Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 68



Camera man đứng lấp ló ngoài cửa, không biết có nên vào hay không-vì bầu không khí giữa hai chồng chồng kia... thực sự khiến người ta thấy ngại chen ngang. Mới sáng sớm mà đã có cảm giác như đang ném thẳng một xe tải đồ ăn chó vào mặt người khác!

Cố Giai Mính cứ túm lấy cổ áo mình mãi. Rõ ràng chẳng thấy gì, mà cứ túm lấy túm để, thành ra lại giống như "lạy ông tôi ở bụi này" một cách lộ liễu.

Mặc Uẩn Tề nhịn cười, cúi đầu chỉnh lại áo giúp y, khẽ thì thầm bên tai: "Đừng kéo nữa, em mà kéo nữa thì ai cũng đoán ra hết."

Cố Giai Mính trừng mắt lườm hắn, ánh mắt y như đang nhìn một kẻ "mặt người dạ thú" chính hiệu-bình thường thì trông ưu nhã đạo mạo, nhưng leo lên giường lại hoàn toàn không ưu nhã chút nào, thậm chí là ngược lại! Cố Giai Mính thật muốn đập ngay lên gương mặt nghiêm túc ấy một cái nhãn "Đánh giá một sao", coi như là bù lại những ai oán của kiếp trước-rõ ràng thèm muốn mà không ăn được, nên kiếp này mới đòi bù!

Mắt đối mắt, ánh mắt hoa đào của Cố Giai Mính vừa long lanh vừa ngập thính. Mặc tổng lập tức động lòng, muốn sáp lại hôn y một cái, bởi vì nhìn từ góc độ nào cũng thấy rõ-bé hồ ly nhà hắn đang ra sức câu dẫn hắn, đang gọi mời hắn lại gần cọ cọ thân mật.

Nhưng Cố Giai Mính nhanh tay giơ một bàn tay lên, chặn lại gương mặt đang dí tới, bóp cằm hắn rồi xoay về hướng camera. Người ta đến rồi đó! Mặc tổng có thể giữ lại chút thể diện tổng giám đốc không? Anh còn muốn cho khán giả cả nước biết thật ra anh là một tên lưu manh sao?!

Mặc tổng "chậc" một tiếng, khẽ liếc camera man một cái-ánh mắt cực kỳ vi diệu.

Camera man cứng đờ tại chỗ, chỉ hận không thể co mình thành một cục rút lui trong im lặng. Hắn tới lúc không nên tới, hắn biết!

Chủ đề ghi hình hôm nay là: cả đoàn đến viện phúc lợi để làm tình nguyện. Hôm trước vì có quá nhiều cảnh hay nên đạo diễn không nỡ cắt, vì vậy nội dung hôm nay sẽ được phát ở tập hai.

Đạo diễn Dương cầm loa phát thanh lên, thong thả tuyên bố: "Nhiệm vụ hôm nay là khiến các ông bà cụ được trải nghiệm cảm giác có con cháu vây quanh, còn các bé thì học được cách biết ơn."

Mặc Trạch Dương nhỏ giọng thì thầm với ba: "Tại sao đạo diễn phải nói bằng cái loa to như vậy? Ở đây có mấy người à, nói thường cũng nghe thấy mà?"

Kỳ quặc quá đúng không?

Mặc tổng sờ đầu nhóc, ý nhắc: người khác đang nói chuyện thì mình phải nghe nghiêm túc, không được chen ngang.

Lúc này, Cố Giai Mính nhỏ giọng ghé vào tai con trai giải thích: "Chắc đạo diễn cảm thấy nói như vậy rất ngầu, rất có phong cách!"

Đạo diễn Dương lập tức liếc y một cái-tai ông vẫn còn tốt lắm, câu này không lọt được!

Người xung quanh đều phải nín cười, rõ ràng Mặc Trạch Dương nói đâu có sai-có vài người như vậy, còn lôi loa ra làm gì?

