Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 72



Người đầu tiên phát hiện ra nhà thiếu người chính là Cố Giai Mính. Y ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh một vòng, lập tức nhận ra Bạch Húc Thành cũng không còn ở đó, ngay cả tên giống đực hai chân mới toanh kia cũng biến mất.

Ngũ Khả để ý thấy Cố Giai Mính đang tìm người, liền kéo lấy Bạch Kỳ Quân - lúc đó đang tranh cãi ỏm tỏi với Mặc Trạch Dương - rồi cười nói: "Hồi nãy tổ chương trình nhờ bọn họ đi lấy ít đồ, chắc một lát sẽ quay lại thôi."

Cố Giai Mính nhíu mày: "Không đúng! Lão Mặc nhà tôi chắc chắn không còn trên đảo này!" Y có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của Mặc Uẩn Tề đang rời xa hòn đảo, mà hai người còn lại cũng ở hai hướng khác nhau. Cố tiểu yêu trong lòng dâng lên cảm giác tự trách - y chỉ mải lo ăn, quên mất luôn chồng nhà mình đâu rồi.

Nếu giờ y thuấn di thẳng tới đó, vác lão Mặc về, liệu có làm tổ chương trình hoảng đến mức xỉu tại chỗ không? Nghĩ đến đây, Cố Giai Mính quyết định trước tiên phải đi hỏi tổ chương trình cho rõ - không chừng đây lại là trò mới gì đó.

Cùng lúc đó, Mặc Trạch Dương và bé sói con đang dỗi nhau chí chóe. Dù bị Ngũ Khả kéo ra cũng chẳng ai chịu nhường ai. Mặc cho chú Năm nhóc có mặt hay không, khí thế của bé sói trắng vẫn cứ ngút trời tám mét tám!

Bạch Kỳ Quân hất cằm nói: "Ba tớ giỏi lắm đó nha! Cái thứ to đùng thế này nè mà ba tớ chỉ cần vung tay là xé nát!"

Mặc Trạch Dương nhỏ giọng đáp lại, dỗi không kém: "Ba tớ còn giỏi hơn! Ba tớ là ba tớ!"

Trong lòng Mặc Trạch Dương, ba ba là người tuyệt vời nhất trên đời, không cần lý do. Bé sói trắng nghe xong sững người - ba cậu là ba cậu thì liên quan gì tới giỏi hay không chứ?! Cậu ta hít một hơi tức giận, sau đó nhanh chóng phản công: "Ba tớ biết bay đó! Bay nhanh hơn cả máy bay luôn!"

Mặc Trạch Dương ngẩng đầu khịt mũi, vẫn kiên định câu đó: "Ba tớ là ba tớ!"

Bạch Kỳ Quân: "......"

Thua rồi, không cãi nổi!

Từ trước đến giờ, chưa lần nào cãi nhau với Mặc Trạch Dương mà thắng cả!

Bé mập đứng gần đó đã quan sát Mặc Trạch Dương từ lâu. Thấy hai đứa chơi vui quá, bé cũng muốn chạy lại góp vui. Mặc Trạch Dương mặt mũi đẹp trai, làn da trắng nõn, vẻ ngoài đáng yêu, thoạt nhìn có vẻ dễ gần hơn bé sói con nhiều, nên bé muốn lại gần làm quen.

Nhưng bé sói con vừa thấy liền quay đầu trừng mắt, há miệng nhe răng làm mặt quỷ dọa bé, ra hiệu: Cậu mà dám lại đây, tớ múc liền đó nha!

Tập trước bé mập từng bị dọa sợ rồi, lần này thấy thế lại rụt cổ né sang một bên, không dám lại gần nữa. Ngũ Khả thấy vậy cau mày, muốn lên tiếng dạy dỗ một câu, nhưng nghĩ đây không phải con mình nên lời ra đến cửa miệng lại nuốt xuống.

Đạo diễn quay phim lắc đầu, thầm nghĩ: Đây chính là khác biệt giữa "ba thật" và "ba giả".

Cố Giai Mính sau khi hỏi rõ tổ chương trình liền quay về, nhéo tai Bạch Kỳ Quân: "Tiểu tể tử, nhỏ vậy đã biết bài ngoại rồi hả? Sao không chịu chơi với người ta?"

