Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 76



Cố Giai Mính kéo Mặc Uẩn Tề vào nhóm chat với đám bạn của mình, tên nhóm là: Hôm nay ăn gì vậy mẹ?

Mặc tổng nhìn tên nhóm mà âm thầm cảm thấy, Cố Giai Mính có khi tìm được nhóm này thật sự là vì trong đây chia sẻ mấy chỗ đồ ăn ngon.

Mặc tổng vừa vào, nhóm chat vốn đang hoạt động bình thường bỗng chốc sôi trào.

"Vừa vào nhóm phải tung hình! Mau tung hình!"

"Mới vào nhớ báo danh, khai đỉnh núi! Yêu gì, nguyên quán ở đâu?"

"Tung ảnh đi, đừng ngại!"

"Lì xì đã!"

"Tu luyện mấy trăm năm rồi? Chủ tu cái gì?"

Ố một bé hồ yêu: "Giới thiệu với mọi người, đây là vợ bé nhỏ của tui! Mấy người không được nhân lúc tui không có ở đây mà bắt nạt ảnh đâu nha!"

Mặc tổng rất phối hợp, gửi luôn một tấm ảnh chụp chung với Cố Giai Mính lên, yêu cầu tung ảnh thì tung thôi, ngại gì!

Bầy yêu:......

Im lặng đúng nửa phút.

"Đệch mịa!"

"Cố tiểu yêu thím cậu tìm đường chết à! Kéo chồng vô nhóm làm gì?"

"Sao nhìn người này giống tổng giám đốc công ty tui quá trời, giống y chang cái hình trên báo luôn, chắc là ảo giác thôi ha..."

"Lầu trên đừng đi, có khi nào tụi mình là đồng nghiệp không? Má tui vừa gặp tổng giám đốc trong một group chat! Thiệt tình, tui chỉ là công nhân bốc vác, lái xe nâng hàng trong kho thôi mà!"

"Cố tiểu yêu đúng là không biết xấu hổ, khoe khoang có chồng!"

"Thế giới này có gì sai không vậy? Nhóm chat mà cũng show tình cảm! Thế giới này đã không còn ý nghĩa gì để bổn yêu tồn tại nữa, a! Hủy diệt đi! Hủy diệt hết đi!"

"Cố Giai Mính, cậu chọc giận nhiều người lắm rồi đó! Dám show tình cảm thì có dám công khai luôn không?"

"Đừng nói nữa, tui đi mua lông chồn cho đỡ tức!"

"Có ngốc không, hồ ly với chồn không phải cùng một loài!"

......

Sắc mặt Mặc tổng trầm xuống, thực ra hắn có nói gì đâu, cũng chưa kịp show gì, mấy người kia đã nhảy dựng lên. Mà nếu muốn show tình cảm thì đâu có kiểu show như vậy?

Cố Giai Mính hừ hừ ghét bỏ: "Cái nhóm này toàn yêu ngốc, chưa từng thấy người ta show tình cảm bao giờ, đúng là chưa trải sự đời."

Mặc tổng lặng lẽ đổi tên WeChat của mình thành: Người nhà của Cố Giai Mính.

Cố Giai Mính lập tức tán đồng cái tên này, biểu cảm hài lòng lộ rõ trên mặt.

Chúng yêu trong nhóm vừa thấy tên hắn đổi thì không khí lại chùng xuống, đúng là vào để show tình cảm, mà còn show theo kiểu tự nhiên như không có gì, càng làm cho đám yêu trong nhóm thấy chán nản!

Mặc tổng, vẫn là người có thể khiến kết thúc câu chuyện lặng ngắt như tờ.

Dù sao thì cũng coi như là chính thức bước chân vào vòng bạn bè của Cố Giai Mính rồi. Trong lúc Cố Giai Mính đi giúp quản gia Buck nấu cơm, Mặc Uẩn Tề ở nhà lật xem tư liệu từng người trong nhóm chat này, không ngờ phát hiện trong đây có rất nhiều người đều là nhân vật có tiếng, hơn nữa... trong ngoài không đồng nhất!

