Dưới ánh nhìn đầy khiếp sợ của Cố Giai Mính, Mặc tổng vẫn ung dung vỗ vỗ quần tây, như thể sợ bị dính lông hồ ly: "Vẫn là hồ ly trắng đáng yêu hơn." Mặc tổng nghiêm túc khen Cố Giai Mính một câu.
Cố Giai Mính: "...... Giờ anh có khen tui thế nào cũng không chữa lành được tâm trạng bị tổn thương của tui đâu."
Cái chân của Mặc Uẩn Tề, tuyệt đối đã vượt qua giới hạn của người thường. Cho dù Hỏa Hồ Ly không phòng bị, nhưng người bình thường sao có thể một cú đá mà bay luôn? Chỉ có thể là người sở hữu năng lực khắc chế yêu tinh mới làm được.
Phải là loại năng lực gì mới có thể coi như không có 5000 năm đạo hạnh của Hỏa Hồ Ly chứ? Quá nghịch thiên!
Cố Giai Mính vỗ ngực bình ổn lại tâm tình, giờ phút then chốt vẫn là y phải ra tay, chứ lão Mặc nhà y ngày càng không thể trông cậy được. Chuyện này phải giải quyết cho nhanh mới được!
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ - hơn một giờ rồi, tiệm của Đổng Hân thường đóng cửa lúc hai giờ sáng. Dù trên người có tiền hay không cũng phải đi ngay, y không tin Đổng Hân lại dám đuổi họ ra ngoài giữa đêm như vậy.
Giờ đám yêu tinh đều nhắm vào Mặc Uẩn Tề, sao y dám bỏ hắn lại một mình? Đoàn phim sắp đi tuyên truyền rồi, với tình hình của Mặc tổng như vầy, y nào dám đi xa? Chẳng lẽ phải đeo anh ta theo người suốt ngày à? Vô lý quá! Lần này đi vừa hay giải quyết cả chuyện của Hỏa Hồ Ly lẫn chuyện của Mặc tổng.
Cố Giai Mính giơ tay chọt tỉnh bác tài xế đang ngủ mê man, tiện thể chỉ đại một hướng: "Số 13, phố Bắc Thành Tây! Chạy nhanh lên!"
Bị đánh thức không lý do · bác tài xế ngơ ngác không hiểu gì hết.
Mặc tổng liếc nhìn phương hướng, bình tĩnh cầm tay Cố Giai Mính, chỉ ngược lại: "Phải đi hướng đó."
Cố Giai Mính khựng lại, thẹn quá hóa giận: "Còn lốp bốp nữa là tui để yêu tinh bắt anh đi luôn!"
Bộ chỉ có anh biết đường chắc?! Làm như tui chỉ sai vậy á! Anh lợi hại như vậy, cuối cùng cũng phải nhờ tui bảo vệ chứ ai! Ha! Đúng là thú hai chân!
Bị chê bai · Mặc tổng nhìn y vài giây, đột nhiên giơ tay nâng cằm Cố Giai Mính lên, cúi sát lại, hôn một cái.
"Còn dữ nữa là anh hôn em tiếp đó."
Cố Giai Mính trừng to mắt, còn chưa kịp nói "tui cắn anh đó", đã bị ánh mắt nghiêm túc của hắn làm nghẹn họng, đành nuốt ngược bốn chữ vào bụng. Hôn hôn hôn! Biết mỗi hôn! Làm như người khác không biết hôn vậy!
Cảm giác đêm nay bản thân cao tận 2m8 · Cố tiểu yêu tức khí ôm mặt Mặc tổng, khí thế bừng bừng hôn trả một cái.
Ha! Nhân loại!
Bị hôn trả · Mặc tổng... lựa chọn im lặng tiếp nhận số phận.
Khi xe vào tới phố Bắc Thành Tây, đồng hồ chỉ đúng 2 giờ 01 phút. May thay còn một vị khách đến trễ khiến Đổng Hân chưa đóng cửa. Từ xa thấy ánh đèn tiệm vẫn sáng, Cố Giai Mính lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hỏa Hồ Ly lạnh lùng theo sau xe, một tay cầm dù đỏ bay tới, ánh mắt nhìn về phía Mặc tổng tràn đầy kiêng dè.
Cố Giai Mính vừa bước xuống xe, ba giọng nói quen thuộc liền đồng thanh vang lên:
"Anh hai!"
"Anh hai!"
"Anh hai!"
Cố Giai Mính: "......"
Mịa nó! Như mấy con âm hồn không tan vậy!
Ba anh em linh cẩu phấn khởi lao tới: "Quả nhiên hôm nay chờ ở đây là đúng! Ông chủ tiệm tính chuẩn quá trời! 10 ngàn tệ đáng giá!"
