"Phải, em nói gì cũng đúng." Mặc Uẩn Tề mỉm cười, cúi đầu cọ nhẹ đỉnh đầu Cố Giai Mính, giọng nói quả quyết khiến mặt Cố Giai Mính lập tức ửng đỏ. Y nắm lấy tay hắn, không nói thêm lời nào.
Cả hai yên lặng vài phút, rồi Mặc Uẩn Tề đột ngột mở miệng: "Nếu có đồng tộc với em, điều đó chứng tỏ có cả một quần thể yêu tinh tồn tại, có tổ chức, có gia tộc, thậm chí có thể chưa từng đặt chân vào nhân gian. Số lượng... có lẽ không hề ít."
"Ý anh là Hỏa Hồ Ly? Đúng rồi, ảnh từng nói có rất nhiều hồ ly tinh giống tui, còn có cả mấy em bé hồ ly nữa cơ," Cố Giai Mính từ tốn kể lại chuyện hồ ly đỏ, nhưng vừa nhớ ra điều gì liền nhảy dựng, gầm gừ nhe răng: "Không được nhìn anh ta!"
Mặc Uẩn Tề bình tĩnh đáp: "Anh chỉ có hứng thú với lông trắng."
Cố Giai Mính không phục: "Chuột trắng? Dê trắng??"
"Em."
Cố Giai Mính lập tức ngậm miệng, nhưng khoé môi lại cong lên, miễn cưỡng chấp nhận.
"Đồng tộc đó có kêu em tới chỗ nào không?"
"Anh ta nói có một nhóm hồ ly sống nương tựa nhau, bảo tui nếu cần có thể tìm đến họ nhờ giúp đỡ."
Trong đầu Mặc tổng hiện ra một loạt hình ảnh: hồ ly lông trắng, lông đỏ, lông xám, lông đen...
Hắn bóp trán, cố kiềm lại chuỗi suy nghĩ lan man: "Nếu em tu luyện bằng tín ngưỡng chi lực, chỉ đóng phim rồi làm từ thiện thì được mấy người sùng bái? Con đường đó quá hẹp. Anh đang nghĩ... chuyện hồ ly đỏ làm anh có ý tưởng mới. Có dịp gặp lại, anh muốn hỏi thử xem ảnh có muốn đi làm không."
Cố Giai Mính bĩu môi nhún vai: "Chỉ cần anh ta không quay lại bắt anh là được rồi. À, tui còn tính tìm cho anh một con yêu tinh làm tài xế nữa, tiện thể kiêm vệ sĩ luôn."
Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật giật: "Bên cạnh em, còn ai là người thường không vậy?"
Cố Giai Mính cười tủm tỉm: "Thật ra... quản gia của anh cũng là yêu tinh. Một con dê sừng to sống cả ngàn năm, lông trắng phau."
Mặc tổng: "......"
⸻
"Khí vận Hồ, đoạt lấy tạo hóa trời đất mà sinh, không bị tiêu trừ thì tam giới khó bình yên, lục đạo rối loạn, sự tồn tại của y chính là tội nghiệt!"
"Thần quân là truyền nhân của Thiên Đạo, chủ của tam giới, vì sự yên ổn muôn đời, phải nhanh chóng diệt trừ y."
"Thần quân và y, định sẵn chỉ một người được sống. Ngài còn, tam giới yên bình. Y còn, tam giới đổi chủ! Nay y mới vừa hiện thế, thần quân nên sớm có đối sách."
Bên trong đại điện thăm thẳm, người đàn ông ngồi trên cao lạnh lùng nhìn ba lão già đang quỳ bên dưới không ngừng khuyên can. Khoé miệng hắn cong lên một nụ cười mỉa - cái kiểu thổi gió châm ngòi này, đúng là theo tuổi mà tinh xảo hơn hẳn.
Cảnh chuyển.