Cố Giai Mính còn chưa chịu dừng lại, lén thêm một câu: "Chắc chú ấy tưởng tụi mình bị điếc hết rồi á, hắc hắc hắc~"

Mặc Trạch Dương phụ họa theo: "Hắc hắc hắc~"

Mặc tổng giơ tay ấn đầu hai cha con-một lớn một nhỏ lập tức ngoan ngoãn im ru.

Thời khắc then chốt, vẫn là phải để Mặc tổng ra tay trấn áp!

Cách khách sạn mọi người ở khoảng 2km là một khu chợ đầu mối. Theo kế hoạch của tổ chương trình, mọi người sẽ dùng số tiền mình kiếm được để mua thực phẩm và quần áo tặng các cụ già. Tuy số tiền không nhiều, nhưng mục đích chính là để dạy trẻ con biết sẻ chia, học cách cho đi.

Tuân thủ nguyên tắc tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường, cả đoàn quyết định đi bộ đến chợ.

Đoàn người hùng hổ kéo nhau đi, dĩ nhiên gây chú ý trên đường. Nhất là Cố Giai Mính-gương mặt sáng láng đi ở đầu hàng, một tay dắt một đứa bé, đứa nào cũng đáng yêu muốn xỉu!

Ngoài Mặc Trạch Dương, đứa còn lại tất nhiên là Bạch Kỳ Quân!

Bé sói trắng thấy "chú nhóc" quá thiếu tin cậy, còn "thím" nhóc thì càng không thể trông cậy-hai người đàn ông chưa từng chăm trẻ, nói chuyện một hồi là quên mất con nít ở đâu. Đã vậy còn không biết nấu ăn, không cơm hộp thì chỉ có trứng luộc. Mỗi lần như vậy, chú Năm lại nói: "Ăn tạm đi, về nhà rồi bù sau." Bé sói trắng không thể chịu nổi, đành chạy qua tìm Cố Giai Mính, kéo góc áo không chịu buông. Nhóc con nhỏ xíu, mặt mày lấy lòng. Cố Giai Mính nhìn thấy cũng không nỡ đẩy ra, cuối cùng thỏa hiệp: "Thôi được rồi, nắm thì nắm." Rồi thầm tính: tìm cơ hội trả về là được.

Ba chiếc yêu-một lớn hai nhỏ-ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đầu cả đoàn. Hôm nay Cố đại ảnh đế diện nguyên một cái áo đỏ rượu cực nổi, ngẩng đầu bước chân thật dài, phong thái như thể sắp cất tiếng hát: "Muốn bay lên trời, sánh vai cùng mặt trời!" Rõ ràng là không bay được đâu!

Vừa hay hiện tại đang chiếu đến đoạn kết thúc của bộ phim đình đám 《Đại Dực vương triều》, Cố Giai Mính nổi tiếng đến nửa bầu trời. Một nhóm fan nữ từ xa đã phát hiện ra y, hét lên sung sướng:

"Trà Trà! Nhìn em nè! Em là bạn gái của anh đây!"

Mặc tổng: →_→

"Anh Mính! Em muốn sinh khỉ con cho anh!"

Mặc Trạch Dương: →_→

"Anh Mính, đứa nào là con anh vậy?"

Mặc Trạch Dương lập tức đổi sắc mặt, nhiệt tình giơ tay: "Hi!"

Một nhóm dì lập tức hét lên chói tai: "A a a dễ thương quá đi mất!"

Bé sói trắng vội vã chạy lại, nắm chặt tay Mặc Trạch Dương, nghiêm túc cảnh báo: "Cẩn thận một chút! Phụ nữ ai cũng đáng sợ hết! Sơ sẩy là bị mấy cô đó bắt đi ăn liền đó! Kiểu nhóc là kiểu họ thích nhất á!"

Mặc Trạch Dương liếc nhìn bạn nhỏ với ánh mắt "mình biết rồi mà", hừ một tiếng trong lòng: Ha! Tưởng nhóc là em bé ba tuổi à?

Trước khi ba tuổi, ba của nhóc cũng từng dạy như vậy-rằng người lạ quá nhiệt tình là kẻ xấu, sẽ bắt nhóc đi. Nhưng giờ khác rồi! Nhóc không còn là em bé ba tuổi nữa! Nhóc đã bốn tuổi rưỡi rồi, sắp tròn năm tuổi luôn đó!

