Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 49



Cố Giai Mính giơ tay búng một cái "chậc", lập tức làn sương trắng trong phạm vi đường kính mười mét xung quanh bị đẩy lùi, cả âm thanh cũng lập tức biến mất. Cố tiểu yêu siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng "răng rắc", sau đó nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên, ánh mắt sâu thẳm như thể chủ nghĩa đàn ông đang bạo phát, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy an ủi: "Đừng sợ, anh cứ ngồi trong xe chờ đi, tui xử lý nhanh thôi."

Vừa dứt lời, y không hề mở cửa xe, thân ảnh loáng một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Mặc Uẩn Tề. Mặc tổng giơ tay định giữ lại, nhưng ngay cả một góc áo của Cố Giai Mính cũng không chạm tới. Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, hắn hơi nhíu mày, cảm giác bất lực không thể kiểm soát ấy khiến sắc mặt hắn dần lạnh đi, trong lòng có chút khó chịu.

Cố Giai Mính đã biến mất hoàn toàn, mà màn sương trắng bên ngoài cũng theo đó tan dần, bóng người áo đen ban nãy cũng không thấy đâu. Đáy mắt Mặc Uẩn Tề loé lên vài phần suy nghĩ, Cố Giai Mính vừa nói gặp đồng tộc, chẳng lẽ kẻ vừa rồi... cũng là hồ ly tinh?

Mặc tổng đoán không sai. Cố Giai Mính quả thực gặp đồng tộc, nhưng không phải lông trắng - mà là hồ ly lông đỏ.

Nhưng bất kể lông gì, chỉ cần dám liếc nhìn Mặc Uẩn Tề thôi thì cũng đều không tha được! Tên kia phạm hai tội: Thứ nhất, dám tặng hoa cho Mặc Uẩn Tề! Thứ hai... vẫn là dám tặng hoa cho Mặc Uẩn Tề!

Tức muốn nổ phổi! Phải đánh cho nó rụng hết lông mới được!

Hiển nhiên đối phương không ngờ sẽ gặp được đồng tộc ở đây, vừa mừng rỡ định mở miệng chào hỏi, đã ăn ngay một cái đuôi vụt tới.

Tất nhiên, Cố Giai Mính chẳng định ôn chuyện gì với hắn cả - ra tay trước đã rồi tính sau. Một đòn vung đuôi hất bay cây dù đỏ trong tay đối phương. Lúc này mới thấy rõ dung mạo hắn: gương mặt đẹp đến mức không phân biệt nổi nam hay nữ, mái tóc dài màu đỏ buộc gọn bằng sợi dây cùng màu, thả nhẹ sau lưng, lông mày thanh mảnh, khoé mắt có một nốt ruồi đỏ như máu. Đôi mắt hắn nửa khép nửa híp nhìn Cố Giai Mính, lười biếng nhưng ẩn chứa sát khí, khiến người ta không dám xem thường.

Đối phương "hừm" một tiếng, cúi người nhặt cây dù dưới đất lên, nhếch môi cười: "Cây dù này là từ thời Đường đó, là đồ cổ quý giá đấy, ngươi làm hư rồi định lấy thân đền sao?" Nụ cười có chút tà khí, khí thế quanh thân hắn cũng lập tức thay đổi, phong thái lười nhác ban đầu như một lớp áo ngụy trang, vừa dứt câu thì hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự kiêu ngạo ngông cuồng, sắc bén vô cùng.

Nhưng mà, Cố Giai Mính chẳng hề sợ hãi, y còn có lý do rất đàng hoàng, chống nạnh đầy khí phách: "Nói gì đó, đồ thời Đường thì sao? Người tui nuôi là thời hiện đại! Hai cái chân đàng hoàng!"

Người kia hơi khựng lại, mất một giây mới hiểu y đang nói gì. Đôi mắt đẹp lập tức nheo lại, "Thì ra là thế... Nhân loại kia bị ngươi bắt về nuôi rồi hả." Hắn xếp dù lại, mắt híp cười: "Hiện giờ ta đang rất cần linh khí trên người nhân loại đó, đưa người cho ta, ta với ngươi trao đổi, thế nào?"