"Ngươi có thể nhường bình hồ lô ngọc đó cho ta không? Ta có thể dùng bảo bối của mình đổi lấy." Trước cửa một nhà đấu giá, thiếu niên áo trắng tay rộng chặn đường một thanh niên, giọng nói ôn hòa mang theo ý cười, cực kỳ dễ tạo thiện cảm. Cuối cùng, thanh niên ấy đưa bình hồ lô vừa mua cho y, không nhận bất kỳ thứ gì. Thiếu niên đuổi theo muốn lấy ngọc như ý đổi lại nhưng không kịp, tức giận mắng một câu: "Ngu ngốc!" Không biết rằng, thanh niên kia vẫn lặng lẽ đi theo phía sau.
Lại chuyển cảnh. Thiếu niên lớn hơn, khoảng 18-19 tuổi, giọng nói mang theo ba phần kiêu ngạo, kiểu làm nũng không khiến ai thấy phiền: "Nè! Họ Mặc kia, mùng tám tháng sau sinh nhật ta, có tới không?"
Thanh niên nhìn y cười: "Sinh nhật của em, chỉ mời mỗi mình anh à?"
"Đừng dài dòng, mùng tám tháng sau, núi Vô Cấu, cốc Tuyết Dung, không tới thì tuyệt giao!"
⸻
Sáng sớm, Mặc Uẩn Tề mở mắt nhìn trần nhà, sắc mặt mơ hồ - lại là giấc mơ về hai người đó. Từ khi đeo miếng ngọc kia, hắn không ngừng mơ thấy cảnh tượng ấy. Một là truyền nhân của đại đạo, chủ tam giới; người kia là tiểu hồ yêu bị tam giới ruồng bỏ. Hắn, chia ra một thần hồn ở bên tiểu hồ yêu kia, để cảm nhận cái gọi là "được tồn tại".
Hắn muốn đưa y về nuôi, nuôi trong cung điện lạnh lẽo vạn năm kia - nơi chỉ có một mình hắn. Nhưng khi thấy tiểu hồ ly cười, hắn lại không đành lòng nhốt y vào chốn giam cầm đó. Hắn không nỡ.
Cảm giác ấy rõ mồn một, như thể chính hắn đang sống lại cuộc đời của vị thần quân kia. Nhưng điều làm Mặc tổng buồn bực chính là: suốt giấc mơ vẫn không thấy được mặt tiểu hồ ly. Trong lòng hắn, mơ hồ cảm thấy có liên quan tới Cố Giai Mính. Nếu thần quân kia là tiền kiếp của hắn thì không sao. Nhưng nếu không... cái hũ giấm to trong lòng hắn sắp tràn rồi.
"Daddy! Daddy! Cha ơi!" Mặc Trạch Dương gọi vài lần không ai trả lời, liền biến thành hồ ly nhỏ chui từ kẽ cửa vào, leo lên giường nhảy thẳng lên ngực cha mình - úi chà, đè trúng!
Mặc tổng bị con trai đập trúng phát ngạt thở, choàng tỉnh lại, hít sâu một hơi - thằng nhóc mập này!
"Cha ơi! Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, cô nói không được đi trễ đâu! Cha mau dậy!" Hồ ly nhỏ ôm đầu Mặc Uẩn Tề, vừa kéo tóc vừa kéo áo thúc cha dậy, vừa phá rối vừa lăn lộn. Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ bắt lấy nhóc con, nhấc cao lên, đối mặt với đôi mắt lấp lánh của con trai, tim liền mềm nhũn, ôm nhóc bánh bao vào lòng, dậy đi tìm quần áo cho nó.
Cố Giai Mính đã theo đoàn phim đi tuyên truyền hơn một tuần rồi, không còn lo gì nữa. Hai cha con lại quay về cuộc sống "mẹ vắng nhà". Hôm nay, Mặc Trạch Dương từ lớp "Dâu tây" lên lớp "Quả đào", tương đương từ lớp mầm lên lớp chồi. Bé thấy mình lớn hẳn, háo hức mặc đồng phục mới may riêng, muốn đẹp rạng ngời đi học.
