Mặc Uẩn Tề lạnh mặt, nghiêm túc hỏi: "Cái tên Cố Giai Mính, là ai đặt cho em?"
Cố Giai Mính: "......"
Gì vậy trời? Nửa đêm dựng đầu người ta dậy, chỉ để hỏi chuyện... tên hả?
"Anh Thiệu đặt. Anh ta nói làm nghệ sĩ phải có cái tên nghe cho văn vẻ." Cố Giai Mính ngáp một cái, giọng đầy ghét bỏ: "Đổng Hân còn nói tui cứ lấy tên 'Cố Tiểu Yêu' đi, đơn giản dễ nhớ, nhưng nghe là biết liền tui là yêu tinh rồi còn gì! Làm vậy chẳng phải tự kiếm chuyện à?"
Mặc Uẩn Tề khẽ sờ lên lỗ tai lông mềm xù của y, trong mắt hiện lên tia sáng lạ: Tiểu Yêu? Cố Tiểu Yêu?
Trong mơ, tiểu hồ yêu từng nói với hắn: "Lúc ta mới hóa thành người, gặp một bà lão tốt bụng, bà nhặt về bảy con yêu tinh, ta là đứa út. Tới khi tụi ta sống tự lập được thì bà rời đi. Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Thất, hoặc là Cố Tiểu Yêu theo bà ấy. Nhưng đừng nói với ai khác nha."
"Tiểu Thất?"
"Gì?"
Mặc Uẩn Tề hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Hắn cảm thấy mình thật sự sắp phân liệt đến nơi-những giấc mơ đó ảnh hưởng đến hắn quá sâu, đến mức hắn không còn phân biệt được cái nào là mơ, cái nào là thật.
"Em biến thành tóc bạc cho anh xem thử đi."
Cố Giai Mính uể oải không buồn động đậy: "Giờ tui lười muốn chết, không muốn nhúc nhích chút nào luôn á. Hôm khác tui cho anh xem. Thiệt ra tui biến thành người tóc bạc cũng được mà, tóc dài lắm luôn, tới đây nè!" Cố tiểu yêu vừa nói vừa dùng móng vuốt ấn lên mông Mặc tổng, ra hiệu chiều dài tóc, "Quần áo cũng đẹp lắm, còn có thêu hoa văn nữa đó. Nói chung là, anh nghe tui tả vậy đi, lười lắm, không muốn biến đâu (:з" ∠)"
Mặc tổng nhíu mày. Nghe giống y chang cách ăn mặc của tiểu yêu hồ trong mơ... Cố Giai Mính, thật sự là y!
Vậy thì mình... có phải chính là người họ Mặc đó không?
Đáp án rõ ràng đến mức không thể nghi ngờ nữa rồi. Ngay từ khi ông chủ Đổng nói miếng ngọc là do chính tay hắn đeo lên, thật ra mọi thứ đã có câu trả lời.
Cho dù đã chắc chắn người kia trong mơ chính là bản thân mình, rằng ký ức đó thật sự thuộc về mình, nhưng Mặc tổng vẫn không nhịn được mà ghen tuông!
Giận thật sự!
Đến mức muốn ra ngoài... phóng lôi cho hả!
Mặc Uẩn Tề im lặng một hồi để trấn tĩnh, vừa lúc Cố Giai Mính tưởng rằng anh cho mình ngủ tiếp rồi, thì hắn lại đột ngột hỏi một câu rất để bụng: "Anh ăn nhiều lắm sao?"
Cố Giai Mính bị hỏi đến sững người, rồi bật cười: "Phụt! Quá nhiều ấy chứ! Anh là người đàn ông ăn cơm bằng... bồn luôn đó!" Câu này vừa nói xong, y hết buồn ngủ ngay! Buồn cười muốn chết!
Mặc Uẩn Tề lạnh mặt, đè con hồ ly tìm đường chết này xuống: "Biến thành người!"
Cố Giai Mính ngửa cái bụng trắng hếu lên trời, ánh mắt lấp lánh khiêu khích: "Tui không biến đó! Tui cứ vậy đó! Anh dám làm gì tui?"
