Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 69



Ghi hình xong hôm nay xem như đã hoàn tất hai tập đầu tiên, các khách mời đều có thể ai về nhà nấy. Trong lòng Cố Giai Mính thì bất an rối bời - phải mua gì tặng mẹ vợ đây? Ngon, bổ, rẻ... đùi gà lớn? Không không không, tặng rẻ quá chắc mẹ vợ không vui mất, như vậy thì không hay, không ổn!

Cũng may vẫn còn chút thời gian, y còn có thể từ từ suy nghĩ.

Lúc tạm biệt, bé sói con nhảy cẫng lên, hô to với Cố Giai Mính: "Ba Cố! Thứ bảy khi mặt trời lặn con sẽ tới nhà ba ăn cơm! Con muốn đùi gà lớn! Con muốn ăn bò bít tết! Con muốn ăn sườn heo kho tàu!"

Cố Giai Mính: -_-||

Y hết sức ngứa mắt với cái loại yêu tinh chỉ biết ăn như vậy, đúng là mất mặt yêu giới!

Tập hai khép lại bằng gương mặt bất lực của Cố Giai Mính.

Bé hồ ly con nhà ta sắp bị chọc đến xù cả lông, nếu không phải bị cha nhóc giữ lại, nhóc đã lao lên mà cào nát mặt tên sói con kia rồi. Dám giành ba ba với nhóc hả?

Hừ!

Thù này khắc cốt ghi tâm, đợi quay lại nhà trẻ, nhất định phải đại chiến tám trăm hiệp, không cào trụi đám lông đỉnh đầu của nó thì không phải là Mặc Trạch Dương!

Vì thế, ngay ngày đầu tiên quay lại trường mẫu giáo, Mặc tổng đã nhận được điện thoại của cô giáo: "Con trai anh đánh nhau, làm hỏng thiết bị dạy học của trường. Thực ra thiết bị hỏng không phải vấn đề chính, còn chuyện khác cần trao đổi với anh, anh xem khi nào tiện thì đến trường một chuyến."

Giọng cô giáo nghe ôn hòa mà phóng khoáng, nhưng bên trong ẩn chứa một loại kiên quyết không thể từ chối. Điện thoại mời phụ huynh mà, giọng điệu chính là như vậy đó - tóm lại là không đi không xong.

Mà thật ra, chuyện thiết bị bị phá hỏng cũng không nhỏ đâu! Cần đền tiền đàng hoàng! Không đền thì không được!

Lần này bị mời phụ huynh còn có cả ba ruột của bé sói con. Khi hai vị tổng giám đốc chạm mặt nhau tại nhà trẻ, chỉ cần nhìn nhau là hiểu ra ngay nguyên nhân sự việc. Biểu cảm trên mặt hai người lúc ấy có thể nói là... vô cùng đặc sắc.

Mà lúc này, kiên quyết không ra mặt chính là · Cố Giai Mính. Y đang trốn ở nhà đọc kịch bản, chỉ cần nghĩ đến chuyện bị mời phụ huynh vào thời điểm này là biết ngay chẳng có gì tốt lành. Cái tật hở ra là giơ móng vuốt đánh nhau của Mặc Trạch Dương chắc chắn không giống y - thôi thì để cha ruột nó đi giải quyết cho rồi.

Trịnh Học Thiệu vừa mới gom được mấy bộ kịch bản gửi qua cho y. Sau khi nếm được quả ngọt từ phim mạng, ba Trịnh cực kỳ ưu ái thể loại này, đặc biệt là với các phim đầu tư lớn, chưa quay mà đã có sẵn lượng fan khổng lồ.

Như bộ 《Đại Dực vương triều》 trước đó, mới một tập đầu đã bán được hơn 6 triệu. Tổng cộng 52 tập, riêng phần đầu tư, Mặc tổng đã lời to. Sau đó hắn còn lấy danh nghĩa Cố Giai Mính thành lập một quỹ - dĩ nhiên, chuyện này Cố Giai Mính hoàn toàn không biết. Trịnh Học Thiệu thì thấy y có biết cũng chẳng phản ứng gì đâu, dù sao thì... IQ... Thôi, không nhắc nữa cũng biết rồi.

