Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 55



Cố Giai Mính ngồi xe về nhà, một mình y an tĩnh lướt Weibo, trong khi những người khác trong xe đều đã mệt đến mức nằm ngủ la liệt. Y bật chế độ im lặng, nhìn xung quanh rồi thầm cảm thán: con người thật là yếu đuối, mới làm việc có một ngày mà ai nấy đều mệt đến như vậy. Nghĩ tới đây, y lại càng cảm thấy cha của thằng nhỏ nhà mình đúng là không phải người bình thường-có thể ôm máy tính làm việc liền tù tì một ngày một đêm, vừa làm việc vừa không trễ bữa ăn nào, ngủ say đúng năm phút rồi tỉnh dậy làm tiếp hai tiếng liền.

Hôm nay, top hot search trên Weibo rất khác lạ. Không phải mấy tin ai ngủ với ai, hay ai lén kết hôn sinh con trong giới giải trí như thường lệ, mà là một vụ gây sốc: mẹ kế nhà hào môn ngược đãi trẻ vị thành niên. Mỗi bức ảnh được đăng đều rất rõ nét-ánh mắt lạnh như băng của mẹ kế và đôi mắt đầy bất lực của đứa bé đều bị chụp lại chân thực đến đau lòng.

Chủ đề "ngược đãi trẻ vị thành niên" khiến cộng đồng mạng nổ tung!

Dân mạng vừa bày tỏ sự thương cảm với đứa trẻ, vừa phẫn nộ trước hành vi độc ác của người mẹ kế, mắng chửi rằng mẹ kế vẫn là mẹ kế, chẳng có chút nhân tính nào!

Người phụ nữ kia trước đây vẫn luôn tự gán mình là "người mẹ lý tưởng", còn từng đứng ra cứu trợ trẻ em cần giúp đỡ, danh tiếng cực kỳ tốt. Vậy mà giờ lại bị phát hiện là thủ phạm bạo hành con chồng-thật đúng là kẻ lừa đảo! Điên rồ hết chỗ nói!

Cố Giai Mính vừa xem vừa nhíu mày. Ba anh em linh cẩu này đổi nghề từ khi nào vậy? Từ đám ăn bám y biến thành chuyên gia bóc phốt góc tối xã hội rồi? Cứ tiếp tục khui chuyện nhà người ta thế này, không sợ bị trả thù sao?

Y phải lau lại mắt mình mới được, đột nhiên nhìn ba người đó lại thấy không quá ghét nữa. Tuy mặt mũi hơi khó ưa thật, nhưng ít ra bọn họ biết sai là sửa, dám đối đầu với quyền lực-chỉ riêng điều đó đã đáng khen rồi.

Thật ra thì y suy nghĩ hơi nhiều. Dù sao giá trị vũ lực của mấy tên kia cũng chỉ thuộc loại thường thường. Bị một yêu tinh như y đánh cho đến mức mất sức phản kháng cũng chẳng phải chuyện lạ. Mặc dù y luôn miệng nói Mặc Uẩn Tề không biết mình lợi hại cỡ nào, thật ra ngay cả chính y cũng chưa hẳn nắm rõ toàn bộ sức mạnh của bản thân.

Về đến nhà, Cố Giai Mính thấy Mặc Trạch Dương đã được đón về trước, đang chăm chú nhìn chiếc xe ba bánh cùng anh Hoa trong sân. Anh Hoa chạy hai bước rồi giảm tốc độ, chờ nhãi con vượt qua mới chạy tiếp phía sau. Mặc Trạch Dương ngỡ mình thắng rồi, vui vẻ cười như nắc nẻ, càng ra sức đạp mạnh hơn, tốc độ "vèo vèo" luôn.

Mặc tổng đứng chờ ở lối đi trong vườn hoa, gương mặt ôn hòa nhìn con trai, đến khi thấy Cố Giai Mính từ xe bước xuống thì khóe môi mới cong lên một nụ cười, nhấc chân bước ra đón.

"Ba ba ~~~~"

Mặc Trạch Dương vừa thấy Cố Giai Mính về, lập tức bỏ luôn bạn chơi, vui mừng chạy tới. Chạy còn nhanh hơn cả lúc đạp xe! Mới kích động có chút thôi mà cái đuôi đã thò ra ngoài, mông cũng như to hơn một size!

Cố Giai Mính nhanh tay đón được tiểu tể tử lao vào lòng mình, nâng lên cao ~~ rồi hôn cái chụt một cái!

