Bên phía Mặc tổng, vì hành động vừa rồi, đoàn sương đen bị đánh văng ra ngoài sau đó lại xoay ngược trở lại. Nó đã ý thức được Mặc Uẩn Tề chỉ đang mượn sức của ngoại lực. Lập tức, nó thét chói tai lao tới lần nữa, gương mặt nhe răng cười gian vừa rồi đã biến thành dáng vẻ dữ tợn, như một con ác quỷ đang nịnh nọt, lại một lần nữa nhào về phía Mặc Uẩn Tề.
Mặc tổng nhắm chuẩn giữa trán yêu quái, mắt không chớp nổ bang bang hai phát, viên đạn đặc chế tựa như xuyên qua một lớp lá mỏng trong suốt, trực tiếp bắn đám sương đen bay văng ra xa.
Tiếng súng lại vang lên từ chiếc xe phía sau-người phụ trách bảo hộ Mặc tổng cuối cùng cũng đuổi tới. Đi cùng còn có người của Bộ quản lý đặc biệt.
Trên thực tế, ngay khi phát hiện tình hình không đúng, Mặc Uẩn Tề đã lập tức gửi tín hiệu báo nguy cho Bộ quản lý, chỉ là đến hơi muộn-trễ mất mười lăm phút. Hắn nhìn đồng hồ, bật ra một tiếng chậc không hài lòng. Nếu là nhân viên của hắn, chắc chắn đã bị trừ lương.
Đám bảo tiêu hiện tại cũng nên thay mới, người thường không dùng nổi nữa rồi.
Lúc này cảnh vật ngoài cửa sổ đã hoàn toàn thay đổi, không còn là khung cảnh quen thuộc mỗi ngày về nhà. Dù mặt đường vẫn bình thường, nhưng hai bên đều là cảnh tượng xa lạ, giống như vùng hoang vu dã ngoại.
Viên đạn đặc chế đúng là có tác dụng-gây ra thương tổn rõ rệt cho đám bóng đen, nhưng lại khiến nó phát điên, thét dài rồi tiếp tục lao đến. Nhân viên Bộ quản lý đang chuẩn bị xông lên thì đúng lúc ấy, một bóng người màu lam đột nhiên xuất hiện trên nóc xe, một đôi dép lê hình đầu gấu trúc đen trắng to bự đạp thẳng xuống không chút khách khí. Không rõ Cố Giai Mính dùng bao nhiêu sức, mà yêu quái kia lập tức bị đá bay xa mười mấy mét, mặt đất nứt ra tạo thành một cái hố sâu đen kịt.
Cố Giai Mính mở cửa xe, ném Mặc Trạch Dương vào lòng Mặc tổng, rồi thân ảnh đã tới bên mép hố. Cậu duỗi tay cào vào không trung, kéo ra một vật thể bị yêu khí đen sì bao phủ, đường kính hơn hai mét, toàn thân phủ kín lông tóc đen tuyền. Cố Giai Mính túm lấy nó, như đang ném một cục kẹo cao su, đập mạnh xuống đất, tạo thêm một cái hố to.
Không thay đổi sắc mặt, Cố tiểu yêu lại túm lên lần nữa, phanh một tiếng, lại đập xuống-trên mặt đất lại thêm một hố sâu mới toanh!
Con yêu kia hoàn toàn không có sức đánh trả, chỉ có thể bị túm lên rồi đập xuống. Sau hai tiếng rít chi chi, nó bị Cố Giai Mính dẫm thẳng lên đầu, run lẩy bẩy không dám hé miệng. Cố tiểu yêu dẫm một chân lên đầu, hai tay như xé một tờ giấy, mạnh mẽ xé rách lớp yêu khí phủ ngoài thân thể đối phương, cuối cùng tìm được cái đầu-lập tức nhảy lên tung một cú đá!
Đá yêu, hay nói thẳng là... đá mặt!
"Người của ta mà ngươi cũng dám đụng vào, ngươi chán sống rồi à?! Không biết hắn đã có chủ rồi sao?! Ngươi ngu hả?! Ai cho ngươi lá gan?! Còn dám nữa không?! Trả lời! Sao không nói lời nào?!" Cố Giai Mính liên tục tung chân, căn bản không cho đối phương cơ hội mở miệng, bộ dạng như muốn giẫm nó đến chết.
