Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 59



"Phá sản" · Mặc tổng gần như quét sạch cả khu phố ăn vặt, mua hết những món có thể để dành đến lúc về nước, từ đồ ăn, thức uống đến đồ chơi, chất đầy hai cốp xe. Mấy người làm giúp hắn mang hết về nhà, cả nhà nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc: Mặc tổng biết mua quà cho vợ bé nhỏ rồi sao... mà nhìn kiểu gì cũng thấy có gì đó hơi bất thường!

Sự tồn tại của hai cha con Cố Giai Mính bây giờ đã không còn là bí mật trong nhà họ Mặc nữa.

Cậu ba nhà họ Mặc giải thích với mẹ mình như sau: "Anh dâu dịu dàng đức hạnh, gương mặt cũng rất xinh đẹp, lại là minh tinh siêu nổi tiếng ở Hoa Quốc." - câu đầu này là do anh hai hắn nói, quan trọng nhất là bốn chữ dịu dàng đức hạnh, nghe đâu còn biết nấu cơm nữa cơ.

"Mặt mũi cháu trai y hệt anh hai, như một khuôn khắc ra, thông minh ngoan ngoãn." - câu này là tận mắt hắn thấy, đứa nhỏ đáng yêu tới mức khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng. Không biết khi nào anh hai hắn mới chịu dẫn hai người kia về gặp mặt chính thức nữa.

"Biết gọi chú, nhưng chưa từng gặp cô, không biết cô là loại nấm gì." - câu này thì cậu ba nhà họ Mặc thật sự rất muốn nói với cháu trai: "Cô của cháu ấy hả, chính là một cây nấm đầu khỉ, lì như con khỉ, có gọi cũng không có tác dụng gì."

Dưới sự truy hỏi từng chút của mẹ Mặc, cậu ba rất uyển chuyển giới thiệu về ba con nhà Cố Giai Mính, một câu khen anh dâu, một câu khen cháu trai. Cậu ba vốn lạnh lùng ít nói, hiếm khi khen ai như vậy. Mẹ Mặc nghe xong bị gợi lên tò mò, đoán già đoán non một lúc, cuối cùng được nói thẳng luôn mới biết là trong nhà sớm đã có người biết chuyện hai cha con Cố Giai Mính, chỉ sợ nói ra sớm bà sẽ bị kích thích mạnh. Ai ngờ đâu bị con thứ hai kể ra như thế, mẹ Mặc không những không giận, mà lập tức nổi máu tò mò, muốn bay qua Hoa Quốc ngay lập tức để gặp con dâu và cháu nội!

Mẹ Mặc bảo dưỡng rất tốt, hơn 60 tuổi mà nhìn như mới ngoài 40, làn da trắng hồng, gần như không có nếp nhăn, nét mặt hiền hậu, nhìn là biết thuộc dạng người tốt tính. Bà không nhịn được thúc giục: "Có ảnh của hai mẹ con không, cho mẹ xem thử đi."

Mẹ Mặc vỗ ngực hít thở, cảm giác như hạnh phúc nhiều quá cũng làm người ta... thiếu oxy. Con cả của bà nếu đã coi trọng người đó, thì chắc chắn là người tốt. Bà rất tin vào mắt nhìn người của con trai mình. Quà gặp mặt, quà đính hôn, quà cưới... các loại quà cho người bạn đời của con cái, bà đã chuẩn bị sẵn hết cả rồi. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội dùng tới, bà muốn cho người đóng cả một thùng quà lớn, chuẩn bị không vận về nước.

Cậu ba lắc đầu: "Chắc là anh hai có." - anh hai hắn rất thích tiện tay chụp ảnh, những gì mình thích đều chụp lại, giờ điện thoại và máy tính chắc đầy hình với video luôn rồi.

Vừa đúng lúc Mặc tổng xuống lầu, nghe đến đây thì sắc mặt hơi trầm lại, nghiêm túc mở lời: "Con có."

Mặc tổng ngồi ngay cạnh mẹ, lấy điện thoại ra mở album hình, bên trong toàn là ảnh và video của Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương. Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, không hề mang vẻ khoe khoang, chỉ lần lượt mở cho mẹ xem: "Đây là ảnh ở nhà của em ấy, đây là ảnh chân dung, đây là ảnh em ấy đi thảm đỏ, còn đây là lúc em ấy nhận giải thưởng." - rồi lại mở thêm một album khác: "Còn đây là ảnh của thằng bé, ai cũng nói giống hệt con lúc nhỏ. Con thì thấy cũng không đến mức vậy, nhưng đúng là thằng bé thông minh, lanh lợi giống con."

