Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 77



Cao thủ tam giới liên thủ, cuối cùng cũng nhân lúc yêu hồ mười đuôi đơn độc mà bắt được y. Nhưng đám người đó, ngoài miệng ra vẻ đạo mạo chính trực, thực chất lại chẳng làm như những gì họ đã hô hào - giết sạch để trừ hậu họa. Thay vào đó, họ nghĩ ra một phương án "tốt hơn", vừa đẹp lòng cả ba bên, vừa có thể vì đại nghiệp trường sinh mà phục vụ tam giới.

Họ giam cầm y!

Họ trấn áp yêu hồ mười đuôi - kẻ được tạo thành nhờ hấp thu thiên địa linh khí - trong một trận pháp đặc biệt. Linh khí trên người y liên tục bị hút ra, có thể cung cấp cho người trong tam giới một nơi tu luyện hiếm có. Linh khí từ y quá thuần khiết, cuồn cuộn như nguồn năng lượng vô tận rót vào đại trận. Ai tu hành bên trong đó đều có thể thu lợi lớn.

Bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng: mỗi mười năm sẽ mở trận một lần, cho mỗi giới đưa mười người vào tu luyện. Linh lực vẫn lưu lại cho yêu hồ sống sót, như vậy mới có thể khai thác linh khí bền lâu.

Không những thế, chỉ cần kiểm soát được yêu hồ, thì người được Thiên Đạo chọn làm truyền nhân cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo lộ trình mà họ sắp đặt sẵn. Trở thành vũ khí bảo vệ tam giới. Từ xưa đến nay, hễ tam giới có biến, họ đều phái người này đi xử lý, đi giết chóc - vì hắn được Thiên Đạo phù hộ, gần như bất tử.

Đáng tiếc thay, con yêu hồ này không chịu ngoan ngoãn như họ mong.

Dù bị nhốt trong đại trận, y vẫn có thể mượn linh khí trời đất để phản kháng, gây thương tích cho không ít kẻ. Quan trọng hơn, y không muốn liên lụy đến bạn lữ, không muốn người kia mãi bị giam cầm trong kế hoạch của họ, sống cuộc đời bị lợi dụng, không có lựa chọn.

Vì muốn kiểm soát y triệt để, đám đại năng của tam giới chọn cách đơn giản và tàn nhẫn nhất: móc rễ tình của y ra!

Chỉ cần không còn rễ tình, không còn tình cảm mãnh liệt với người yêu, y sẽ không còn hành động liều lĩnh vì đối phương nữa. Mơ hồ, hoang mang, bị trấn áp hoàn toàn trong trận pháp.

Nhưng họ vẫn xem thường con yêu hồ có tuổi thọ chưa nhiều này!

Y là linh hồ do trời đất sinh ra - trời là cha, đất là mẹ. Trong xương tủy y mang ý chí không khuất phục, rễ tình có thể bị hủy, nhưng trong đầu y vẫn còn một niệm phản kháng. Y dùng móng vuốt sắc nhọn móc trái tim mình ra, toàn bộ công lực tiêu tán giữa trời đất, đồng thời huỷ bỏ khế ước bạn lữ.

Y muốn khiến người kia tin rằng y đã chết. Như vậy người kia mới có thể thoát khỏi mọi trói buộc, không còn bị ai lợi dụng để bảo vệ tam giới chết tiệt này nữa.

Sau chuyện đó, mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.

Yêu hồ chết, truyền nhân Thiên Đạo - người được chọn để bảo vệ lục đạo tam giới - lập tức biến thành tồn tại có thể hủy diệt cả thế gian.

Hắn phá hủy linh mạch chống đỡ tam giới!

Từ đó, tiên không còn là tiên, yêu chẳng ra yêu, ma cũng không còn là ma. Đại đạo, trường sinh mà bọn họ theo đuổi suốt ngàn năm, không có linh khí chống đỡ thì tất cả sụp đổ. Họ sẽ trở thành phàm nhân!

Một con dã thú nhỏ cũng có thể giết chết họ!

Thứ họ mơ tưởng suốt vạn năm bỗng chốc quay về con số không. Thiên hạ đại loạn!

Long trời lở đất!

