Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 71



Mặc út nhỏ bay sang thăm anh hai một vòng, thu hoạch lớn nhất lần này chính là được cháu trai nhà người ta ôm ấp hôn hít moah moah tới nghiện. Bị bé con moe đến mức mềm nhũn cả lòng, cô suýt nữa thì đem hết những món tốt nhất trên người dâng cho Mặc Trạch Dương, thậm chí còn móc cả tiền mua vé máy bay về nước ra để... mua đồ chơi cho cháu! Cuối cùng vẫn là anh hai cô phải móc ví mua lại vé cho em gái, còn phải phái người tới "áp giải" về.

Lần này Mặc út đến, coi như cho người nào đó một chút thời gian chuẩn bị tâm lý, cũng thuận tiện xác nhận luôn kế hoạch tiếp theo: cả nhà sẽ kéo đến đây ăn Tết!

Anh hai bận, không về được thì có sao? Bọn em đến chúc Tết anh là được! Chờ chị dâu đóng máy, tối ba mươi cả nhà cùng ăn sủi cảo nhé!

Cố Giai Mính: ▼_▼

Nói thật lòng, y chẳng tha thiết gì cái cảnh ăn Tết đông đủ với nhà bên đó cho lắm.

Trong lòng tiểu hồ ly cũng âm thầm lo lắng: Không biết nên chuẩn bị quà gì cho mẹ vợ tương lai thì mới được nhỉ?

Y vừa hỏi một câu trong vòng bạn bè, bạn yêu tinh trong friend list đã trả lời ngay: Sinh thêm một đứa cho nhà họ Mặc! Vừa đơn giản, vừa thực tế, lại còn mang ý nghĩa kỷ niệm vĩnh cửu, một mũi tên ba đích luôn!

Cố Giai Mính: "Cút hết đi!" (▼皿▼#)

Mặc tổng vô tình liếc qua màn hình điện thoại của Cố Giai Mính, nghiêm túc góp ý: "Thật ra thì... món quà này cũng khá thực tế đó, em có thể cân nhắc xem, sinh thêm một tiểu tiên đồng chẳng hạn."

Cố Giai Mính tức thì vung đuôi quất hắn một phát, "Anh cũng cút đi! Tiểu tiên đồng cái đầu anh!"

Đêm đó, Cố Giai Mính cuối cùng cũng nhớ ra "tiểu tiên đồng" là cái gì rồi. Không thể trách y được, ai bảo y tham ăn? Cố tiểu yêu tức giận đè Mặc Uẩn Tề ra giường đấm cho mấy quyền: "Không có gì thì anh để quyển 'Dựng Tử đang lên kệ' ngoài kia làm gì hả? Muốn chết à?"

Mặc tổng bị đấm cho đến đau ngực, vẫn cố chịu đau hỏi: "Em nhớ ra rồi hả?"

"Không chắc! Dù sao thì nếu có chuyện gì đó khiến em bị kích thích, hoặc rơi vào hoàn cảnh giống trước kia, lúc ấy nhìn thấy có thể em sẽ nhớ lại vài thứ. Cái tật bạ đâu quăng đó của anh bao năm vẫn không bỏ được! Đống giá kệ trong nhà bày đầy đồ ăn vặt của anh nên đập hết đi là vừa!"

Mặc Uẩn Tề nhíu mày. Cái cọng cỏ tinh kia... hắn còn chưa rảnh xử lý nó đâu, ăn no rửng mỡ nên rảnh tay làm bậy à?

Sáng hôm đó, Mặc tổng đến tìm Lam Sâm. Nghe nói nhà thiết kế nổi tiếng vừa thoát khỏi xe lăn, vậy mà lại ngồi xe lăn được người khác đẩy ra, và ký hợp đồng với công ty PLV của Cố Giai Mính - ký cái một là 30 năm!

Trong giới chưa từng có tiền lệ này. Ký hợp đồng 30 năm chẳng khác nào khế ước bán mình, có mà điên mới ký kiểu đó. Huống chi Lam Sâm đâu phải tay mơ, trong giới thiết kế, hắn chính là "Cố Giai Mính" của làng thời trang!