Cậu ba →_→

Ánh mắt liếc sang anh hai của hắn đúng kiểu "hết thuốc chữa".

Mẹ Mặc mở ảnh Cố Giai Mính ra xem, câu đầu tiên nói là: "Đứa nhỏ này tinh xảo quá, đôi mắt vừa trong vừa xinh đẹp." - nói xong mới phát hiện ra điều gì đó, "Là con trai?"

Mặc Uẩn Tề gật đầu xác nhận: "Trai."

Mẹ Mặc im lặng khoảng nửa phút rồi dịu dàng nói: "Con trai thì sao, chỉ cần tính cách tốt là được. Quan trọng là con thích là đủ rồi, không gì bằng."

Mặc tổng cũng gật đầu theo: "Tính tình khá tốt, biết nấu ăn nữa."

Mẹ Mặc cười tít mắt: "Thật đức hạnh."

Mặc tổng nghiêm túc bổ sung: "Em ấy tự nuôi thằng bé lớn đến vậy, cũng vất vả lắm."

Mẹ Mặc nhíu mày: "Vậy tại sao trước giờ con không nói gì? Một mình người ta nuôi con khôn lớn như vậy, mấy năm nay con không làm tròn bổn phận làm cha. Mẹ không trách con, nhưng chuyện này mẹ phải nghiêm túc phê bình con một trận."

Mặc Uẩn Tề nghiêm túc nhận lỗi: "Là con sai. Trước đây có vài hiểu lầm chưa giải thích rõ, bây giờ mọi chuyện đều đã ổn rồi."

Cách giải thích của Mặc tổng, trong mắt người nhà, chính là: bởi vì hiểu lầm nào đó, Cố Giai Mính giận bỏ đi, không ngờ lại có con, sau đó vì tình cũ khó quên mà quyết định một mình nuôi con khôn lớn, không chịu tái hôn.

Si tình đến mức này, ai nghe xong mà không cảm động rơi nước mắt chứ?

Mẹ Mặc thở dài một tiếng: "Bảo sao trước kia mẹ giới thiệu cho con bao nhiêu người mà con đều chướng mắt, nếu con chịu nói sớm là trong lòng đã có người rồi thì mẹ đã không tốn bao nhiêu công sức như vậy. Con phải bồi thường thật tốt cho người ta đó." Nghĩ tới nghĩ lui, bà quyết định: quà tặng cho Cố Giai Mính phải tăng từ một thùng thành hai thùng hàng, cố gắng bù đắp lại khoảng thời gian thiếu thốn bao năm qua.

Lại mở tiếp ảnh của Mặc Trạch Dương ra xem, mẹ Mặc càng nhìn càng không khép được miệng, nụ cười rạng rỡ trên mặt: "Giống con quá trời! Y như đúc hồi con còn nhỏ vậy! Con nhìn cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nè, trắng trẻo thế này đúng là giống hệt lúc con bé. Có điều hồi nhỏ con trầm lắm, không thích náo nhiệt, cũng không thích dính người, ghét bị bế nữa." Mẹ Mặc có thể kể ra một loạt điểm không lấy lòng người của con trai, nhưng giờ thì khác rồi, tất cả ưu điểm mà Mặc Uẩn Tề thiếu hồi nhỏ, bé Trạch Dương đều có hết. Cái bụng nhỏ tròn vo, tay chân múp míp, vừa nhìn là biết được Cố Giai Mính nuôi quá khéo, em bé đáng yêu như vậy không nhiều đâu!

Bà liền tịch thu điện thoại của Mặc tổng, tự tay chép hết tất cả hình của Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương lại, định bụng hôm sau mang đi khoe khắp nơi: "Con dâu đó! Cháu trai đó!"

Không dừng lại ở đó, bà còn tìm luôn mấy bộ phim mà Cố Giai Mính từng đóng, hệt như fan girl chính hiệu, ngồi xem phim từ đầu đến cuối. Khi thấy cảnh Cố Giai Mính vào vai Chung Ly Thiều bị đánh, bà khóc rối cả mắt theo khán giả ngoài kia, vừa khóc vừa đau lòng nói: "Anh nói xem biên kịch có phải cố ý không, đang yên đang lành lại đi đánh thằng bé ra nông nỗi đó."