Quá hung tàn!
Ba anh em linh cẩu lén bám theo phía sau, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, bị dọa đến cứng cả người, theo phản xạ che lấy quai hàm, toàn thân như bắt đầu phát đau.
Bọn họ theo "mùi vị của Cố Giai Mính" mà tìm đến, ai ngờ giữa đường lại đánh hơi ra Mặc Uẩn Tề.
Cảm nhận được mùi hồ ly nồng nặc trên người Mặc tổng, ba anh em lập tức đập đất hối hận-lần này tính sai rồi, hai người đó đúng là có gì đó, mùi còn đậm thế kia.
Để vớt lại ấn tượng trong mắt lão đại tương lai, ba anh em quyết định đi theo xe của Mặc tổng, kiểu gì cũng tìm được Cố Giai Mính. Linh cẩu bọn họ thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Ba người ẩn thân bám đuôi xe như ba cái bóng ma. Nhưng vừa bám theo, đã lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Yêu khí xung quanh bắt đầu kích động, ba anh em liếc nhau, đều thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương-linh khí trên người Mặc tổng quá mạnh, giống như miếng bánh kem ngọt ngào thu hút vô số yêu quái đang ẩn nấp.
Ban đầu còn muốn tranh thủ thể hiện một chút, lập công trước mặt Cố Giai Mính, ai ngờ còn chưa kịp ra tay thì con yêu kia đã bị Mặc tổng tát bay, rồi sau đó lại bị Cố Giai Mính đánh tới tấp như thế-ba anh em linh cẩu nhìn đến há hốc mồm.
Trình độ hung hăng của hai vợ chồng này thật sự... khó phân cao thấp!
Không chỉ ba con linh cẩu bị dọa cho choáng váng, ngay cả người của Bộ quản lý đặc biệt cũng chết lặng. Theo hồ sơ, Cố Giai Mính chỉ là một hồ ly nhỏ... ai ngờ hồ ly có thể hung tàn đến mức này?!
Khóe môi Mặc tổng hơi cong lên. Ngay khi Cố Giai Mính vừa xuất hiện, hắn đã giấu cây súng đặc chế vào trong người. Giờ phút này, Mặc Uẩn Tề chính là một nhân loại yếu đuối, không chịu nổi một đòn, cần được bảo vệ khẩn cấp!
Hắn ôm Mặc Trạch Dương bước xuống xe, vừa nhìn về phía Cố Giai Mính, vừa cảm nhận được con trai mình đang động đậy. Mặc Trạch Dương liền giơ hai ngón tay bé xíu lên, nhẹ nhàng che mắt cha mình, nhỏ giọng giải thích: "Ba con thường ngày không như vậy đâu, ba rất dịu dàng. Chỉ khi nào ba tức giận mới đánh người thôi, thật đó!"
Nên cha đừng đi tìm mấy con dã hồ ly ở ngoài, ba con vẫn là hồ ly nhà nuôi tốt nhất!
Mặc Trạch Dương đang hết sức khuyên nhủ cha mình-nuôi hồ ly nhà vẫn tốt hơn.
Mặc Uẩn Tề bật cười, hôn nhẹ lên tay con trai: "Đúng rồi, em ấy là tốt nhất. Con cũng là tốt nhất."
Mặc Trạch Dương lập tức vui sướng, còn lộ ra một cái đuôi nhỏ lắc lư sau lưng.
Mặc tổng ngẩn ra, nhìn quanh thấy bảo tiêu phía sau đều là người thường, liền nhanh tay nhét cái đuôi vào tay áo con, tay còn lại đỡ mông nhỏ.
Bạn nhỏ Dương phản ứng lại, cố ý dùng đuôi nhọn quét lên cánh tay cha, cười khanh khách nghịch ngợm: "Cào cha nè, nhột chưa~ khì khì khì khì~~~"
Mặc Uẩn Tề bị chọc bật cười-thằng nhóc thúi này thật là!