Đúng là không làm gì được y thật · Mặc tổng lạnh lùng ấn y xuống, từ đầu tới đuôi vuốt một lần, rồi xoa nắn thêm một lượt. Cố Giai Mính căng thẳng nhấc cái chỏm đuôi lên thổi thổi, ánh mắt ai oán nhìn Mặc tổng: vuốt rụng hết lông thì xấu chết đi được!
Đồ thú hai chân! Đúng là không chịu được sự thật!
Mặc tổng vẫn giữ mặt lạnh, ấn ngã Cố tiểu yêu tiếp tục vuốt!
---
《Đại Dực Vương Triều》chiếu tập nào là hot tập đó, dàn diễn viên chính giờ nổi rần rần như cồn. Chẳng khác nào cả showbiz chỉ xoay quanh vài người này, không viết về họ thì chẳng còn gì để đưa tin. Mỗi ngày đều có tài khoản tung tin tức và dưa.
Tranh thủ sức nóng, Trịnh Học Thiệu cho Cố Giai Mính đi chụp thêm hai bộ ảnh cổ trang.
Một bộ phong cách tiên phong đạo cốt, thoát tục nhẹ nhàng, nhìn từ góc nào cũng đẹp mê mẩn!
Một bộ lại khốc liệt huyễn mị, tà mị quyến rũ kiểu bạc tình, câu người đoạt hồn, cực kỳ lạnh lùng tuyệt tình!
Cố Giai Mính nghe xong yêu cầu thì hí hửng: "Hai tạo hình đối nhau chan chát luôn nha! Sao anh không cho tui thể hiện bản sắc nữa hả? Bản sắc của tui không đẹp trai chắc?"
Trịnh Học Thiệu bị chọc cười: "Thể hiện bản sắc hả? Diễn mấy cảnh... ham ăn thì có."
Cố Giai Mính trợn mắt lườm hắn, tặng luôn ánh mắt "anh chẳng hiểu gì về nét đẹp đỉnh cao của tui cả": Hừ! Lũ thú hai chân ngu xuẩn! Dù là tiên khí hay tà mị, y đều làm rất ra dáng! Y là hồ ly tinh đẹp trai nhất hệ mặt trời, khí thế phải cao tầm 8m8 ấy chứ! Thể hiện bản sắc mà còn bay được luôn, bay lên dọa chết anh mới vừa!
Ba Trịnh lười đôi co với ánh mắt khinh bỉ đó, cúi đầu mở điện thoại nhắn cho Giả Xuyên, bảo hắn nhanh liên hệ đoàn đội-mai chở Cố Giai Mính đi làm luôn, không cho ở nhà chán quá lại làm loạn!
---
Đêm trăng thanh gió mát, hoa quế thơm ngát, dưới gốc cây hoa quế, một nam tử bạch y tuấn tú với mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió. Ngón tay thon thả lướt nhẹ trên cây đàn son đỏ, sườn mặt hơi nghiêng, đôi mắt trong như giếng cổ, không gợn sóng. Nhìn vào đó, người ta không khỏi thắc mắc-rốt cuộc điều gì mới khiến ánh mắt ấy thay đổi?
Mới chỉ là cảnh đầu tiên mà nhiếp ảnh gia đã chụp hơn chục tấm, sau đó mới gật đầu: "Anh Mính, đổi tư thế nhé!"
Bối cảnh được đổi liền tay, cây đàn được dọn đi, thay vào là một cái bàn nhỏ, đặt lên bầu rượu bạch ngọc và chén rượu ngọc. Phía sau đổi sang phông cảnh rừng trúc nhỏ. Nhà tạo hình cũng nhào tới tháo ngọc quan trên đầu Cố Giai Mính xuống, một đầu tóc đen dài xõa ra, dùng lụa trắng buộc lỏng, tạo nên khí chất nhàn nhã thư thái rất hợp bối cảnh.
Cố Giai Mính cũng lập tức chuyển biểu cảm, lười biếng nghiêng người về phía trước, rót một chén rượu. Vừa đưa ly lên miệng, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía xa, chẳng rõ trong lòng đang nghĩ gì-là chuyện gì, hay là nhớ đến ai-chỉ thấy trong đôi mắt lạnh nhạt ấy thoáng lên nỗi cô đơn.