Yêu tinh mà không chơi với con người, tư tưởng này nguy hiểm lắm, sơ sẩy là lớn lên dễ phát triển thành nhân cách phản xã hội như cái đám Hỏa Hồ Ly mất!

Bé sói con vừa bị nhéo tai, vừa định nhảy nhót gọi "ba ba" để cầu cứu, liền bị Mặc Trạch Dương tức giận giơ chân đá một cái vào mông: "Đây là ba tớ! Là ba tớ!"

Bạch Kỳ Quân ôm lấy chân Cố Giai Mính, tranh thủ khích tướng: "Giờ cũng là ba tớ luôn rồi!"

Mặc Trạch Dương tức đến phát run, thiếu điều muốn xông lên đánh cho nhóc một trận!

Cố Giai Mính một tay tóm mỗi đứa, kéo hai nhóc con ra hai bên: "Mỗi đứa đứng một chỗ, đứng im cho ba!" Nhóc nào cũng chỉ hơn hai chục ký, bị Cố tiểu yêu nhấc bổng nhẹ như không, thần sắc ung dung mà phơi phới. Editor của tổ chương trình đã chính thức phong y danh hiệu: Thần ba siêu lực!

Đạo diễn phim bất lực thở dài - lúc dạy con, ba nuôi đúng là danh chính ngôn thuận hơn cả ba giả.

Ngay sau đó, đạo diễn tập hợp mọi người lại, chính thức công bố nội dung thật sự của tập này: "Mọi người chắc đã phát hiện trong nhà thiếu một người đúng không? Sau khi 'ba ba' bị đại quái thú bắt đi, các bảo bối của chúng ta sẽ làm gì? Có muốn cứu ba không nè?"

Giọng đạo diễn cố tình kích thích cảm xúc bọn nhỏ, bé mập lập tức cắn câu, hăng hái giơ tay hét to: "Muốnnn!!!"

Đạo diễn gật gù hài lòng, rồi quay qua chờ phản ứng của hai bug lớn Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân.

Dưới ánh mắt thúc giục của chú đạo diễn, Tiểu Mặc tổng từ tốn giang tay, bình tĩnh đáp: "Daddy của con rất mạnh, không ai bắt được daddy đâu. Nếu daddy bị bắt, tức là daddy tự nguyện thôi. Daddy muốn đi thì đi, muốn về là tự về." Phong thái tổng tài bộc phát, IQ ngút trời!

Bạch Kỳ Quân khoanh tay, khịt mũi xem thường: "Không cứu nữa đâu! Chú ấy bị bắt là tại vì ngốc, hết cách rồi. Ông nội con nói, mấy chục người trong nhà, chỉ có mình chú ấy là ngốc nhất."

Tổ chương trình: "......"

Hai cái bug lớn, đúng là bug thật! Không hổ danh "sát thủ logic" của cả đoàn quay!

Đạo diễn vốn đã liệu trước được chuyện không trị nổi hai bé bug, nên đã chuẩn bị sẵn một chuyên gia giáo dục trẻ em. Vừa thấy không xong, ông vung tay ra hiệu: "Lên đi, thu phục hai đứa nhỏ đó!"

Chị gái chuyên gia với vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Ba ba bị quái thú bắt đi, chắc chắn đang rất sợ hãi. Các con có nghĩ tới không, ba ba đang chờ các con đến cứu đấy? Nếu các con vượt qua hết những thử thách khó khăn, đến lúc nhìn thấy ba ba, các con sẽ cảm thấy có thành tựu lắm đúng không? Các con đều là những dũng sĩ nhỏ dũng cảm! Dì đã chuẩn bị huân chương anh hùng hết rồi, ai là người đầu tiên tìm được ba ba sẽ nhận được huân chương đó nhé!"

"Ha ha ha..." - Mặc Trạch Dương nhìn rõ mấy cái "huân chương" trong tay cô gái, mắt nhóc cười cong như vầng trăng khuyết: "Cái huy chương đó một tệ một cái, còn đang khuyến mãi mua năm tặng một nữa kìa. Với lại, làm gì có chuyện daddy con sợ hãi? Toàn là người khác sợ daddy con thôi."