Thấy Cố Giai Mính sắp dẫm cho tiểu yêu hồn phi phách tán, người của Bộ quản lý đặc biệt lập tức đuổi tới. Kẻ dẫn đầu rõ ràng là người quen, vừa chạy vừa cười hề hề ngăn cậu lại: "Tiểu Cố, tiểu Cố à, để nó sống một hơi đi, về còn phải tra hỏi thêm!"
Lúc này Cố Giai Mính mới chịu dừng chân, dùng mũi giày đá nhẹ con yêu quái đã lộ nguyên hình, hờ hững hất nó sang bên rồi nói với người đàn ông trung niên kia. Cậu trông chẳng vui vẻ gì: "Tập kích nhân loại là trọng tội, tôi có đánh chết nó cũng đúng luật, lần này nể mặt anh nên tha, lần sau tới nhớ nhanh lên chút." Nói xong, Cố Giai Mính chợt nhớ ra chuyện cũ, hung hăng trừng mắt hỏi con yêu có mặt mũi như con tinh tinh khổng lồ: "Hôm trước đưa hoa cho anh ấy là ngươi phải không?!"
Con yêu bị đánh thảm đến độ như mất nửa cái mạng, lúc này vừa thấy Cố Giai Mính là sợ tới run cầm cập, gần như muốn ngất xỉu, rõ ràng từ nay về sau sẽ ám ảnh khi gặp cậu. Vừa nghe hỏi, nó đã cuống cuồng lắc đầu lia lịa.
Cố Giai Mính nheo mắt cảm nhận khí tức trên người nó, xác nhận thật sự không phải thủ phạm. Kẻ hôm đó đưa hoa có tu vi cao hơn hẳn con yêu nhãi này. Cậu đảo mắt quét quanh, lập tức cảm thấy ba luồng hơi thở quen thuộc. Sắc mặt cậu tối sầm, chợt lóe người nhấc chân đá, trực tiếp đá bay ba thân ảnh đang trốn sau xe ra ngoài.
Còn ở đây à? Vậy thì dọn dẹp chung luôn cho gọn!
"Lão đại!"
"Lão đại!"
"Lão đại!"
Ba anh em linh cẩu lồm cồm bò dậy, mặt mày hớn hở sùng bái nhìn Cố Giai Mính, biểu cảm y hệt muốn bái núi, bái đại lão.
Cố Giai Mính nhìn ba cái bản mặt đó mà méo cả miệng, giật mình quay đầu chạy về phía Mặc Uẩn Tề, vừa chạy vừa gào: "Xấu kinh khủng!"
Mặc Uẩn Tề đưa tay kéo cậu lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn ba anh em trước mặt. Ánh mắt sâu như giếng cổ không gợn sóng, chỉ im lặng nhìn mà khiến người ta thấy áp lực cực lớn.
Ba anh em bị khí thế che chở vợ con của Mặc tổng đè ép đến cứng đờ. Nhân loại này, còn dọa người hơn cả lão đại nhà mình.
Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng véo eo Cố Giai Mính, hỏi khẽ: "Sao thế này?"
Cố Giai Mính bĩu môi đầy ghét bỏ: "Ba tên quỷ này chụp lén tụi mình, cứ đòi nhận tôi làm lão đại. Mau đuổi họ đi giùm cái."
Mặc tổng ôm chặt hai người vào lòng, mặt lạnh phân phó người của Bộ quản lý: "Đuổi họ đi trước."
Người của Bộ quản lý nghe lệnh liền lập tức đi làm.
Cố Giai Mính ngớ người, theo bản năng hỏi: "Sao bọn họ cái gì cũng nghe lời anh vậy?" Người của Bộ quản lý đặc biệt đâu chỉ có nhân loại, cả yêu tinh cũng có, vậy mà đều nghe lệnh Mặc Uẩn Tề? Thật chẳng hợp lý gì cả!
Mặc Uẩn Tề cong môi, vừa cười vừa né câu hỏi: "Em còn chưa nói chuyện vừa rồi là thế nào."
Cố Giai Mính hít sâu, ưỡn ngực ra vẻ hung dữ: "Nhưng anh cũng thấy rồi đó! Tôi đâu có giống người bình thường! Tôi còn có răng nanh, còn có đuôi to! Anh có sợ không?!"