Tạo hình thay đổi nhanh gọn, biểu cảm và thần thái cũng lập tức hoà nhịp theo. Đã lâu lắm rồi nhiếp ảnh gia mới gặp một người mẫu ăn ảnh như vậy. Quan trọng nhất là Cố Giai Mính vô cùng phối hợp, làm cho tiến độ buổi chụp nhanh khủng khiếp.
Với nhiếp ảnh gia, đáng sợ nhất là gặp người mẫu không biết tạo dáng lại không nghe lời. Nhưng Cố Giai Mính vừa có thần thái vừa linh động, làm cho cả ê-kíp thở phào nhẹ nhõm, công việc cả ngày hoàn thành trong một buổi sáng.
Giờ cơm trưa, Giả Xuyên lái xe ra tận mười dặm xa để mua món gà nướng rượu nổi tiếng vùng này. Biết cả đoàn là đồ ham ăn, trợ lý Giả mua luôn bốn con, mỗi con nặng hơn 1,5kg. Ăn không hết thì chia cho nhân viên hiện trường.
Cố Giai Mính vui vẻ đeo bao tay, xé gà thành miếng nhỏ, ngồi cùng đám trợ lý ăn trưa ngay trong đại sảnh.
Một nhóm năm người ngồi cùng nhau ăn gà, lại ở nơi đông người, gương mặt Cố Giai Mính tuấn tú nổi bật đến khó tin. Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa bước xuống xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Giai Mính giữa đám đông, thấy y cười nói vui vẻ, khóe môi người đó khẽ nhếch lên, rồi bước về phía y.
Thư ký đi theo phía sau vội vàng đuổi theo, vừa nhìn thấy "mục tiêu" mà ông chủ nhắm đến, không khỏi nhíu mày.
Cố Giai Mính đang gặm đùi gà hết sức hăng say thì một tấm danh thiếp xuất hiện ngay trước mặt. Y ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn người trước mặt-trông có vẻ quen quen? Người kia cực kỳ anh tuấn, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, cúi đầu nhìn y mỉm cười thân thiện: "Xin chào, tôi là fan của em. Em ký tên cho tôi được không?"
Người này nói chuyện rất lễ độ, từ thái độ cũng có thể thấy sự chân thành-hình như đúng là fan thật. Chỉ có điều...
Không đẹp trai bằng Mặc Uẩn Tề!
Ờ thì... chỉ là thấy quen quen thôi. Đặc biệt là đôi mắt. Rốt cuộc là giống ai ta?
Cố Giai Mính nhận khăn giấy từ trợ lý, lau lau tay xong thì đưa tay nhận lấy danh thiếp từ người kia. Trên tấm danh thiếp không ghi rõ thân phận, chỉ có một cái tên-Đặng Khải-và một dãy số điện thoại ở phía dưới.
Tấm danh thiếp mạ vàng này nhìn qua không đẹp bằng tấm của Mặc Uẩn Tề! Tấm kia còn có cả gia huy, vừa nhìn là biết thuộc dòng dõi quý tộc!
A nhổ vào! Cố Giai Mính lắc đầu thật mạnh để đuổi hình ảnh Mặc tổng ra khỏi đầu. Ý của y không phải vậy-ý là, người dùng danh thiếp cao cấp như vậy thường chẳng phải ông chủ lớn thì cũng là đại lão có tiền, bởi vì danh thiếp Mặc Uẩn Tề giữ lại đều kiểu đó cả. Vừa thấy người kia họ Đặng, lại nhìn kỹ mặt một cái, Cố Giai Mính chợt hiểu ra: "Anh là anh trai của Đặng Hưng đúng không?"
Đặng Khải mỉm cười: "Đúng vậy. Em trai tôi cũng nhờ em quan tâm mà thay đổi rất nhiều. Còn tôi bây giờ chỉ là một fan nhỏ bé trong số đông đảo người hâm mộ em thôi. Em ký tên cho tôi nhé?"
Thư ký đứng phía sau nhanh tay đưa lên một cây bút.
Cố Giai Mính mím môi, người ta đã nói tới mức này thì cũng không thể không ký. Y ký tên mình lên mặt sau tấm danh thiếp rồi trả lại cùng cây bút cho đối phương. Đặng Khải nhìn y ký tên ở mặt sau, trong mắt hiện lên chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn, cẩn thận cất tấm danh thiếp đã ký tên vào ví, rồi lại rút thêm một tấm khác đưa cho Cố Giai Mính, nói hy vọng sau này có cơ hội hợp tác, rồi dẫn thư ký rời đi.
