Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 56



Đêm hôm đó ấm áp vô cùng, vì vậy trước giờ chia tay, Mặc tổng lại càng luyến tiếc. Khó khăn lắm hắn mới theo đuổi lại được cả thể xác lẫn tinh thần của người trong lòng, tình cảm giữa hai người lại tiến thêm một bước nữa. Giờ thì chỉ mong lúc nào cũng được dính chặt lấy nhau, Mặc Uẩn Tề thật sự rất muốn dắt Cố Giai Mính theo về luôn.

Đáng tiếc, qua một đêm tình nồng ý đượm, sáng sớm hôm sau, Cố Giai Mính vừa mở mắt ra đã biến trở về hình dạng hồ ly, cả người cuộn tròn, bộ lông cũng xù lên vì ngượng, còn biệt nữu đến mức đẩy Mặc tổng ra khỏi cửa. Đừng nói đến chuyện tiễn biệt hay hôn tạm biệt, y dứt khoát đá người ta ra ngoài, lạnh lùng không chút lưu luyến.

Mặc tổng đứng trước cửa phòng ngủ, tay xách hành lý, bất lực thở dài-cái người hay biệt nữu này đúng là hết cách!

Hắn gõ nhẹ lên cửa, biết Cố Giai Mính đang nghe, liền dịu giọng dặn dò: "Có chuyện gì thì gọi cho anh, nếu không gọi được thì tìm thư ký Vương."

Lúc này, Cố Giai Mính đã biến thành một con hồ ly lớn, đang ngồi xổm bên cửa sổ. Y lấy hai móng vuốt che tai lại, nhưng vẫn đỏ hồng cả người.

Thính giác của y nhạy đến mức đáng sợ, dù có lấy chân che tai cũng vẫn nghe thấy Mặc tổng nói gì. Cố tiểu yêu biệt nữu thật sự, mất kiên nhẫn cầm luôn cái gối nằm ném về phía cửa phòng, la lên: "Đi đi đi! Anh nên đi từ lâu rồi, hay anh dứt khoát sửa tên thành Mặc Tích cho rồi!"

Mặc tổng bất đắc dĩ, "Anh ôm Trạch Dương đi nhé?"

Không biết hai người ba của nó đã nói gì mà lúc này Mặc Trạch Dương đang dán sát vào cánh cửa, tròn mắt lén nhìn, trong đầu hiện rõ một dấu hỏi to tướng (⊙_⊙)?

Chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng Cố Giai Mính đã bị mở bật ra. Y đi tới bế phắt Mặc Trạch Dương lên, trừng mắt tức giận nhìn Mặc Uẩn Tề-anh dám thử xem!

Mặc Uẩn Tề bật cười: "Cuối cùng cũng chịu ra gặp anh rồi?"

Cố Giai Mính hừ hừ, ôm Mặc Trạch Dương chặt trong ngực như sợ người kia giành mất, đi đến trước mặt Mặc tổng, thô lỗ kéo tay hắn lại, nhìn kỹ viên châu màu đỏ y từng tặng, xác nhận nó vẫn nguyên vẹn nằm trên cổ tay hắn mới yên tâm buông ra, lạnh lùng dặn: "Thứ này không được làm mất, mang theo để đảm bảo bình an, nếu mất là anh đền không nổi đâu!"

Mặc tổng gật đầu liên tục, thành khẩn cam đoan: "Anh còn thì nó còn, tuyệt đối không mất."

Cố tiểu yêu trừng mắt, kiêu ngạo ưỡn ngực, thái độ xem như tạm chấp nhận được.

Y quay sang dặn Buck: "Theo sát anh ấy, anh ấy đi đâu thì ông theo đó, không được để mấy con dã yêu tinh lôi anh ấy đi, hiểu chưa?"

Buck cười tươi gật đầu: "Phu nhân cứ yên tâm, tại hạ sẽ một tấc cũng không rời, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tiên sinh."