"Phụt!" - Đó là cha của con y đấy, chứ không phải cái túi đựng linh khí! Không nói nhiều nữa, Cố Giai Mính lập tức xông lên đánh nhau!

Người kia cảm nhận được sức mạnh trên người Cố Giai Mính, sắc mặt lập tức thay đổi, không dám xem thường chút nào.

Hai bên đánh vài chiêu liền phát hiện: yêu khí của cả hai quá mạnh, sơ sẩy một chút là phá tan cả đám hoa cỏ xung quanh, chưa kể chiêu nào cũng gây cuồng phong bão tố, bầu trời phía trên còn bắt đầu vặn vẹo chuyển màu. Hồ ly đỏ mỗi khi ra chiêu đều mang theo ngọn lửa bốc lên, còn Cố Giai Mính tuy không dùng năng lực gì đặc biệt, chỉ cần vận linh khí nhẹ cũng có thể tạt bay công kích đối phương. Hai người thử vài đòn, lập tức đồng loạt nhảy khỏi vòng chiến.

Khó chơi thật!

Cố Giai Mính nhướng mày, quan sát đối thủ một lúc rồi lên tiếng: "Hai ta mà tiếp tục đánh kiểu này, kiểu gì cũng phá nát cả ngọn núi này, đến lúc đó bị Cục Quản lý túm cổ nhốt vào phòng tối thì ai cũng chết. Đổi cách khác, thế nào?"

Người kia cười tủm tỉm, gật đầu như đã sớm chờ câu này: "Tùy ngươi."

Ngay sau đó, thân thể Cố Giai Mính biến hóa, trở thành một con hồ ly nhỏ năm đuôi, giơ móng vuốt lên quào quào trước mặt đối phương - dzô, đánh kiểu này nè!

Người áo đỏ bị chọc cười, ánh mắt mập mờ chớp chớp nhìn y: "Hồ ly nhỏ, nếu ngươi thua, ta sẽ bắt ngươi về nhà." Giọng hắn như đang dỗ trẻ con, cũng lập tức biến thân, trở thành một con hồ ly đỏ rực như lửa, chín cái đuôi xoè ra lộng lẫy, hình thể còn lớn hơn Cố Giai Mính một size, nhìn từ ngoài vào cứ như đang bắt nạt hồ ly nhỏ!

Nhưng đúng lúc hắn còn đang biến hình, Cố Giai Mính đã chớp thời cơ, lao lên như tên bắn, giơ móng vuốt tát xuống thẳng thừng!

Tát chết anh!

Binh bất yếm trá! Từ trước đến giờ Cố tiểu yêu đánh nhau chưa từng nói đến cái gì gọi là quy tắc. Cậu lớn lên như một tên côn đồ giữa chiến trường hỗn loạn, lưu manh cỡ nào thì đánh cỡ đó! Tui giấu dốt, tui đánh anh! Nói suông thì chẳng có giá trị gì hết! Không tính!

Cái móng vuốt này vừa vung đã mang theo linh khí, quất cho hồ ly đỏ một phát ngơ ngác tại chỗ.

Cố Giai Mính hết vuốt này đến vuốt khác, chân sau giẫm thẳng lên ngực hồ ly đỏ, dùng linh khí mạnh mẽ đè hắn lại, sau đó tung luôn combo liên hoàn mười tám cú móng vuốt. Đánh xong còn tiện tay túm hai cái tai hồ ly đỏ kéo lại, giọng hung dữ tra hỏi: "Có phục chưa hả?"

Đánh đồng tộc thì khác gì đánh thiên địch, Cố Giai Mính không định lấy mạng ai, chỉ cần bắt người kia nhận thua, đập cho hả giận là được.

Hồ ly đỏ cũng biết hôm nay gặp phải đối thủ thật rồi. Năm ngàn năm đạo hạnh, chỉ còn một bước nữa là thành tiên, thế mà lại bị một con hồ ly nhỏ tuổi hơn không ít đạp dưới chân không ngóc đầu lên nổi. Con hồ ly trắng này rốt cuộc có lai lịch gì vậy chứ?