Cố Giai Mính nhìn theo bóng lưng hắn, nhỏ giọng hừ một tiếng đầy cảnh giác.
Cảnh Kiều Kiều ở gần đó hơi nhướng cặp mày lá liễu được trang điểm tỉ mỉ, bước đến bên cạnh Cố Giai Mính, thấp giọng hỏi: "Người vừa rồi là sao vậy? Thật sự là fan của cậu à? Sao chị thấy là lạ?"
Cố Giai Mính vẫn cầm tấm danh thiếp trong tay, cau mày nói nhỏ: "Tất nhiên là không chỉ là fan!"
Hắn là anh trai của Đặng Hưng đấy! Lần trước y chỉnh cho Đặng Hưng một trận, người này chắc chắn là muốn tới báo thù cho em trai rồi! Nhưng y không có ngu, không mắc mưu đâu!
Trợ lý Giả ở bên cạnh sốt ruột nhắc nhở: "Mau vứt đi! Danh thiếp này tuyệt đối không được mang về nhà, nếu để Mặc tổng thấy thì phiền lắm đấy."
Cố Giai Mính lơ đễnh thả tấm danh thiếp xuống, tiếp tục cúi đầu gặm đùi gà, hoàn toàn không nghe thấy con tê tê bên cạnh đang lải nhải gì.
Sau khi xử gọn nửa con gà, đột nhiên Cố tiểu yêu nhặt lại tấm danh thiếp, móc điện thoại ra, chụp một tấm hình rồi gửi cho Mặc Uẩn Tề kèm theo tin nhắn: Nếu hắn bắt nạt tui, anh đi đánh hắn nha!
Khi ấy, Mặc tổng đang ăn trưa cùng ba của bé sói trắng, bàn chuyện hợp tác cho một dự án sắp tới. Thấy tin nhắn của Cố Giai Mính, hắn lập tức trả lời: "Được, nghe em!"
Bạch Khiếu Thần ngồi đối diện chỉ biết mỉm cười lắc đầu. Là một người đàn ông có gia đình và sự nghiệp, hắn rất hiểu phản ứng hiện tại của Mặc tổng-trong thiên hạ, vợ là số một.
Mặc tổng nhìn tấm danh thiếp trong hình, lập tức ghi nhớ tên và số điện thoại kia vào đầu. Sau khi lục lại ký ức trong đầu, hắn đột ngột hỏi: "Người đó cũng tham gia cạnh tranh miếng đất lần này với anh đúng không?"
"Đúng rồi!" Bạch Khiếu Thần bật cười: "Sao, muốn giúp tôi à? Nếu lần này anh giúp tôi, lần sau đến lượt tôi giúp anh. Hai chúng ta mà bắt tay nhau, thì khỏi lo đám thú hai chân ngoài kia."
Mặc tổng nhướng mày: "Được."
"Tôi thích cái kiểu sảng khoái này của anh! Dô, thêm ly nữa!"
Mặc Uẩn Tề đặt điện thoại lên bàn, tiện theo dõi tin nhắn bất kỳ lúc nào. Bạch Khiếu Thần tò mò hỏi: "Cho tôi hỏi riêng một câu nha. Tôi cảm nhận được linh khí trên người anh, nhưng lại không nhìn ra được bản thể. Có phải anh đang mang bảo bối gì không? Mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn kiếm một cái."
Mặc tổng mặt không cảm xúc rút từ trong cổ áo ra một miếng ngọc đeo trên dây chuyền, chỉ cho hắn liếc qua một cái rồi cất lại ngay: "Của hồi môn của Tiểu Cố. Tôi cũng không biết là từ đâu ra."
Bạch tổng nghe vậy thì cụt hứng, uống một hơi cạn ly: "Vậy là bó tay rồi."
"A mà này," hắn chợt nhớ ra, hỏi tiếp: "Bản thể của anh là gì vậy? Tiểu Cố là hồ ly tinh, con anh cũng là tiểu hồ ly, vậy anh cũng là hồ ly à?"
Mặc tổng đột nhiên im lặng mười mấy giây, rồi buông một câu: "Nhân tinh tính không?"
Bạch Khiếu Thần - người nổi tiếng kiến thức rộng: "............ Nhân tinh là con gì tu thành tinh?"