Có người khoe nguyên thân-một con trâu to tướng đứng trên đỉnh núi đá khô khốc, chân đạp cục đá, xung quanh toàn đá không thấy lấy một cọng cỏ, nhìn chẳng biết ăn gì mà sống, nhưng gương mặt trâu vẫn nở nụ cười mãn nguyện, nhìn comment thì thấy cũng có nhiều người thả tim với để lại lời nhắn khen ngợi.

Có người khoe cơ bắp-ăn mặc như đô vật nhà nghề, cơ thể gầy nhom không tới 200g thịt, vậy mà còn sơn da chia thành hai màu đen trắng rõ ràng. Người này là... Đạo diễn mặt lạnh nổi tiếng, Tiết Hoài Lỗ. Vị đạo diễn yêu này còn tag thêm: Ai không like là nghỉ chơi!

Khóe miệng Mặc tổng giật giật, thầm nghĩ đám người trong nhóm này đầu óc có bình thường không vậy?

Có người khoe con cái-một bầy heo con mông có hoa văn trắng đen, nhìn là biết cùng một mẹ sinh ra, nằm chồng lên nhau trên một tấm bao bố, đuôi nhỏ xoắn cùng một hướng... ừ thì, khoe mông...

Mặc tổng ▼_▼

Có người khoe ảnh selfie mặt xấu-biểu cảm méo mó đến mức chỉ có phi nhân loại mới làm nổi, còn có tấm ảnh đang... móc mắt mình xuống một cách hung tàn...

Tóm lại, người ngoài càng nghiêm túc thì vào đây lại càng lầy lội. Mặc tổng vốn nghĩ Cố Giai Mính đã là đủ dễ thương, đủ xù lông, đủ ngốc nghếch đáng yêu rồi, không ngờ trong cái nhóm này vẫn còn cả đống yêu tinh lầy lội hơn cả y. So ra, Cố Giai Mính có khi lại là... yêu tinh bình thường nhất nhóm rồi.

Mặc tổng mặt không biểu cảm đọc hết một vòng, trong lòng thầm cảm thán: Bé hồ ly nhà mình mà không bị bầy yêu này làm hư, đã là cực kỳ xuất sắc rồi!

Trong nhóm còn có một người hắn quen, tên là: Tiệm Đồ cổ nhà họ Đổng.

Phần giới thiệu ghi rõ: Bổn tiệm chuyên kinh doanh các loại đồ cổ, kiêm luôn bói toán, chặt đứt nhân duyên, đo ngũ hành bát quái, chữa bệnh miễn phí cho trẻ em bị hoảng sợ do cú sốc bên ngoài, không chuẩn không lấy tiền.

Dò thêm vòng bạn bè của Đổng Hân thì thấy một loạt bài share kiểu: "Share bài này nhận bùa may mắn, share trên tường nhà mình, đủ 36 like nhận một tấm bùa may mắn! Đủ 72 like nhận thêm một bùa hút hoa đào! Đủ 99 like thì được tặng luôn một cây kiếm gỗ đào mini, trên thân có khắc Đạo Đức Kinh do truyền nhân nhà họ Đổng tự tay khắc, dùng cầu bình an."

Và thật sự, trong nhóm có rất nhiều người đã chia sẻ bài đó để gom like thật.

Vốn dĩ Mặc tổng đã như dẫm phải mìn, chết lặng tại chỗ, khoé miệng lại còn giật giật điên cuồng-thật sự nhìn sao cũng thấy giống tà giáo lừa đảo.

Nhưng mà, Mặc tổng vẫn im lặng, bình tĩnh add friend nhân loại duy nhất đang trà trộn trong giới yêu tinh kia. Dù sao thì chuyện của mẹ, sau này cũng còn phải hỏi thăm hắn.

Sau khi rời nhóm để lấy lại bình tĩnh, Mặc tổng lại quay vào nhóm chat, gửi một bao lì xì thật to: Cảm ơn mọi người đã chăm sóc vợ tôi.

Mặc tổng thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: Cũng cảm ơn mọi người không dắt em ấy đi lệch quỹ đạo thêm nữa.