Mặc Uẩn Tề liếc mắt nhìn tay mẹ mình đang bấu chặt vào lưng ghế sô pha, như thể đang nắm tay ai đó, chân mày không khỏi nhíu lại.

Câu bà vừa nói, nghe chẳng giống đang nói với hắn.

Từng tiếp xúc với quá nhiều phi nhân loại, thế giới quan của Mặc tổng đã bị đập đi xây lại không biết bao nhiêu lần. Niềm tin vô thần từng vững chắc như đá, giờ đã tan tành mây khói. Trước kia mọi người đều cho rằng mẹ hắn vì quá thương nhớ cha nên sinh ra ảo giác, thỉnh thoảng lại nói cảm giác được ông vẫn ở quanh đây. Khi đó ai cũng cho rằng đó là điều không khoa học, là một dạng bệnh hoang tưởng, nên dần dần bà không nói nữa. Nhưng nghĩ lại thì... có lẽ bà chưa bao giờ hết tin vào điều đó.

Nếu yêu tinh còn tồn tại thật, vậy trên đời có linh hồn không?

---

Đêm đó, Mặc Uẩn Tề lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ, một ác mộng đắm chìm không dứt.

Trong giấc mơ là một vùng núi tuyết trải dài vạn dặm, giữa băng tuyết ấy lại có một hồ nước không đóng băng, phẳng như gương, tĩnh lặng soi rõ trời xanh, mây trắng và dãy núi bao quanh. Hai người đang đứng bên hồ, tay đan tay, ngón tay giao nhau. Một người nhẹ giọng nói: "A Mặc, dãy núi tuyết này là nhà của ta, ta sinh ra và lớn lên ở đây. Mình sống ở đây mãi mãi được không?"

"Được, ta ở lại đây với ngươi, không đi đâu hết." - bên hông người đàn ông kia có một miếng ngọc bội trắng, theo từng cử động mà nhẹ nhàng lắc lư. Chính là miếng ngọc mà hiện tại Mặc Uẩn Tề đang đeo trên người.

Cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi.

Vẫn là đỉnh núi tuyết trắng xóa, một thanh niên tóc bạc đứng lặng trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống đoàn người mặc trang phục các môn phái khác nhau dưới chân. Dù không thấy rõ mặt từng người, Mặc Uẩn Tề vẫn cảm nhận được nụ cười giễu cợt lạnh lùng của y.

Một giọng nói già cỗi, vang vọng đầy chính nghĩa: "Yêu hồ mười đuôi cướp đoạt tọa hóa trời đất mà sinh, sự tồn tại của ngươi chính là cội nguồn tội nghiệt!"

Thanh niên tóc bạc lắc đầu, nở nụ cười chán nản: "Các ngươi đông người, các ngươi nói gì thì đó là đạo lý. Từ khi hóa hình đến nay, ta tự xét mình chưa từng làm hại bất kỳ sinh linh nào trong tam giới. Khí vận trời đất là gì, ta chẳng biết. Ta cướp đoạt cái gì của các ngươi, ta càng không hay. Các ngươi bảo ta là tội nghiệt, các ngươi không dung nạp được ta, liền muốn giết ta. Trong tam giới này lại chẳng có chỗ nào chứa nổi ta. Được thôi, đã như vậy... vì sao ta còn phải nhân nhượng các ngươi? Người hay yêu cũng giống nhau cả thôi. Nếu các ngươi muốn diệt ta, thì hôm nay ta thề - tới một, ta giết một! Tới hai, ta giết cả đôi! Nếu ta chưa chết, đừng mơ sống yên ổn! Chỉ cần còn thở, ta sẽ đánh nát sơn môn của các ngươi, đập tan cả cơ nghiệp nghìn năm tổ tiên các ngươi để lại! Không chết không ngừng!"

Một thân ảnh màu lam chầm chậm bước đến bên y như đang dạo trong sân nhà mình, sự xuất hiện của người này lập tức khiến bầu không khí căng như dây đàn. Người dưới chân núi vừa thấy rõ diện mạo liền đồng loạt quỳ xuống, nhưng người nọ chẳng thèm để ý, chỉ lặng lẽ nắm tay thanh niên tóc bạc, mỉm cười nói: "Bọn họ không nghe lời ta, vậy ta cũng không làm Thần quân nữa. Lúc ngươi rời đi, có thể cho ta theo cùng không?"