Chưa biết mình bị lừa · ba anh em vẫn cực kỳ sùng bái ông chủ Đổng!
Cố Giai Mính nhíu mày đầy ghét bỏ: "Tụi bây cứ nhận tao làm anh hai chi vậy?"
Anh hai linh cẩu: "Vì anh giỏi quá!"
Anh ba linh cẩu: "Vì anh đẹp trai phát ngất luôn!"
Út linh cẩu: "Anh hai anh ba nói đúng!"
Cố Giai Mính nheo mắt, bất ngờ quay lại nhìn Mặc tổng, ánh mắt long lanh lấp lánh: "Hay là nhận tụi nó luôn ha?"
Mặc tổng bất đắc dĩ cười - nói thật, trước kia hắn không nhận là vì tụi này chưa từng khen em ấy.
"Em muốn nhận thì nhận đi, biết đâu sau này có ích." Hắn xoa đầu Cố Giai Mính, giọng nhẹ nhàng trấn an, khiến Cố Giai Mính thấy có lý. Huống hồ tụi nhỏ đã khen y hết lời, nên miễn cưỡng đồng ý: "Thôi được rồi, thấy tụi bây có thành ý như vậy, anh thu tụi bây làm đàn em. Lúc rảnh thì đi điều tra mấy doanh nghiệp thất đức, với mấy ông quan tham, tiện thể bóc giới giải trí luôn cũng được, nhưng đừng có rảnh quá mà vạch chuyện người ta có con riêng."
Ba anh em linh cẩu lập tức thấy lời chỉ điểm này quá có đạo lý. Mỗi lần bóc chuyện trong giới giải trí thì đúng là tầm nhìn hạn hẹp, phải mở rộng tầm mắt chứ. Giờ người bóc phốt quan chức tham nhũng toàn là vợ bé với tình nhân, sao cứ để các cô gái làm mãi? Bọn họ cũng phải có trách nhiệm!
Lập tức cảm thấy tương lai được khai sáng nhờ lời chỉ dạy, ba anh em cảm động cúi đầu trước Cố Giai Mính: "Sau này anh hai có chuyện gì, ba anh em tụi em sống chết có nhau!"
Cố Giai Mính bị dọa sợ, trốn sau lưng Mặc tổng, nhỏ giọng hỏi: "Anh à, có phải tụi nó khùng rồi không?"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười nắm tay y: "Không đâu, chúng ta đi thôi."
Cố Giai Mính bị lôi đi, còn quay đầu nhìn ba anh em vẫn đang cúi gập người, hoàn toàn không hiểu nổi.
Đổng Hân thấy ba người vào tiệm, chậc chậc vài tiếng, chống cằm ngồi sau bàn, lấy một tấm danh thiếp trong tủ đưa cho Hỏa Hồ Ly: "Anh cầm địa chỉ này đi tìm người ta khám bệnh. Phí cao lắm đó, chuẩn bị sẵn tiền nha."
Hỏa Hồ Ly nhận tấm danh thiếp, dè chừng liếc nhìn người trước mặt: "Ngươi biết ta tới đây vì gì?"
"Khám bệnh chứ gì," Đổng Hân ngáp dài, đêm khuya rồi. "Đừng quên trả phí môi giới, không nhiều đâu, 80 tệ. Quẹt hay tiền mặt? Ồ anh không có tiền," chưa để người kia mở miệng, hắn đã đổi giọng: "Vậy ghi nợ đi, ký tên vào sổ. Rảnh thì trả. Không có tiền thì đưa vàng cũng được, tôi không chê."
Cố Giai Mính lén sáp lại, thấy Hỏa Hồ Ly ghi xuống hai chữ "Hồng Lăng", liền "hắc hắc" cười khẽ, chạy về chỗ Mặc tổng, chớp chớp mắt. Hèn gì nãy giờ không chịu nói tên - tên y chang con gái!
Tiễn Hỏa Hồ Ly đi xong, Đổng Hân mới nhìn hai người trước mặt: "Hai người thú vị ghê, tơ hồng trên người quấn nhau thành cuộn len rồi mà còn chưa kết hôn, chạy tới đây làm gì?"
Cố Giai Mính kê chân lên ghế đong đưa, gấp gáp hỏi: "Đừng giả ngu nữa, nói mau đi, có yêu quái bắt đầu nhắm vào anh ấy rồi đó!"
Đổng Hân nghiêng đầu, hỏi cực kỳ thực tế: "Cậu có tiền không?"
Cố Giai Mính: "...... Hiện giờ thì chưa."
Ông chủ Đổng nhíu mày nhìn y: "Cậu là con yêu tinh khiến tôi cảm thấy bất an nhất từng gặp. Muốn nhờ tôi làm việc mà không đưa tiền, còn định bàn gì nữa?"