Mặc Uẩn Tề cũng đưa tay đặt lên vai Cố Giai Mính, nhẹ nhàng hỏi thăm: "Có mệt không?"

Cố tiểu yêu hếch cằm kiêu ngạo: "Đương nhiên là không mệt rồi! Tui còn có thể làm thêm 72 tiếng nữa!"

"Vậy chắc người khác mệt xỉu hết rồi." Mặc Uẩn Tề bật cười, xoa đầu y, kéo vào nhà: "Anh làm xong cơm tối rồi, ăn xong anh có chuyện muốn nói với em."

"Chuyện gì? Nói liền đi, không là tui cứ nghĩ mãi, ăn không ngon đâu." Cố Giai Mính là kiểu người mà đã dính đến chuyện chưa nói hết thì sẽ ngứa ngáy không yên, thà nói toạc ra còn hơn, "Anh mà không nói liền, tui ăn cơm không có ngon nổi đâu á." Dù ban trưa có ăn hơi nhiều, nhưng ăn uống là một nghệ thuật-phải toàn tâm toàn ý mới gọi là hưởng thụ, bị dày vò là không được!

Mặc Uẩn Tề bật cười thành tiếng, đứa nhỏ này, chuyện gì cũng lộ hết lên mặt.

Ba người đứng ở cửa thay giày. Mặc Uẩn Tề mở tủ giày, lấy đôi dép nhỏ ra đặt trước mặt Mặc Trạch Dương để bé tự mang. "Ngày mốt là sinh nhật mẹ anh, anh phải về nhà một chuyến."

Cố Giai Mính đang cúi đầu thay giày thì động tác khựng lại, nhỏ giọng lặp lại: "Anh phải đi à..." Trong câu nói mang theo chút hụt hẫng rõ ràng.

Mặc Uẩn Tề mỉm cười: "Anh muốn hỏi là, hai người có muốn về cùng anh không? Đi gặp người nhà anh."

"Không cần!" Cố Giai Mính vô thức ôm lấy Mặc Trạch Dương. Ôm rồi mới chợt nhận ra, thật ra giờ có ôm hay không cũng không khác biệt gì. Mặc Uẩn Tề đã không còn giành con với y nữa rồi. Nhưng... y vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp gia đình hắn. Vừa mới thừa nhận mình có tình cảm với người này, tâm trạng vẫn còn chưa ổn định, vẫn thấy hơi sợ.

Mặc Uẩn Tề không ép buộc y. Thật ra phản ứng này cũng nằm trong dự liệu của hắn. Lần này không đi, thì lần sau chắc chắn sẽ đi. Ít nhất thì thái độ của Cố Giai Mính cũng đã dịu đi rất nhiều, không còn xù lông nói hắn cướp con như trước nữa.

Mặc Uẩn Tề khẽ nhéo má y, nhìn vẻ mặt lộ rõ tiếc nuối của Cố Giai Mính, dịu dàng nói: "Tổng bộ còn một vài việc phải xử lý, nhanh nhất cũng phải mất một tuần. Anh làm xong sẽ về ngay. Mấy ngày này em trông Trạch Dương một mình vất vả rồi."

Mặc tổng còn chưa biết rằng, vừa xoay lưng đi, nhà cửa liền... náo loạn.

Cố Giai Mính chu môi, lầm bầm một câu nhỏ: "Không phải trước giờ tui vẫn một mình trông nó sao? Không phải cũng lớn được tới bây giờ đó thôi."

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm y vào lòng, cúi đầu hôn lên trán y, dịu dàng nói: "Cực cho em rồi."

Cố Giai Mính mặt đỏ ửng. Y thật sự không chịu nổi giọng điệu kiểu này-nói như vậy rất dễ khiến y mềm lòng đó, đồ nhân loại xảo trá!

Mặc Trạch Dương ngửa mặt lên, bất mãn nhìn hai ba đang tình chàng ý thiếp: "Hai người có thể liếc nhìn con một cái không? Con cũng buồn lắm đó!"

Hai người kia cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn quên béng sự tồn tại của nhãi con! Chẳng lẽ trước khi đi, daddy không cần trấn an nó sao? Mặc Trạch Dương dứt khoát vung tay nhỏ túm lấy chân cha, hai tay dang ra đòi ôm, đòi an ủi! Nếu không được thỏa mãn thì sẽ... lăn đùng ra ăn vạ, thật luôn đó!