Lập tức hỗn loạn bên dưới. Giọng nói già nua vang lên, lo lắng khẩn thiết: "Thần quân, đừng để bị tà thuyết mê hoặc! Ngài là truyền nhân Thiên Đạo, là hy vọng gìn giữ thương sinh, là người bảo vệ sự cân bằng tam giới! Còn y, y chính là điểm bất ổn lớn nhất, là mầm họa tương lai! Nếu không giết y, y sẽ diệt ngài! Chỉ một người trong hai có thể sống sót!"

Người nọ vẫn cười như thường, giọng nhẹ nhàng: "Trước kia ta cảm thấy thân phận truyền nhân này thật nhàm chán, mỗi ngày ngồi trong đại điện, chẳng làm được gì cả. Nhưng bây giờ thì khác, có vẻ thân phận này cũng có chút tác dụng rồi. Tiên, người, yêu, ma, Phật, quỷ, sáu đạo tu hành - ta dùng mạng của ta để bảo vệ ngươi. Ngươi đồng ý làm đạo lữ của ta không?"

Thanh niên tóc bạc cười nhạt, lời nói lạnh buốt vang vọng trên đỉnh núi tuyết: "Ngươi vẫn luôn lừa ta, đúng không? Các ngươi, tiên nhân các ngươi, có ai là thật lòng? Tự hỏi lại lương tâm đi, các ngươi chẳng qua chỉ là một lũ giả nhân giả nghĩa! Lừa đảo!"

"Tiểu Thất!"

"Ngươi đừng mơ lừa ta thêm lần nào nữa! Không có ngươi, làm sao bọn họ tìm được ta? Ta thà rằng chưa từng quen biết ngươi! Đồ lừa đảo!"

"Ta biết ngươi hiểu tâm ý ta, ngươi nói như vậy chỉ là không muốn ta mạo hiểm cùng ngươi thôi. Nhưng nếu không có ngươi, thì cho ta cả thiên hạ, có ích gì? Quyền lực, danh tiếng, địa vị, ta đều không cần."

Nhưng tiểu hồ ly ngày xưa đã không còn ngây thơ nữa. Sau khi chứng kiến hết thảy sự tàn nhẫn và giả dối của tam giới, y đã thay đổi. Y nhìn lại hắn một lần, ánh mắt phức tạp, rồi dứt khoát nói: "Ngoan ngoãn quay về làm chủ tam giới của ngươi đi, đừng đến tìm ta nữa!"

Y lựa chọn thiêu đốt sinh mệnh để thoát khỏi nơi này, bỏ lại quê hương, mang theo oán hận mà sống. Cuộc đời phía trước chỉ còn lại máu tanh và thù hận, muốn sống, chỉ có thể bước qua xác kẻ thù, mãi mãi không thể trở lại cuộc sống yên bình ban đầu.

Chỉ một cái liếc mắt cuối cùng, Mặc Uẩn Tề rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt người kia.

Là Cố Giai Mính!

Đột nhiên Mặc Uẩn Tề bật ngồi dậy, ôm chặt lấy lồng ngực đang đau nhói, cảm giác như có vật nhọn xuyên qua trái tim. Hắn cố hít thở thật sâu vài lần, rồi cúi xuống nhìn lòng bàn tay của mình, từng chút siết chặt lại thành nắm đấm. Giây phút ấy, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao bản thân lại luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi không kiểm soát được tung tích của Cố Giai Mính, vì sao mỗi lần cậu dùng yêu thuật ra ngoài là hắn lại nổi cáu vô cớ.

Hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc bội đeo trên cổ - miếng ngọc đã có dấu hiệu thay hình đổi dạng, bề mặt xuất hiện những đường nứt mảnh như tơ, chỉ còn một ít ngọc tâm xanh biếc ở giữa, cũng bắt đầu rạn vỡ. Nó giống như chỉ cần thêm một lực rất nhẹ nữa thôi sẽ lập tức vỡ tan.

Sắc mặt Mặc Uẩn Tề trầm xuống. Rốt cuộc thì vì sao hắn lại biến thành người? Tại sao hắn lại xuất hiện ở thế giới này? Tại sao Cố Giai Mính lại mất đi ký ức? Từng câu hỏi đều là một bí ẩn chưa lời giải đáp.

Miếng ngọc này... liệu có thể tồn tại đến lúc mọi bí mật được hé lộ không?

