Về cái yêu tinh cuối cùng mà y vừa nhắc tới xuất hiện từ lúc nào, Cố tiểu yêu thật sự không nhớ ra nổi!
Cậu không nghĩ nhiều nữa, rút kiếm chém một đường, nhát chém sắc lẹm như dao thái đậu hũ, dễ dàng chẻ đôi căn phòng đá, linh khí bị chấn động mạnh, tầng lưới linh khí bao quanh bị vỡ tan, nước biển lập tức tràn ngược vào. Cố Giai Mính lập tức bọc lấy bản thân bằng một lớp linh khí, không cho mình bị ướt, rồi lại vung kiếm chém thêm một nhát nữa: "Ông không đánh mày trong nhà là vì sợ náo loạn, bị người của Cục Quản lý bắt vô phòng tối! Mày tưởng mày ngon lắm à? Hôm nay mà không chém chết mày, thì tao chịu thua luôn đó!"
Trước đây mấy yêu tinh trong Cục từng nhắc nhở cậu đừng làm to chuyện, nếu để người thường nhìn thấy thì rắc rối to. Nhưng mà dưới biển thì ai mà thấy chứ? Vậy nên lần này, phải xử lý tên rác rưởi này cho sạch sẽ!
Đoạn Dương Hải hoàn toàn không ngờ xích khóa linh khí lại bị Cố Giai Mính dùng sức mạnh thuần túy phá tan được. Gã còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm đã bay thẳng tới mặt, cánh tay bị chém đứt ngay lập tức - thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ vũ khí của Cố Giai Mính là gì!
Mắt Đoạn Dương Hải co rút lại. Đến giờ gã mới thấy rõ, Cố Giai Mính hoàn toàn không phải là con hồ yêu ba đuôi nhỏ xíu như trong tư liệu!
Biết được hai bên cách biệt sức mạnh quá lớn, Đoạn Dương Hải hoảng hốt quay đầu bỏ chạy. Gã vốn quen thuộc môi trường biển, đúng kiểu "cá gặp nước", vừa hóa nguyên thân xong đã lao đi vun vút, Cố Giai Mính liền giơ kiếm rượt theo phía sau, cá tôm trong khu vực hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.
Thấy không rượt kịp, Cố Giai Mính càng tức giận hơn. Y dứt khoát dựng lên một trận pháp lớn, bán kính mấy chục dặm. Mà bản thân còn hơi sửng sốt - ủa, mình biết kỹ năng phân thân từ bao giờ vậy?
Nhưng mà không quan trọng!
Việc cần làm nhất bây giờ là: phải chém chết cái con cá mặn thối Đoạn Dương Hải kia!
Từ lúc nó dám mở miệng nói muốn giết Mặc Trạch Dương, y đã nổi sát tâm rồi! Đụng tới con y? Giết một là một, hai thì cho chết chung! Ai bảo hồ ly không biết nổi giận?
Mười bản thể Cố Giai Mính vây quanh, Đoạn Dương Hải không còn đường thoát, cố nhắm vào một kẽ hở mà lao đi. Mười Cố Giai Mính lập tức hợp lực, đồng loạt vung kiếm bổ xuống - chém rụng hai vây cá!
Mất vây, Đoạn Dương Hải buộc phải giảm tốc. Ngay lập tức Cố Giai Mính rút ngắn khoảng cách, vung kiếm lao lên truy sát. Vừa thấy là chém, gã vừa trốn thì y lại chém thêm một nhát, khiến nước biển xung quanh nhuộm đỏ máu, đôi mắt y không chớp lấy một cái.
Trong lúc đuổi giết, Cố Giai Mính cảm nhận được có hai yêu tinh khác đang giúp Đoạn Dương Hải. Y lập tức cử hai phân thân đuổi theo hai bên, đuổi tới là đá một cước - hai con rùa bị đá văng tới mức ngất xỉu. Cố Giai Mính tiện tay nắm đuôi chúng kéo lại, ném chồng lên nhau, đập tạo thành một cái hố cát sâu dưới đáy biển. Y thầm nghĩ: lát nữa mang về nấu canh cho con trai ăn.