Nhưng sáu phần hồn phách của Thần quân cũng bị linh mạch phản phệ, bị thương nghiêm trọng, cuối cùng chỉ còn lại thần hồn và nhân hồn. Hắn thu nhặt lại hồn phách của yêu hồ, cẩn thận đặt vào cơ thể bạn lữ. Để ổn định yêu hồn, hắn truyền công lực của mình sang, cho đến khi thân thể y không chịu nổi nữa. Lúc ấy, hắn mới phong ấn phần công lực còn lại vào miếng ngọc bội luôn đeo bên mình.

Thế giới ban đầu đã không còn cơ hội tu đạo, Thần quân ôm bạn lữ vẫn hôn mê, chọn một vị diện thần bí để ẩn thân. Dù hướng Đông nơi đó linh lực cạn kiệt, nhưng trời có mây tía lượn lờ, thần long xoay quanh, định mệnh bất diệt ngàn năm - đến mức ngay cả thần ma cũng không dám tới gần.

Đáng tiếc là nhân hồn của hắn cũng đã tổn thương. Nếu tiếp tục dùng thân xác này, hắn chẳng khác gì người bình thường, không sống nổi trăm năm. Vì thế, hắn chọn con đường chuyển thế.

Để đảm bảo ký ức của mình không bị rối loạn trong quá trình luân hồi, hắn tự tay đeo miếng ngọc đã phong ấn ký ức và công pháp lên cổ bạn lữ. Hắn tin, chỉ cần y tỉnh lại, nhất định sẽ tìm được hắn, đến lúc ấy, hắn có thể lấy lại mọi ký ức.

Nhưng hắn không ngờ - rễ tình của bạn lữ đã bị huỷ, cộng thêm việc thiếu hụt ký ức sau khi yêu hồn tái tạo lại...

Đây chính là lý do vì sao sau khi Cố Giai Mính tỉnh lại, không còn ký ức gì. Cậu đã ngủ suốt ba mươi năm. Đến khi Mặc Uẩn Tề ba mươi tuổi, cậu mới tỉnh.

Đây là câu chuyện của bọn họ - từ kiếp trước.

Vòng vòng một hồi, cuối cùng, họ vẫn quay về bên nhau.

Bọn họ đánh vỡ số mệnh thiên địch không thể cùng tồn tại, đối đầu cả thế giới, cuối cùng vẫn đến được với nhau.

Mặc Uẩn Tề ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ đang ngủ cau mày của Cố Giai Mính, không nén được đau lòng, đưa tay khẽ vuốt mặt y. Đứa ngốc này, cho dù không còn ký ức, mất cả rễ tình, vẫn mơ mơ màng màng chạy đến tận trang viên hẻo lánh kia, tìm ra hắn.

Suy nghĩ đầu tiên khi y nhìn thấy hắn là: Anh có muốn yêu đương với em không?

Còn suy nghĩ đầu tiên của hắn khi nhìn thấy y: Không phải em ấy thì không được!

Chỉ tiếc đứa ngốc này quá ngốc, chỉ một lòng muốn tu tiên, nên mới phong ấn ký ức của hắn rồi bỏ chạy.

Khóe môi Mặc Uẩn Tề không nhịn được nhếch lên, cúi đầu dịu dàng xoa xoa tóc Cố Giai Mính. Trong trí nhớ của hắn, đứa ngốc này đã từng không chỉ một lần lẩm bẩm: "Nếu ta là tiên thì tốt rồi, bọn họ sẽ không suốt ngày lải nhải bên tai ngươi, cái gì mà tiên yêu không thể yêu nhau, bọn họ mới là không có kết cục tốt, toàn bộ sư môn của bọn họ đều không có kết cục tốt!" Đến mất trí nhớ rồi mà vẫn để ý chuyện này như vậy, khiến hắn vừa buồn cười lại vừa xót xa.

Cố Giai Mính bị hắn sờ một chút, rồi lại một chút, mày càng nhíu chặt.

Nhớ đến chuyện gì đó không vui, lại bị ai đó sờ tới sờ lui như vuốt lông mà đánh thức, dù là ai thì tâm trạng cũng chẳng khá lên được.

Lông mi dài run run, Cố Giai Mính híp mắt, mí mắt chỉ mở ra một khe nhỏ, lười biếng liếc nhìn biểu cảm của Mặc Uẩn Tề, bực mình hừ một tiếng, kéo chăn trùm đầu, không muốn nói chuyện.

Mặc Uẩn Tề cúi người, cả người phủ xuống tạo thành một cái bóng lớn, nằm sấp lên người y, vén nhẹ một góc chăn ra, mỉm cười nhìn y.