Mặc tổng nhìn cái đuôi nhỏ của con đang lắc tới lắc lui khoe khoang, liền đưa tay nhét gọn vào quần yếm - đuôi thì đuôi, cũng đừng để lộ bừa bãi, nhất là ở cái chỗ nhạy cảm đó. Chỗ đó của ba nó mà bị sờ một chút là đã xù lông tận nửa ngày rồi - có vẻ hồ ly đều không thích ai chạm chỗ này.
Mặc Trạch Dương rụt đuôi chui ra ống quần, run run, lại bị nhét vào. Không cho ló ra, không cho người ta nhìn.
Bé bất lực sờ mông, chắc cha hiểu nhầm gì rồi.
Không được lắc đuôi? Vậy con run tai!
"Daddy, cha nhìn con nè!" Mặc Trạch Dương ngồi xổm xuống đất, hào hứng khoe kỹ năng vừa học được.
Run tai trái - tai phải bất động!
Run tai phải - tai trái bất động!
Trái run, phải run, rồi lại trái phải trái phải, trái trái phải phải!
Biểu diễn xong, Mặc Trạch Dương hí hửng ngẩng đầu hỏi: "Daddy, con có lợi hại lắm đúng không?"
Mặc tổng không tiếc lời khen, lập tức giơ ngón cái khen ngợi con trai - quá xuất sắc! Những bé yêu tinh khác dù có run tai cũng chưa chắc đáng yêu và có thần thái như con mình! Hắn còn chu đáo đội mũ lên cho nhóc con, giấu cả hai tai đi, không cho người khác nhìn thấy.
Mặc Trạch Dương: ⊙▽⊙
Ủa, sao lại che hết rồi???
Dẫn con đi học, gặp giáo viên mới xong xuôi, Mặc tổng liền gọi cho Cố Giai Mính, báo tin về chuyện bé Trạch Dương đi học để y yên tâm. Giáo viên nhìn có vẻ rất tận tâm, bạn thân của Trạch Dương cũng được xếp học chung lớp, không cần lo bé không có ai chơi cùng.
Cố Giai Mính lúc này đang chuẩn bị ghi hình gameshow. Buổi sáng quay một cái, buổi chiều một cái, vì thời gian gấp nên phải rời khách sạn từ sớm. Ba Trịnh vừa dặn dò y phải giữ hình tượng, nói ít lại, giữ phong cách lạnh lùng chút. Cố Giai Mính vừa điều chỉnh xong tâm trạng thì bị điện thoại của Mặc Uẩn Tề gọi tới làm ngắt quãng.
Y trốn vào góc phòng trang điểm, cười tít mắt nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, hai cha con ăn sáng chưa đó?"
Mặc Uẩn Tề giọng ôn hòa đáp: "Ăn rồi, còn em thì sao?"
Cố Giai Mính bĩu môi than vãn: "Sáng nay anh Thiệu làm sandwich, chán ơi là chán."
Mặc tổng bật cười: "Về nhà anh bù cho em, cho em một bữa thiệt ngon."
"Ừm ừm." Cố Giai Mính còn định nói gì đó, thì trợ lý đã vẫy tay ra hiệu đến giờ tổng duyệt. Y che điện thoại lại, hạ giọng nói: "Tui đi diễn tập trước nha, hôm nay quay 《Minh tinh tổng động viên》ở đài Dâu Tây, quay xong tui gọi lại cho anh."
Cúp máy rồi, Mặc tổng quay sang hỏi thư ký Vương: "《Minh tinh tổng động viên》 là cái gì?"
Thư ký Vương lập tức trả lời nghiêm túc: "《Minh tinh tổng động viên》 là chương trình thực tế có rating cao nhất nước, rất được giới trẻ yêu thích. Mấy năm gần đây đài Dâu Tây tập trung làm mảng giải trí và gameshow, hiện tại là một trong những đài được thanh niên ưa chuộng nhất."
"Có nhiều gameshow không?" Mặc tổng vừa hỏi vừa lên mạng tra thử, vì hắn không rành mấy mảng giải trí trong nước.