Sau khi bước vào chợ đầu mối, Mặc tổng nhìn quanh bốn phía, thấy vô số sạp hàng chen chúc và đủ loại hàng hoá tràn ngập trước mắt, gương mặt luôn bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng hiện lên một tia mất tự nhiên.

Cố Giai Mính cười cười, đưa tay chọt nhẹ hông hắn: "Mặc tổng, có phải chưa từng thấy cảnh tượng oanh liệt như vậy không? Bị shock rồi hả!"

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, đúng là chưa từng thấy thật.

Thấy bé sói trắng Bạch Kỳ Quân đang định chuồn, Cố Giai Mính nhanh tay kéo lại, nhét trả cho chú năm nhóc: "Con mình thì tự giữ đi, bên tôi còn có một người lớn phải chăm nữa, lo không xuể nhiều việc như vậy đâu."

Bị dắt đi, Bạch Kỳ Quân lộ rõ vẻ thất vọng, ánh mắt chú năm nhìn nhóc cũng không mấy dễ chịu, hai người nhìn nhau chưa nói đã thấy một luồng bất mãn bốc lên.

Biểu cảm: Chú khờ!

Thằng cháu khờ!

Ngũ Khả - người được ghép làm "người thân" với hai chú cháu - vẻ mặt lúng túng, muốn khuyên cũng không biết mở miệng từ đâu, dù sao cậu cũng chỉ là người ngoài. Cố Giai Mính nhìn một màn ấy mà cảm thán bật cười, đúng là ruột thịt vẫn là ruột thịt, đầu óc tổ đạo diễn đúng là có vấn đề, kiểu này thì đóng kịch sao nổi?

"Lão Mặc, nhãi con! Đi thôi!" Cố Giai Mính phất tay gọi hai cha con nhà mình, hăng hái dẫn đường.

Mặc Trạch Dương tự mua một cái rổ nhỏ, tự mình xách, vừa nhắm mắt vừa bám sát theo sau lưng Cố Giai Mính, tay còn lại không quên nắm chặt tay người cha "chưa hiểu đời" của mình, sợ lạc mất.

Cố Giai Mính chỉ vào đống trứng gà hỏi: "Bà ơi, trứng gà này nửa ký bao nhiêu tiền vậy ạ?"

Bà chủ đang bận tay không quay đầu lại, trả lời: "Tính theo giỏ đó con, giỏ này cỡ mười ký, 11 tệ một ký." Vừa nói vừa quay đầu lại, vừa nhìn đã nhận ra Cố Giai Mính, bà liền cười niềm nở: "Ơ kìa! Không phải là Đỗ Tiểu Nghi sao? Con gái bác mê con lắm đó! Con mua thì bác tính con 10 tệ 6 thôi, rẻ hơn 4 hào rồi đấy!"

Đỗ Tiểu Nghi chính là nhân vật mà Cố Giai Mính từng đóng - một cậu con út trong bộ phim đạo đức gia đình lấy bối cảnh thập niên 80. Nghe bà chủ nói vậy, y cũng bật cười, không ngờ một vai diễn cũng giúp mình trả giá được. Y đang định đồng ý thì sau lưng vang lên giọng non nớt của Mặc Trạch Dương: "Bà ơi, 10 tệ 6 mắc lắm á, lúc nãy con thấy ngoài cổng có bác bán chỉ 10 tệ 2 thôi, mà tiệm của bà nằm phía trong này, chắc tiền thuê cũng rẻ hơn, con thấy bán 10 tệ là hợp lý rồi!"

Bà chủ ngẩn người, rồi cười xấu hổ - thằng nhóc này... lanh quá!

Cố Giai Mính đứng kế bên cũng choáng, không ngờ nhãi con nhà mình thông minh tới mức biết so giá, còn biết mặc cả! Trước giờ chỉ thấy nhóc biết ăn chứ có thấy để ý tiền nong bao giờ? Đúng là có tố chất gian thương trời ban!