Rốt cuộc Mặc tổng có âm mưu gì, Trịnh Học Thiệu không đoán nổi, nhưng hắn không phủ nhận rằng phim mạng thực sự có thể kiếm được rất nhiều tiền, đồng thời còn nâng tầm danh tiếng cho diễn viên. Đúng lúc Cố Giai Mính đang hot, nếu tiếp tục nhận một bộ nữa, nhân đà này mà đẩy lên, giá trị thương mại nhất định sẽ bùng nổ.

Tiếp đó có thể tiến quân vào thị trường quốc tế. Có những dự án điện ảnh lớn của Hoa Quốc chờ sẵn, đó mới là con đường dài hạn của Cố Giai Mính. Hắn nhất định phải push Cố Giai Mính thành siêu sao quốc tế, bắt tất cả những kẻ từng xem thường y phải nuốt lại hết!

Trong số các kịch bản Trịnh Học Thiệu đưa, có một bộ tiên hiệp huyền huyễn, một bộ chính kịch, và một bộ phim kháng chiến. Cả ba đều là tác phẩm của các đạo diễn nổi danh, chất lượng bảo đảm.

Ba Trịnh tự tin khẳng định, những vai này cực kỳ hợp với Cố Giai Mính. Chỉ cần nhận đóng, chắc chắn sẽ hot bùng nổ!

Nhưng mà...

Sau khi xem xong, Cố tiểu yêu thành thật bày tỏ: "Tui không hứng thú lắm... tui muốn đóng phim hài."

Ba Trịnh: (▼皿▼#)

Cái gì cơ?!

"Chú nhìn lại mặt mình đi! Có đạo diễn phim hài nào dám chọn người mặt như chú không?!" Trịnh Học Thiệu tức đến nổ phổi. Kịch bản đàng hoàng không chọn, lại muốn làm diễn viên hài? Đùa gì kỳ vậy! Hắn bực tới mức phải nói thật: "Mặt chú... quá đẹp! Người ta không cần!"

Cố Giai Mính không phục: "Mặt tui thì sao? Ai quy định đóng phim hài thì phải xấu mới được? Hơn nữa, nếu cần thiết thì make-up cho xấu đi cũng được mà! Mấy chuyên viên trang điểm chẳng phải nổi tiếng vì có thể biến quỷ thành người sao?"

Trịnh Học Thiệu: "......"

Câu cuối này... không cãi lại được thật!

Hắn vẫn không hề hy vọng Cố Giai Mính đi đóng phim hài!

Thế nhưng Cố đại ảnh đế lại vô cùng cứng đầu: "Anh không cho tui đi, tui cũng không nhận phim khác đâu. Anh không cho tui đi, tui quậy cho anh coi! Tui nói rồi đó, bây giờ tui thích thì tui làm!"

Là một người đại diện hoàn toàn không trị nổi nghệ sĩ nhà mình, Trịnh Học Thiệu chỉ biết thở dài mệt mỏi. Không ép được thì đành dỗ, hắn nghiêm túc nói với Cố Giai Mính: "Anh có thể giúp chú hỏi xem dạo này trong giới có đạo diễn nào lớn định làm phim hài không. Nhưng chú chỉ được làm khách mời thôi, vai nam chính, nam thứ, hay nam ba đều không được."

Cố Giai Mính lập tức sáng bừng mắt: "Có chứ! Tiết Hoài Lỗ đang chuẩn bị quay một bộ phim hài huyền huyễn, tên là 《A! Yêu tinh này tung hoành thế giới!》"

Trịnh Học Thiệu: "......"

Cái tên gì kỳ cục vậy?! Vừa nghe đã thấy không có chính thống chút nào!

Thôi, để nói sau. Hắn chưa từng nghe tới bộ phim này, nhưng không ngờ Cố Giai Mính lại biết được trước cả khi bắt đầu tuyên truyền - rõ ràng có ai đó đã nói với y về dự án này.

Tiết Hoài Lỗ là một người vừa là diễn viên hài, vừa là đạo diễn, biên kịch, giám chế và nhà sản xuất có tiếng trong giới điện ảnh. Có thể nói là tài hoa hơn người, tầm ảnh hưởng trong giới hài kịch cũng chẳng phải dạng vừa. Mỗi bộ phim do hắn chỉ đạo đều cháy phòng vé, được gọi là "bảo chứng doanh thu". Hắn từng lăng xê thành công vô số ngôi sao, diễn viên mới đóng phim của hắn đều một bước lên mây. Một đạo diễn như vậy... thật sự định quay bộ phim có tên như vậy sao? Là bị điên rồi, hay là... quên uống thuốc?