Đoạn Dương Hải vẫn liều mạng trốn chạy. Không chỉ linh lực của Cố Giai Mính đáng sợ, mà ngay cả món vũ khí trong tay y còn đáng sợ hơn nhiều. Mỗi nhát chém đều khiến yêu hồn gã rung chuyển. Cố Giai Mính vẫn không dừng tay - quyết truy đến cùng, giết sạch mới thôi.
Mà lúc đó, chính Cố Giai Mính cũng không nhận ra, một đại yêu như y vùng vẫy dưới biển sẽ gây ra hậu quả khủng khiếp thế nào.
Sóng thần!
Sóng thần xuất hiện đột ngột!
Một vài người thích ngắm biển phát hiện điều bất thường đầu tiên. Không có bản tin dự báo nào nhắc đến chuyện này, cảnh tượng bị quay clip tung lên mạng, cộng đồng mạng hoang mang dậy sóng, không ít người bắt đầu nã pháo mắng mỏ các cơ quan chức năng: "Sóng thần mà không dự đoán nổi, các ông còn làm ăn được gì nữa hả? Dân vùng biển mau cõng cha mẹ, bế con, kéo vợ chạy trốn gấp!"
Hiện tượng dị thường khiến dân tình rối loạn, lại có thêm người tung tin đồn "tận thế", tin giả lan nhanh như cháy rừng, internet ngập tràn chủ đề bàn tán.
Cục Quản lý phải cử gấp bốn lão yêu tới hiện trường, quyết bắt cho bằng được con yêu làm loạn kia.
Khi bọn họ tới nơi, mặt biển vẫn còn đang dậy sóng. Hai yêu trong nhóm dồn toàn lực trấn sóng, hai người còn lại nhanh chóng tìm dấu vết Cố Giai Mính.
Lúc đó Cố Giai Mính đã đánh Đoạn Dương Hải gần chết, vẫn đang điên cuồng truy sát cán bộ Cục Quản lý. Hai yêu kia không cần hỏi han, lạnh giọng quát: "Dừng tay!"
Cố Giai Mính chỉ nhếch miệng cười lạnh, tay cắm thẳng kiếm vào cổ họng Đoạn Dương Hải. Ánh mắt y lạnh như băng, không dao động chút nào.
Khi rút kiếm ra, y nhẹ nhàng hất máu bắn khỏi lưỡi kiếm. Linh khí vẫn chưa tản đi, lưỡi kiếm ánh lên sắc lạnh. Y quay đầu, ánh mắt trầm ổn nhìn thẳng hai yêu kia: "Các ngươi là đường lui hắn chuẩn bị sẵn à? Cũng muốn linh khí của tôi đúng không?" Giết một cũng là giết, giết một đám cũng là giết, bây giờ giết sạch chôn dưới đáy biển luôn - không ai đối chứng! Đôi mắt trong suốt của Cố Giai Mính giữa vùng nước đỏ máu khiến cả người y trông như được bao bọc bởi sát khí.
Người của Cục Quản lý đều chấn động trước khí tức máu tanh ngùn ngụt trên người cậu. Một lão yêu đi đầu cất giọng trầm: "Chúng tôi không hứng thú với linh khí của cậu, cũng không phải đồng bọn của Đoạn Dương Hải. Đổng tiên sinh đã nói rõ mọi chuyện với chúng tôi rồi. Cậu theo chúng tôi về điều tra - sẽ công khai, rõ ràng."
Cố Giai Mính híp mắt nhìn họ, nghi ngờ hỏi lại: "Đổng Hân?" Đổng Hân chẳng phải chỉ là ông chủ nhỏ thôi sao? Đúng là có liên hệ giữa người và yêu, nhưng từ trước giờ luôn không ưa Cục Quản lý, sao lại đột nhiên có dây mơ rễ má với đám này? Hơn nữa, bọn họ đều là lão yêu quái, còn Đổng Hân chỉ mới hơn hai mươi!
Lão yêu kia đáp chắc nịch: "Nếu cậu không tin, có thể lên bờ kiểm tra. Cậu ấy đang đợi cậu trên đó, cùng với tiểu hồ yêu của cậu nữa."
Cố Giai Mính trầm ngâm giây lát, lạnh mặt rút điện thoại từ trong túi. Nhờ được linh khí bảo vệ, máy không bị nước biển làm hỏng, nhưng tín hiệu dưới đáy biển quá yếu.