Mặc Trạch Dương lập tức đưa cha bé ánh mắt đầy ẩn ý: Mau nói không sợ! Mau nói yêu ba muốn chết luôn! Mau nói muốn sinh nhãi con với ba đi! Mười ổ! Một ổ ba đứa!
Là anh cả, bé đã chuẩn bị len để cuốn các em lại rồi, mỗi ngày cùng nhau chơi tàu hỏa trong nhà!
Mặc Uẩn Tề cười nhẹ, cúi sát vào, nhìn thẳng vào mắt Cố Giai Mính, từng chữ rõ ràng vang lên: "Dù em là dạng gì, anh cũng yêu em."
Tim Cố Giai Mính đập thình thịch, như thể có dòng điện chạy dọc cơ thể. Cậu cảm thấy ngực mình bị câu nói đó sưởi ấm hẳn lên. Rõ ràng vừa rồi còn hành động như quái vật, mà người này lại còn nói yêu cậu?! Không bắt hắn về nhà thì còn đợi ai nữa?
Cố Giai Mính suýt nữa thì thốt ra bí mật lớn nhất đời, thậm chí suýt hiện nguyên hình cho Mặc tổng xem. Nhưng mà nơi này đông người quá. Cố Giai Mính vẫn kịp kiềm lại xúc động.
Không thể cho người ta thấy cái đuôi, đừng nói mười cái đuôi, một cái thôi cũng đủ khiến người ta nghi ngờ rồi. Không chuốc thêm rắc rối vào người! Trong chuyện này, Cố tiểu yêu cực kỳ nhạy cảm, cảm giác nguy hiểm của cậu còn mạnh hơn người thường mười phần. Chuyện này, để về nhà rồi nói!
Đúng lúc đó, từ xa có một chiếc Hãn Mã màu đen lao tới. Dáng xe hùng hổ băng qua khiến mọi người theo bản năng nhìn sang. Cố Giai Mính từ xa thấy biển số liền giật mình, cuống cuồng kéo Mặc Uẩn Tề chạy đi: "Về nhà ngay, nhanh lên!"
Mặc tổng nheo mắt lại, trong không khí có mùi vị gì đó không giống thường.
Người của Bộ quản lý đặc biệt thấy một nhà ba người chen chúc bỏ chạy cũng nghẹn lời. Vốn định bàn với Mặc tổng về việc xử lý bảo tiêu, theo quy định thì trí nhớ họ phải bị xóa. Nhưng nhìn Cố Giai Mính lúc đánh nhau dũng mãnh đến mức ai cũng không dám lại gần, giờ thì như một con yêu nhỏ nhút nhát dính chặt trong lòng ngực Mặc tổng... thật khiến người ta không biết nói gì.
Bây giờ Mặc tổng ôm cả đứa nhỏ lẫn đứa lớn, nhìn thế nào cũng thấy mệt, ánh mắt của đám yêu tinh khác nhìn hắn đầy... thương cảm. Một nhân loại mà lại nuôi hai con yêu nhỏ nghịch như quỷ thế này.
Nhìn thấy Cố Giai Mính vội vàng đẩy Mặc tổng lên xe, người của Bộ quản lý cũng không nhịn được nữa, vội chạy theo, lễ phép nói: "Mặc tổng, chúng tôi phải mang bảo tiêu của ngài về xóa trí nhớ."
Mặc Uẩn Tề gật đầu: "Làm đúng theo quy định của các anh đi."
Cố Giai Mính nhìn hai người hỏi - đáp trước mắt mà trong đầu toàn dấu hai chấm. Cái quỷ gì vậy trời?
Mặc Uẩn Tề siết chặt eo cậu, không cho né: "Muốn biết lý do không? Về nhà rồi từ từ nói. Lấy bí mật của em, đổi lấy bí mật của anh."
Đúng lúc ấy, người ngồi trên chiếc xe kia bước xuống. Một người đàn ông to cao, thân hình hai mét, nhảy phắt xuống đất. Tuy không thuộc dạng đẹp trai, nhưng khí chất dương cương mạnh mẽ khiến ai nhìn cũng phải kiêng dè. Cả người Cố Giai Mính run lên, kéo Mặc tổng bỏ chạy như bay.