"Có phải chú bị ai lừa không? Ai nói với chú tin tức này?" Ba Trịnh lập tức nghi ngờ thông tin này là giả, có người giả mạo lừa gạt đồ ngốc này rồi!

Cố Giai Mính vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa nghiêm túc trả lời: "Chính miệng Tiết Hoài Lỗ nói đó. Ổng còn bảo thấy tui hợp với vai phản diện trong phim."

Lúc này, Trịnh Học Thiệu càng chắc chắn Cố Giai Mính bị gài rồi. Đạo diễn lớn như Tiết mỗi ngày đều bận túi bụi, lấy đâu ra thời gian đi liên hệ một diễn viên như chú? Huống hồ hai người chưa từng có tương tác gì mà!

Cố Giai Mính thấy hắn không tin, bèn mở điện thoại chụp ảnh giao diện WeChat của Tiết Hoài Lỗ cho hắn xem. Ảnh đại diện đúng là Tiết Hoài Lỗ chính chủ. Đừng nhìn bề ngoài đạo diễn Tiết lạnh lùng cao ngạo, thực ra hắn chính là một kẻ ngớ ngẩn mê ăn uống, ngày nào cũng đăng vài cái ảnh selfie tự dìm vào group để mọi người thả tim, như thể trên đời này chỉ có mỗi hắn là đẹp trai vậy đó!

Ba Trịnh sững sờ tại chỗ. Người này... nếu không phải lừa đảo, thì chắc đạo diễn Tiết thật sự điên rồi.

Cố Giai Mính vừa gửi ảnh xong đã vỗ tay đánh 'bốp' một cái, bỗng nhiên nhớ ra: "A! Đây là nhóm bạn yêu tinh!"

Tiết Hoài Lỗ tự nhận mình là yêu - hừm hừm - nhưng có rất nhiều yêu không biết cái 'yêu hừm hừm' đó là yêu gì, cứ tưởng là loại thần thú đặc biệt nào đó. Thật ra chỉ có một số ít yêu có tu vi cao mới biết rõ, hắn là một con heo! Đúng, heo nuôi trong nhà, loại vừa ăn vừa đẻ! Hở ra là rầm rì cả lên!

Trịnh Học Thiệu hít sâu một hơi, mãi mới lấy lại tinh thần, dặn Cố Giai Mính: "Thôi được rồi, anh sẽ hỏi thăm thêm rồi về bàn lại sau. Chú đừng có vội đồng ý với ổng."

Một khi được thuận theo, Cố Giai Mính trở nên cực kỳ dễ bảo: "Dạ, cảm ơn ba Trịnh."

Trịnh Học Thiệu: "......"

Chờ Cố Giai Mính nói chuyện xong với Trịnh Học Thiệu, Mặc tổng cũng đã về tới nhà. Lần đầu tiên trốn việc giữa trưa để về, phía sau còn có Mặc Trạch Dương mặt mũi vô tội lẽo đẽo đi theo.

"Sao về giờ này? Nhãi con, con gây chuyện lớn lắm à? Bị đuổi học rồi sao?"

"Có... một chút." Tay nhỏ của Mặc Trạch Dương giơ ra, chỉ chỉ khoảng không bằng hạt đậu, rồi không dám nói thêm câu nào.

Mặc Uẩn Tề kéo con trai vào nhà, vừa cười vừa kể: "Lần này nói to thì cũng không quá to, mà nhỏ cũng không phải nhỏ. Không ngờ thằng bé lại biết phóng lôi, đánh một phát sét nổ luôn cả góc tường. May mà các bạn khác không ai bị thương, chỉ là phòng học hỏng mất, trường cho nghỉ ba ngày để sửa."

Cố Giai Mính nghe xong ngây người: nhóc con này không những giống cha nó về ngoại hình, mà còn di truyền luôn năng lực của cả hai người bọn họ - không chỉ triệu hoán động vật, mà còn biết phóng lôi nữa!