Cố Giai Mính tranh thủ đấm bóp vai lấy lòng: "Bàn tình cảm chớ gì! Lúc tui không có tiền, không phải cậu cũng cưu mang tui hai tháng sao?"
Đổng Hân vội đứng dậy, né xa y: "Đừng có nhắc đến tình cảm, tổn thương tiền dữ lắm! Tiền cơm, tiền trọ trước kia còn chưa trả mà."
Cố Giai Mính: "......"
Đổng Hân không buông tha: "Còn ăn siêu nhiều!"
Cố Giai Mính: "......"
Y chỉ ăn hết đống thịt trong tủ lạnh thôi mà!
Lúc này Mặc tổng rút từ ví ra một chiếc thẻ, nhét vào tay Cố Giai Mính, dịu dàng dỗ dành: "Giờ em có tiền rồi, nói chuyện đi."
Mắt Cố Giai Mính sáng rỡ, cảm động: "Chờ tui có lương sẽ trả anh."
Mặc tổng bật cười: "Anh phát lương trước cho em mà."
Cố Giai Mính lập tức vui như mở cờ, khí thế đập thẻ lên bàn Đổng Hân, từ chiều cao 1m vọt thẳng lên 2m8!
Đổng Hân im lặng nhìn Mặc Uẩn Tề, khẽ lắc đầu - người đàn ông này cũng thú vị thật, thói quen nuông chiều Cố Giai Mính đã ăn sâu vào tận xương, mới dưỡng ra một tiểu hồ ly như vậy. Đem hết những điều mình biết mà không tiện nói đè xuống lòng, Đổng Hân chỉ có thể thở dài: "Chỉ cần hai người còn tới lăn lộn chỗ tôi nữa, kiếp sau mạng của tôi cũng bị hai người bào cho sạch sẽ."
Mặc Uẩn Tề chân thành nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi vì đã gây phiền phức. Nếu ông chủ Đổng thật sự không tiện, chúng tôi sẽ không quấy rầy thêm."
Cố Giai Mính trừng to mắt nhìn hắn: Anh điên rồi hả? Không làm thì sau này anh tính sao?
Mặc Uẩn Tề đưa tay xoa đầu y, dỗ cho bình tĩnh lại: "Dù là người hay yêu, cũng không thể ép người khác chạm vào nỗi đau của họ. Có vài chuyện ông chủ Đổng không thể nói ra được." Hắn nhớ rất rõ, Đổng Hân từng bảo rằng nói nhiều sẽ giảm thọ, mà hắn thì không muốn ai vô can bị liên lụy vì mình.
Đổng Hân lắc đầu, bước đến trước mặt Cố Giai Mính, kéo cổ áo y ra, liếc nhìn miếng ngọc đeo trên cổ: "Giúp lần cuối đó." Nhìn thấy sợi dây không thắt nút đàng hoàng, hắn tức giận túm cổ áo Cố Giai Mính: "Hồ ly ngốc, đưa miếng ngọc này cho anh ta."
Cố Giai Mính ôm cổ bảo bối, không nỡ: "Cái này là của tui mà! Mang theo từ nhỏ tới giờ đó!"
"Vô nghĩa, vốn dĩ là đồ của anh ta!" Đổng Hân bực mình, đưa Cố Giai Mính tới trước mặt Mặc Uẩn Tề: "Chắc nó cũng tháo không ra đâu, anh tự tháo đi."
Cố Giai Mính ngạc nhiên: "Sao cậu biết tui không tháo được?"
"Thiên cơ bất khả lộ." Đổng Hân cười nhếch môi, không thể nói rằng chính tay Mặc Uẩn Tề từng đeo lên, là để hôm nay có thể tự tay tháo xuống - đây vốn là một vật phong ấn.
"Đừng đừng đừng! Tui tự tháo!" Cố Giai Mính cuống lên, chỉ cần có thể ổn định lại linh khí của Mặc Uẩn Tề, bảo bối đi theo người cũng có thể nhịn được. "Cậu nói cái này là của anh ấy, là sao hả?"
Đổng Hân chỉ cười, vẫn là câu cũ: "Thiên cơ không thể tiết lộ, đừng hỏi, im đi."
"Nhưng mà ảnh có thể một cước đá bay một con hồ ly tinh đó! Loại chín đuôi luôn á!"
"Dữ ghê."
"Ý tui là, như vậy thì rõ ràng không bình thường! Sao lại như vậy?"
"Mạnh mẽ thì không được hả? Anh ta không bình thường thì cậu bình thường chắc? Im đi, đừng hỏi!"
Cố Giai Mính: "......" Càng lúc càng thấy Đổng Hân cố ý khịa mình!
"Hả? Thiệt không tháo ra được nè?" Y nghiêng đầu nhìn Mặc Uẩn Tề, cảm thấy kỳ quặc.