Cố Giai Mính nghĩ ngợi một lúc, lại chạy lên cửa sổ tầng hai, ôm lấy chậu hoa khí vận mà y từng lấy từ chỗ Đổng Hân về. Y nhéo cái đầu hoa vận đào hoa, hung dữ dọa: "Hút sạch vận đào hoa trên người anh ấy ra cho tui, có bao nhiêu hút hết, nhanh lên!"

Trong mắt Mặc Uẩn Tề không giấu nổi ý cười, hắn kéo Cố Giai Mính lại, đặt chậu hoa sang một bên rồi ôm y thật chặt: "Đồ ngốc, mấy thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì với anh đâu. Anh tự tin vào khả năng tự chủ của mình. Trừ em ra, anh sẽ không thèm nhìn ai khác một cái nào hết, yên tâm."

Cố Giai Mính lập tức xù lông: "Tui không có lo lắng cho anh!"

"Ừ, không lo lắng," Mặc Uẩn Tề cười dỗ dành, "là anh tự cam đoan với em thôi, tin anh đi." Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán y. Nhìn y thế này hắn lại càng không muốn đi, chỉ muốn tiếp tục dính lấy.

Cố Giai Mính lạnh mặt đẩy hắn ra: "Đi đi đi! Mặc Tích!"

Mặc tổng tiếc nuối xoa đầu y: "Mấy ngày này tranh thủ suy nghĩ kỹ chuyện anh nói đi, nếu không muốn nghĩ cũng không sao, chờ anh về rồi chúng ta bàn tiếp."

Hắn... vẫn không muốn đi chút nào!

Cố Giai Mính nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, ra vẻ mình sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chuyện gameshow này y phải bàn với Trịnh Học Thiệu đã, dù sao cũng không vội trong một hai ngày.

Mặc Trạch Dương bĩu môi ôm lấy chân cha nó-hai người nói xong chưa, không cho bé một cái moah moah trước khi đi à? Có đúng là cha ruột không đó? Trong mắt ba không thể có thêm một em bé nhỏ là con được sao?

Mặc tổng lập tức bế con trai lên, tiếp tục dỗ dành.

Buck nhìn đồng hồ nhắc nhở: "Tiên sinh, sắp đến giờ rồi."

Lúc này Mặc Uẩn Tề mới miễn cưỡng thả Mặc Trạch Dương ra, luyến tiếc nói: "Anh đi đây."

Cố Giai Mính thở dài-câu này chắc phải nói mười mấy lần rồi, đúng là Mặc Tích thật!

---

Mặc tổng bước đi trong lưu luyến, còn bé hồ ly thì đứng trên ban công nhìn theo bóng cha mình xa dần, đến cả sức để vẫy đuôi cũng không có nữa, trong lòng chỉ muốn hóa thân thành "Hồ chờ cha".

Cố Giai Mính vốn đang thấy lòng hơi buồn bực, nhìn thấy cảnh tượng tiểu tể tử nhà mình như vậy thì bình dấm chua trong lòng cũng đổ ầm. Y xách Mặc Trạch Dương lên, nhìn thẳng vào mắt nó, không vui hỏi: "Con là con ai?"

Mặc Trạch Dương bất đắc dĩ dang rộng hai móng vuốt: "Con là con của hai người đó ~"

Cố Giai Mính hít sâu một hơi: "Ai nuôi con? Con bênh ai?"

Mặc Trạch Dương lấy móng vuốt ôm mặt ba nó, nghiêm túc đáp: "Ba ba à, câu hỏi này lỗi thời rồi. Con đã trưởng thành. Lần sau ba nên hỏi: nếu con chỉ có một miếng thịt, vừa đủ cho một người ăn, thì giữa hai người, con sẽ cho ai ăn-như vậy mới biết con thương ai hơn."