Group yêu tinh lập tức bùng nổ, vừa tranh nhau giật lì xì, vừa đồng loạt phun tào không thể chịu nổi hai đứa đang show tình cảm giữa thanh thiên bạch nhật. Bọn họ đồng lòng nguyền rủa: Cố Giai Mính biến thành một con hồ ly béo, rồi sinh ra một ổ hồ ly con, đứa nào đứa nấy không giống y mà giống y chang Mặc đại lão!

Khóe miệng Mặc tổng nhếch lên, thấy lời nguyền đó nghe thật xuôi tai dễ chịu.

Cố Giai Mính từ trong bếp đi ra, thấy Mặc Uẩn Tề vẫn còn tám chuyện trong nhóm, không yên tâm nhắc nhở: "Anh ít nói chuyện với bọn họ thôi, không khéo bị truyền nhiễm trở nên ngốc nghếch!"

Y còn ra chiều khinh thường IQ của bọn họ nữa đó nha ~

Mặc tổng cố nhịn cười: "Được, nghe lời em."

Sau khi hiểu gần đủ tính cách của ba mươi ba yêu tinh trong nhóm, Mặc tổng không nói một lời, lặng lẽ ấn nút thoát nhóm.

Cố Giai Mính nhìn sắc mặt hắn, vui vẻ cười ~~ lão Mặc nhà y đúng là lão Mặc sắc mặt, tam quan không hề nát!

Sự thật đã chứng minh, Mặc tổng đúng là Mặc tổng!

Tuy rằng có hơi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng hắn vẫn giữ vững tam quan, không chỉ như vậy mà còn thành công hoà nhập thân thiết với hơn ba mươi yêu tinh trong nhóm. Tất cả đám yêu đều cảm thấy: nhìn vào là biết ngay, đứa được nuôi trong mối quan hệ này chính là Cố Giai Mính. Sau này dù có sinh mấy đứa con, chắc chắn đứa nào cũng giống Mặc tổng hết!

Thế nên, Mặc tổng lại gửi thêm một bao lì xì to nữa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: ▼_▼

Sau đó Cố Giai Mính ngồi xem lại lịch sử trò chuyện trong nhóm, nhìn tới nhìn lui, hận không thể bóp chết Mặc tổng ngay tại chỗ!

Sáng hôm sau, Mặc tổng lại âm thầm tiếp tục quét độ tồn tại.

Lúc đi làm, hắn ghé mua một ly trà sữa ngay trước cửa công ty, sau đó bước đến quầy lễ tân, đứng lại. Khi cô lễ tân cúi đầu chào hắn, khoé miệng Mặc tổng hơi nhếch lên, đưa ly trà sữa ra và cười nhẹ: "Tổng giám đốc phu nhân phong hoa tuyệt đại thật, đây là ly nước tổng giám đốc phu nhân bảo tôi đưa cho cô, cảm ơn."

Cô em lễ tân: !!!

A a a a a a a anh Mính của tui biết tui là ai rồi! Ảnh còn mua nước cho tui nữa trời ơi a a a a a!! Mà quan trọng nhất là cái ly trà sữa này là từ tay Mặc tổng đưa, lại còn là hãng trà sữa anh Mính mê nhất nữa chứ!! Chính chủ tự mình rải đường ngọt chết người, a a a a a oxi của tui đâu rồi, tui vẫn còn cứu được chút hơi thở cuối cùng!!

Mặc tổng lại một lần nữa quét độ tồn tại trước mặt hội Trà Diệp Bao lâu năm. Quét một lần khiến nhóm fan Cố Giai Mính đồng loạt đem ly nước ấy đặt lên bàn thờ, đứa nào đứa nấy cũng muốn cúng một quả táo, dâng một nén nhang, khom lưng lạy một lạy thiệt sâu! Đây chính là bảo vật trấn nhóm của tụi tui!

"Anh Mính phù hộ em đậu kỳ thi lần thứ 13! Lấy được bằng lái!"

Mặc tổng, mãi mãi là Mặc tổng.