Ánh mắt Mặc tổng khẽ lóe, đưa tay chạm nhẹ, miếng ngọc liền rời ra. Cố Giai Mính chớp mắt liên tục, quay sang nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, đều mang theo vẻ nghiêm trọng.
Cả hai... có khi thật sự từng có mối duyên sâu xa?
"Đời trước anh chắc chắn là vợ bé nhỏ của tui!" Cố tiểu yêu lần này vô cùng tự tin.
Chưa kịp để Mặc tổng phản ứng, ông chủ Đổng đã trợn trắng mắt, lấy cớ tiệm đóng cửa, tiễn khách về. Trước khi đóng cửa còn phun ra một câu: "Hồ ly ngốc!"
Cố Giai Mính không vui, đá mạnh cánh cửa, lông xù lên: "Thú hai chân!"
Đổng Hân khoanh tay, vẻ mặt bình thản nhìn y xù lông, đợi y đá cho xong, thở một hơi bình tĩnh lại, bỗng bật cười: "Ngu ngốc!"
Cố Giai Mính: "...... Tui nhổ vào!" (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ông chủ Đổng vẫn thản nhiên như không: "Đưa chậu hoa ba đầu về trồng đi. Tinh linh sống mấy trăm năm rồi, đừng có làm nó chết."
Cố Giai Mính ôm tay, chu môi: "Làm sao mà chết được! Con nuôi của cậu đang trồng đó, ngày nào cũng tưới nước."
Gương mặt Đổng Hân thoáng cứng đờ, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lộ ra một tia dịu dàng: "Nó thích thì trồng đi, loại đó không dễ chết vậy đâu."
Cố Giai Mính: "......" Ý là y trồng không bằng đứa con nít? Hay là cố ý bắt nạt y?
Lúc này, một quả cầu lông trắng muốt, không rõ đầu đuôi hay mặt mũi, nhảy tưng tưng lên bàn. Nó nhảy nhảy trước mặt Đổng Hân, ông chủ mở ngăn kéo, lấy một con cá khô, "vụt" một cái ném ra cửa sổ.
Quả cầu lông lập tức nhào theo, miệng nứt ra đớp một cái.
Nhân cơ hội đó, ông chủ Đổng đóng cửa sổ lại, nhốt nó ở bên ngoài.
Mặc tổng chưa từng thấy thứ gì như vậy: "......"
Đổng Hân cười gượng: "Ở đây hay có mấy yêu tinh nhỏ mò tới, đuổi hoài không đi, nhiều khi phải làm như vậy."
Mặc Uẩn Tề quay sang nhìn Cố Giai Mính: Yêu tinh nhỏ?
Cố Giai Mính trừng mắt: "Nhổ vào! Tui đang bán gà rán yên ổn ngoài đường, là cậu ta bắt tui về đó! Không phải ăn vạ!"
Đổng Hân ôm đầu: "Lật thuyền trong mương."
Cố Giai Mính lập tức dựng lông: Nhân loại!
Trận chiến khép lại bằng cảnh Mặc tổng lôi Cố Giai Mính đi.
Đúng vậy, Cố Giai Mính không thấy mình thua! Y hoàn toàn có thể đá bay cái tên kia!
Bị nhét vào xe, Cố Giai Mính tức quá đạp mạnh một cú vào cánh cửa: "Nguyền rủa anh ta cưới phải bà vợ siêu dữ!" Biết chắc ngày mai Mặc tổng lại phải cho người sửa xe rồi.
"Sau khi đeo ngọc vào, anh có thấy cảm giác gì khác không?" Xả giận xong, y mới nhớ tới chuyện nghiêm túc, liền tháo nút áo cổ của Mặc tổng, tiện tay sờ ngực hắn, sờ luôn cơ ngực.
Mặc tổng giữ lấy bàn tay đang giở trò xấu, lắc đầu chậm rãi: hắn không thấy có gì khác biệt. Cố Giai Mính xót xa vuốt vuốt bảo bối của mình - thứ ấy luôn bên y, giờ đột ngột không còn, cổ cảm thấy trống trải.
Thấy y tiếc nuối, Mặc Uẩn Tề cầm tay an ủi: "Ngày mai anh cho người làm cho em một miếng giống hệt."
Cố Giai Mính "hừm" một tiếng - giống hệt thì sao chứ, cũng không phải miếng gốc của y. Đổng Hân nói thứ này vốn là của Mặc tổng, giờ y tin rồi, nếu không làm sao y không tháo được, còn Mặc tổng thì tháo một phát là xong? Chưa kể linh khí của hắn lúc này, y không còn cảm nhận được nữa.
"Anh á, kiếp trước chắc chắn là vợ bé nhỏ của tui. Tin tui đi." Cố Giai Mính vỗ đầu Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không thì sao tui lại tìm được anh chứ, đúng không?"