Bà chủ nghe vậy cũng ngại không hét giá nữa: "Được được, 10 tệ thì 10 tệ, ai biểu con dễ thương quá chi! Trả tiền xong bà cho người làm mang ra xe cho nè. À mà con ký cho bác một chữ nha, Đỗ Tiểu Nghi ơi!"

Thế là một giỏ trứng gà được Mặc Trạch Dương mặc cả giảm hẳn 10 tệ.

Ngay sau đó, Mặc tổng rút đúng 10 tệ đưa cho nhóc: phần tiền nhóc tiết kiệm được, nên được khen thưởng.

Mặc Trạch Dương bỏ tiền vào túi quần mình, nhét xong mới phát hiện túi nông quá, dễ rơi. Nhóc dứt khoát nắm chặt trong tay, cho đến khi thấy có người bán túi đựng tiền nhỏ kiểu mỹ nghệ, liền bỏ 5 tệ mua một cái túi dây rút loại rẻ nhất, nhét 5 tệ còn lại vào trong, rút dây thật chặt, buộc túi lên cổ tay mình cho chắc ăn.

Cố Giai Mính đứng bên cạnh: "......"

Mẹ ơi!!!

Nhãi con lanh lợi vậy đúng là do mình sinh ra thiệt hả?

"Cái thuộc tính gian thương này của nhãi con..."

"Giống anh!" - Mặc tổng lập tức tự động nhận nồi, không đợi Cố Giai Mính ném tới đã tự đội lên đầu, thành thục không thể thành thục hơn. Dù sao cũng quen với phong cách "gài nồi" của Cố Giai Mính rồi.

Cố Giai Mính gật đầu, vỗ vỗ vai Mặc tổng đầy mãn nguyện: "Anh hiểu chuyện như vậy, em thật sự rất vui!"

Người dân xung quanh: "......"

Nam thần à, xin hãy tỉnh lại! Khen chồng mình trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy, anh có nghĩ cho cảm xúc của tụi em không???

Thật ra Cố tiểu yêu không có nghĩ gì đâu - bởi vì y gần như đã quên béng đây đang quay chương trình! Bình thường ở nhà chẳng phải cũng vậy sao?

Cả nhà mua toàn đồ ăn và thịt, Mặc Trạch Dương dọc đường liên tục trả giá, mỗi lần mặc cả thành công là được cha mình thưởng luôn số tiền tiết kiệm được, túi nhỏ của nhóc con nhanh chóng căng phồng tiền lẻ.

Dưới sự hỗ trợ của tổ chương trình, Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề giúp nhau khuân đồ lên xe, nào là gạo, dầu, nước mắm - toàn mấy món có thể trữ lâu - chất đầy một xe tải nhỏ.

Nhân viên lặng lẽ tiết lộ: lát nữa sẽ có nhiệm vụ nấu cơm bằng chính số đồ họ mua được.

Cố Giai Mính nghe xong lập tức hớn hở, nhiệm vụ kiểu này quá hợp y rồi - y biết nấu ăn mà, lần này nhất định bứt phá, tỏa sáng!

Hôm qua không đóng góp được bao nhiêu, hôm nay Cố tiểu yêu thề sẽ xoay người làm trùm! Lúc đó để xem lão Mặc nhà y có lép vế không!

Hai vợ chồng lau tay xong ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện - không thấy Mặc Trạch Dương đâu nữa!

Tim Cố Giai Mính suýt rớt ra ngoài, lập tức vận pháp cảm ứng hơi thở của nhóc con, lúc này nhân viên chương trình chỉ tay về một quầy nhỏ gần đó. Đúng lúc ấy, Mặc Trạch Dương từ trong đi ra, trong tay ôm hai chai nước.

Thấy ánh mắt lo lắng của Cố Giai Mính, Mặc Trạch Dương liền chạy lại, đưa cho mỗi người ba ba một chai nước: "Hứa rồi nha, con phải kiếm tiền nuôi ba ba daddy. Giờ con đã có thể mua nước cho hai người rồi nè. Sau này con sẽ mua được thịt, mua được trà và cà phê daddy thích, mua quần áo ba ba thích, mua cả đồng hồ daddy thích luôn!"