Weibo chính thức của chương trình《Du lịch cùng con》nhanh chóng đăng tải những cảnh quay đầu tiên của tập một. Tập này sẽ lên sóng lúc 8 giờ tối ngày 29 Tết, đúng vào thứ Bảy.

Video vừa ra mắt, fan của Cố Giai Mính đã náo loạn cả lên: "Thừa nhận đi!! Tiểu Mặc là do hai người sinh ra!!! Hai người là vợ chồng son thật sự!!!"

Cố Giai Mính... cũng rất phối hợp share lại bài đăng khi chương trình tag y, rồi thôi, không có rồi gì nữa. Cậu căn bản không nhìn bình luận, cũng chẳng đọc fan nói gì, bởi vì Cố tiểu yêu đã gọi ba thằng bạn, tạo đội chơi game, hoàn toàn không còn thời gian để xem comment.

Chơi mới được một nửa, quản gia Buck gọi y ra để hỏi mấy cái kệ mới mua nên đặt chỗ nào. Cố Giai Mính tiện tay nhét điện thoại vào tay Mặc Trạch Dương đang xem TV: "Con trai ngoan, chơi giúp ba ba một chút nha." Y nhấn nhấn mấy nút trên màn hình: "Chỉ cần điều khiển cho nó chạy là được, đừng để người ta đánh chết."

Mặc Trạch Dương: "Dạ được." Nhóc đã xem ba mình chơi vài lần, biết sơ sơ cách điều khiển. Tiểu Mặc tổng cảm thấy nhiệm vụ này đơn giản cực kỳ, điều khiển nhân vật rời khỏi đồng đội, chạy vào một căn phòng, thấy gì nhặt nấy, nhặt xong bắt đầu bắn đùng đùng đùng lên bức tường trống.

Mặc Trạch Dương: "Ha ha, chơi vui quá!" Thấy trên tường bị bắn thủng lỗ chỗ, nhóc bị chọc cười khanh khách, bắn sạch đạn trong súng. Nhóc Bạch Vũ - người luôn theo sát Cố Giai Mính - thấy thần tượng hình như có chuyện, lập tức chạy tới hỏi qua micro: "Anh Mính, anh bị gì vậy?"

Mặc Trạch Dương: "Ba ba, có người đứng trước mặt con, làm sao bây giờ?"

Cố Giai Mính: "Đó là địch nhân, mau đánh chết nó!"

Mặc Trạch Dương lập tức giơ súng nhắm ngay Bạch Vũ, đùng đùng đùng đùng đùng...

Bạch Vũ: "......"

Mặc Trạch Dương: "Ba ba, đánh không chết nè!"

Cố Giai Mính: "Đánh không chết thì là đồng đội!"

Mặc Trạch Dương: "Ồ."

Các đồng đội nghe được câu đó: "......"

Không ai ngờ Cố Giai Mính lại dạy con chơi game kiểu đó, quá không đáng tin!

Bùi Bằng cũng thích chọc trẻ con, liền chạy đến trước mặt Mặc Trạch Dương, lên tiếng qua micro: "Tiểu Mặc, chú thấy con chơi còn hay hơn ba con, sau này con cứ lập đội với tụi chú nha, bỏ ba con qua một bên luôn đi."

Mặc Trạch Dương lập tức giơ súng nhắm ngay Bùi Bằng, đùng đùng đùng đùng đùng...

Mặc Trạch Dương: "Người xấu!"

Bùi Bằng bị chọc cười không nhịn được, đúng là con ruột của Cố Giai Mính, đánh đồng đội mà không hề nương tay. Nhớ lúc mới chơi, vì muốn thử xem có thể giết chết đồng đội hay không, Cố Giai Mính từng nổ súng suốt mười phút, kết luận cuối cùng là: đánh không chết đồng đội, nhưng có thể lái xe đâm chết.

Mặc Trạch Dương phát hiện không bắn chết được Bùi Bằng, lại chưa hiểu cái gọi là "hợp tác đồng đội", thế là Tiểu Mặc tổng ôm súng bỏ chạy, trong đầu luôn nhớ lời ba dặn: chạy đi, đừng để bị đánh chết.