Cố Giai Mính ngẩn người-gần đây IQ của tiểu tể tử này tăng lên ào ào, y không theo kịp nữa. Y tiếp tục hỏi theo hướng đó: "Vậy con sẽ cho ai ăn?"

Bé hồ ly nheo mắt, cười tủm tỉm: "Con thông minh vậy sao chỉ mua được một miếng thịt cho một người ăn? Con sẽ mua miếng đủ hai người ăn! Con không có bị khờ!"

Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật-tốt lắm, người bị khờ chắc chắn là y rồi!

Tiểu tể tử khốn khϊếp này, càng ngày càng láo!

Tất cả là do cha nó chiều hư nó-mẹ hiền sinh con hư là thật!

Ngày đầu tiên Mặc tổng đi, căn nhà trở nên trống trải lạ thường. Cố Giai Mính muốn tìm lại cảm giác trước kia khi Mặc Uẩn Tề chưa tới, liền vui vẻ nấu món ngon cho Mặc Trạch Dương ăn.

Mặc Trạch Dương ăn no nê, nằm ngửa bụng trên lưng ghế sofa, vừa phơi vừa nói: "Trong nhà toàn mùi daddy, vẫn cảm thấy rất an toàn. Chắc khi nào mùi phai rồi thì daddy cũng về lại thôi." Nghĩ như vậy, một tuần cũng không phải là quá khó vượt qua.

Cố Giai Mính tức tối nhéo cái bụng tròn nhỏ của nó, nhắc nhở: "Con là con ba!"

Có anh ta ở đây mới là không an toàn! Cha con là một con thú hai chân, còn chẳng biết đánh nhau, ngoài chuyện kiếm tiền ra thì có làm được gì?

Mặc Trạch Dương xoa bụng, lười biếng đáp: "Rồi rồi con biết rồi, hai người đều là ba con. Con sẽ nuôi hai người mà, con sẽ mua thịt cho hai người ăn, ba yên tâm đi."

Cố Giai Mính: "......"

Sao lại cứ vướng cái miếng thịt hoài vậy hả? Cái đồ nhóc ham ăn!

Yệt như cha nó!

Cố Giai Mính xoa nhẹ bụng nhỏ của tiểu nhãi con, nhìn dáng vẻ vô lo vô nghĩ của nó, bất giác bật cười. Đúng là phải bắt đầu lo nghĩ cho tương lai của nhóc con này rồi, dù gì cả hai cha con đều là yêu tinh, chuyện tu luyện sớm muộn cũng phải tính tới. Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thì cũng chỉ duy trì được chút ít linh lực, giai đoạn đầu còn đỡ, nhưng về sau thì vô dụng rồi.

Chỉ là... giai đoạn của mình bây giờ là gì nhỉ? Cố Giai Mính cũng không rõ nữa. Những thứ kiểu như mất trí nhớ, đúng là phiền phức thật.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng chầm chậm dâng cao. Mặc Trạch Dương vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, mắt sáng rỡ: "Ba ba, lại đây phơi ánh trăng với con đi! Daddy hay phơi trăng với con lắm đó!"

Cố Giai Mính ngạc nhiên: "Cha con á? Ảnh là con người, phơi trăng cái gì chứ?"

Mặc Trạch Dương vô thức đưa tay bịt miệng, lập tức câm như hến.

Cố Giai Mính nheo mắt lại, ánh mắt đầy nghi ngờ. Tiểu tể tử này là do mình nuôi lớn, biểu cảm này chắc chắn có ẩn tình! Y đè nhóc con đang định chuồn xuống giường lại, giọng trầm xuống, nheo mắt đe dọa: "Khai mau! Có phải hai cha con nhà ngươi đang giấu ta chuyện gì không hả?"

Mặc Trạch Dương vẫn bịt chặt miệng, hai mắt đảo loạn. Hỏng rồi, tiêu rồi, bị phát hiện rồi! Lần trước vì cái miệng mà làm ba ba lộ ra áo choàng trước mặt cha, lần này phải giữ mồm giữ miệng! Quyết không kéo áo choàng của cha ra nữa! Không lỡ lời trước mặt ba ba nữa!