Từ giây đầu tiên đối phương bước xuống, ánh mắt đã sáng rực khi nhìn thấy Cố Giai Mính. Nhưng chỉ vừa nhìn thấy tay Mặc tổng đang đặt trên eo cậu, ánh mắt liền tối sầm lại, toát ra khí thế dữ tợn nhắm thẳng vào Mặc Uẩn Tề, mang theo mùi tanh nồng của biển cả.
Cố Giai Mính đang định trốn, nhưng khi cảm nhận được đối phương nhắm vào Mặc tổng, lập tức nổi đóa: Đồ mặt dày! Một lão yêu sống cả ngàn năm mà đi bắt nạt một người phàm mới ba mươi tuổi đầu, yếu như vậy, lỡ có làm vỡ thì biết sao!
Cố Giai Mính vừa lo lắng nhìn sắc mặt Mặc tổng, vừa ngạc nhiên thấy đối phương chẳng hề bị ảnh hưởng. Vẻ mặt hắn bình thản, thái độ chẳng thèm để tâm.
Hắn đang dùng hành động thực tế để thể hiện: Lạnh lùng nhất không phải khinh bỉ, mà là hoàn toàn phớt lờ.
Mặc tổng ung dung như thế, Cố Giai Mính cũng lấy lại bình tĩnh. Nghĩ lại, hình như cũng chẳng có gì nghiêm trọng.
Cũng chỉ là từng theo đuổi cậu mấy lần thôi chứ gì, cậu đâu có đồng ý, sợ cái gì?
Mặc Trạch Dương vòng tay ôm cổ cha, quay lại trừng mắt khiêu khích với đối phương một cái rõ gắt: Ha hả! (`Д′)
"Được rồi, về nhà thôi." Mặc Uẩn Tề nắm tay kéo Cố Giai Mính đi, ánh mắt nhàn nhạt liếc người phía trước một cái rồi quay đầu nhìn về bên đường. Quản gia Buck đã đứng đó chờ từ sớm, bên cạnh ông là một chàng trai trẻ có ngoại hình nổi bật - theo lời thư ký Vương thì đó là đội trưởng đội bảo tiêu của Mặc tổng. Gương mặt anh ta giờ đây như vừa nuốt phải khổ qua, nhăn nhúm đầy khó xử. Cố Giai Mính bắt đầu cảm thấy đồng cảm: chuyện lớn như vậy mà giờ người ta mới biết, thể nào cũng bị trừ lương. Quả nhiên, làm việc dưới trướng Mặc Uẩn Tề là không dễ, ông chủ quá nghiêm khắc.
Mặc Trạch Dương xoa trán cha mình như đang "vuốt lông" trấn an, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng: "Ba từng nói không thích đồ biển, càng không thích cá mặn."
"Cá mặn à?" Mặc Uẩn Tề khẽ cười, tay nhéo má Mặc Trạch Dương: "Ý con là gì?"
"Cá mập hổ ấy... chính là cái miệng ô ô ấy..." Mặc Trạch Dương còn chưa nói hết đã bị Cố Giai Mính bịt miệng lại, trừng mắt dọa: "Không được nói! Nhãi con thúi!"
Mặc Trạch Dương giằng tay ba mình xuống, tròn mắt nhìn đầy khó hiểu: "Không phải đã bảo khai rồi sao?"
Đã nói đến nước này, còn gì mà không thể nói nữa chứ?
Trong đầu óc non nớt của trẻ con, mọi lớp ngụy trang giờ đã rơi sạch. Cha bé rõ ràng không phải nhân loại, nhưng cũng đâu có ý định bán họ đi? Giờ còn đang rất bình tĩnh dẫn cả nhà về nữa là. Vậy thì có gì phải giấu? Nếu lo ba bé không thích lông hồ ly đen thì bé có thể lông trắng mà, đâu phải sẽ đẻ ra hồ ly... ngựa vằn đâu, giấu giếm gì nữa cho mệt?