Tổ chương trình: "......"

Tập này quay không nổi nữa!

Đạo diễn Dương bối rối nhìn sang Cố Giai Mính, cầu cứu trong tuyệt vọng - hai nhóc bug này chỉ có cậu mới trị được thôi!

Cố Giai Mính lập tức lạnh mặt, một tay đè một đứa: "Từ bây giờ ngoan ngoãn phối hợp! Về nhà ba nấu đùi gà hầm cho ăn! Nói 'yeh' đi, nói mà phải dào dạt tình cảm vào đó!"

"Yeh! Muốn nhận huy chương quá đi~~!" - Hai nhóc cùng giơ tay, vì đùi gà mà đành phải phối hợp.

Tổ chương trình: "......"

Cảm thấy toàn bộ đoàn phim vừa bị đùi gà sỉ nhục tập thể.

Xem ra, chi bằng dùng đùi gà dụ từ đầu thì hơn.

Mặc Trạch Dương sùng bái daddy từ trong xương tủy. Còn Bạch Kỳ Quân... thì ghét bỏ chú Năm nhóc từ tận đáy lòng. Thế nên tổ chương trình quyết định giữ nguyên đoạn này, không cắt! Dù sao cảnh đạo diễn Dương liếc mắt cầu cứu Cố Giai Mính, người xem cũng đâu thấy được.

Trò chơi mang tên "Nòng nọc nhỏ đi tìm ba ba", tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn mấy cửa ải thử thách. Mỗi khi vượt qua một cửa, sẽ được gợi ý về vị trí của ba ba. Thử thách yêu cầu các bé phải tự mình hoàn thành, người lớn chỉ được hỗ trợ bên ngoài, hạn chế can thiệp.

Sau khi nghe luật chơi, Mặc Trạch Dương thở dài - trò chơi con nít!

Trẻ trâu!

Cửa đầu tiên là trả lời câu hỏi - nhận mặt các chữ pinyin. Mặc Trạch Dương như đọc vè, miệng tuôn một mạch, độ chính xác 100%.

Hoàn toàn kế thừa trí nhớ siêu phàm của cha mình, học sinh giỏi chính là học sinh giỏi - học từ bé, đã có tố chất. Gen di truyền nhà này quả thật không cho người ta đường sống!

Cửa thứ hai là phép cộng - phép trừ dưới 20. Mặc Trạch Dương nhạy với số, tính nhẩm vèo vèo, không cần đụng tới giấy bút tổ chương trình chuẩn bị.

Chớp mắt đã lấy được hai tấm thẻ, trên đó là hình ảnh các công trình kiến trúc đặc trưng của địa phương. Các bé cần cầm hai tấm này đi hỏi người qua đường, đến đúng địa điểm sẽ có nhân viên tổ chương trình chờ để tiếp tục vòng chơi. Qua được cửa tiếp theo, sẽ nhận thêm một tấm thẻ.

Để đề phòng mấy bé làm mất thẻ, tổ chương trình còn chuẩn bị sẵn một cái túi nhỏ đeo người. Bên trong có cả 200 đồng tiền lẻ - phí di chuyển. Nếu giữa đường bé nào thèm ăn gì đó, dùng tiền này mua cũng không sao, tổ không can thiệp.

Mặc Trạch Dương đút thẻ vào túi, kéo tay Cố Giai Mính: "Ba ba, chúng ta đi thôi! Đi tìm thuyền rời khỏi đây, đi cứu daddy."

"Mặc Trạch Dương," - Nhân viên công tác tò mò hỏi - "Sao con biết daddy con không còn trên đảo này?"

Mặc Trạch Dương chỉ tay lên đầu mình, bắt chước phong thái của Mặc tổng, cực kỳ nghiêm túc: "Phải động não! Động. Não!"

Nhóc không cảm nhận được hơi thở của daddy ở đây, tức là đã bị tổ chương trình dẫn đi khỏi đảo rồi. Hơn nữa, hai tấm hình trong tay - nhóc từng thấy trên đường đến đây, rõ ràng không phải kiến trúc trên đảo. Chỉ cần động não một chút là biết - daddy không có ở đây!