Nhưng Cố Giai Mính hoàn toàn không quan tâm tên kia đang nghĩ gì, chỉ chăm chăm lặp lại: "Có phục chưa? Không phục tui đánh nữa! Có phục không? Có phục không?"

Cào ra hoa luôn rồi đó! Ai biểu anh dám tặng hoa! Tặng cái đồ không biết xấu hổ, đi thông đồng bậy bạ!

Thêm vài cái nữa chắc lông mặt rụng sạch, hồ ly đỏ hoảng quá vội đầu hàng: "Ta phục, ngươi thắng! Nhân loại kia là của ngươi, ta tuyệt đối không dòm ngó nữa! Ngươi... bước xuống khỏi người ta được rồi chứ?"

"Hừ!" Cố Giai Mính "vèo" một cái đã vụt ra xa, biến lại thành hình người, giơ tay tạo dáng đại hiệp giang hồ, giọng thản nhiên như mưa xuân: "Nể mặt anh cùng tộc, tôi không muốn làm tổn thương anh. Nhận thua sớm chẳng phải tốt hơn sao!"

Thắng là nghỉ, đánh nữa tổn thương hòa khí!

Mặt hồ ly đỏ đã bị cào hoa héo, biến lại thành người, gương mặt đẹp đẽ giờ như bị bào vụn. Hắn híp mắt nhìn Cố Giai Mính, nhưng thay vì tức giận, lại cười phá lên: "Ngươi không phải hồ ly... ngươi là mèo đúng không?"

Cố Giai Mính mím môi, cười lạnh: "Tôi còn tung chiêu ác miêu rít rào được nữa đó!"

Hồ ly đỏ tự chữa lại mặt mũi, rồi tháo cái lục lạc treo trên thanh đao xuống, đưa lên quơ quơ trước mặt Cố Giai Mính, tỏ vẻ thành ý: "Ta thua ngươi, đây là trấn hồn linh của ta, cho ngươi giữ. Xem như không đánh không quen biết. Ban đầu ta còn định lấy cái này đổi lấy nhân loại kia, ta cần linh khí trên người hắn để cứu ba con hồ yêu nhỏ."

"Nhổ vào!" - Cố Giai Mính tức xì khói, giận dữ xắn tay áo, "Sao anh không bắt vợ bé nhỏ của anh đi đổi lục lạc luôn đi? Có phải anh muốn ăn đòn thêm không?!"

"Vợ ngươi?!" - Hồ ly đỏ bật cười, lúc Cố Giai Mính lừa hắn hắn còn chưa giận, lúc bị đánh cũng chỉ nhịn. Nhưng đến khi nghe y gọi cái con người đó là vợ, cuối cùng thì hắn cũng biến sắc: "Ngươi là hồ ly tinh, mà lại muốn sống với một con người? Con người trước sau gì cũng là con người! Lòng tham không đáy, chỉ biết chiếm đoạt. Ngươi không biết mỗi năm có bao nhiêu tộc nhân chết trong tay bọn họ sao?"

Cố Giai Mính bĩu môi: "Thì sao? Ảnh có làm mấy chuyện đó đâu. Yêu tinh cũng có tốt có xấu, con người cũng vậy!"

Hồ ly đỏ tức giận bật cười lạnh, cất lại lục lạc, ánh mắt híp lại, trong đáy mắt dường như có chút tính toán: "Chắc ngươi là sống hoang dại, không có gia tộc đúng không?"

Cố Giai Mính vung tay tùy tiện: "Méo có!"

Hồ ly đỏ lấy từ trong áo ra một tờ giấy trắng, ném cho Cố Giai Mính: "Nếu người kia là của ngươi thì ta không tìm nữa, cũng sẽ không để người trong nhà tới tìm. Hồ ly tinh chúng ta giờ không còn nhiều, nhưng vẫn có tổ chức riêng. Sau này nếu ngươi có việc, đến tìm bọn ta. Bọn ta đều sẽ giúp."

Cố Giai Mính sững người: "Đều là hồ ly tinh?"