Một câu ngây ngô từ trẻ con lại đâm trúng tim đen người lớn. Cố Giai Mính cũng ngẫm nghĩ rồi gật gù, đúng ha, đến nước này rồi thì còn gì mà không dám khai? Nếu khai rồi mà đối phương không muốn sống chung nữa thì... đi thì đi!
Cố Giai Mính xị mặt nhìn Mặc Uẩn Tề, im lặng mười mấy giây. Nhưng ngay sau đó, biểu cảm cậu đột ngột thay đổi, như bị sét đánh ngang tai - đi?! Mơ đi!
Nhân loại có thể nuôi hồ ly, ai nói hồ ly không thể nuôi nhân loại?!
Về đến nhà, cậu sẽ lập tức chuẩn bị một cái lồng sắt thật to, bỏ sẵn chén nước, bát cơm vào trong, nếu Mặc Uẩn Tề dám bước ra khỏi cửa, cậu sẽ nhốt hắn vào đó luôn! Còn phải sắm dây xích, thỉnh thoảng dắt đi dạo cho bớt buồn, muốn chạy hả? Không có cửa đâu!
Mặc Uẩn Tề nghiêng đầu nhìn Cố Giai Mính đổi sắc mặt liên tục như đang đóng một vở kịch một người, đoán không ra trong đầu cậu đang tự biên tự diễn cái gì. Nhưng nhìn cái kiểu ấy, tuyệt đối không phải ý nghĩ lành mạnh. Mặc tổng giơ tay, nhéo nhẹ sau cổ cậu, kéo cậu về sát người, cười dịu dàng: "Sao em đáng yêu thế nhỉ?"
Cố Giai Mính tức điên, lập tức cắn một cái lên mặt hắn - có mắt nhìn không hả? Không thấy người ta đang nổi nóng sao!
Cho anh ghi nợ đấy!
Mặc tổng sờ lên vết răng trên má, mặt tỉnh bơ rút điện thoại ra, bấm... chụp ba cái liền.
Cố Giai Mính: "......"
Lên xe ngay!
Cố Giai Mính túm lấy tay áo Mặc Uẩn Tề, nhét người đàn ông vào trong xe, nhưng chưa kịp đóng cửa thì phía sau đã vang lên một giọng trầm ấm: "Tiểu hồ ly! Đừng đi vội!"
Cố Giai Mính quay phắt đầu lại, nhe răng trừng mắt - giờ còn tới phá đám, nhỡ Mặc Uẩn Tề hiểu lầm thì sao? Nhân loại là loài cảm tính, hiểu lầm rồi tự sát vì tình cũng không chừng. Ngươi muốn bị ăn đòn đúng không?!
Nhân loại mảnh mai chân dài · Mặc tổng vừa bước một chân lên xe thì lập tức thu về, đứng nguyên tại chỗ, gương mặt không cảm xúc, cực kỳ bình tĩnh.
Người nọ nhìn Mặc Uẩn Tề, ánh mắt nổi lên một tầng sát khí. Hắn trầm giọng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tiểu hồ ly, chuyện lần trước ta nói, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Cố Giai Mính nghiêng đầu, mày nhíu lại: "Chuyện gì cơ?"
Mỗi lần gặp mặt là lại lảm nhảm một đống chuyện linh tinh, Cố Giai Mính vốn chẳng buồn để tâm. Nói thật, cậu chẳng nhớ nổi đối phương từng nói gì "nghiêm túc" với mình. Người này tuy làm ở Bộ quản lý, nhưng Đổng Hân từng dặn: trừ phi bắt buộc, đừng gây chuyện với bọn họ. Mối quan hệ giữa người và yêu vốn rất phức tạp, xảy ra chuyện khó xử lý. Vì vậy mỗi lần bị bám lấy, Cố Giai Mính đều giả mù sa mưa chạy mất. Không đánh hắn là đã nể mặt lắm rồi!
Thế nhưng nói mãi không được hồi đáp, lần này đối phương cũng tức rồi. Hắn lạnh mặt nhấn mạnh: "Chuyện làm bạn lữ với ta, ngươi tính sao?"
Mặc tổng nheo mắt, khóe môi chậm rãi nhếch lên, khẽ cười: "À..."