Hắn nhớ lại giấc mơ vừa rồi, lòng dấy lên dự cảm rất không lành. Ngực như bị một tảng đá đè lên, nặng trĩu, nghẹt thở. Hắn muốn lập tức quay về - trở về ngay bây giờ - để gặp lại em ấy, để ôm lấy em ấy, để tận mắt thấy em vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt hắn, còn sống, còn khỏe, vẫn có thể cười, có thể nổi loạn, thậm chí gây chuyện đến mức lật tung cả nhà - tất cả đều không sao, chỉ cần em vẫn ở đó, vẫn là Cố Giai Mính của hắn.

Cùng lúc đó, ở nhà Cố Giai Mính, lại có kẻ không mời mà đến.

Vừa nắm tay nhỏ xíu của Mặc Trạch Dương trở về tới cửa, Cố Giai Mính lập tức cảm nhận được không khí bất thường trong nhà - có mùi linh khí xa lạ, không phải của người quen.

Cậu lập tức bế bổng Mặc Trạch Dương lên, thần sắc cảnh giác, hít thở trở nên gấp gáp. Một tên, hai tên, ba tên!

Ba tên đại yêu, tu vi không hề thấp!

Cố Giai Mính nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén - người đến tuyệt đối không có thiện ý.

Cảm nhận được sự căng thẳng của ba ba, Mặc Trạch Dương mím môi, lo lắng nhìn y, nhẹ giọng gọi: "Ba ba."

Cố Giai Mính chọc nhẹ vào môi con: "Suỵt!" Đồng thời vung tay tung ra một đạo linh khí ra sau núi.

Chỉ thoáng chốc, một bóng xám đã lướt đến bên cạnh Cố Giai Mính. Là Hoa ca - giọng nghiêm túc: "Có chuyện gì?"

Cố Giai Mính thấp giọng dặn: "Anh Hoa, giúp tôi một việc. Mau đưa con trai tôi tới tiệm đồ cổ số 13 phố Bắc thành Tây, nhờ ông chủ trông giúp một chút. Mặc Trạch Dương, không được ồn ào, nghe lời."

Mặc Trạch Dương vốn đang định lên tiếng, lập tức ngậm miệng lại. Bị thái độ nghiêm túc của ba ba dọa sợ, bé cứng đơ, chỉ gật đầu lia lịa.

Cố Giai Mính xoa đầu con, phất tay biến nó thành một bé hồ ly nhỏ, vừa cười vừa dỗ: "Đi đi, ba sẽ đến đón con ngay khi xong việc."

Anh Hoa lập tức biến lớn, hình dạng như một con báo săn khổng lồ, ngậm lấy hồ ly con rồi vọt đi, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn thấy cái bóng. Một bóng người lam sắc lập tức đuổi theo, mùi biển tanh xộc lên - rõ ràng muốn truy bắt Mặc Trạch Dương.

Cố Giai Mính nheo mắt, thân hình khẽ động, tung chân đá thẳng về phía trước: "Cút mẹ mày đi!"

Y đoán không sai, mấy con rùa rút đầu này nhất định có âm mưu từ sớm. Dám đụng đến con trai cưng của y? Để chúng bắt được thì y còn đánh rắm à? Giờ con an toàn rồi, y cóc sợ cái gì hết! Dù bọn mày tu luyện năm ngàn hay tám ngàn năm, tao đập chết hết!

Vừa lao ra, ánh sáng trắng đột ngột bùng lên, bốn cây cột linh khí từ bốn hướng dựng lên bao vây lấy Cố Giai Mính. Dưới chân y, một pháp trận hình chữ "vây" xuất hiện. Cố Giai Mính nghiến răng "chậc" một tiếng - sơ suất!

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi reo lên "bling bling". Cố tiểu yêu vẫn rất bình tĩnh móc điện thoại ra, bắt máy: "Alo?"

"Alo cái đầu cậu á! Cậu đang ở đâu? Tôi cầu xin cậu đừng về nhà! Có người bày trận pháp bắt cậu! Tôi vừa nghe mấy tiểu yêu nói lại, tụi nó muốn bắt cậu xuống biển hút linh khí đó! Tôi báo với Cục Quản lý rồi, người ta đang đến cứu cậu đấy!" - Đổng Hân nói liền một tràng không ngừng nghỉ, như sợ Cố hồ ly ngu ngốc lọt hố. Mồm thì ghét bỏ, nhưng gặp chuyện là lo quýnh lên.

Cố Giai Mính nhìn trận pháp dưới chân càng lúc càng phức tạp, lại cảm giác linh lực không thể vận chuyển, thở dài khổ sở: "Trễ rồi."