Mặc Trạch Dương bị Cố Giai Mính nhìn chằm chằm thấy hơi run, lén che mông, rúc ra sau lưng Mặc Uẩn Tề, sợ ba nhóc nổi giận đánh đòn.

Ai ngờ giây tiếp theo, Cố Giai Mính đã đổi sắc mặt, hớn hở nhào tới, ôm Mặc Trạch Dương giơ lên cao.

"Giỏi quá trời luôn, con của ba đúng là yêu tinh chính hiệu! Không ngờ con lại biết phóng lôi!" Theo lý thuyết, yêu tinh rất sợ lôi điện, vì lôi là sức mạnh chí cương chí liệt. Rất nhiều yêu đã bị sét đánh chết trong lúc độ kiếp. Vậy mà tiểu nhóc con nhà y lại biết điều khiển lôi - vậy chẳng phải con đường tu luyện sau này sẽ suôn sẻ vô cùng sao? Con giỏi quá giỏi!

Còn đang sợ bị ăn đòn · bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nghe vậy thì hớn hở ưỡn ngực, bộ dạng ngạo kiều: "Cũng không có gì." Khoé môi nhếch cao đến nỗi không kéo xuống được, chỉ hơi giỏi thôi mà, cũng đâu đến mức quá xuất sắc ('▽' )

Mặc tổng yên lặng rút điện thoại, gọi cho Buck, dặn chiều nay ghé qua trường mẫu giáo xử lý chuyện đền bù cái tường bị sét đánh sập.

Cố tiểu yêu thì hớn hở nâng Mặc Trạch Dương bay khắp nhà, bay bay bay ~~

Ban đầu Mặc Trạch Dương còn thấy vui, nhưng bay nửa tiếng thì chán, mà Cố Giai Mính vẫn chưa có ý định dừng lại. Cuối cùng biến thành Mặc Trạch Dương chơi với ba thay vì ngược lại. Sau thêm nửa tiếng nữa, bé chịu không nổi nữa, bèn liếc nhìn cha mình cầu cứu - cha ơi mau giữ ba lại đi!

Mặc tổng cũng hết cách rồi, Cố Giai Mính chịu chơi còn nhây hơn cả trẻ con.

Sau khi giải cứu xong Mặc Trạch Dương khỏi tay Cố Giai Mính, Mặc tổng không thể không quay lại công ty vì chiều còn một cuộc họp rất quan trọng. Trước khi đi, hắn dặn dò: "Chiều nay hai ba con ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, không được phá nữa. Tối anh về sớm một chút. À đúng rồi, tết này em có rảnh không? Anh định sắp xếp lịch trước, muốn em về quê ăn tết cùng anh."

Cố Giai Mính đang ngồi trên sô pha, ôm Mặc Trạch Dương trong lòng, làm nũng nói: "Không về đâu, Xuân Vãn tìm em, em phải tham gia."

"Vậy anh bảo chú ba dẫn mẹ đến chỗ em nhé?" Mặc Uẩn Tề rất nhẹ nhàng: "Ăn ở đâu cũng là ăn tết mà, chỉ cần cả nhà ở bên nhau là được."

"Không được!" Cố Giai Mính vẫn tiếp tục vùng vằng, "Nhãi con cũng là con anh, cũng họ Mặc, anh có thể đưa nó về thăm bà, nhưng em thì không về đâu."

Y là người bỏ nhà ra đi, sao có thể trơ mặt mà quay lại? Chẳng khác nào tự đưa đầu vào rọ. Lỡ mẹ Mặc hỏi vì sao y lại một mình nuôi con nhiều năm như vậy, y biết trả lời sao? Bảo là hồi đó chơi với con trai nhà người ta xong người ta không chịu trách nhiệm, nên y bỏ chạy? Rất không ổn chút nào.

Mặc Uẩn Tề nheo mắt: "Em thật sự không muốn về sao?"

"Không về là không về! Tui cũng không cưới anh đâu! Anh đừng có khuyên nữa, có giỏi thì anh đi tìm người khác đi!" Cố tiểu yêu nói chắc như đinh đóng cột, y đây không phải kiểu mà Mặc tổng muốn cưới là cưới!