Nhân viên tổ chương trình câm nín. Đưa đi được Mặc tổng IQ cao đã đành, giờ còn tới phiên đứa con trai bug của ảnh...

"Tôi cảm thấy mình vừa bị tổn thương sâu sắc!" - Cô chuyên gia phụ trách ôm mặt than - "Nhưng tôi vẫn yêu ẻm! Tôi không màng chuyện ẻm nhỏ hơn tôi 20 tuổi đâu, thật đó!"

Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật. Loài người thật quá đáng sợ! Con y vẫn là tiểu yêu non, nhóc còn chưa lớn, chị kia đã là bà dì mất rồi!

Cô gái bên cạnh chị ta sững người, nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: "Tình địch, đây là lúc rút đao quyết đấu một trận!"

Cố Giai Mính hoảng hốt bế con chạy mất dép. Đáng sợ thật sự! Mức độ khủng bố của giống loài hai chân - phụ nữ giờ còn đáng sợ hơn cả đàn ông!

Sau khi Mặc Trạch Dương xuất phát, Bạch Kỳ Quân và bé mập vẫn đang ngồi đó ngơ ngẩn suy nghĩ. Với một bé sói con coi học hành là thứ vô dụng thì... học để làm gì? Có ăn được không?

Nhóc sói con thuộc dạng khiến thầy cô đau đầu - thông minh cực kỳ, chỉ cần muốn học thì một lần là hiểu, không muốn học thì dạy mười lần cũng vô ích. Mà pinyin lại đúng là thứ nhóc không hứng thú - 10 câu sai mất một nửa.

Tổ chương trình không phát thẻ, nhóc chỉ có thể làm lại từ đầu. Thấy Mặc Trạch Dương đã đi mất, bé sói trắng sốt ruột hẳn lên. Thua ai cũng được, chứ tuyệt đối không thể thua con hồ ly nhỏ đó!

Bé mập là tuýp bé ngoan, kiên trì hoàn thành phần pinyin, sau đó chân tay lóng ngóng giải toán. Dù sao cũng chỉ là phép tính dưới 20, dùng ngón tay cộng thêm ngón chân cũng đủ, không khó lắm, chỉ là hơi chậm.

"Mẹ" nhóc đứng bên giục liên tục: "Tính nhanh lên con ơi, chúng ta chậm quá rồi!" - "Tồn Tồn, bình thường cô giáo dạy con tính kiểu gì vậy?" - "Cần cởi giày không con?" - "Cục cưng nhanh lên, Mặc Trạch Dương đi xa lắm rồi đó!"

Bé mập vốn chưa vội, bị mẹ giục đến cuống tay cuống chân, thành ra làm sai.

"Ai da, sai rồi sai rồi, thằng bé này sao lại ngốc như vậy hả?" - Mông Tử Nhàn buột miệng thốt lên, trong giọng không tránh khỏi mang theo vài phần ghét bỏ.

Tồn Tồn là một đứa trẻ thật thà, nghe xong liền cúi đầu uất ức, im lặng không nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Hở? Sao còn chưa làm nữa?" - Mông Tử Nhàn có chút bối rối. Từ nhỏ cô ta đã là con một trong nhà, chưa từng phải trông trẻ, càng không biết phải xử lý những tình huống như thế này thế nào. Hơn nữa, cô ta vốn không thích trẻ con - cái đám sinh vật hở chút là khóc bù lu bù loa, phiền phức hết biết.

Nếu không vì chương trình này có cả nhà Cố Giai Mính tham gia, đủ sức kéo chỉ số người xem, với cái giá trị hiện tại của cô ta, cô ta đã chẳng thèm ngó tới mấy show thực tế nuôi trẻ làm gì. Cùng lắm tốn thời gian ở đây trông trẻ, thà đi ăn cơm với người ta còn đỡ, muốn gì có đó, mắc gì phải tự hành xác?

Cô ta cố nén cơn bực trong lòng, ép giọng mình bình tĩnh nhất có thể: "Con là con trai đó, biết không? Đừng khóc nữa, mau làm xong đề đi."