"Cái này là gì?" - hắn chỉ vào màn hình.
Thư ký Vương liếc qua rồi cười: "Đó là 《Du lịch cùng con》, ngài từng hỏi trước đó. Cũng là chương trình của đài Dâu Tây, hiện đã lên đến mùa 7 rồi, rating khá tốt."
Mặc tổng càng nghe càng thấy hứng thú: "Có thể cho ba người một nhà cùng tham gia không?"
Khóe miệng thư ký Vương giật giật, có điềm báo chẳng lành: "Trước mắt... chương trình chưa có quy định đó."
Mặc tổng trầm giọng: "Quy tắc là do con người đặt ra. Những thứ không thay đổi rất dễ khiến người ta chán."
Thư ký Vương dè dặt hỏi: "Ý ngài là..."
Mặc tổng nói thẳng: "Đi bàn với tổ chương trình, hỏi xem có thể cho cả nhà cùng tham gia không. Tôi muốn đi."
Thư ký Vương: "...... Nếu như họ từ chối thì sao ạ?"
Mặc tổng nghiêm túc hỏi lại: "Chương trình mùa này đã có nhà tài trợ chưa? Nếu chưa đủ thì thêm tài nguyên, Cố ảnh đế bồng con xuất hiện, chẳng lẽ không ai thích?"
Thư ký Vương trầm mặc mấy giây, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Tôi hiểu ý ngài rồi."
Ý là - bất kể thế nào, chỉ cần Mặc tổng muốn, tổ chương trình cũng phải sửa luật để cả nhà cùng tham gia.
⸻
"Nghe nói bộ phim này là một đại chế tác, giai đoạn đầu đã đầu tư 120 triệu!" MC dùng giọng đầy kích động giới thiệu về phim《Đại Dực Vương Triều》. Trên màn hình lớn phía sau, những cánh hoa tung bay, y phục lộng lẫy, chiến trường hoành tráng - mỗi khung hình đều toát lên sự chỉn chu và đẳng cấp. Quan trọng nhất là dàn diễn viên, với hai ảnh đế đấu diễn xuất, thêm một diễn viên gạo cội kỹ năng vững vàng, và cả tiểu thịt tươi đang nổi như cồn. Bộ phim chưa công chiếu đã hot rần rần, không nổi cũng phải nổi.
Khán giả phía dưới lập tức phối hợp hò reo: "Chung Ly Thiều! Chung Ly Thiều! Chung Ly Thiều!" Fan Cố Giai Mính thì gào "áu áu", khí thế át luôn fan Bùi Bằng.
Cố Giai Mính dịu dàng mỉm cười vẫy tay với người xem, có chút rụt rè e lệ. Bùi Bằng nhìn sang, bất lực thở dài - có người này ở đây, cảm giác mình sắp hóa vai phụ rồi.
Để cứu vớt thể diện cho Bùi Bằng, MC chuyển đề tài sang Vương đạo diễn: "Nghe nói nhà đầu tư chính là ông chủ của Hồng Sâm, điều gì khiến anh tin bộ phim này sẽ hot? Đạo diễn Vương tranh thủ PR đi nào."
Ban đầu đây chỉ là câu trêu chọc cho bầu không khí bớt căng, tiện thể để đạo diễn giới thiệu phim. Ai ngờ Vương đạo lại thật sự nghiêm túc, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Có lẽ vì tôi có quan hệ tốt với Cố Giai Mính."
"Hả???" Khán đài nổ tung, khán giả lập tức náo loạn trước quả dưa bất ngờ rơi xuống.
MC liền bắt lấy đề tài, nháy mắt với Cố Giai Mính rồi hỏi tiếp: "Nếu anh không trả lời đàng hoàng thì khán giả không chịu đâu nha! Anh Mính và Mặc tổng rốt cuộc có quan hệ gì? Bọn em hóng dưa này lâu lắm rồi, hay là nhân cơ hội công khai một chút đi?"