"Tìm người khác? Em không tức giận?" Sắc mặt Mặc Uẩn Tề tối sầm, một tay che mắt Mặc Trạch Dương lại, tay kia thì kẹp lấy gáy Cố Giai Mính, cúi đầu hôn cậu một cái như trừng phạt, giọng khàn khàn đầy đe dọa: "Câu này anh nhớ kỹ rồi đấy, chờ xem tối về anh phạt em thế nào."

Lúc Mặc tổng bỏ đi, khí thế còn mạnh hơn gió mùa. Cố Giai Mính vừa chột dạ vừa rầm rì lạnh nhạt, nhưng vẫn mạnh miệng: không sợ anh đâu!

Sau khi Mặc tổng đi, Cố Giai Mính nghiêm túc dạy bảo Mặc Trạch Dương: "Thấy chưa, không được nuông chiều vợ nhỏ!"

Mặc Trạch Dương nhún vai, hai vai thịt mũm mĩm rung rung, biểu cảm đầy bất lực với ba mình.

"Ba ba à, lúc daddy đi trông giận lắm đó."

"Không sợ! Cha con đánh không lại ba đâu!"

Cố tiểu yêu vừa nói xong đã lập tức tăng khí thế. Có điều trong mắt nhóc con, ba đã... xẹp xuống chỉ còn 8mm.

Hai cha con ở nhà không có việc gì làm, ôm điều khiển tivi bấm bấm đổi kênh liên tục, tính tìm đại một bộ phim hoạt hình nào đó xem giải khuây. Đúng lúc này, Trịnh Học Thiệu gửi tin nhắn tới báo: tập kế tiếp của 《Du lịch cùng cục cưng》, nhà chú không cần tham gia, đã có gia đình khác thay thế rồi.

Cố Giai Mính không hài lòng: "Mới quay xong có mấy tập mà đã trống lịch nhà tui rồi!"

Ảnh đế như y là để làm cảnh à? Tức á!

Thực ra... Cố ảnh đế vẫn chưa chơi đủ!

Hơn nữa, mời khách mời khác thì tốn tiền lắm! Hiện tại nhà lão Mặc nghèo thấy rõ rồi!

Trịnh Học Thiệu phản đòn ngay: Tổ đạo diễn báo là tập sau phải đi hoang đảo sinh tồn.

Cố Giai Mính: Được, vậy để bọn họ đi đi ^_^

Ngồi im chờ luôn nha.jpg

Trịnh Học Thiệu gửi ngược lại một cái meme trợn trắng mắt, tròng mắt to bằng cái bóng đèn!

Cố Giai Mính hơi bất ngờ - ba Trịnh nghiêm túc như vậy mà cũng biết xài meme? Lớn tuổi rồi mà còn bắt trend? Mỗi ngày một bước xa rời hình tượng chính trực rồi đó!

Loài người đúng là loài có khả năng học hỏi số một!

Ây da, người lớn tuổi mà không học điều hay lẽ phải!

Cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn một chút, y nhanh tay gỡ cái nhãn "ba ba" của ba Trịnh xuống, rồi âm thầm tải thêm một cái meme khác về.

"Nhãi con à, hai ba con ở nhà cũng chẳng có gì làm, hay là mình đi chơi nha?" Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương vào lòng, ngồi trên sô pha, bắt đầu lắc qua lắc lại như con lật đật, khiến Mặc Trạch Dương như búp bê nhỏ lắc theo vòng vòng.

Mặc Trạch Dương vừa bị lắc vừa nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên: "A ha! Hay mình tới tìm cha nuôi con đi! Ở chỗ cha có rất nhiều yêu tinh nhỏ dễ thương đó!"

Cố Giai Mính vừa nghe liền nhớ tới ánh mắt ghét bỏ của ông chủ Đổng. Nói thật thì... cha nuôi cũng không phải dạng thích nuôi đông đâu nha.

Hai ba con nói là đi là đi, chẳng cần xe cộ gì, thuấn di một phát đã tới nơi.

Lúc đó, Đổng Hân đang giới thiệu một miếng ngọc cổ cho một vị khách, dùng miệng lưỡi ngọt ngào ba hoa một hồi về mặt dây chuyền bằng ngọc, cộng thêm khí chất sạch sẽ của hắn, khiến người nghe chỉ muốn gật đầu tin liền.