Cố Giai Mính mở ngăn kéo, lôi ra một viên chocolate, đưa ra trước mặt tiểu yêu: "Ha ha ha ha... Muốn ăn không?"

Mặc Trạch Dương lập tức há miệng hé ra: "Muốn!" Mắt lấp lánh như sao.

Cố Giai Mính lại lấy thêm một viên, rồi thêm một viên nữa, lại thêm nữa, xếp đầy cả đống trước mặt, cười gian xảo: "Khai ra bí mật đi, mấy viên này đều là của con. Lắm miệng đúng không? Không nói thì... không, cho, viên, nào!"

Mặc Trạch Dương hít một hơi sâu, thấy Cố Giai Mính định dẹp hết đống kẹo đi, hoảng hốt nhào tới ôm lấy tay y: "Đừng mà!"

Cố Giai Mính dịu giọng dụ: "Khai ra đi ~ đều là của con mà!"

Mặc Trạch Dương thở dài, buông tay: "Con thiệt không hiểu nổi người lớn mấy người... đều là yêu tinh mà, có gì đâu mà làm dữ vậy. Dù daddy có hình dạng gì, ba cũng thương daddy mà, đúng không?"

Cố Giai Mính ánh mắt lóe lên, đáp ậm ờ: "Ờ... chắc là vậy. Dù sao cũng thế rồi."

Mặc Trạch Dương cẩn thận gom hết đống chocolate vào túi, than nhẹ: "Daddy nói ba không thích hồ ly lông đen, chỉ thích hồ ly lông trắng, nên kêu con giữ bí mật dùm daddy. Thật ra... daddy không phải con người. Daddy là hồ ly lông đen."

Cố Giai Mính đứng hình, mặt sầm lại, nghiến răng ken két. Mặc Uẩn Tề cái tên khốn nạn này!

Lông đen cái đầu anh á! Rõ ràng là người! Một con thú hai chân biết giữ thăng bằng một cách kỳ diệu!

"Đang yên đang lành mà tự nhiên đi nói với con trai mình là hồ ly lông đen, có điên không?!" Cố Giai Mính vừa xoa bụng nhỏ của Mặc Trạch Dương vừa đe dọa. Nếu nhóc không kể tiếp cho tử tế, y sẽ tịch thu toàn bộ chocolate, còn cho ăn đòn nữa. Là một tiểu yêu từng cướp cả điện thoại của con trai, Cố Giai Mính không hẳn là người nói lý. Lời hứa gió bay!

Mặc Trạch Dương như sắp khóc. Ở với cha lâu rồi, nó lại quên mất ba mình cũng không có lý lẽ gì luôn.

Vì cái mông nhỏ của mình, vì đống chocolate, Mặc tiểu nhãi bán đứng cha mình không mấy khó khăn.

Cũng như lần trước bán đứng ba cho cha, chỉ đắn đo vài giây thôi!

Nhiều nhất là năm giây, không hơn!

Cố Giai Mính (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cố tiểu yêu cạn lời với độ hắc ám của loài người. Có thể cập nhật lại tam quan không vậy? Một con người mà giả làm yêu tinh để lừa con nít! Còn giả lâu nữa chứ! Đến giờ tiểu nhãi con này vẫn tưởng cha nó là hồ ly lông đen! Thì ra áo choàng mình đã rớt từ lâu, thì ra anh ta đã sớm biết mình không phải người thường... Biết mà vẫn đối xử tử tế như vậy...

Phì! Cố Giai Mính đá văng chút cảm động vừa nhen lên trong lòng. Tức chết đi được!

Đồ thú hai chân xảo trá! Đợi anh về, cho anh nhịn đói ba ngày! Không cho ăn cơm! Đuổi ra ngủ phòng khách! Dám bò lên giường, đè anh luôn!