"Trễ gì? Alo?!"

Cậu cong môi cười, cúp máy, cẩn thận nhét điện thoại lại vào túi - cái này Mặc tổng mua cho, tốn mười ngàn đấy, chút nữa có xuống nước thì làm ơn đừng bị hư nha.

Trận pháp liên tục biến hóa, rồi lại quay về hình chữ "vây". Xích sắt từ bốn phương tám hướng vọt tới, cuốn chặt lấy tay chân Cố Giai Mính. Cuối cùng khung cảnh bên ngoài cũng thay đổi - trước mặt là một cánh cổng đá khổng lồ, xung quanh khắc kín phù văn cổ. Cố Giai Mính bị khóa giữa tâm trận như một tế phẩm, không cách nào nhúc nhích.

Y vẫn cực kỳ bình tĩnh đánh giá xung quanh. Tiếng nước ào ạt vọng khắp nơi. Cậu nheo mắt, cất giọng lạnh nhạt: "Chuẩn bị kỹ lắm rồi nhỉ? Đoạn Dương Hải?"

Một bóng người tiến đến gần - đúng là Đoạn Dương Hải!

"Hồ ly nhỏ, có những lúc em thật thông minh, nhưng vì sao không chấp nhận lời cầu hôn của tôi chứ?" - Hắn nâng cằm Cố Giai Mính lên, ánh mắt có phần tiếc nuối - "Tôi thật lòng thích em đấy, không phải chỉ vì bề ngoài đâu, mà cả tính cách em nữa."

Cố Giai Mính híp mắt, chậm rãi phun ra lý do từng khiến y thẳng thừng từ chối: "Vì mày sống dưới biển, mày không có lông," rồi khinh thường: "Còn sống được có 80 năm, mày thích linh khí trên người tao thôi. Thời buổi này cá mặn cũng biết lừa người, thật là... chậc chậc!"

Đoạn Dương Hải bật cười vì câu trả lời chua cay, "Được rồi, để xem lát nữa em còn nói được không. Trận pháp đã khởi động rồi, em sẽ không có đường quay đầu đâu." Gã nhìn chằm chằm vào mắt y, cười đầy ẩn ý: "Tôi cho em một cơ hội cuối cùng - làm bạn lữ với tôi, song tu cùng tôi. Tôi sẽ coi con em như con ruột, nuôi nó nên người, yêu em cả đời. Nếu em từ chối - tôi sẽ hút sạch linh khí của em, rồi giết cả hai người!"

Mắt Cố Giai Mính khẽ giật - muốn buồn nôn.

Trung thành tình yêu? Quỷ tha ma bắt mày đi!

Y nhếch môi: "Mày tưởng tao bị mày bắt là vì tao không có cách thoát ra? Mày nghĩ tao thật sự không có đường rời khỏi trận pháp này à?"

Sắc mặt Đoạn Dương Hải cứng lại, "Em vẫn từ chối tôi?"

Gã không tin y có thể phá nổi trận này - tức là... y thà chết chứ không muốn ở cạnh gã!

Cơn giận bùng lên, yêu tinh cá mập vốn máu lạnh càng hiện rõ bản chất. Gã bóp cổ y, mắt đỏ rực, gằn giọng: "Em tưởng tôi không dám ép em ngay tại đây à?"

Ánh mắt Cố Giai Mính lạnh như băng, tay bất ngờ vận lực giật mạnh! Tiếng dây xích "rắc rắc" nứt gãy vang dội trong thạch thất. Mặt đất rung chuyển, linh khí chấn động mạnh, lớp chắn ngăn biển bắt đầu bất ổn.

Một ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt y - thanh trường kiếm đen lại xuất hiện!

Không chút chần chừ, y nắm chặt kiếm, tung đòn phản công.

Cố Giai Mính cười khẩy: "Thằng cuối cùng dám nói chuyện kiểu này với tao, cỏ trên mộ chắc giờ cao bằng cha mày rồi!"

Lần cuối là ai? Y không nhớ. Trong đầu chỉ loáng lên vài hình ảnh mơ hồ, khiến y bực bội nhíu mày. Nước biển trên đỉnh đầu như bị kích động, cuộn thành sóng cao hơn mười mét!

Cao tầng Cục Quản lý Đặc biệt lập tức đứng bật dậy - cảnh báo đỏ!

Nếu còn tiếp tục - sẽ thành sóng thần thật!