"Đúng vậy, đều là hồ ly tinh, chúng ta là người một nhà." Hồ ly đỏ nhìn thẳng y, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có muốn theo ta, về gia tộc hồ ly không?"

Cố Giai Mính bĩu môi đầy chê bai - đồ ngốc mới đi theo anh á!

"Vậy thôi." Hồ ly đỏ thấy y từ chối thì cũng không ép, liền đổi chủ đề: "Ta còn phải tìm cách cứu ba con hồ yêu nhỏ, không rảnh dây dưa thêm. Sau này ta sẽ đến tìm ngươi."

"Nè! Ngươi đừng đi!" - Cố Giai Mính nhoáng cái đã chắn đường, "Nếu là cứu người thì tôi biết một bác sĩ giỏi, giới thiệu cho anh nha?"

Đối phương nhìn y với vẻ mặt không thể tin nổi - mới vừa rồi còn cào mặt người ta như xé giấy, giờ lại lật thái độ như bánh tráng!

Cố Giai Mính cười híp mắt, y thật sự cảm nhận được sự lo lắng chân thành khi hắn nhắc đến việc cứu ba con hồ yêu nhỏ. Nghĩ đến khả năng đó là ba con non, y liền nhớ tới tiểu tể tử nhà mình, bất giác nảy sinh chút ý riêng: "Con trai tôi cũng là hồ ly, nếu sau này cứu sống mấy đứa nhỏ đó, có thể cho chúng chơi với con tôi được không? Nó lớn vậy rồi mà chưa từng thấy đồng loại trông thế nào."

Hồ ly đỏ nhìn y một lúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Đã là cùng tộc, ta nên tin ngươi. Nhưng mạng ba con hồ yêu nhỏ không thể đem ra đùa. Muốn chứng minh, ngươi phải thề - thề bằng thứ quan trọng nhất của ngươi."

Cố Giai Mính liếc hắn bằng ánh mắt "ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử", giơ tay lên long trọng thề: "Nếu tôi gạt anh, tôi sẽ sinh cho Mặc Uẩn Tề tám đứa nữa, đứa nào cũng không theo họ tôi!"

Cậu nghiến răng nghiến lợi - lời thề này đủ ác, đủ tàn rồi chứ!

Hồ ly đỏ trố mắt há mồm - cái này mà cũng gọi là lời thề?!

Cố Giai Mính không thèm để hắn phản bác, hỏi liền: "Tui tên Cố Giai Mính, có thể là tuyết hồ. Còn anh? Tên gì?"

"Hỏa Hồ, ngươi cứ gọi ta là Hỏa Hồ Ly là được." Hỏa Hồ Ly nghẹn lời với màn tự giới thiệu kia của Cố Giai Mính - "có thể là tuyết hồ" là cái gì vậy? Là yêu tinh mà ngay cả chủng tộc của mình cũng không rõ, đúng là chưa thấy bao giờ!

Hai tháng trước, trong tộc của Hỏa Hồ Ly có ba tiểu hồ ly bị một yêu quái quấn đầy xích sắt tập kích, bị hút sạch linh khí. Hỏa Hồ Ly vì cứu ba đứa nhỏ ấy mà buộc phải rời núi, tìm người hoặc yêu tinh có linh khí sạch sẽ, thuần khiết - chỉ cần truyền được linh khí cho ba tiểu yêu, thì vẫn có thể giữ lại đạo hạnh. Nếu không, ba con nhỏ ấy sẽ hóa thành hồ ly thường, sống thọ chưa đầy hai mươi năm.

Trong lúc tình cờ cảm nhận được linh khí trên người Mặc Uẩn Tề, hắn liền để lại một bó hoa làm dấu, định nhân lúc không có ai thì bắt đi. Nhưng mấy ngày nay lại có một đám người tu đạo cứ đuổi theo hắn, hắn phải vất vả đánh đấm tránh né suốt, mãi mới cảm nhận được Mặc Uẩn Tề rời khỏi thành phố, lập tức đuổi theo tới đây.