Bùi Bằng gọi với: "Tiểu Mặc! Đừng đi a!" Vừa chạy được hai bước, hắn đã bị địch đang ngắm sẵn phát hiện, bạch bạch bạch ba phát súng là xong. Còn chưa kịp phản ứng, Bùi Bằng đã quỳ rạp trên mặt đất, nằm kề bên cái chết.

Bùi Bằng vội vàng kêu qua kênh: "Cứu ta cứu ta cứu ta!"

Người gần nhất là Mặc Trạch Dương, Bùi Bằng liền gọi: "Tiểu Mặc, quay lại cứu ta đi!"

Tuy rằng chú này vừa mới nói xấu ba nhóc, nhưng dù gì cũng là một sinh mệnh, Mặc Trạch Dương chầm chậm chạy trở lại, đứng trước mặt Bùi Bằng, nhưng không biết cứu kiểu gì, cứ trơ mắt nhìn hắn "đoản mệnh", chỉ trong vòng năm giây.

Bùi Bằng: "......"

Mặc Trạch Dương: "Bùi thúc thúc, lần sau chúng ta lại tổ đội nha, lần sau con nhất định sẽ cứu ngươi."

Bùi Bằng: "......"

Mặc Trạch Dương nói xong, quay đầu chạy tiếp.

Bùi Bằng đỡ trán thở dài. Sau này không thể nào mắng đồng đội là học sinh tiểu học nữa, vì rất có thể tụi nó... còn chưa vào tiểu học, mà mới mẫu giáo. Không biết đang mắng hay đang khen nữa. Ghép đội với một đứa mẫu giáo, đúng là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.

Khi Mặc tổng trở về nhà, Mặc Trạch Dương đang chơi game rất tập trung, hăng say đến cực điểm. Bé con liếc mắt nhìn cha một cái, ánh mắt vẫn dán vào màn hình, nửa miệng gọi một cách vui vẻ: "Daddy về rồi!"

Không như mọi lần nhào tới đòi ôm, lần này con trai ngoan lạnh nhạt bất thường khiến Mặc tổng hơi cau mày, im lặng ngồi xuống bên cạnh, vừa thấy giao diện game là sắc mặt hơi trầm xuống. Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Chơi vui không?"

Mặc Trạch Dương không ngước đầu: "Vui lắm luôn."

Mặc tổng dịu dàng xoa đầu con trai: "Chơi xong ván này rồi nghỉ được không? Đây là game người lớn mới nên chơi, trẻ em tiếp xúc sớm quá thì không tốt đâu."

Mặc Trạch Dương chu miệng nhỏ: "Nhưng mà, trò này chơi rất vui mà."

Mặc tổng giọng điềm đạm nhưng cứng rắn không thể phản bác: "Có thể kháng cự cám dỗ từ thứ mình thích thì mới là nam tử hán chân chính. Daddy tin con sau này sẽ không chơi nữa, con sẽ không làm daddy thất vọng đúng không?"

Mặc Trạch Dương chưa từng thấy daddy nói bằng giọng điệu này, bị khí thế của cha làm chấn động, lập tức tắt game, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ daddy, con nhất định sẽ không làm cha thất vọng đâu, con sẽ trở thành nam tử hán chân chính!"

Mặc tổng vừa lòng sờ đầu con: "Ngoan ~" Sau đó bế nhóc lên cao. Nhân lúc con chưa lớn quá, còn bế được ngày nào hay ngày đó. Bốn năm đầu đời không được ôm con, Mặc tổng luôn tiếc nuối. Giờ tuy không còn nhỏ xíu, nhưng vẫn đáng yêu vô cùng.

Không ai dễ thương bằng con hắn. Con hắn là nhãi con dễ thương nhất trần đời.

Lúc này Cố Giai Mính vừa dọn dẹp xong, cười hớn hở chạy ra: "Anh về rồi! Nhãi con thắng không? Điện thoại ba đâu?"

Sắc mặt Mặc tổng lập tức trầm xuống, híp mắt nhìn gương mặt tươi cười của Cố Giai Mính, không nói một lời, giấu kín tính toán trong đáy mắt. Cả nhà cùng ăn cơm, xem TV, tâm sự vui vẻ, đến tối vào phòng ngủ thì Mặc tổng mới đổi sắc mặt.