Tay cô ta khẽ nắm lấy cánh tay đứa nhỏ, lực hơi mạnh hơn bình thường - đúng là Mông Tử Nhàn đang sốt ruột, nên mới có ý định doạ bé một chút. Trẻ con không nghe lời, dọa cho sợ là được.

Không ngờ, Tồn Tồn bị hù như vậy lại càng hoảng, lập tức bật khóc thành tiếng, nức nở gọi: "Con muốn mẹ!"

Ba mẹ của Tồn Tồn vẫn luôn theo sát quá trình quay, họ vốn đã không yên tâm khi giao con cho tổ chương trình. Con cái nhà nào chẳng là bảo bối trong lòng cha mẹ? Ngay khi nghe Mông Tử Nhàn mắng con mình là "ngốc", mẹ của Tồn Tồn đã thấy khó chịu. Con họ ngốc chỗ nào? Tồn Tồn là học sinh thông minh nhất lớp đấy chứ! Nếu không, tổ chương trình đã chẳng chọn bé tham gia!

Huống chi, với một đứa trẻ, từ "ngốc" là một đòn rất tổn thương. Thầy cô còn không bao giờ gọi học trò là "ngốc", huống hồ là người ngoài. Giờ nhìn con khóc đến đau lòng, mẹ Tồn Tồn không nhịn được nữa, nói thẳng với đạo diễn:"Đạo diễn Dương, tố chất của khách mời chương trình các anh vậy đó hả? Mở miệng mắng con nít là 'ngốc', lại còn hù dọa? Nếu con tôi bị ám ảnh tâm lý, ai chịu trách nhiệm?"

Mông Tử Nhàn cũng sa sầm mặt, không vui thấy rõ. Cô ta vẫy tay với máy quay, ý bảo dừng ghi hình. Dù sao cũng là người của công chúng, trước kia cô ta từng được đào tạo các khóa đối nhân xử thế. Ví dụ như khi đối mặt với fan hoặc đồng nghiệp "không lý trí", phải biết nhẫn nhịn, giữ hình tượng, thể hiện mình là người có tố chất.

Cô ta lập tức nặn ra nụ cười: "Xin lỗi nhé, có lẽ là cách nói chuyện của tôi chưa đúng, làm bé sợ rồi. Tôi sẽ chú ý hơn lần sau."

Thái độ đã hạ giọng như thế, mẹ Tồn Tồn cũng không tiện nói thêm, chỉ ôm con an ủi rồi tiếp tục quay.

Cùng lúc đó, cuối cùng Bạch Kỳ Quân cũng làm đúng hết bài pinyin. Còn đề toán thì vốn là sở trường của nhóc, nên làm xong rất nhanh.

Vừa quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Mông Tử Nhàn đang ôm Tồn Tồn vào lòng. Vì cô ta đưa lưng về phía máy quay, lại cúi sát đầu vào bé, nên không ai nhìn thấy hay nghe rõ họ đang nói gì. Nhưng bé sói trắng thì thính tai!

Nhóc nghe rõ Mông Tử Nhàn đang hung hăng doạ Tồn Tồn:"Con còn dám khóc, còn méc mẹ con nữa là cô bắt con đi luôn, cho con mãi mãi không tìm được mẹ! Cô có một cái gương thần, con làm gì ở nhà cô biết hết. Nếu dám kể chuyện này với người khác, cô sẽ bắt con đi liền!"

Tồn Tồn sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt rưng rưng mà không dám rơi.

Bạch Kỳ Quân nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Người phụ nữ này thật đáng ghét! Dám bắt nạt con nít!

Ngũ Khả sau khi nhận được thẻ liền kéo bé sói con đi nhanh: "Quân Quân, đừng chần chừ nữa, trễ thêm chút là Trạch Dương tìm được ba ba mất!"

Vừa nghe tới Mặc Trạch Dương, sự chú ý của Bạch Kỳ Quân lập tức bị kéo đi, nhóc cũng chẳng còn tâm trí lo chuyện Tồn Tồn nữa, lập tức chạy nhanh theo.