Ấy vậy mà Lam Sâm lại từng bày tỏ trong một buổi phỏng vấn: "Đáng tiếc ghê! Tôi thật ra muốn ký 300 năm lận. Vì thần tượng Cố Giai Mính, đừng nói 300 năm, 3000 năm cũng được! Chỉ cần tôi chưa chết, tôi sẽ tiếp tục gia hạn!"

Người trong giới nghe vậy chỉ còn biết cảm thán: sức hút của Cố Giai Mính đúng là kỳ diệu khó lường!

Ngay sau đó, chương trình 《Du lịch cùng con》bước vào ghi hình tập 4.

Cả nhà thu xếp hành lý đến điểm tập kết - một thị trấn nhỏ ấm áp bốn mùa như xuân. Mặc Trạch Dương vừa xuống xe đã hít hít mũi nhỏ, ngửi ngửi không khí xung quanh rồi bất ngờ reo lên: "A! Mùi hải sản!"

Một câu này khiến toàn bộ nhân viên hậu trường phá ra cười ha hả. Một nhóc con xíu xiu mà vừa mở miệng đã đòi ăn, thật sự đáng yêu không chịu nổi!

Cố Giai Mính ôm trán: Thói quen tham ăn này...

"Giống anh!" Mặc tổng xoa xoa ót bé hồ ly nhà mình, vừa vuốt lông vừa rất thẳng thắn nhận lỗi: "Mặt xấu đều giống anh hết, còn mặt tốt thì giống em."

Cố Giai Mính vừa định kiêu ngạo tự hào một phen, thì nhóc con vỗ vỗ vào chân cậu, nghiêm túc bổ sung: "À không, ba ba, điểm này chắc chắn là con giống ba rồi, ba đừng ngại thừa nhận nha, thật đó."

"Giả!"

"Thật mà!"

"Giả! Nói nữa là ăn đòn đó!"

"Dạ ba ba, giả."

Cố Giai Mính lập tức cảm thấy mình như thắng cả thế giới! Rất tốt, nhận biết mình giống cha nó điểm này, coi như đứa nhỏ có mắt nhìn!

Nhân viên công tác: "......" Gia đình này đúng là biết cách chơi thật sự!

"Ba Cố ới ơi!" - Bé sói con vừa nhảy xuống xe đã há miệng gọi lớn, giọng điệu thân thiết như thể gọi ba ruột mà đã sống chung mười mấy năm.

Cố Giai Mính lại phải đưa tay đỡ trán, trời ơi, đột nhiên xuất hiện một đứa con trai lớn chảng, y thật sự không muốn nhận chút nào.

Bé sói con chạy một vòng quanh đám người bên cạnh Cố Giai Mính, lượn ba vòng như một con cún con, sau đó giơ móng vỗ vai Mặc Trạch Dương một cái, bị đánh lại vẫn không tức giận, còn cười hì hì ôm lấy chân Cố Giai Mính, ngẩng đầu vui vẻ nói: "Con về nhà hỏi ba mẹ con rồi, ba mẹ nói có thể nhường con cho hai người nuôi đó, cứ ôm đi, đừng ngại!"

Cố Giai Mính khóe miệng co giật, quay sang nhìn Mặc Uẩn Tề - ý hỏi: Giờ thì sao? Có nhận không?

Bạch Kỳ Quân từ túi quần móc ra một cái bình nhỏ, cung kính đưa cho Mặc Uẩn Tề: "Ba Mặc, cái này ba con bảo con mang tới cho ba đó, nói là trong này có thứ ba muốn."

Mặc tổng nhận lấy, mở ra xem, nheo mắt cười rồi quay sang Cố Giai Mính: "Nhận đi, anh sẽ bàn kỹ với ba mẹ nó, để họ chịu tiền ăn hằng năm cho nó."

Vì vậy, ngay trước khi bắt đầu ghi hình, Cố Giai Mính đành miễn cưỡng nhận thêm một thằng con tiện nghi. Y tự an ủi mình: Thôi thì, ít ra cũng có lý do chính đáng để đấm nó mỗi khi nhìn thấy ngứa mắt.