"Anh Đổng và tôi cùng họ, năm trăm năm trước là người một nhà, tôi có thể lừa ai cũng không thể lừa anh được. Hơn nữa, việc anh Đổng tìm được cửa hàng nhỏ trong hẻm sâu này, chắc chắn là có người chỉ điểm, chứng tỏ anh biết chỗ tôi không bán hàng giả. Mua bán không thành thì còn nghĩa tình, thứ này anh có mua hay không cũng không sao, gặp nhau là có duyên. Lần sau có thể làm ăn tiếp. Mấy thứ này rất hợp để tặng người lớn tuổi, tôi có thể tặng anh một lá bùa, đem về nhà đè dưới miếng ngọc này, để trấn trạch trừ tà, giữ bình an. Tôi thấy tướng mạo của anh..."

Giọng Đổng Hân vừa ấm vừa mềm, vừa nói vừa cười, gương mặt tuấn mỹ ôn nhuận, nói chuyện không nhanh không chậm, kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy như đã được tính sẵn từ kiếp trước.

Hắn nhẹ giọng hỏi tiếp: "Có phải dạo này cụ nhà ngủ không được ngon đúng không? Có lẽ là do khí lạnh từ tiết Hàn y*."

Cử chỉ tao nhã, lời lẽ trúng ngay tâm lý khách hàng, Đổng Hân chẳng khác nào thế ngoại cao nhân, một câu nói trúng tim đen: "Mục đích thật sự anh tới tìm tôi hôm nay, chính là để hỏi chuyện này, đúng chứ?"

(*) Tiết hàn y là từ cổ, chỉ thời tiết lạnh ẩm cuối đông đầu xuân, dễ ảnh hưởng tới sức khỏe người già.

Vị khách kia vừa nghe Đổng Hân nói vậy thì giọng đã run run: "Đúng rồi! Chủ tiệm cậu nói chuẩn quá trời! Tôi đang đau đầu vì chuyện này đây, mẹ tôi lớn tuổi rồi, tối nào cũng gặp ác mộng, bà nói cứ có người cầm cục đá đuổi theo, đêm nào cũng như vậy thì chịu sao nổi?"

"Đặt thứ này cạnh gối của bà cụ, đảm bảo tối nay ngủ một giấc tới sáng."

"Được được được, mua!" Vị khách kia thấy Đổng Hân nói trúng phóc, lại từng nghe danh tiếng của ông chủ Đổng, lập tức rút ví rất sảng khoái.

"Anh Đổng đúng là người có lòng," Đổng Hân vừa cười vừa lấy thêm quà, "Vì muốn kéo khách quen như anh, tôi tặng luôn cho anh một thẻ VIP, sau này có chuyện gì, cần xem phong thuỷ, đoán mệnh số, đều có thể gọi cho tôi. Người khác tôi lấy giá trăm, anh thì tám mươi thôi, ai bảo chúng ta cùng họ, người một nhà mà!"

Bị cái miệng dẻo quẹo này dỗ ngọt, vị khách kia cũng vui vẻ trả tiền, quẹt thẻ mấy trăm ngàn mà mắt không thèm chớp cái nào.

Cố Giai Mính ngồi bên, nhìn mà nhịn không được thì thào với Mặc Trạch Dương: "Làm ơn đừng học cha nuôi con nha, người ranh như vậy là không tốt đâu!"

Đổng Hân liếc ngang →_→

Cố Giai Mính bĩu môi, hứ, có nhìn thì tui cũng không sợ đâu! Hứ! Loài người!

Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, nhưng trong lòng nhỏ của nhóc lại cảm thấy... kiếm tiền kiểu này đúng là quá đã!

Vô hình trung, Mặc tiểu nhãi con bị đánh thức kỹ năng tiềm ẩn mạnh nhất: kiếm tiền! Nhóc chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Mặc tổng, giờ lại thêm bị ông chủ Đổng kích thích, thôi rồi, giờ chỉ muốn lập tức lao ra kiếm tiền luôn!

Đổng Hân cất tiền xong, tươi cười bước tới, ôm Mặc Trạch Dương một cái trước, mặt mày cong cong: "Con trai lớn à, mới không gặp vài ngày mà nặng thấy rõ, chắc tại con cao thêm rồi đúng không?"