Cố Giai Mính mím môi, nhìn nhóc con chưa đầy 5 tuổi đứng trước mặt, từng lời nói ấm áp như đâm thẳng vào tim, suýt nữa y đã rớt nước mắt vì cảm động. Bé cưng của y, sao lại hiểu chuyện đến vậy chứ?

Y ôm chặt lấy Mặc Trạch Dương, vùi đầu vào ngực nhóc, không nói được lời nào. Con y lớn thật rồi, làm y thấy tự hào nhưng cũng có chút buồn không nói nên lời.

Mặc Uẩn Tề bật cười nhìn bộ dạng mất kiểm soát của Cố Giai Mính, ngồi xổm xuống ôm cả hai vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Em dạy con giỏi như vậy, nên vui mới đúng chứ, sao lại khóc?"

"Em vui mà," Cố Giai Mính ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Mặc Uẩn Tề đầy uất ức, "Em dạy con ngoan như vậy, vậy mà anh không thưởng gì cho em hết! Hay để con đổi họ Cố đi, dù sao hai ta cũng không tách rời được."

Mặc tổng bật cười, xoa đầu y, nhẹ giọng trầm ổn: "Mặc phu nhân, đừng suy nghĩ nhiều quá."

Cố Giai Mính: "......"

Xùy! Mặc phu nhân cái đầu anh á!!

Mặc Trạch Dương cũng hùa theo làm rộn, ôm lấy Cố Giai Mính, cười hì hì chọc y vui: "Mặc phu nhân, vui lên nào, đừng khóc nữa."

Cố Giai Mính trừng mắt: "Ba không có khóc!"

Mặc Trạch Dương ôm lấy mặt ba nhóc, cười gian trá: "Nhưng mà sắp khóc rồi còn gì~"

Cậu nhóc bị Cố Giai Mính nhéo cho một cái vào mông nhỏ!

Camera man trốn sau máy quay âm thầm lau mồ hôi, mấy người này không thèm che giấu nữa rồi, công khai luôn cho rồi đi! Giờ không phải cho chó ăn cơm thừa bằng chén nữa, mà là lấy cả cái nồi lớn ra múc cho ăn! Múc mạnh! Đứa nào ăn xong đứa đó dính!

----

Sáng mua đồ mất hơi nhiều thời gian, lúc đến được viện dưỡng lão thì đã gần 11 giờ trưa. Các cụ vẫn chưa ăn, mọi người còn chưa kịp dọn dẹp gì, vội vàng chuyển đồ xuống xe rồi bị dẫn thẳng vào bếp bắt tay vào nấu cơm.

Lúc này không còn ai tranh đua gì nữa, ai nấy đều đồng lòng phối hợp để mau chóng nấu xong bữa trưa. Cố Giai Mính biết nấu ăn nên lập tức trở thành đầu bếp chính, còn mấy người khác thì chia nhau nhặt rau, rửa rau. Cố Giai Mính bắt đầu chuẩn bị các loại gia vị cần dùng, Mặc Trạch Dương và bé sói trắng thì phụ trách tìm đồ, chuyền đồ cho y.

Ngay lúc đó đã thấy rõ sự khác biệt giữa "con nhà có điều kiện" và "con nhà dân dã". Mặc Trạch Dương gần như nhận ra hết các loại gia vị, trong khi bé sói trắng... thì chỉ biết ăn, chứ dầu, muối, tương, giấm hoàn toàn không phân biệt nổi. Nhóc còn lấy nước cốt gà đổ ra tay ngửi thử, tưởng đó là lòng đỏ trứng đã được tán nhuyễn.

Mặc Trạch Dương nhìn nhóc sói bằng ánh mắt khinh khỉnh: Khờ ghê!

Bé sói trắng trừng lại: Chú cũng đâu khá hơn!

Bị lôi vô cuộc chiến ánh mắt, chú năm đứng kế bên đen mặt: "......"