Bé sói trắng cười hí hửng, vỗ vai Mặc Trạch Dương: "Gọi anh đi, anh cho em kẹo ăn!"

Mặc Trạch Dương mặt lạnh tanh nhìn nhóc con, đột nhiên nhấc chân - nhắm thẳng chân bé sói mà đạp!

Phớt lờ tiếng la oai oái của đối phương, Mặc Trạch Dương nheo mắt lại, nghiêm túc đề nghị: "Về trường chúng ta đánh nhau một trận, ai thắng làm anh, thua thì làm đàn em, sao hả? Cậu dám không?"

Biểu cảm lúc này của Mặc Trạch Dương y hệt lúc cha nhóc định hố người ta. Cố Giai Mính đau lòng không thôi: Tiểu tể tử nhà mình không học mấy cái hay, học đúng cái thói hư!

Dạo gần đây, Mặc Trạch Dương đã có thể dùng hai móng vuốt tạo ra quả cầu sấm sét, nhào nặn nhào nặn, không chỉ có thể nặn thành hình mấy con thú nhỏ, mà còn kéo thành sợi mì, lần này chuẩn bị đào sói con luôn.

Bị khích tướng như vậy, Bạch Kỳ Quân lập tức gật đầu: "Sợ cậu á? Đừng mơ! Chốt luôn!"

Mặc tổng mỉm cười, xoa đầu con trai một cái, âm thầm cổ vũ: Tuyệt vời! Phải biết dùng đầu óc!

Hai đứa nhỏ nhanh chóng dính lấy nhau chơi không rời. Bạch Húc Thành cười ha hả, vừa thở dài vừa nói với Cố Giai Mính: "Tập trước anh không có mặt là phước lớn đó, anh biết tụi em bị làm gì không? Hoang đảo sinh tồn! Dẫn con đi hoang đảo đó! Đồng Đồng khóc cả một ngày trời, may tập này chắc được nghỉ ngơi rồi."

Cố Giai Mính vừa nghe vừa cười sung sướng. Nghe người khác xui còn vui hơn nhặt được tiền, cười đến mức Bạch Húc Thành phải xấu hổ, không muốn nói chuyện với y nữa.

Cố Giai Mính liền thúc giục: "Rồi rồi, kể tiếp đi! Các cậu ăn gì? Xuống biển bắt cá thật luôn hả?"

"Thật chứ còn gì nữa!" - Bạch Húc Thành dang tay ra kể, nhỏ giọng sinh động thuật lại cho hai "vợ chồng" Cố - Mặc, "Kêu một con sói đi bắt cá, em suýt xỉu luôn á, thà bắt trâu còn hơn!"

Mặc tổng nhịn cười: "Tổ chương trình sẽ không chuẩn bị trâu cho mấy người đâu. Thứ họ muốn là nhìn thấy tụi mình xui xẻo cơ."

Cố Giai Mính: "..." Tụi mình???

Tỉnh lại đi Mặc tổng! Anh là người! Anh nói chuyện thân thiết với một con sói yêu như vậy làm gì chứ?

Bạch Húc Thành không ngờ Mặc tổng lại thân thiện thế, giống y hệt anh trai hắn - ngoại hình tỏa sáng như mặt trời, ai gặp cũng nói chuyện được. Hơn nữa Mặc Uẩn Tề còn có quan hệ khá tốt với anh hắn, nên hắn cảm giác thoải mái, như bị ấn nút phát nhạc, thao thao bất tuyệt kể hết chuyện tập trước, lôi cả tổ chương trình ra "phun".

"Đúng là keo kiệt! Không cho cái gì luôn! Bắt tụi em tự lực cánh sinh, dẫn con đi làm lụng mới được ăn cơm."

Xạo ke!