Mặc Trạch Dương đang hí hửng định cười toe, thì nghe thấy ba nhóc không chút nể nang chen vào: "Mập là nguyên nhân chính!"

Mặc Trạch Dương hoảng hốt che cái bụng nhỏ múp míp lại, trúng tim đen!

"Đừng nghe ba con nói bậy, rõ ràng là con cao lên mà," Đổng Hân vội vàng dỗ dành, "Cha nhìn là biết, cao thêm mấy phân rồi đấy!"

Nói vậy chứ cũng mỏi tay thiệt, sắp năm tuổi rồi mà, bế lên cũng không phải nhẹ nữa.

Cố Giai Mính bật cười lạnh: chém đi! Chém nữa đi! Loài người yếu đuối!

Ông chủ Đổng lười đôi co, dứt khoát bơ y!

Vì muốn tìm bạn chơi cùng cho con nuôi, ông chủ Đổng mở ngăn kéo, lấy ra một nắm đậu đỏ, tung qua cửa sổ, chưa tới một phút đã có đám yêu tinh nhỏ tụ lại. Mặc Trạch Dương vui lắm, nhóc chỉ thích mấy bạn yêu nhỏ hơn mình!

Hai ba con ăn ké, uống ké ở nhà ông chủ Đổng cả buổi trưa, tới khi Cố Giai Mính nhìn đồng hồ, mới nhớ ra đến giờ phải về rồi.

"Hay là tới công ty Mặc tổng xem một chút?" Đổng Hân ôm trong tay một cái quẻ bàn bằng gỗ đào, khoé miệng cong lên đầy ẩn ý: "Bên chỗ Mặc tổng, có... cố nhân tới."

Cố nhân?!

Từng sợi lông của Cố tiểu yêu và Mặc Trạch Dương đều dựng hết cả lên!

Cố Giai Mính lập tức lạnh mặt: "Thanh mai trúc mã? Vị hôn thê? Tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ gì đó hả?!"

Đổng Hân lắc đầu: "Tôi chỉ tính đại thôi, sao tôi biết là ai được?"

Nhân viên quét dọn bên cạnh nghe mà im lặng liếc xéo ông chủ mình một cái. Rõ ràng là ông chủ nói xạo, làm gì có tính toán gì! Cái quẻ bàn đó cũng là đồ giả nốt!

Nhưng - Cố Giai Mính lại tin!

Y còn đang định xông tới công ty Mặc Uẩn Tề kiểm tra thực hư, thì điện thoại reo lên - là ba anh em linh cẩu gửi đến một tấm ảnh, trong đó là một cô gái đang níu lấy cánh tay Mặc Uẩn Tề làm nũng. Nhìn kiểu gì cũng không giống do ba anh em tự chụp, mà như lấy được từ nguồn nào đó, khoảng cách hơi xa, chỉ là bóng dáng thôi, nhưng Cố Giai Mính vừa liếc đã nhận ra: chính là Mặc Uẩn Tề không thể sai được!

Ông chủ Đổng đứng bên: "......" A, chuẩn xỉu luôn rồi!

Lúc này, trong văn phòng của Mặc tổng, có một cô bé chừng 17-18 tuổi, gương mặt xinh xắn ngoan ngoãn ngồi cạnh Mặc Uẩn Tề, giọng dịu dàng lấy lòng: "Anh hai à, công việc làm hoài không hết đâu, hay mình tan làm đi, về nhà coi anh dâu với cháu trai nhỏ đi~"

Mặc Uẩn Tề nhìn em gái mà bất đắc dĩ: "Em trốn học tới đây, có nghĩ tới hậu quả chưa?"

Mặc Thi Kỳ: (●-●)

Cô út của Tiểu Mặc tổng, giờ phút này chỉ muốn biến thành một cái nấm mà chui xuống đất.

Mà lúc này ở phía bên kia, Cố Giai Mính đã bùng nổ, xù hết cả lông!

Ôi đệch! Không ngờ lại có người dám quang minh chính đại tình chàng ý thiếp ngay trước cửa công ty?!

Cố tiểu yêu không nhịn nổi nữa, bế Mặc Trạch Dương lên, thân hình nhoáng cái đã biến mất khỏi tiệm đồ cổ - đi đánh chết tên khốn đó!!!