Ai mà ngờ lại đụng trúng một con hồ ly cùng tộc như Cố Giai Mính!

Cố Giai Mính nhìn tờ giấy trong tay, nhíu mày hỏi: "Có phải đã lâu rồi anh chưa rời núi không?"

Hỏa Hồ Ly gật đầu, trả lời chắc nịch: "Từ sau khi dựng nước đến giờ, đây là lần đầu tiên."

Cố Giai Mính chợt hiểu, đám người cứ rượt theo hắn hẳn là người của Cục Quản lý Đặc biệt. Một con đại yêu đột nhiên rời núi, tất nhiên phải bị đưa vào danh sách kiểm soát - Hỏa Hồ Ly cứ chạy, bọn họ tất phải đuổi theo. Hai bên này... đều hơi ngốc.

Cố tiểu yêu thì thầm biểu thị sự khinh bỉ, bởi vì lúc đó y không có chạy, mà là chủ động mang gà rán tới gặp người ta!

"Được rồi, trước mắt anh cứ theo tui đi, tui có thể giúp anh làm giấy chứng nhận yêu tốt, sau này có thể đường hoàng xuất hiện giữa nhân gian. Nhưng mà, tư tưởng của anh có vấn đề nghiêm trọng, không được tùy tiện bắt người, càng không được gϊếŧ, nếu không là bị tóm vào phòng tối ngồi một cục đó." Cố Giai Mính vừa nói vừa móc điện thoại ra chụp lại tờ giấy, sợ mấy hôm nữa làm mất.

Ai đời đi ra ngoài mà cầm tờ giấy viết tay chứ không phải danh thiếp, chậc chậc, hồ ly này nghèo thiệt!

"Tui có người bạn quen một bác sĩ giỏi lắm, bác sĩ đó cũng là yêu, để tui đưa anh đi gặp." Cố Giai Mính vừa nói vừa chỉ về hướng xe: "Đi luôn đi!"

Mới nói dứt câu, Cố Giai Mính đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí đen kịt đang lao về phía Mặc Uẩn Tề, khí đen cuồn cuộn như khói tàu lửa thời xưa, nhìn là biết loại yêu tinh không tốt đẹp gì.

Cố Giai Mính không còn tâm trí đâu lo cho Hỏa Hồ Ly nữa, lập tức lao đi cứu người, chỉ mong Mặc Uẩn Tề ngoan ngoãn nghe lời, đừng xuống xe.

Mặc tổng lúc này ngồi trong xe vẫn điềm nhiên như mặt hồ, nhìn mấy con yêu quái kỳ dị vây kín xung quanh. Không hiểu sao hắn lại nghĩ đến Đường Tăng bị Tôn Ngộ Không nhốt trong vòng tròn. Mình là Đường Tăng, Cố Giai Mính là Tôn Ngộ Không. Có lẽ em ấy đã làm gì đó trên chiếc xe này nên lũ yêu quái kia mới không dám xông vào - vài con bị đánh bật ra, mấy con còn lại chỉ dám đi vòng quanh xe tìm sơ hở.

Mặc tổng khẽ nhíu mày, bọn yêu này thật quá ngu ngốc!

Không có lấy một chút ý thức chiến đấu phối hợp!

Một luồng khí đen từ trên cao lao xuống xe, những con tiểu yêu quanh đó đụng vào liền "áu áu" hét lên, chỉ trong chốc lát đã bị hút sạch - yêu khí này nuốt cả đồng loại.

Mặc tổng rút ra khẩu súng có khắc hoa văn tinh xảo từ ngăn bí mật, loại nâng cấp đắt tiền mới mua gần đây.

Cùng lúc đó, một vệt sáng trắng phóng đến, Cố Giai Mính mặt mày lạnh lùng đứng trên mui xe, tay giơ lên là một cái tát - yêu khí đen bị đánh bay 10 mét. Trong mắt Mặc tổng, cảnh đó chẳng khác gì một bé hồ ly đang chơi đùa với quả bóng. Hắn lặng lẽ giấu súng xuống dưới ghế, tỏ vẻ mình tay không, mặt mày nghiêm túc như chưa có gì xảy ra.