Hắn đè Cố Giai Mính xuống, mặt lạnh hỏi: "Em dạy Trạch Dương chơi game?"

Cố Giai Mính: "......"

Ối đệch!!!

Lão Mặc bây giờ đáng sợ quá à à à à à!

"Đâu có, con trai anh thông minh thế nào chẳng lẽ anh không biết à? Nó cần em dạy sao, tự nhìn một lần là biết chơi rồi!" Cố tiểu yêu bị doạ tới mức dựng hết lông, vội vàng đẩy nồi sang đầu con trai, không hề cảm thấy có gì sai sai - dù sao con sinh ra cũng là để... nhận nồi mà.

Mặc Uẩn Tề suýt nữa bị y chọc cho bật cười, tính tình thì trẻ con như vậy, còn đòi chăm sóc ai, vậy mà thật sự có thể nuôi Mặc Trạch Dương lớn được.

Mặc Uẩn Tề nắm cằm y, nhẹ giọng dặn: "Chính vì con thông minh nên em lại càng không nên dạy nó mấy thứ này quá sớm, thằng bé còn nhỏ, chưa đủ khả năng tự kiểm soát."

Cố Giai Mính vội gật đầu lia lịa, ra vẻ nghiêm túc: "Em nhớ rồi! Nhớ kỹ luôn!"

Cũng chỉ là chuyện nhỏ, có cần mặt nghiêm trọng tới mức này không?

Mặc tổng vẫn giữ mặt lạnh, tiếp tục tuyên bố: "Vì để em khắc sâu bài học này, tối nay đừng ngủ."

Cố Giai Mính ngớ ra: "Gì cơ?"

Mặc Uẩn Tề cúi đầu, hôn khẽ lên môi y một cái: "Ý anh là vậy đấy."

Cố Giai Mính: "......"

Muốn phát tình thì nói đại đi còn bày đặt!

Y lập tức nảy sinh ý xấu, co người lại, "vèo" một cái biến thành một con hồ ly lớn, ánh mắt sáng rực nhìn Mặc tổng khiêu khích - sao? Anh dám không?

Mặc tổng cười khẩy một tiếng, chiêu chạy trốn này dùng được một lần là hết hạn, bây giờ nhìn thấy bé hồ ly tự tìm đường chết dưới thân hắn, Mặc tổng nhàn nhạt tuyên bố: "Biến về người, nếu không anh sẽ làm em như vậy luôn đấy. Dù em toàn thân đầy lông, anh cũng không ngại đâu."

Nói rồi, hắn đưa tay túm lấy cái đuôi.

Cố Giai Mính hoảng hồn, lập tức hoang mang rối loạn biến lại thành người, toàn thân đỏ bừng, lắp bắp: "Anh điên à! Em chỉ mới mọc lông thôi mà anh cũng nổi thú tính được hả?"

Mặc tổng mỉm cười nhéo tai hồ ly của y còn chưa kịp rụt lại, nói nhẹ tênh: "Em thử xem, biết đâu lại có một loại tình thú mới."

Cố Giai Mính nhìn hắn như thể mới nhận ra người sống cùng mình là ai, ba giá trị vỡ nát từng mảnh - lão Mặc nhà y đúng là quá đáng sợ!

Mặc tổng dùng hành động thực tế để dạy dỗ, để Cố Giai Mính hiểu rõ: dạy con chơi game là sai, không biết nhận lỗi còn sai hơn. Đêm đó, Mặc tổng mất cả một đêm để "phạt" Cố tiểu yêu, cho đến tận sáng.

Sáng hôm sau, Mặc tổng vẫn tinh thần phơi phới, lúc mặc áo khóe môi còn nhếch lên, trong khi Cố Giai Mính thì ngủ mê mệt, đầu óc mơ hồ, không bò dậy nổi, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Lão Mặc không phải người!

Trước khi đi, Mặc tổng dặn Buck đang chờ ở phòng khách: "Để em ấy ngủ thêm, đừng làm phiền."