Mặc tổng vội vàng cúi người bế con trai lên, vừa dỗ lớn xong liền chuyển sang dỗ nhỏ: "Trễ nhất là một tuần daddy sẽ về. Con xoè bàn tay ra đếm nè: đi nhà trẻ năm ngày, nghỉ hai ngày ở nhà, là daddy về liền."

Mặc Trạch Dương vươn ngón út ra đếm kỹ: năm ngày cộng hai ngày là mấy? Bảy ngày?! "Thì ra một tuần có bảy ngày!" Bé con ngây ngẩn với kiến thức mới học được!

Cố Giai Mính đứng bên cạnh: "........."

Thằng nhỏ khờ này! Trước giờ không biết một tuần có bảy ngày? Cái khờ này nhất định không giống y rồi, giống cha nó!

Mặc Trạch Dương dù bị dọa sợ xong vẫn không vui. Bé sợ Mặc Uẩn Tề đi rồi sẽ không về nữa. Nước Y là ở đâu, bé đâu có biết. Lỡ như cha nó trốn mất tiêu thì sao? Bé cũng chẳng biết tìm ở đâu. Chẳng lẽ phải dùng hai chân chạy khắp thiên hạ đi tìm cha? Hay phải tự lái xe ba bánh trước cổng nhà mà chạy đi tìm? Nghe đã thấy mệt rồi. Tiểu Mặc tổng nhóc con đúng là lo lắng đủ đường.

Mặc tổng thì dắt người lớn, ôm nhóc nhỏ. Hậu quả của việc nói trước sớm quá chính là: hai cha con đều không ăn nổi cơm tối. Bình thường có thể ăn hết một chén đầy, mà nay Mặc Trạch Dương chỉ ăn được vài miếng rồi thôi. Mặc tổng đau lòng, phải thay nhau đút cho cả lớn lẫn nhỏ, sợ đói quá gầy đi mất.

Thật ra thì yêu tinh không yếu như vậy đâu. Cố Giai Mính cũng định lên tiếng nói sự thật với hắn, nhưng vừa liếc mắt đã thấy khuôn mặt nhỏ của Mặc Trạch Dương đang được đút cho ăn, vừa ăn vừa ra vẻ hạnh phúc, y liền nuốt ngược lại lời định nói. Nuôi kỹ thì nuôi kỹ vậy. Ai kêu nó đáng yêu làm chi?

Cố Giai Mính suy nghĩ kỹ rồi, nếu đi thì đi thôi, cũng đâu phải đi luôn không về. Hơn nữa, y cũng muốn thử xem sau khi Mặc Uẩn Tề rời đi rồi, liệu mình có thể quay lại với cuộc sống như trước kia hay không. Biết đâu y sẽ lấy lại được sự bình lặng ngày nào thì sao? Hai ba con sống với nhau, chẳng lẽ không hạnh phúc?

Nghĩ tới đó, y liền xới thêm cho mình một chén cơm.

Mặc tổng đứng bên: "......"

Đây là kiểu... hóa bi thương thành sức ăn à?

Phải mất khá lâu mới dỗ được Mặc Trạch Dương đi ngủ. Cố Giai Mính quay lại phòng mình, vừa leo lên giường thì bị người phía sau áp tới. Cố tiểu yêu đỏ mặt, quay đầu nhìn lại, ngượng ngùng nói: "Không phải sáng mai anh phải lên máy bay sao? Ngủ sớm một chút đi chứ."

"Không muốn ngủ." Mặc Uẩn Tề gác cằm lên vai Cố Giai Mính, nghiêng đầu nhìn vào mắt y, mỉm cười: "Chúng ta tâm sự chút nhé?"

Cố Giai Mính giật người muốn lùi lại, nhưng người kia lại ôm càng chặt. Cảm nhận được lồng ngực rắn rỏi phía sau lưng, mặt y càng đỏ hơn, trong đầu lập tức xuất hiện suy nghĩ muốn biến thành hồ ly.

Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ cúi đầu hôn nhẹ lên cằm y: "Ngày mai anh đi rồi, em còn cho anh ôm hồ ly ngủ nữa không?"

"Vậy... vậy anh muốn ôm cái gì ngủ?" Cố Giai Mính vừa nói vừa đưa tay kéo cái gối nằm qua, ôm chặt vào ngực, như thể ôm vật gì đó là sẽ vững lòng hơn.

Mặc Uẩn Tề giật cái gối ra khỏi tay y, tiện tay quăng sang một bên, rồi ôm Cố Giai Mính ngã xuống, nghiêng người đè lên, dịu dàng dụ dỗ: "Tâm sự như vậy không được à?"

Cố Giai Mính: "......"