Mặc tổng: "......"
Chủ đề này, không nói tiếp nổi thật.
Cũng may Bạch Khiếu Thần là con sói rất hào sảng, không mấy quan tâm Mặc tổng là thứ gì hóa tinh. Trong mắt hắn, chỉ cần là người đáng kết giao thì bất kể là người hay yêu, đều có thể làm bạn. Nếu không xem Mặc Uẩn Tề là huynh đệ, hắn cũng chẳng tò mò chuyện bản thể làm gì. Thế nên chủ đề này nhanh chóng được bỏ qua, hai người lại quay lại nói chuyện công việc.
Hai đại lão vì con cái học chung lớp mà quen nhau, vừa hay đều là yêu tinh, đều thuộc dạng sủng thê cuồng ma. Kết quả là tay bắt mặt mừng, liên thủ một cái thành đôi bạn "yêu tinh hữu nghị" cực khủng!
Buổi chiều hôm đó, Cố Giai Mính tiếp tục công việc, bắt đầu bước vào chụp bộ chân dung thứ hai.
Nhà tạo hình đã chuẩn bị cho Cố Giai Mính tổng cộng sáu bộ đồ, bộ đầu tiên là một bộ trường bào đỏ sậm. Nhìn thấy bộ này, Cố Giai Mính nghẹn họng: "Muốn chụp hình cưới hay gì?"
Cảnh Kiều Kiều không thèm đáp, trực tiếp ấn đầu y xuống cho khỏi lộn xộn, tay vẫn liên tục đánh phấn mắt, miệng thì không ngừng lải nhải: "Nghe nói bộ này là do chính nhiếp ảnh gia chọn đó. Trước cũng có vài minh tinh tới thử rồi mà không ai đủ khí chất để 'gánh' nổi, sắp bị đè xuống đáy rương rồi đấy. Cậu cứ chụp yên tâm đi, chị còn nghe lén được một tin - nhà thiết kế bộ này có địa vị cao lắm nha!"
Là một người ăn dưa có trình độ, cô gái loli xinh đẹp này nhanh chóng moi được đúng thông tin mình muốn.
Cố Giai Mính vẫn chưa hào hứng lắm: "Ồ."
Cảnh Kiều Kiều tức giận nhéo một cái vào cánh tay y: "Nghiêm chỉnh lại coi! Tập trung làm việc!"
Cố Giai Mính đau đến nhe răng, trong lòng thầm kêu khổ-quả nhiên không thể đụng vào thú hai chân giống cái!
Tuy ngoài miệng là chê bai, nhưng khi bước vào set chụp, Cố Giai Mính không hề qua loa lấy lệ. Một thân áo đỏ đứng trên nền núi tuyết trắng xoá, khóe môi hơi nhếch lên một bên, ánh mắt tà mị như muốn câu hồn người ta. Biểu cảm kiểu này thật ra không hiếm, nhiều diễn viên cũng có thể làm được, nhưng khi Cố Giai Mính mặc bộ đồ đỏ đó, lại không hề có cảm giác giả tạo hay lố bịch. Y có nét yêu mị nhưng không dung tục, lộ vẻ quyến rũ nhưng không khiến người ta thấy quá đà. Trong ánh mắt y, có một tầng trong suốt được giấu rất sâu, làm nhiều người chỉ nhìn thôi cũng không khỏi thở dài-nếu tâm hồn không thật sự trong sạch, thì diễn thế nào cũng không ra nổi vẻ ấy. Hơn nữa, khuôn mặt tinh xảo của y không hề có nét nữ tính, lại càng khiến bộ đồ kia thêm phần quyến rũ.
Một bộ đồ mà phải thay cảnh mười mấy lần mới chụp xong. Cố Giai Mính lúc đầu còn miễn cưỡng, về sau bắt đầu hất tay áo tạo dáng rất có thần, đến mức gần như... mặc tới ghiền. Đột nhiên lại thấy màu đỏ cũng đâu có tệ! Cuối cùng, nhiếp ảnh gia bắt được một nụ cười nghịch ngợm hiếm thấy của y.
Khi nhìn ảnh hiện lên trên màn hình, nhiếp ảnh gia như nảy ra một ý: "Chụp thêm một tấm nữa! Tới đây, ngồi tựa vào cây đi!"