Buck cúi đầu lễ phép: "Vâng, tiên sinh."

Ngay lúc này, trên trán Cố Giai Mính mơ hồ hiện ra một giọt thủy tinh, bắt đầu phát ra ánh sáng lam nhạt. Trong giấc ngủ, y cau mày, nắm chặt gối, rơi vào giấc mơ sâu không đáy.

Cùng lúc đó, miếng ngọc Mặc Uẩn Tề mang trên người đột nhiên chói sáng, một luồng bóng trắng vọt ra, chui thẳng vào trán Mặc tổng. Hắn đang thay giày ở cửa thì bất ngờ ôm đầu kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Cúi đầu nhìn lại, miếng ngọc nguyên vẹn đã vỡ vụn thành bột, rơi lả tả trên sàn. Những đóa lôi hỏa bùng bùng nổ tung quanh người hắn.

Buck phát hiện dị trạng lập tức xông tới, nhưng còn chưa kịp lại gần đã bị lôi quang đánh bật trở lại, cả người đập vào tường tạo thành một lỗ thủng, ngã xuống đất ói máu, nội tạng như bị dời chỗ.

Mặc Trạch Dương vừa tỉnh dậy, từ trên lầu nhìn xuống bị cảnh tượng dọa sợ phát khóc, cuống cuồng chạy xuống, dép còn bay mất, vừa chạy vừa khóc: "Daddy! Ba ba! Daddy cháy rồi! Ông Buck!!"

Mặc Uẩn Tề cố kìm lôi quang lại, nghiến răng quát: "Trạch Dương, đừng lại gần!"

Nhưng Mặc Trạch Dương không chịu nghe, chạy ào tới ôm chân cha, nước mắt giàn giụa. Mấy câu dặn dò chạy trốn lúc nguy hiểm đều quên sạch, chỉ còn lại một suy nghĩ: Phải cứu daddy, không thể để daddy đau.

Ngay khoảnh khắc ấy, lôi quang dần bình tĩnh lại, không còn xung đột với thằng bé, thậm chí Mặc Uẩn Tề còn cảm nhận được... chúng nó thích thằng bé.

Vô số hình ảnh bắt đầu ùa về trong đầu hắn, không theo trật tự, hỗn loạn. Hắn đau đầu ôm trán, dặn Buck trông con xong thì ngã xuống sofa, hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, ngọc linh trong miếng ngọc đã nằm trong ý thức Mặc tổng, mờ mờ ảo ảo, giọng nói như tiếng muỗi kêu: "......"

Mặc Uẩn Tề cau mày, không nghe rõ gì cả.

Đây là miếng ngọc có ngọc linh, nếu không hắn đã không dồn toàn bộ ký ức và công lực kiếp trước vào đó trong giây phút cuối đời. Giờ đã đến cuối cùng, nó không đủ sức để phân giải ký ức một cách tỉ mỉ nữa. Sau khi bị đánh thức bởi vật liên quan đến Cố Giai Mính, nó quyết định trả lại tất cả và hoàn thành sứ mệnh.

Luồng sáng trắng xoay mấy vòng quanh đầu Mặc Trạch Dương, rồi bay lên lầu, lặng lẽ nhìn Cố Giai Mính lần cuối, rồi biến mất cùng ánh sáng hình giọt nước trên trán y.

Mặc Trạch Dương dán sát vào sofa, rụt rè xoa lông mày Mặc Uẩn Tề, rồi lại sờ sờ đầu mình, có cảm giác... hình như nãy có ai đó đang vuốt ve đầu nhóc?

Tiểu Hổ Nha đi theo nhóc thì sợ quá co rúm người, ngồi run run ở góc tường, không ra dáng vua sơn lâm gì hết. Buck nhìn thấy cảnh đó, hít sâu một hơi, trấn định yêu hồn đang đau nhức, âm thầm nghĩ: Lôi quang ban nãy mạnh thật, vậy mà cậu chủ nhỏ không sao - sau này chắc chắn là nhân vật phi thường.

Lúc này, Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đang cùng chìm trong một đoạn ký ức chung.

Đó - chính là đoạn ký ức cuối cùng.