Cố Giai Mính vừa quay đầu lại đã thấy cô bé Đồng Đồng đứng nhút nhát phía sau, sợ hãi né tránh ánh mắt hai nhóc con. Hai đứa chơi với nhau rõ vui, mà chẳng rủ em gái nhỏ, làm y thấy không ổn, liền thúc giục: "Dẫn Đồng Đồng chơi chung đi, mấy đứa cứ như vậy thì sau này không tìm được vợ đâu."

Trong dòng đời dài đằng đẵng của yêu tinh, thà tìm một người cùng chí hướng sống nương tựa còn hơn cô độc cả ngàn năm. Hai thằng nhỏ này EQ bằng âm, phải dạy tụi nó cách theo đuổi con gái từ bây giờ!

Hai nhóc liếc Đồng Đồng một cái, gần như cùng lúc thở dài bất đắc dĩ, rồi lết xác đi rủ cô bé.

Đồng Đồng thì hay nhõng nhẽo, lại dễ khóc nữa, hai đứa thực sự chẳng biết phải làm sao ╮(╯_╰)╭

Lúc này Mặc tổng chẳng giúp gì được, chỉ đứng phía sau nhìn Cố Giai Mính bận rộn, muốn giúp cũng không biết nên giúp chỗ nào.

Cố Giai Mính lúc này đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời - nơi này, chính là lãnh địa của y! Là chủ của một gia đình, đây chính là lúc giá trị của y được thể hiện rực rỡ!

"Anh có đói không?" Y vừa khoe khoang vừa không quên quan tâm lão Mặc nhà mình, nói nhỏ: "Hay em chiên cái bánh trứng cho anh ăn lót dạ nha?"

Mọi người còn đang tất bật mà mình lại đứng ăn thì thấy hơi sai sai. Mặc Uẩn Tề lắc đầu cười, giọng nói dịu dàng: "Không cần đâu, đợi em xong rồi cùng ăn."

Còn chưa nói được hai câu thì hai đứa nhóc đã quay về. Cố Giai Mính hết cách: "Không phải hai đứa đi rủ Đồng Đồng đi chơi rồi sao? Em đâu?"

Đồng Đồng vẫn trốn sau lưng ba, hai mắt to ngấn lệ, nhìn hai cậu anh trai đầy ấm ức.

Mặc Trạch Dương nghiêm túc trả lời: "Tụi con kêu rồi, mà em không chịu đi."

Bé sói trắng cũng gật đầu theo, gương mặt nghiêm túc như làm bài kiểm tra.

Cố Giai Mính gật gật đầu, đoán cô bé chỉ là nhát gan, chưa quen nên chưa dám chơi cùng, để thân hơn chút là được.

Nhân viên tổ chương trình thì cười lăn cười bò. Hai nhóc nam chạy lại, một trái một phải áp sát cô bé, gương mặt như đang làm nhiệm vụ gian nan nhất cuộc đời: "Em có muốn đi chơi với tụi anh không?"

Dũng cảm cỡ nào mới dám đi với hai ông tướng này?

Cô bé suýt khóc vì sợ đấy biết không?

----

Cố Giai Mính nấu ăn được các cụ hết lời khen ngợi. Hình thức hay mùi vị đều rất hợp với khẩu vị người lớn tuổi.

Thật ra thì y đâu biết người già dạ dày yếu ớt tới vậy, công thức nấu là do chương trình đưa. Nhưng Cố tiểu yêu có thiên phú nấu ăn đặc biệt, chỉ cần liếc một cái đã có thể làm đúng y chang, khiến cả tổ chương trình cũng phải âm thầm bấm like.

Bao nhiêu món như vậy, một mình y đứng bếp xào ba cái chảo lớn, trong vòng một tiếng đã làm xong hết. Nếu sau này không làm diễn viên nữa, mở nhà hàng chắc chắn cũng nổi.

Bé sói trắng ăn no căng, dầu mỡ còn dính quanh mép mà đã hí hửng nịnh Cố Giai Mính: "Chú Cố nấu ăn ngon quá! Chú làm ba ba của con luôn đi!"

Khóe miệng Cố Giai Mính co giật - con nhận ba nhanh vậy luôn hả? Mà lý do còn là vì... ăn?

