Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 78



Từ chương này về sau chưa beta kỹ.

Công khai!

Đột nhiên công khai!

Chuyện này chắc chắn là công khai rồi!

Xác định chắc nịch, không thể sai được nữa, đây chính là công khai!

Fan của Cố Giai Mính đều ngơ ngác. Trước đó mặc kệ họ bàn luận thế nào, chính chủ cũng không có bất kỳ phản hồi chính diện nào. Khi tổ tiết mục đưa cảnh cánh hoa tung bay lên sóng, bọn họ nháo loạn tới mức trời đất quay cuồng, Cố Giai Mính vẫn chẳng nói lời nào. Giờ thì bọn họ hết nháo, chính chủ lại đột ngột công khai!

Nam thần à, anh trầm ổn kiểu này thật sự là tốt sao?

Anh cố tình đợi tụi em dậm chân sốt ruột xong mới ra tay có phải không?

Các fan đương nhiên không nghĩ đây là hành động đơn phương của Mặc tổng, nhìn lời hắn nói cũng thấy rõ là đã bàn bạc kỹ càng với Cố Giai Mính rồi mới quyết định.

Nam thần à, anh chơi tụi em vậy là có ý gì chứ?

Quả nhiên, Mặc tổng đúng là Mặc tổng, công khai cũng phải do hắn tự tay ra mặt. Địa vị trong nhà của nam thần tôi, chậc chậc chậc...

Mấy phóng viên vừa vây lấy Cố Giai Mính cũng ngẩn người. Vừa nãy anh còn nói cái gì "hãy chú ý đến tác phẩm, ít để tâm tới đời tư" đúng không? Chưa tới mười phút sau, hai người các anh tự mình công khai luôn! Là chê tụi tôi vướng bận phải không?

Fan của Cố Giai Mính giờ mới kịp phản ứng: đây là thật sự công khai rồi! Cố Giai Mính thật sự chính thức thoát ế rồi!

Toàn bộ fanclub như nổ tung, từng người một gào khóc bảo mình thất tình, cũng có vài người nhát gan run run gào lên: không sao đâu! Chờ họ chia tay rồi tụi mình vẫn còn cơ hội!

Nhưng phần đông vẫn là gửi lời chúc phúc. Vừa khóc vừa chúc phúc, kiểu: anh hạnh phúc là tụi em vui rồi, nam thần sắp bước sang tuổi 30 rồi, có một mái ấm cũng là chuyện bình thường. Anh sống hạnh phúc hơn thì sẽ có tinh thần vững vàng mà đóng phim, biết đâu lại có thêm nhiều tác phẩm hay. Anh vui thì tụi em an tâm.

Bạn bè của Cố Giai Mính cũng lần lượt lên tiếng. Lúc cậu đang bận tập luyện, không kịp lên Weibo xem gì, mọi người đã lần lượt gửi lời: Chúc hai người sớm sinh bé thứ hai nha!

Còn có người hóng hớt náo nhiệt thì cổ vũ luôn: sinh tiếp bé thứ ba, bé thứ tư đi... Hy vọng bé nào cũng dễ thương như lão đại! Nhà tôi còn mấy đứa nhỏ lắm, có thể định hôn từ nhỏ với nhà các anh nha!

Đến cả vòng bạn trên WeChat của Mặc tổng cũng tràn ngập lời chúc mừng, mấy người bạn trong Lang tộc vốn là kiểu thẳng tính, cười ha hả nói: sinh thêm đi, nếu nuôi không nổi thì tặng lão đại cho tụi tôi, hai nhà mình liên hôn!

Ánh mắt Mặc tổng chợt tối lại, âm thầm kéo người bạn kia vào blacklist.

Bạch tổng chưa kịp hiểu gì: ???

Sao lại gửi không được nữa vậy?

Trên mạng thì sôi lên như nồi lẩu sôi ùng ục, còn Trịnh Học Thiệu-người đại diện của Cố Giai Mính-đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ cũng đau đầu muốn chết. Mấy chuyện kiểu này, lẽ ra trước khi công khai cũng nên cho người đại diện như hắn biết một tiếng để còn lên tiếng trước chứ? Tuy hắn luôn sẵn sàng cho tình huống công khai bất ngờ, nhưng dù sao hắn cũng là quản lý của Cố Giai Mính đó! Cho hắn giữ chút thể diện làm người đại diện đi chứ!