Trước ánh mắt sửng sốt của đám Cục Quản lý, yêu tinh Cố Giai Mính... móc điện thoại ra gọi Đổng Hân: "Alo? Cậu đang ở đâu đó?"
"Chờ cậu trên bờ nè, đm, lên ngay cho tôi!" Ông chủ Đổng đang tức điên, gầm lên: "Cút lên đây cho tôi!"
Cố tiểu yêu lập tức cụp hết khí thế, tự tin héo queo còn 8mm. Y chưa kịp hoàn hồn, thì linh khí trên kiếm lại bất ổn. Cố Giai Mính vội tụ khí trong tay, không ngờ lại cảm nhận được... niềm vui từ thanh kiếm truyền tới.
Y mừng rỡ như vớ được món đồ chơi mới, hỏi trong háo hức: "Mày là vật sống hả?"
Các yêu tinh xung quanh nghe xong, nhìn y như nhìn... người tâm thần.
Vũ khí mà biết sống á?
Lúc này Cố Giai Mính mới vô tình phát hiện ra, trên chuôi kiếm có khắc một chữ duy nhất: Mặc.
Là chữ viết tay của chính Mặc Uẩn Tề.
Tim Cố Giai Mính đột ngột giật thót - cái này là của Mặc Uẩn Tề sao? Tại sao lại ở trên người cậu?
Rốt cuộc ở kiếp trước đã xảy ra chuyện gì?
Người của Cục Quản lý Yêu tinh không muốn nhìn thấy y tiếp tục "lên cơn" nữa, bèn giục thêm lần nữa. Đúng lúc đó, thanh kiếm kia lại tự dưng biến mất, không chịu nghe lệnh. Cố Giai Mính đành phải cau mày, ép bản thân tạm thời gác lại những suy nghĩ rối rắm, trước mắt vẫn nên lên bờ đã.
Mặc Trạch Dương vừa nhìn thấy Cố Giai Mính, liền mím môi chạy ào tới, cái miệng nhỏ xìu xuống, rõ ràng là sắp khóc nhưng cố nín: "Ba ba!"
Cố Giai Mính nhanh tay bế cục cưng nhà mình lên, dịu dàng vỗ lưng an ủi: "Được rồi được rồi, không sao mà, ba ba chỉ xuống dưới coi thử có vi cá không, tính cắt mang về hầm canh cho con ăn đó." Chỉ tiếc hai con rùa to đùng kia... ăn nguyên hình yêu tinh có được tính là phạm pháp không ta?
Mặc Trạch Dương trề môi ra, hiển nhiên không tin nổi cái lý do gượng gạo đó.
Người của Cục Quản lý Đặc biệt lập tức vây lại xung quanh, giọng điệu khách sáo: "Vậy thế này đi, chúng ta về tổng bộ ghi lời khai trước nhé." Câu này là nói với Đổng Hân, nhưng Cố Giai Mính nhạy cảm lập tức nhận ra được sắc thái lấy lòng trong lời nói của mấy lão yêu này, khiến cậu nhíu mày nghi hoặc - Đổng Hân... lên chức rồi à?
"Không được!" Đổng Hân bước lên chắn trước người Cố Giai Mính, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc lạnh lùng: "Các anh có thể lừa được con hồ ly ngốc này, nhưng không lừa được tôi. Trong cục của các anh tình hình ra sao tự mấy anh biết. Có lão yêu nào sắp chết đang thèm nhỏ dãi linh khí của cậu ta không, ai dám chắc? Hơn nữa, các anh cũng tới nhà họ Cố xem rồi, không mù thì phải biết chuyện gì đã xảy ra. Người cặn bã thì nên chết, yêu tinh cặn bã thì không được chết à? Mà cho dù các anh thật lòng muốn để cậu ta sống, mấy lão già hai chân bên trên có chịu để cậu ta tồn tại không? Khi nào thì yêu tinh với con người lại hoà hợp đến vậy?"
"Cái này..."
Bên đối diện còn chưa kịp mở miệng, Đổng Hân đã nở nụ cười tươi rói nhưng lời nói thì lạnh tanh: "Đừng có nói với tôi là chuyện của yêu tinh không liên quan tới tôi, con người như tôi không nên xen vào. Mỗi năm tôi đưa cho các người bao nhiêu yêu tinh nhỏ còn sống, lòng mấy người không tự biết sao?"