Mặc Trạch Dương đang vùi đầu ăn cũng phải ngẩng lên, cảnh giác nhìn sang: A! Thằng sói này dám giành ba với nhóc! Nó ăn đòn chưa?

Cố Giai Mính trêu: "Muốn nhận ba thì con hỏi ba ruột của con chưa?"

Bé sói trắng quay đầu nhìn chú năm. Chú đồng ý không?

Chú năm xấu hổ muốn chui xuống đất. Đồng ý xong về nhà anh hai với chị hai chắc đập hắn luôn!

"Không phản đối là đồng ý đó! Ba con đồng ý rồi! Chú Cố, chú là ba con từ giờ nhé!"

Cố Giai Mính nghẹn họng. Mặt thằng nhỏ này chắc đúc bằng bê tông cốt thép quá!

Chưa kịp phản ứng, Bạch Kỳ Quân đã gọi rôm rả: "Ba Cố!"

Cố Giai Mính: "......"

"Ba Mặc!"

Mặc tổng: "......"

"Mặc Trạch Dương! Gọi anh đi!"

Mặc Trạch Dương tức điên: "Tớ nhổ vào mặt cậu đó! Ba của tớ là ba của tớ, daddy của tớ là daddy của tớ, cậu đi kiếm ba cậu đi!" Rồi quay qua nhìn Bạch Húc Thành: "Chú Bạch! Chú không định quản cậu ấy à? Hình như cậu ấy bị bệnh sói dại đó!"

Bé sói mắc bệnh đắc ý lắc lư cái chân nhỏ, vừa ăn vừa cố tình chọc tức Mặc Trạch Dương, cứ liên tục gọi Cố Giai Mính là ba ba.

Cố Giai Mính chỉ muốn quăng bé này ra ngoài sân!

----

Ăn xong là tới giờ nghỉ trưa của các cụ, tổ chương trình cũng cho cả nhóm nghỉ một tiếng. Buổi chiều mới tiếp tục công việc.

Lúc đó sẽ là trò chuyện cùng các cụ, tìm hiểu xem cuộc sống thế nào, sức khỏe ra sao, có cần giúp gì không, rồi tặng quà đã chuẩn bị cho từng người.

Cuối cùng Mặc tổng cũng có đất dụng võ - mấy cụ ông cụ bà vây một vòng quanh hắn, ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt "con rể tương lai", nhìn đâu cũng thấy ưng ý.

Phong thái của Mặc Uẩn Tề vốn đã lịch thiệp, lời nói khéo léo, cư xử nhã nhặn, lại có kiến thức rộng, biết quan sát biểu cảm, đoán được tâm trạng người đối diện. Dù không nói nhiều nhưng câu nào ra cũng trúng tim người nghe.

Cố Giai Mính ký xong một xấp thẻ ký tên, ngẩng lên thì thấy lão Mặc nhà mình đang bị các cụ vây quanh tám chuyện.

Hừ! Được loài người hoan nghênh quá đó ha!

Ngay cả mấy cụ rụng răng cũng thích anh ấy nữa!

Cố tiểu yêu nheo mắt nhìn cảnh đó, thật sự muốn nhốt Mặc tổng vô lồng sắt, khóa lại, đem về nuôi riêng!

Mặc Trạch Dương cũng rất được các cụ yêu quý. Nhóc con miệng ngọt, lại dạn dĩ không sợ người lạ, nói chuyện dỗ các cụ cười không khép được miệng. Có một bà cụ đang cười cười thì đột nhiên lau nước mắt, quay sang mấy người bạn già bên cạnh nói: "Cháu trai tôi hồi nhỏ cũng dễ thương như vậy, ngày nào cũng quấn lấy tôi gọi 'bà nội ơi, bà nội à'. Giờ thì lớn hết rồi, đi làm suốt, nửa năm cũng không có thời gian về thăm được một lần."

Có lẽ những lời này đã gợi lên chuyện buồn trong lòng mọi người, bầu không khí chậm rãi trầm xuống, nụ cười trên mặt một vài cụ cũng dần biến mất. Ngoài nét thất vọng, còn hiện rõ sự bất lực.