Thực tế là: không có cái gì để ăn luôn ấy! Nấu nướng xong cho tụi nhỏ ăn thì người lớn phải nhịn đói. Bé nhà hắn lì lợm còn đỡ, thêm thằng mới vô cũng là dạng cứng cáp, còn đỡ đi. Tội cho bé con nhà kia, được cưng từ nhỏ, lần đầu khổ sở tới mức nước mắt lưng tròng, ai nhìn cũng xót.

Ngũ Khả đi chung cứ kéo áo hắn liên tục, ý bảo: "Anh nhìn mặt đạo diễn kìa, nói ít thôi, chừa tí mặt mũi cho người ta."

Nhưng cậu Bạch phất tay xua đi: "Kệ! Anh chưa nói xong!"

Bên này còn đang nói dở, gia đình cuối cùng cũng tới nơi. Vẫn là một gia đình mới bổ sung, một nam một nữ dắt theo một bé trai tầm bốn - năm tuổi, nhìn khá bụ bẫm.

Có vẻ do tổ chương trình bị hai bug lớn - Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân - kích thích quá rồi, nên không thèm che giấu gì nữa. Giờ chơi bài ngửa, mời luôn nghệ sĩ lưu lượng cao, bất chấp chuyện vừa nhìn đã biết là "giả gia đình".

Hai người lớn đều là idol nổi bật, thuộc thế hệ trẻ hot nhất trong giới, danh tiếng ổn, ngoại hình miễn chê - đúng kiểu "tiểu thịt tươi" và "tiểu hoa lưu lượng". "Ba" tên Thai Nghiêm Thanh, "mẹ" là Mông Tử Nhàn, còn bé mập tên Tồn Tồn, thân hình tròn trịa chắc nịch.

Vừa tới nơi, họ liền chào hỏi Cố Giai Mính: "Anh Mính ơi, em là fan của anh đó! Xin chữ ký nha!"

Cố Giai Mính mỉm cười, lịch sự ôm một cái. Nhưng y không cảm nhận được bao nhiêu thành ý từ lời chào này, nên thái độ có hơi lạnh nhạt, khác hẳn lúc bắt tay với Ngũ Khả. Với cậu trai kia, y cảm nhận được sự yêu thích thật lòng. Còn hai người này, rõ ràng chỉ thích danh xưng ảnh đế mà y mang.

Mặc Uẩn Tề đặt tay lên vai Cố Giai Mính, nhẹ nhàng kéo người về phía mình. Có hắn ở đây, Cố Giai Mính không cần phải làm theo quy định Trịnh Học Thiệu từng đưa ra - kiểu dù có thích hay không cũng phải mỉm cười lấy lệ. Nếu không ưa ai, không cần cố tỏ ra thân thiện.

Cố Giai Mính cười, nhưng trong lòng lại không muốn gần gũi. Y không ghét họ, chỉ là không thích kiểu người ngoài mặt tôn kính nhưng trong lòng chẳng mấy tôn trọng. Trong giới đầy rẫy những người như vậy, nhất là mấy gương mặt đang nổi mà chưa có tác phẩm gì, tiếp xúc thì khách sáo, nhưng thật ra thì khinh khỉnh hoặc khó chịu, kiểu gì cũng có.

Y lăn lộn trong giới bao năm, nhưng vẫn không học được kỹ năng giả tạo, ngoài cười trong không. Quả thật vẫn làm yêu tinh cho khoẻ, ai không vừa mắt thì đánh luôn, khỏi cần giả bộ xã giao.

Lúc này, đạo diễn thấy mọi người đã đến đủ, liền vẫy tay gọi: "Tập trước ai cũng mệt rồi, nên tập này đổi gió chút nha. Chủ đề là: cắm trại dã ngoại! Ba gia đình chơi cùng nhau, không có phần thi đấu gì cả. Tổ chương trình sẽ cung cấp nguyên liệu, muốn ăn gì cứ nói."

Cố Giai Mính ghé tai Mặc Uẩn Tề, hạ giọng: "Cẩn thận chút, em có dự cảm không lành."

Quả nhiên, đang ăn cơm được một nửa, Cố Giai Mính đột nhiên phát hiện - lão Mặc nhà y biến mất tiêu rồi!