"Hả?" Cố Giai Mính hất tay áo, ngó quanh: "Cây nào?"
Nhân viên set hiện trường lập tức mang một khối gỗ đặt vào, giả làm gốc cây.
Cố Giai Mính cố nhịn cười, đi đến ngồi xuống dưới tán cây giả, chưa kịp định thần thì trong ngực đã bị nhét cho một con hồ ly mô phỏng, lông xù mềm mại.
Y hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn con hồ ly ngơ ngác trong tay, sau đó y ngồi tựa dưới bóng cây, một tay ôm lấy nó, tay còn lại khẽ đưa lên bắt một cánh hoa đang rơi xuống từ trên. Ánh mắt từng tà mị lúc này lại dịu xuống, trở nên mềm mại. Bất cứ ai cũng đều có một góc dịu dàng trong tim mình-đó chính là điều mà nhiếp ảnh gia muốn thể hiện, chưa kịp nói ra thì Cố Giai Mính đã thể hiện được rồi. Ánh mắt ấy, rõ ràng như đang nhìn con ruột của mình vậy.
Nhiếp ảnh gia cảm động đến suýt rơi nước mắt: "Kéo cổ áo xuống một chút nhé? Chụp thêm tấm nữa nha?"
Cố Giai Mính lập tức kéo cổ áo lại, kiên quyết lắc đầu: "Không được! Ông chủ nói không được lộ da thịt!"
Lần trước Mặc Uẩn Tề đã căn dặn rồi, cổ áo mà mở rộng quá thì không hay. Vì hoà bình gia đình, y vẫn nên tôn trọng ý kiến của cha thằng nhỏ.
Nhiếp ảnh gia tỏ vẻ cực kỳ thất vọng-nếu có thêm một tấm ảnh kiểu "phóng đãng không kiềm chế được" nữa chắc chắn cũng sẽ rất tuyệt!
Mãi đến sáu giờ chiều mới chụp xong cả sáu bộ đồ. Trên mặt Cố Giai Mính không hề lộ vẻ mỏi mệt, còn vừa ngân nga vừa leo lên xe rời đi. Nhưng ngược lại, đám nhân viên thì mệt rã rời cả người. Ai mà ngờ, bao nhiêu người cộng lại vẫn không đấu nổi thể lực của một mình y. Nói ra thật mất mặt! Danh tiếng "liều mạng tam lang" trong giới không phải nói chơi-nhìn Cố Giai Mính mà cứ ngỡ y không biết từ "mệt" viết thế nào luôn!
Sau khi Cố Giai Mính rời đi, nhiếp ảnh gia vẫn còn sung sướng ôm mặt, gọi điện ngay: "Anh! Hình em gửi cho anh xem chưa? Bộ đồ anh thiết kế cuối cùng cũng có người mặc ra đúng khí chất rồi! Edit xong chắc chắn còn đẹp hơn nữa!"
"Anh? Anh hai? Anh nghe em nói không đó?!"
"...... Cậu gửi cho anh thêm tấm bóng lưng mặc đồ trắng nữa nha, nhanh lên!"
Nghe giọng bên kia gấp gáp, nhiếp ảnh gia cũng không dám chậm trễ, liền gửi qua hai tấm ảnh chụp bóng lưng.
"Anh? Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Đúng là hắn!"
"Anh?!"
Nhiếp ảnh gia bị làm cho mơ hồ-"Hắn"? Là ai? Mà sao nghe giọng như sắp phát cuồng vậy?
Tại một căn biệt thự bên bờ biển, một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, vừa nhìn thấy ảnh là lập tức ôm trọn lấy màn hình máy tính vào lòng. Thân hình gầy gò run lên khe khẽ, như thể đang ôm lấy một món báu vật thất lạc lâu năm nay vừa tìm lại được.
Bóng dáng xuất hiện trong giấc mơ suốt 35 năm... Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!
Hắn biết mà-những hình ảnh trong mơ đó hoàn toàn không phải ảo tưởng, càng không phải chỉ là giấc mơ bình thường!
Người trong mơ mà hắn luôn gọi là "chủ nhân"... thực sự tồn tại!
"Trợ lý Bàng! Mua ngay cho tôi vé máy bay gần nhất! Tôi phải về nước!"