Mặc kệ trên mạng có loạn tới cỡ nào, vừa kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng, Cố Giai Mính vẫn chẳng hay biết gì, quay trở lại hậu trường, vừa thấy Mặc Uẩn Tề vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, không hề nhúc nhích, khoé môi cậu lập tức cong lên, nhanh chân bước đến bên cạnh Mặc tổng, vỗ nhẹ lên vai hắn, quan tâm hỏi: "Anh không đưa nước cho nhân viên à? Ngồi đây từ nãy đến giờ có mệt không?"

Mặc tổng cất điện thoại vào túi, đứng dậy nắm lấy tay Cố Giai Mính kéo đi: "Cũng ổn."

Cố Giai Mính cười tủm tỉm đi sát bên hắn, chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng đề nghị: "Đi ăn khuya không?"

"Ăn gì?"

"Khoai nướng !"

Người không cẩn thận nghe thấy: "......"

Hai vợ chồng này đúng là quá đỗi bình dân, một bên là tổng tài, một bên là ảnh đế, vậy mà nửa đêm nửa hôm đi ăn khuya lại chỉ nhắm vào món khoai lang nướng. Giờ này ngoài đường đâu còn ai bán khoai nướng nữa, đang Tết mà, trời thì lạnh, ai lại đi đẩy xe bán khoai lang nướng lúc này?

Quả nhiên, hai người đi khắp con phố vẫn chẳng tìm được hàng khoai nướng nào. Cố Giai Mính chợt lóe ý tưởng, nói: "Em biết chỗ có bán, ông ấy nướng ngon cực kỳ, mùng Một Tết cũng không nghỉ, chỉ là hơi mắc! Anh mang theo tiền không?"

Mặc tổng không nói gì, lặng lẽ đưa ví cho cậu.

Cố Giai Mính vừa mở ra liền thấy ngay ảnh chụp gia đình ba người của bọn họ, khoé miệng lập tức cong lên theo phản xạ. Cậu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh một cái, ánh mắt ánh lên nét cười ngọt ngào, nhưng miệng vẫn cố giữ cứng: "Anh làm vậy có tính là xâm phạm quyền chân dung của em không hả?"

Mặc Uẩn Tề đưa hai tay nắm lấy cổ áo cậu kéo lại gần, cúi đầu hôn một cái, môi nhẹ nhàng lướt trên môi Cố Giai Mính, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy ý cười: "Cả người em đều là của anh, sao lại gọi là xâm phạm chân dung được?"

Cố Giai Mính đỏ bừng mặt ngay tức thì, da mặt Mặc tổng từ lúc khôi phục ký ức hình như cũng dày theo luôn rồi thì phải? Giờ mà dám nói mấy lời này giữa đường phố như thế, không thấy ngượng à?

Cố tiểu yêu nhìn quanh trái phải theo phản xạ, thấy không ai chú ý mới đưa tay nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên, không khách sáo bặm môi hôn lại một cái rõ to, "bẹp" một tiếng rồi nhanh chóng buông ra, mặt đỏ rần cúi đầu mở ví đếm tiền, khí thế bừng bừng.

Cái này gọi là thua tình không thua thế!

Mặc tổng bật cười, lại kéo cậu vào gần hơn, giống như vừa rồi, lại hôn thêm cái nữa, cười khẽ nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh chút khiêu khích: Sao? Lại muốn thân thiết nữa hả?

Cố Giai Mính tức giận dậm chân cái "bịch", suýt nữa muốn lột áo đối phương ra xem cái bụng, đen như vậy, ai không biết là anh đang có ý xấu chứ! Cậu mà trúng chiêu nữa à? Hiển nhiên là không! Bây giờ Cố tiểu yêu đã không còn là Cố tiểu yêu năm đó!

Mở ví ra xem mới phát hiện bên trong chẳng có bao nhiêu tiền giấy, Cố Giai Mính chán ghét nói: "Anh ra đường mà không mang tiền à?"

Mặc tổng bình thản đưa ra lý do rất hợp lý: "Bây giờ ai còn dùng tiền giấy nữa?"