Cố Giai Mính lườm hắn một cái, xoay người rụt xuống, vẫn kiên quyết không thèm nói.

Cũng chẳng biết mình đang giận cái gì, nhưng rõ ràng là đang giận, chỉ đơn giản là muốn dỗi một chút.

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề cong lên, dịu dàng cúi sát lại, cũng chui vào trong chăn, hôn lên chóp mũi của Cố Giai Mính.

Cố Giai Mính đỏ mặt, tức giận mắng: "Ngu ngốc!"

Mặc Uẩn Tề khẽ bật cười, đưa tay ôm chặt lấy Cố Giai Mính, như ôm lấy một món báu vật mình đã từng đánh mất rồi tìm lại được. Cố Giai Mính mím môi, bàn tay khẽ đặt lên mu bàn tay của hắn, càng nắm càng chặt, khóe mắt bắt đầu nóng lên. Người đang ôm lấy y, là một kẻ điên. Dưới lớp vỏ bọc ưu nhã đó, lại là một linh hồn điên cuồng. Vì y, cái gì hắn cũng dám làm.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Cố Giai Mính đột nhiên lên tiếng, phá tan không khí u ám giữa hai người: "Em đã nói rồi mà, đời trước có thể em là ma đầu giết người như ma đó, lúc đó anh nhìn em bằng ánh mắt đầy khinh thường."

Mặc Uẩn Tề dán mặt lên vai y, nhẹ nhàng dỗ: "Em giết đều không phải người."

Cố Giai Mính mím môi, cuối cùng cũng bật cười. Thái độ khinh thường đến mức này của hắn, thật ra từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi. Mà những kẻ đó, đúng là không phải người thật.

"Em thích thế giới này, có phải mình có thể sống ở đây mãi mãi không?"

"Đúng vậy, ở đây mãi mãi. Bây giờ thì không còn ai làm phiền chúng ta nữa rồi."

Cố Giai Mính nghe được lời bảo đảm này, mỉm cười kéo tay Mặc Uẩn Tề, xoay người lại, đối mặt với hắn. Y nhìn hàng mi hắn, nhìn đôi mắt hắn, nhìn sống mũi cao thẳng, nhìn đôi môi mỏng mang nét lạnh lùng - rồi đột nhiên khóe mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống không cách nào kiềm được, tức giận ôm lấy mặt Mặc Uẩn Tề mắng: "Anh ngốc!"

Mặc Uẩn Tề đau lòng, ngón tay run rẩy lau nước mắt cho y. Hắn không chịu nổi khi nhìn thấy y khóc. Giọt nước mắt nóng hổi kia như châm thẳng vào tim hắn, khiến hắn hoảng loạn, chỉ biết vụng về mà lau đi, lau mãi. Cuối cùng hắn cũng chẳng phân rõ nữa - rốt cuộc giữa hai người, ai mới là kẻ ngốc hơn? Móc tim, hủy khế ước, chỉ vì không muốn hắn bị khống chế. Thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Móc tim đau bao nhiêu, xé rách thần hồn đau đến mức nào, sao y chịu đựng nổi?

Cố Giai Mính bị động tác vụng về đó chọc cười, vừa lau nước mắt vừa cười, sau đó bò vào lòng Mặc Uẩn Tề, dùng áo hắn lau mặt, uất ức nói: "Tức chết rồi, em không thể tự tay đánh chết bọn họ!"

Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng vỗ lưng y, dỗ dành: "Có thể bây giờ bọn họ đã chết già rồi, em muốn đi đào mộ không?"

Cố Giai Mính cười lạnh: "Bọn họ có mộ sao?"

"Có lẽ đã hóa thành tro cả rồi. Dù sao cũng không còn linh khí duy trì, họ sẽ già nhanh hơn người bình thường."

"Hừm!"

Cố Giai Mính lủi lủi trong lòng Mặc Uẩn Tề, cố tìm một vị trí thật thoải mái, "Tỉ lệ dáng người vẫn không thay đổi, cứng ngắc quá đi!" Cố tiểu yêu dùng móng vuốt vỗ vỗ hắn, giọng điệu ghét bỏ, sống lại rồi mà vẫn không mềm mại, vẫn không có lông, khờ hết sức!