Cố Giai Mính gõ gõ cửa kính: Đừng sợ, có tui rồi đây!

Mặc tổng ngoắc ngón tay ra hiệu gọi y lại gần.

Cố Giai Mính chui vào xe thì lập tức bị Mặc tổng ôm chặt, giọng điệu nghiêm túc: "Đáng sợ quá!"

Cố Giai Mính nhanh tay vỗ lưng dỗ dành: "Đừng sợ! Không sao đâu, mấy con yêu nhỏ thế này, tui tát phát là xong."

Mặc tổng mặt vẫn nghiêm, nhưng khen đầy thành ý: "Em giỏi lắm."

Cố Giai Mính gật đầu tự tin - tất nhiên rồi, y là đại yêu mà! Đâu có kém cỏi như cái đám nhân - yêu lề mề của Cục Quản lý, tới giờ vẫn chưa xuất hiện!

"Anh có thấy tui ngầu không? Có thấy tui cực kỳ đáng tin không?" Cố tiểu yêu bành trướng đến mức muốn bay luôn!

Mặc tổng: "Ừ, vừa đáng yêu vừa... muốn hôn em."

Cố Giai Mính: →_→ "Nói tui ngầu!"

Mặc tổng: "Ngầu!"

Cố Giai Mính vươn ngực tự hào, lại càng bành trướng hơn!

Cuối cùng, người của Cục Quản lý cũng tới, hợp sức bắt con yêu khí đen, dùng lưới lớn trói lại định đưa về tổng bộ xử lý. Đồng thời cũng áp tải Hỏa Hồ Ly do Cố Giai Mính dắt về.

Thấy Hỏa Hồ Ly định ra tay, Cố Giai Mính vội chạy ra giải thích với Cục Quản lý, nói đây là đồng tộc của y, trước giờ ngủ trong núi, không hiểu tình hình hiện tại. Xin cho hắn một giấy chứng nhận yêu tốt.

Nể mặt Mặc tổng, Cục Quản lý cũng đồng ý để Cố Giai Mính dẫn Hỏa Hồ Ly không có chứng minh lên xe - dĩ nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra, y phải chịu trách nhiệm.

Lần đầu ngồi xe, Hỏa Hồ Ly không biết đóng cửa, tò mò nhìn Mặc tổng, rồi đột nhiên dí mặt tới gần hỏi: "Ngươi đúng là con người thật à?"

"Đừng có lại gần như vậy!" Cố Giai Mính không vui kéo Mặc tổng ra sau lưng, khí thế tỏa ra làm Hỏa Hồ Ly hơi giật mình, "Dám dòm anh ấy nữa là tui đánh anh đó!"

Hỏa Hồ Ly ngoan ngoãn ngồi lại, híp mắt cười: "Yên tâm, giờ ta không còn hứng thú với hắn nữa, giờ thấy ngươi thú vị hơn. Không đi theo ta thiệt sao?"

Lúc này, Mặc tổng vẫn im lặng bỗng lạnh lùng ôm Cố Giai Mính vào lòng, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Hỏa Hồ Ly mấy giây, sau đó... nhẹ nhàng nâng chân, nhắm thẳng yêu tinh phía trước mà đá - một cú trực diện!

Bộp! Hỏa Hồ Ly bị đá bay ra khỏi xe.

Mặc tổng mặt không đổi sắc đóng cửa lại, tay nhéo má Cố Giai Mính, giọng trầm ấm dỗ dành: "Dù sao hắn cũng là yêu, chạy theo xe thì cũng kịp."

Cố Giai Mính trợn mắt há hốc nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy Hỏa Hồ Ly đang lăn vòng vòng như củ khoai bị văng, lòng gào thét: Không phải chứ lão Mặc! Anh tỉnh táo lại đi! Trọng điểm không phải hắn có chạy kịp hay không! Mà là hắn có 5000 năm đạo hạnh! Chín cái đuôi! Cmn anh vừa mới đạp hắn ra khỏi xe! ANH ĐÁ HẮN XUỐNG XE!!