Khi đã lên thuyền, Bạch Kỳ Quân vẫn không quên chuyện vừa nãy, nhỏ giọng nói với Ngũ Khả: "Con nghe mẹ của bé mập dọa nó. Mình có nên nói lại với đạo diễn không?"

Ngũ Khả nhíu mày, ra hiệu suỵt một cái: "Tạm thời đừng lộ ra vội, cứ quan sát thêm rồi hẵng tính."

Thật ra, hắn cũng không muốn dính dáng tới mấy chuyện rắc rối này. Trong giới, sự nghiệp của hắn vẫn chưa khởi sắc, mãi mới có cơ hội được lên show, mà còn nhờ vào may mắn được xào couple với Bạch Húc Thành.

Hiện tại mà nói, địa vị của hắn còn lâu mới bằng được Mông Tử Nhàn. Hắn không muốn dựa hơi ai, cũng không muốn bợ đỡ xu nịnh, chỉ muốn yên ổn đóng phim, xào chút tin đồn vô thưởng vô phạt để giữ tên tuổi, tuyệt đối không muốn gây thù chuốc oán.

Bạch Kỳ Quân nghe xong thì bĩu môi "tặc" một tiếng, không nói gì nữa.

Ban đầu còn nghĩ người này có thể trở thành "thím Năm" của nhóc hay không, nhưng giờ xem ra là không thể rồi, chú ấy không phù hợp với nhà họ Bạch.

Lá gan quá nhỏ, lại chẳng có tinh thần trọng nghĩa. Theo lời ông nội nhóc, chính là: không có tâm huyết sói!

Tuy rằng nhóc cũng không thích mấy cái giống hai chân nhân loại như bé mập, cái thằng nhóc đó còn muốn chơi với hồ ly nhỏ nữa kìa, nhưng bây giờ bé mập đã bị bà chằn lửa bắt nạt, rơi vào thế yếu, bé sói trắng cảm thấy mình có trách nhiệm phải cứu lấy thằng nhóc đó.

Tuy nhiên, tuân thủ nguyên tắc không gây thêm phiền phức cho chú mình, bé sói trắng chỉ có thể đè nén suy nghĩ này dưới đáy lòng, chờ gặp chú hoặc cha nuôi rồi tính sau.

Đúng lúc ấy, Ngũ Khả cảm thấy Bạch Kỳ Quân - thằng bé vốn vẫn xem là thân thiết với hắn - thái độ dường như bắt đầu xa cách.

Không hiểu rõ tâm tư trẻ con, Ngũ Khả lấy một gói khô bò đã chuẩn bị sẵn ra từ trong túi, mỉm cười nói: "Sợ lúc con ghi hình bị đói, ba giấu sẵn trong túi rồi. Đạo diễn không biết đâu, ăn nhanh đi."

Bạch Kỳ Quân vẫn như thường, không nói gì nhận lấy, lặng lẽ cất vào túi: để dành lát nữa ăn chung với hồ ly nhỏ!



Cùng lúc đó, bên phía bé hồ ly.

Mặc Trạch Dương: "Ba ba, chia cục thịt này thành ba miếng đi, ba một miếng, con một miếng, miếng còn lại để dành cho daddy."

Cố Giai Mính xoa đầu con trai: ngoan quá ngoan quá, con trai y đúng là có hiếu, dạy dỗ quá tốt rồi!

Nhờ cái miệng ngọt như mía của Mặc Trạch Dương, hai cha con nhanh chóng lần ra tòa kiến trúc trên hình, men theo chỉ dẫn của nhân viên mà tìm được người phụ trách đang đợi ở tầng cao nhất.

Cửa thứ ba: kể chuyện để thể hiện khả năng biểu đạt. Không giới hạn đề tài, chỉ cần bé nói rõ được suy nghĩ của mình là qua cửa.

Mặc Trạch Dương bắt đầu kể: "Ngày xửa ngày xưa, có một con gà tây gặp một con chó. Hai đứa ngồi tám chuyện ở ven đường. Gà tây nói: 'Tớ muốn bay lên ngọn cây kia mà không đủ sức!' Con chó nói: 'Vậy sao cậu không ăn phân của tớ? Nhiều dinh dưỡng lắm, ăn rồi sẽ khoẻ hơn, bay được liền!'"