Tư thế nói chuyện kiểu này... hình như hơi... không giống đang tâm sự lắm?

"Vậy thì... nói được gì?" Y siết chặt bờ vai Mặc Uẩn Tề, cảm thấy nếu người kia còn tiếp tục đè xuống nữa, tim y sẽ nhảy vọt ra ngoài mất.

Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn y: "Tâm sự chuyện hiện tại, tương lai, và cả vì sao dạo này anh cư xử rất lạ."

Cố Giai Mính ngẩn ra: "Anh lại không bình thường nữa à? Không bình thường chỗ nào?"

Nhân lúc y còn đang lo lắng, Mặc Uẩn Tề lập tức chụp lấy hai tay y giơ lên khỏi đầu, cúi xuống hôn nhẹ vào mép môi: "Chỗ nào cũng không bình thường cả. Chúng ta phải từ từ nói rõ."

Cố Giai Mính liếm liếm môi, híp mắt đánh giá người đang đè trên người mình. Y luôn có cảm giác toàn thân người kia được phủ một lớp "khí đen".

Ánh mắt Mặc Uẩn Tề dần trở nên sâu hơn. Hắn lại cúi đầu, đặt thêm một nụ hôn nữa, lần này sâu hơn cái vừa rồi, nhưng vẫn khựng lại giữa chừng, như đang chừa thời gian cho y thích ứng. Nhìn gương mặt và vành tai ửng đỏ của người dưới thân, Mặc Uẩn Tề bật cười khẽ-đứa ngốc này, đâu phải không hiểu hắn đang nghĩ gì.

Ngực Cố Giai Mính đập thình thịch, y đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay... anh không giả say nữa chứ?"

Câu hỏi đó khiến Mặc Uẩn Tề cười bật ra tiếng, mắt vẫn nhìn y đầy chân thành: "Đêm nay em đâu chuốc rượu anh, sao mà say được? Anh rất tỉnh, anh luôn biết mình đang làm gì." Vừa nói, hắn vừa cúi đầu hôn tiếp xuống cằm Cố Giai Mính, rồi chậm rãi di chuyển xuống cổ. Mỗi cái chạm nhẹ đều dịu dàng ma sát yết hầu nhạy cảm của y, hơi thở nóng rực phả lên làn da trắng ngần khiến y đỏ bừng cổ, theo phản xạ muốn tránh đi.

"Chúng ta... tui là yêu, anh là người... chủng tộc khác nhau mà..." Cố Giai Mính vẫn đang gắng giãy giụa lần cuối, giọng nói nghe chẳng khác gì đang xấu hổ giả bộ nghiêm túc. Nhưng Mặc Uẩn Tề không để ý, thản nhiên đưa tay tháo cúc áo y.

Cố Giai Mính đơ người-năm năm trôi qua rồi, mà chiêu này của Mặc Uẩn Tề vẫn không đổi, luôn là cởi đồ y trước!

Động tác vừa nhanh gọn vừa bá đạo, khiến y bất giác nhớ lại chuyện cũ, tim đập loạn, cả đầu nóng lên, tai hồ ly cũng nhú ra.

Mặc Uẩn Tề đang cúi xuống liền chú ý thấy đôi tai lộ ra, ánh mắt càng thêm thâm trầm, sát lại gần hôn nhẹ lên tai ấy.

Cố Giai Mính run run, đôi tai giật nhẹ, mặt lại càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: "Nếu tui biến thành nguyên thân bây giờ, anh có tức đến ngất luôn không?"

Mặc Uẩn Tề sờ sờ tai y, lạnh nhạt đáp: "Vậy thì anh sẽ phong sát em, nhốt em vô lồng sắt, suốt đời không được đi đóng phim nữa!"

Cố Giai Mính cứng đờ: dữ vậy luôn á?

Y tức giận: "Vậy anh cứ quy tắc ngầm tui đi, nhưng đời này chỉ được quy tắc ngầm mỗi mình tui thôi đó!" Nói rồi, y đột ngột chụp lấy tay hắn, kéo lại gần miệng cắn một cái, mặt đỏ ửng, vừa ngượng vừa tức: "Đây là anh ép tui đó nha! Tui đang phản kháng nè!"

Mặc Uẩn Tề bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi y. Hắn vẫn thường trách người khác không đủ thẳng thắn và chân thành, nhưng rõ ràng, cái đứa ngốc trước mặt này, khi đứng trước tình cảm, lại chẳng thiếu sự thẳng thắn và chân thành chút nào.