Ánh mắt Mặc Uẩn Tề sáng rực, hình như... tính cách của Cố Giai Mính vẫn không thay đổi là bao, vẫn ngây thơ như lúc mới rời núi.

"Nhìn cái gì?" Cố Giai Mính nâng mặt hắn lên, tức giận cắn một cái vào cằm: "Sống như vậy mệt muốn chết, bây giờ em có tiểu tể tử rồi, nó có thể chữa lành cả thế giới của em. Hiện tại em hạnh phúc như vậy, sao còn phải nghĩ đến mấy chuyện làm người ta mất hứng? Anh cũng không được nghĩ biết chưa? Ngày mai đi làm ngay cho em, nếu anh mà phá sản, thật sự trông cậy vào em nuôi anh à? Anh ăn nhiều như vậy, con trai anh cũng ăn nhiều như vậy, em nuôi không nổi đâu!"

Nhắc tới con trai, Cố Giai Mính lập tức túm lấy cổ áo hắn, định quăng ra khỏi giường!

Tên khốn này, con trai là y sinh, y sinh, y sinh mà!

Ở thế giới kia, y cứ tưởng mình là chồng, sang thế giới này lại biến thành vợ bé nhỏ của hắn!

Nhìn ra được suy nghĩ trong đầu y, Mặc Uẩn Tề mỉm cười ôm eo y, nghiêng người đè xuống, dịu dàng hôn lên trán.

Cố Giai Mính mím môi, thở dài đầy mất mát. Thôi vậy, gặp lại nhau đã là điều tốt đẹp nhất rồi. Hiện tại đã hạnh phúc thế này, y cũng chẳng muốn so đo nữa. Ôm chặt lấy người trước mặt, cảm giác vững chãi trong lồng ngực ấy khiến y lại muốn khóc.

Mặc Uẩn Tề bật cười, lại hôn trán y, nhẹ nhàng nói: "Được, anh sẽ kiếm tiền nuôi hai ba con. Kiếm thật nhiều, thật nhiều, đủ để ba người sống ở đây mãi mãi."

Cố Giai Mính: "Đặt mục tiêu nhỏ trước, kiếm một tỷ đi."

"Một tỷ?" Mặc tổng bị chọc cười, đứa ngốc này đến giờ vẫn chẳng biết nhà họ Mặc có bao nhiêu gia sản.

"Sao? Thấy nhiều quá hả?" Cố Giai Mính vỗ vỗ lên ngực hắn, ngồi dậy: "Không sao, có thể giảm một nửa, kiếm trước năm trăm triệu cũng được."

Phí đại ngôn mỗi năm của y cũng hơn trăm triệu, vậy mà Mặc Uẩn Tề làm ông chủ còn không bằng một diễn viên như y sao? Cố Giai Mính quay đầu lại, vừa sờ đầu Mặc Uẩn Tề vừa thở dài đầy xót xa: gia nghiệp lớn như vậy, cũng đâu phải chuyện dễ. Trước kia sống một mình, thanh tâm quả dục quen rồi, bây giờ có cả đống chuyện phải lo toan, thôi thì sau này mình đối xử với hắn tốt hơn một chút, coi như là bù đắp vì hắn vất vả.

Mặc Uẩn Tề đứng dậy ôm lấy y từ phía sau, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Bảo bối, em nên đọc báo kinh tế tài chính nhiều một chút, ít nhất cũng phải biết anh đang làm gì chứ."

Cố Giai Mính quay lại, mổ lên mặt hắn một cái: "Quan trọng lắm sao? Em thích anh chứ đâu phải thích tiền của anh. Có nhiều hay ít cũng đâu sao, em kiếm đủ ăn đủ mặc, đủ lo cho cái bụng nhà mình no là được. Cùng lắm mình về núi, nhờ trợ lý Giả đào rỗng một ngọn núi ra sống, ở sơn động cũng được."

Y nghĩ thoáng đến mức không thể thoáng hơn.

Mặc Uẩn Tề bật cười, gợi ý: "Vậy anh mua ngọn núi phía sau, xây cho em một căn nhà trúc nhé."

Cố Giai Mính lắc đầu: "Không cần, mắc công lại nhớ mấy đứa thiểu năng trí tuệ kia. Nhà mình bây giờ cũng tốt rồi."

Hai người nhìn nhau cười, chỉ cần ở cạnh nhau, ở đâu cũng là nhà.