Cố Giai Mính nhíu mày: ăn phân chó? Câu chuyện gì mà mùi nồng thế không biết, ai kể cho nó nghe vậy trời?

Mặc Trạch Dương kể tiếp: "Gà tây ăn xong phát hiện thật sự có thể bay lên nhánh cây đầu tiên. Hôm sau nó ăn nhiều hơn, bay lên được nhánh thứ hai. Càng ngày càng khỏe, càng mập, cuối cùng đứng trên ngọn cây, kiêu ngạo vô cùng. Nhưng vì đứng cao quá, nó bị thợ săn nhìn thấy, bị bắn rớt xuống, đem đi nấu thành bữa tối."

Cố Giai Mính đỡ trán: một con gà ăn phân chó mà lớn nổi, thợ săn nuốt trôi thật đấy?

Mặc Trạch Dương nói: "Ý nghĩa của câu chuyện này là: có thể phân chó sẽ đưa bạn lên đỉnh cao, nhưng không giữ bạn an toàn mãi mãi. Trong làm ăn cũng vậy, người đạp bạn xuống chưa chắc là người xấu, người kéo bạn lên chưa chắc là người tốt. Nếu đã đứng trên cao thì phải biết tự bảo vệ, còn không thì thà nằm yên dưới gốc cây, ít ra không chết."

Mọi người có mặt đều sững sờ. Không ai ngờ một đứa nhỏ như Mặc Trạch Dương lại có thể kể ra một câu chuyện "có mùi" mà ý nghĩa thì thâm sâu đến thế. Chú dì tại hiện trường đồng loạt vỗ tay: tuyệt!

Dù IQ cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng không sao cả: con quá giỏi, quá thông minh, quá xuất sắc!

Qua cửa! Muốn gì cho nấy! Thẻ thông qua đưa luôn không cần thi tiếp!

Ngay cả đề viết chữ ở cửa sau cũng khỏi làm - con đáng yêu thế này, thông qua liền!

Nhân viên tổ chương trình rối rít khen ngợi Mặc Trạch Dương, đến mức đạo diễn cũng không kiềm được.

Cố Giai Mính méo miệng: chắc chắn là Mặc Uẩn Tề dạy nó! Một người lúc nào cũng tao nhã như Mặc tổng, sao lại mở miệng ra toàn cứt chó? Hình tượng sụp đổ rồi!

Không được! Tìm được hắn nhất định phải chỉnh cho một trận nên hồn!



Phần thưởng qua cửa: hai tấm bản đồ ghép lại, nhân viên công tác giới thiệu: "Đây là bản đồ do chính tay anh Mặc vẽ. Anh ấy đã trải qua vô số khó khăn để vượt qua đại ma vương mà đưa được bản đồ đến đây. Giờ anh ấy đang chờ hai ba con tới cứu. Con chắc chắn hiểu đúng không?"

Mọi người tại trường quay chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để vỗ tay lần nữa: bé thông minh như vậy, nhìn bản đồ chắc chắn không vấn đề!

Mặc Trạch Dương nhìn bản đồ, hỏi: "Cái này là cái gì ạ?"

(⊙_⊙)? Nhóc chưa học cách xem bản đồ! Daddy đâu rồi?

Nhân viên công tác: ⊙▽⊙???

Cố Giai Mính nhận lấy hai tấm bản đồ, ghép lại xem: nghiêm túc.

Nhân viên công tác khẽ run: "Trà... anh Mính, tấm thứ hai cầm ngược rồi..."

Gương mặt họ đầy kinh hoàng: chẳng lẽ Cố đại ảnh đế... không biết xem bản đồ? Không thể nào! Một người như anh Mính sao có thể không biết bản đồ chứ? Chắc chắn không phải! Tuyệt đối không thể!

Cố Giai Mính chớp chớp mắt: "Lão Mặc vẽ cái gì đây? Bánh nướng lớn hả?"

Nhân viên công tác: "......"

Ở một nơi nào đó đang theo dõi livestream, người đang chờ được cứu viện - Mặc tổng: ▼_▼