa thì sao?"
Bàn tay đang vuốt lông của Mặc Uẩn Tề khựng lại, dở khóc dở cười: "Em nghĩ nhiều quá rồi, nó sẽ lớn lên rất khỏe mạnh."
Cố Giai Mính nghĩ lại con trai nhà mình vừa đáng yêu vừa lanh lợi, lập tức tự tin tràn trề - bé nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh, vì bé quá đáng yêu mà!
"Được rồi, nói là trao đổi mà, anh còn chưa nói cho em biết vì sao mấy người đó lại nghe lời anh?" Cố Giai Mính nhấn vai Mặc Uẩn Tề xuống, trực tiếp ấn ngã hắn ra giường, không giải thích rõ thì đừng hòng rời đi.
Mặc tổng: "......"
Giải thích cái này... nên bắt đầu từ đâu?
Cách lừa Mặc Trạch Dương đương nhiên không áp dụng được với Cố Giai Mính, bởi vì cậu nhìn một cái là biết hắn là người. Trầm ngâm vài giây, Mặc tổng lựa chọn cách diễn đạt dễ hiểu nhất: "Anh bỏ tiền ra, mua một chức quan nhàn tản trong Bộ, thân phận kiểu như cố vấn nhân loại ngoài biên chế."
Cố Giai Mính: "......"
Cái này mà cũng được á?!
"Không đúng, trong đó có mấy lão yêu quái kỳ thị nhân loại rõ ràng như thế, anh hối lộ bọn họ kiểu gì?" Cố Giai Mính giơ hai móng vuốt lên nâng mặt Mặc Uẩn Tề, móng lót với trảo nho nhỏ lấp ló như thể chỉ cần anh không nói được thì em cào cho rách mặt.
"Bởi vì..." Mặc tổng ngừng một chút, nghiêm túc nói ra một sự thật khiến người ta khó mở miệng: "Yêu tinh thiếu tiền."
Cố Giai Mính: "......" Không còn lời nào để nói luôn.
Cũng đúng thôi, Bộ quản lý nuôi cả đống yêu tinh nhỏ, trước khi thành niên tốn không biết bao nhiêu tiền bạc công sức, lại còn bị cấp trên chèn ép đủ đường. Mấy lão yêu sĩ diện đó... đúng là cần tiền thật.
Cố Giai Mính thở dài, giọng cũng chùng xuống theo: "Nói vậy là anh đã sớm biết thân phận của em rồi à?"
Mặc Uẩn Tề khẽ vuốt đầu cậu: "Cũng không hẳn là quá sớm. Trước lúc anh tặng em chiếc xe RV, anh mới biết."
Cho nên trên xe mới bày sẵn bao nhiêu thứ dành riêng cho hồ ly.
"Còn nữa," Mặc tổng rút ra ảnh chụp hiệp ước từ điện thoại, giơ cho Cố Giai Mính xem, "anh còn mua cả quyền giám hộ của em. Bây giờ người giám hộ hợp pháp của em chính là anh."
Ngụ ý là: em là của anh, dù có chạy đi đâu cũng không thoát được.
Cố Giai Mính toàn thân cứng đờ, trong đầu như có cơn bão chửi thề thô tục lướt qua: Tôi triệt cả họ nhà anh!
Mặc tổng vẫn bình tĩnh xoa xoa lông cậu, xúc cảm mềm mại khiến người ta mê mẩn, càng sờ càng không muốn dừng lại.
Cố Giai Mính phản ứng lại, lập tức vung móng vuốt tát qua một cái, sau đó tức tối lăn sang bên cạnh, úp mặt vào gối. Không thể tin được! Thật sự không thể tin được! Cậu như một thằng ngốc, diễn nguyên cả vở tuồng trước mặt Mặc Uẩn Tề, trong khi đối phương đã sớm biết cậu không phải người, thậm chí còn mua luôn quyền giám hộ cậu! Cậu thì lo lắng hết cái này đến cái kia, sợ bị dọa, sợ bị bỏ, kết quả là từ đầu đến cuối đều là diễn trò một mình!
Mặc Uẩn Tề bật cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông bé xinh lộ ra bên ngoài của Cố Giai Mính, lập tức bị cái đuôi lông xù phất vào mặt. Là người đặc biệt nhạy cảm với con số, Mặc tổng bỗng nhiên thấy hứng thú... bắt đầu đếm đuôi.
"Có tới mười cái!" Mặc tổng kinh ngạc cảm thán, "Bạch tuộc cũng không lợi hại bằng em!"
Cố Giai Mính: "......"
Cái tên nhân loại này... đúng là nên cắn chết cho rồi! Nuôi làm gì cho phí thức ăn?!
Mặc tổng rõ ràng rất có hứng thú với hình dạng hồ ly của Cố Giai Mính, ngoài mặt thì tỏ ra đoan chính, nhưng tay vẫn lén lút không ngừng sờ đông sờ tây trên người cậu, đặc biệt là phần đuôi - một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... từng cái từng cái bị hắn vuốt hết.
Cố Giai Mính tức giận, phất đuôi đập vào mặt Mặc Uẩn Tề mấy lần, rồi "bùm" một cái biến thành một luồng ánh sáng trắng, chạy mất.
Mặc tổng đuổi theo nhìn theo, chỉ thấy Cố Giai Mính không ở lại trong nhà mà chạy ra ngoài luôn. Nhìn thấy Mặc Trạch Dương đang chơi đùa trong phòng khách, Mặc Uẩn Tề vốn còn lo Cố Giai Mính bỏ trốn, giờ lập tức an tâm. Chỉ cần con trai vẫn ở đây, thì hồ ly nhỏ cũng chẳng chạy xa được.
"Cha ơi!" Mặc Trạch Dương chạy tới giơ cao một bức vẽ, ngẩng đầu hỏi rất nghiêm túc: "Con có một chuyện muốn hỏi cha."
Mặc tổng vừa nghĩ tới ánh mắt gian tà của con yêu vừa rồi nhìn Cố Giai Mính, ánh mắt liền hơi nheo lại. Hồ ly nhà mình đáng yêu như vậy, người thích cậu chắc chắn không ít. Hắn khẽ cong môi cười: "Vừa hay, cha cũng có chuyện muốn hỏi con."