Đổng Hân hiểu rõ mà - bất kể là yêu gì, một khi bị bắt vào, sống chết đều phụ thuộc vào quyết định của cấp trên. Đặc biệt là những yêu tinh có năng lực mạnh mẽ, luôn bị giới trên kiêng kị. Dù yêu tinh bên dưới có muốn bảo vệ, mấy ông già hai chân đó có chịu để y sống không?
Mấy yêu tinh kia cũng không cãi lại nổi Đổng Hân. Dù gì người này cũng là "người nhà" thật, phía trên cũng đã dặn rõ, không được tỏ thái độ bất kính với hắn. Khổ cái nhiệm vụ vẫn phải làm, người cầm đầu liếc mắt ra hiệu cho đồng đội - ý muốn họ tách Đổng Hân ra trước, bắt Cố Giai Mính rồi tính tiếp.
Cố Giai Mính đang ôm Mặc Trạch Dương, trong lòng đắn đo tính toán - nên đào tẩu luôn bây giờ, hay đánh cho tụi nó một trận rồi mới chạy? Dù sao hôm nay cũng đã gây chuyện lớn, không thì... chạy tới chỗ lão Mặc đi!
Nơi đó người của Cục Quản lý không với tới được, cậu vẫn có thể đóng phim, vẫn có thể sống.
Ngay lúc ấy, điện thoại của lão yêu đứng đầu đột nhiên đổ chuông. Hắn nhận cuộc gọi, nghe xong thì mặt hơi biến sắc. Sau khi cúp máy, sắc mặt hắn tối sầm, quay sang cảnh cáo Cố Giai Mính: "Xét thấy lần này cậu chưa gây ra thương vong cho nhân viên, nên sẽ không đưa cậu về. Khi nào Mặc tiên sinh trở về, mời anh ấy đến tổng bộ một chuyến, cục trưởng chúng tôi muốn gặp."
Nói xong liền tỏ vẻ gấp gáp đi xử lý nhiệm vụ khác, gọi đồng bọn rút đi ngay.
Cố Giai Mính: Σ(⊙▽⊙) hả, vậy là xong rồi hả???
Lão Mặc nhà cậu biết rồi?
Thật không hổ là lão Mặc - cách cả một đại dương mà cũng biết y đang gặp rắc rối!
Quả nhiên, ngay sau đó Mặc Uẩn Tề đã gọi tới. Cố Giai Mính nghẹn nghẹn trong lòng, lập tức bắt máy, câu đầu tiên bật ra là: "Em không cố ý đâu."
Nhưng Mặc tổng đâu để ý cái đó. Trọng điểm là: "...... Không bị thương chứ?"
Cố Giai Mính lắc đầu: "Không có! Em mà gấp thì sẽ có một thanh kiếm bự thiệt bự bay ra, dùng siêu tốt luôn, chém cái gì cũng được hết!"
Mặc tổng bên kia mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chẳng mấy quan tâm thanh kiếm bự đó là gì, chỉ cần Giai Mính không bị thương là được. "Vậy thì tốt. Em về nhà trước đi, mấy chuyện còn lại để anh xử lý. Mấy ngày tới nếu Cục Quản lý có tìm, em cứ mặc kệ, cần làm gì thì làm, không cần nghe lời họ."
Mắt Cố Giai Mính sáng rực - ý của lão Mặc nhà y là, không cần quan tâm tới lệnh triệu tập, muốn làm gì thì làm!
Lão Mặc oai vũ vô song!
Dù Mặc Uẩn Tề có nói gì, trong lòng Cố Giai Mính luôn có một niềm tin gần như mù quáng: chỉ cần là lời hắn nói, nhất định sẽ thành sự thật. Hắn đã nói không cần care bọn họ... vậy thì y không care! ╭(╯^╰)╮
Bên này, Đổng Hân cũng thở phào một hơi, ngồi phệt xuống đất nghỉ mệt. Ánh mắt nhìn Cố Giai Mính vừa bất đắc dĩ vừa tức: Con hồ ly ngốc này! Khó khăn lắm mới sống được, vậy mà vẫn không quên gây họa như cũ.
Người của Cục Quản lý Đặc biệt dọn xong trận pháp, cũng vội vàng rút đi.