Mặc Trạch Dương ngỡ là mình đã nói gì sai, quay qua quay lại nhìn một vòng, thấy các cụ ai nấy đều yên lặng, bèn nhỏ giọng hỏi: "Thật xin lỗi... có phải con nói gì khiến ông bà giận rồi không ạ?"

Câu hỏi chân thành của nhóc khiến các cụ không nhịn được cười, kéo nhóc lại gần, xoa đầu an ủi: "Không có đâu, con là đứa ngoan nhất đấy. Ông bà đều rất hâm mộ ông bà nội của con, có cháu ngoan như con, chắc ngày nào cũng vui đến không ngậm miệng lại được."

Nghe vậy, Mặc Trạch Dương mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt nhỏ nhăn nhăn cũng giãn ra thành nụ cười. Nhóc nghiêm túc nói: "Ông bà không cần hâm mộ họ đâu, vì con... không có ông bà nội."

Không khí xung quanh lại yên tĩnh lần nữa. Không có ông bà nội?

Cố Giai Mính cười cười, rất tự nhiên nói ra lý do quen thuộc: "Con là cô nhi."

Lúc này mọi người mới hiểu ra - thì ra đứa bé này là do Cố Giai Mính nuôi lớn!

Gương mặt lại giống Mặc Uẩn Tề đến vậy, còn được Cố Giai Mính chăm bẵm từ nhỏ... Nghĩ lại thời điểm Mặc Uẩn Tề quay về Hoa Quốc, người trong tổ chương trình không khỏi nảy sinh liên tưởng - dưa ở đây là cả một ruộng to!

Tập này phát sóng, thể nào đề tài cũng bị xào đến cháy khét.

Mặc Uẩn Tề nhận thấy không khí bên này có gì đó khác thường, liền đi tới, nhẹ nhàng bế Mặc Trạch Dương lên, dịu dàng nói: "Bà nội rất nhớ con. Tối nay mình gọi điện cho bà nội nhé?"

"A!" Mặc Trạch Dương bỗng nhớ ra, tay nhỏ vỗ bốp lên trán, "Con có bà nội mà! Bà nội gửi cho con với ba ba rất nhiều quà!" Nói đến đây nhóc lại nhíu mày: "Daddy nói sức khoẻ bà nội không tốt, nhìn thấy con sẽ vui đến ngất xỉu luôn."

Bà nội đúng là sinh vật mong manh yếu ớt - chỉ cần vui quá cũng có thể ngất xỉu.

Mặc Uẩn Tề bật cười, không nhịn được xoa đầu nhóc: "Giờ bà đã khoẻ hơn nhiều rồi. Ngày nào cũng mong đến đây gặp con. Chú ba nói bà đã chuẩn bị sẵn sàng để sang Hoa Quốc thăm ba con con."

Cố Giai Mính nghe vậy liền run rẩy trong lòng - mẹ vợ muốn đến ư???

Sự lo lắng của y không hề dư thừa - "mẹ vợ" thật sự đang muốn qua. Chỉ tiếc người nhà không ai đồng ý, bởi lúc này Hoa Quốc đang vào cuối thu, thời tiết bắt đầu lạnh, ai cũng lo bà không thích ứng nổi. Mà đến nơi rồi cũng chẳng thể nhốt bà trong nhà không cho ra ngoài được. Cuối cùng cả nhà họp bàn, quyết định để Mặc Uẩn Tề sắp lịch kiểm tra sức khỏe cuối cùng cho mẹ Mặc, nếu ổn thì mới cho phép bà sang thăm.

Đúng dịp, Đổng Hân sẽ khám mắt cho mẹ Mặc - việc bà vẫn luôn tin rằng chồng mình còn sống khiến Mặc Uẩn Tề không thể an tâm.

Vừa nhận được tin tức này, Cố Giai Mính lập tức ngẩn ngơ: Y còn chưa chuẩn bị quà gì cả! Gặp mẹ vợ thì phải tặng gì cho đúng phép? Có ai chỉ y một chiêu đi!!!