Không! Đến giường cũng không cho luôn!

Nghĩ là làm, Cố Giai Mính vọt vào phòng ngủ cũ của Mặc Uẩn Tề, giơ chân đá sập luôn cái giường: "Ngủ đất đi, đồ lừa đảo!" ( 艹皿艹 )

Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, bám vào khung cửa nhìn lén, không hiểu sao ba mình lại làm vậy, vì cha nó lâu rồi đâu có ngủ phòng đó nữa, có giường hay không cũng vậy mà.

Nó nhét viên chocolate vào miệng, tung tăng vẫy đuôi xuống lầu, xách ghế chạy vào bếp, trèo lên mở tủ lấy muỗng, định ra vườn xới đất cho mấy cây hoa hướng dương. Chậu hoa ba đầu của nó lại mọc thêm một cái đầu nhỏ, nhìn đáng yêu cực.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ loé lên một bóng đen.

Lỗ tai Mặc Trạch Dương giật giật, lập tức phát hiện có khí tức xa lạ. Nó nhanh nhẹn mở tủ, chui vào, đóng sập cửa lại. Lấy miếng ngọc hộ thân cha nuôi tặng ra, hà hơi lên rồi nắm chặt trong tay, cẩn thận giấu mình.

Còn bé xíu đã được ba dạy: nếu cảm nhận được hơi thở của yêu tinh lạ thì phải lập tức trốn đi. Không phải yêu tinh nào cũng tử tế, có nhiều kẻ ham tu luyện nhanh mà đi hút linh khí của tiểu yêu còn non, nhẹ thì mất linh trí, không hóa hình được, nặng thì... chỉ còn đường chết. Vì vậy, Đổng Hân đặc biệt làm cho Mặc Trạch Dương một miếng ngọc hộ thân có vẽ bùa chú. Ngày thường trông như đồ trang trí, gặp hơi nước sẽ hiện ra phù ấn, có thể che giấu khí tức cực kín.

Bóng đen bị khí tức che giấu làm bất ngờ, khẽ "hửm" một tiếng. Mới nãy còn cảm nhận được khí thuần khiết, sao giờ lại biến mất?

Ngay lúc đó, một luồng lực cực mạnh từ trên ập xuống! Bóng đen hét lên, nhận ra nơi này có yêu tinh mạnh mẽ hơn, liền toan chạy.

Nhưng ngay lập tức, một thân ảnh đỏ lướt đến trước mặt, tung một cú đá bay bóng đen trở lại. Cố Giai Mính không do dự, đá thêm cú nữa, ánh mắt lạnh như băng, sát khí tràn ngập!

Bóng đen bị đá quỳ rạp xuống đất, trên người phát ra tiếng lách cách như xích sắt va vào nhau.

Cố Giai Mính nhảy lên tầng hai, nhìn thấy Hỏa Hồ Ly đuổi theo, lập tức nhận ra kẻ kia là ai - chính là yêu tinh xiềng xích đã từng hút linh khí mấy con hồ ly nhỏ!

Nghĩ đến việc kẻ đó tới đây là để bắt con mình, mặt Cố Giai Mính lập tức trắng bệch, toàn thân lông dựng đứng: Đậu má! Mày dám nhắm vào con trai tao?!

Xé xác mày!

Tức giận bùng phát, trong tay Cố Giai Mính bỗng hiện ra một thanh trường kiếm cổ xưa, dài hơn một mét, thân kiếm đen kịt, khắc hoa văn cầu kỳ. Trước giờ chưa từng thấy vũ khí này, đến chính y cũng sững người.

Nhưng quan tâm gì chứ!

Miễn dùng được là được!

Cố tiểu yêu vung kiếm, như cầm dao băm chặt, phóng thẳng vào kẻ địch còn đang mơ hồ chưa hiểu gì, giận dữ hét lên:

"Băm mày!"