Cố Giai Mính cúp máy, quay lại nhìn mặt biển sau lưng, chớp chớp mắt, hỏi: "Nè, sao cậu lại tới đây?"
Đổng Hân nghe xong liền tức muốn chửi thề: "Đám rùa đó tha tôi tới! Giờ tụi nó chạy sạch rồi!"
Cố Giai Mính bị chọc cười, ôm Mặc Trạch Dương ngồi xuống bên cạnh, nịnh nọt nói: "Cảm ơn cậu nha!"
Đổng Hân trừng mắt lườm một cái, chẳng buồn đáp, lười quan tâm tới y nữa.
Cố Giai Mính cười hì hì, nghiêng người áp sát lại gần: "Sao cậu cứ giúp tôi mãi vậy? Nói thật đó, cậu là người duy nhất giúp tôi nhiều như vậy, mà còn là vô điều kiện nữa."
Đổng Hân bật cười, nhưng là kiểu cười tự giễu: "Bởi vì mạng tôi tiện, nên tôi muốn xem thử loại mạng cứng như các cậu, khi đấu với ông trời thì sẽ ra sao. Kết quả chính là... các cậu thắng."
Nụ cười trên gương mặt Cố Giai Mính dần tắt, y đưa tay vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Bao lâu rồi cậu chưa về nhà?"
Đổng Hân đứng lên, phủi phủi bụi trên ống quần, giọng nghe tưởng như thoải mái, nhẹ tênh đầy khí phách, nhưng Cố Giai Mính vẫn nghe được sự khác thường ẩn trong đó: "Chắc nửa năm rồi. Hai hôm trước mẹ tôi còn gọi điện giục tôi về nhà xem mắt nữa kìa. Thôi, không nói chuyện đó nữa, nghĩ cách về đi."
Mặc Trạch Dương lúc này đang ôm lấy chân cha nuôi mình, ngẩng đầu đòi được bế một cái.
Đổng Hân bế thằng bé lên, mặt dán vào má nó, cười cười nói: "Lại làm biếng hả?"
Mặc Trạch Dương giơ tay sờ lên đôi mắt của cha nuôi mình. Đôi mắt đó rất đẹp, rất trong trẻo, rất dịu dàng. Mỗi lần bị ánh mắt ấy nhìn, bé đều không nhịn được mà muốn cười. Nhưng hôm nay, dưới đôi mắt đang mỉm cười kia, bé lại cảm thấy như đang ẩn giấu một nỗi buồn khó tả. Bé nhỏ giọng an ủi: "Sau này con lớn rồi sẽ nuôi cha, nuôi 100 năm, 1000 năm, nuôi cha mãi luôn."
Đổng Hân bật cười vì bị chọc: "Ngốc quá, cha là con người, sao sống được tới 1000 năm?"
Nhưng Mặc Trạch Dương lại rất nghiêm túc, rất kiên quyết: "Dù sao con cũng sẽ nuôi cha mà, nuôi như ba ba ấy."
Đổng Hân mỉm cười, đặt cằm tựa lên vai thằng bé, vừa cười vừa mắng yêu: "Thằng bé ngốc!"
Cố Giai Mính đứng một bên nhìn hai người họ, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó nói. Dù con người có tốt đến đâu, thì cũng không thể sống mãi với thời gian. Y nên đi tìm mấy tiểu yêu tinh đánh một trận, rồi mua thuốc kéo dài tuổi thọ cho Đổng Hân mới được.
Cũng đến lúc này, y mới thật sự hiểu vì sao Đổng Hân lại được lòng yêu tinh đến vậy - bởi vì hắn giúp người ta chưa bao giờ vì mong nhận lại điều gì. Hắn chỉ đơn giản là: Tôi muốn giúp thì giúp, cậu nhận thì nhận, không muốn thì thôi, tôi làm vì tôi thấy thích, không cần biết các cậu có cảm ơn hay trả ơn hay không.
Cố Giai Mính hóa thành một con hồ ly to đùng, giơ móng vuốt lên vẫy vẫy với Đổng Hân và Mặc Trạch Dương: "Ở đây gió lớn quá, tụi mình bay về thôi!"
Đổng Hân: "......"
Biểu cảm trên mặt vô cùng... ghét bỏ.