Cố Giai Mính: "......"

Nói cũng đúng thật. Giờ ai cũng quét mã hết rồi.

"Nhưng không có tiền thì không được, ông đó chỉ nhận tiền mặt, không cà thẻ, không quét mã được." Cố Giai Mính cau mày, đảo mắt nhìn quanh, "Chỗ này có cái máy ATM nào không?"

"Không cần." Mặc tổng búng tay một cái, lập tức có hai người bước xuống từ xe bên cạnh, mặc đồ đen, đội mũ, nhìn không rõ mặt mũi. Mặc tổng nghiêm túc hỏi: "Hai người có mang tiền không?"

Hai người kia sửng sốt rồi nhanh chóng lục ví lấy hết tiền đưa cho sếp, cộng lại cũng hơn hai triệu.

Mặc tổng tiện tay đưa cả xấp cho Cố Giai Mính, hỏi: "Đủ không?"

"Giảm giá 20% chắc đủ rồi!" Cố Giai Mính nhìn hai người kia, tặc lưỡi, bảo tiêu của Mặc tổng giờ cũng khác rồi, nâng cấp lên phi nhân loại rồi chứ chẳng chơi.

Mặc tổng âm thầm cân nhắc, Cố Giai Mính muốn mua cái thứ gọi là khoai lang đỏ kia, có khi cũng không phải khoai lang thật, mà người bán khoai lang đỏ đó... cũng chưa chắc là người.

Vì một củ khoai lang nướng, hai vợ chồng lái xe hơn một tiếng đồng hồ, vòng về tới Bắc phố Tây Thành. Cố Giai Mính vốn muốn dùng phép đưa Mặc Uẩn Tề bay thẳng tới, nhưng Mặc tổng vẫn chưa hoàn toàn quen với năng lực của bản thân, không muốn bị Cố Giai Mính "mang theo", như vậy trông sẽ yếu thế, nên kiên quyết từ chối.

Khu phố đó đến tối là bắt đầu có sương mù, giờ đã rạng sáng, hai bên đường nhiều cửa tiệm vẫn còn mở, từ xa có thể thấy cửa hàng đồ cổ kia le lói ánh đèn mờ. Mặc Uẩn Tề theo bản năng nhìn sang bên đó, trong lòng vẫn còn chút băn khoăn về nghề nghiệp của Đổng Hân. Trên con phố này, có lẽ chỉ có hắn là người thật.

Cố Giai Mính cũng nhìn theo, giải thích: "Ổng nói buổi tối không buôn bán cho người sống, dù sao thì ngày nào cũng thần thần bí bí. Mình đi mua khoai lang đỏ trước đã, nếu lão bán hàng chịu bán rẻ thêm một củ, thì củ nhỏ nhất đem tặng cho Đổng Hân."

Đúng là... moi đến từng cắc một luôn ấy chứ!

Mặc tổng mỉm cười gật đầu, dù sao hồ ly nhỏ nhà hắn nói gì cũng đúng.

Cách đó mấy trăm mét, Đổng Hân đã nghe loáng thoáng được nội dung hai người kia đang nói, cười lạnh một tiếng rồi phẩy tay ném ra một quả cầu lông xù, lườm tiểu nhị trong tiệm rồi nói: "Chỉ số thông minh đúng là thứ tốt, người vốn đã ngốc, cho dù có thêm bao nhiêu ký ức thì vẫn cứ ngốc như cũ!"

Cực kỳ muốn dùng tiểu yêu đó táp một phát vào gáy Cố Giai Mính cho tỉnh.

Tiểu nhị chỉ dám liếc chủ tiệm một cái rồi lặng lẽ thở dài, cũng chẳng biết nên tiếp lời thế nào, gần đây tính khí lão bản càng lúc càng khó lường. Đúng lúc này, chiếc chuông gió treo ở cửa sổ vang lên một tiếng leng keng, tiểu nhị giật mình, vội vàng nói: "Lão bản, có khách tới."

Đổng Hân cầm đám hạt dưa, nở nụ cười toe toét hỏi: "Người tới là từ đường nào vậy? Muốn mua đồ, bán đồ hay xem bói cầu mộng? Quen biết thì giảm giá 20%!"

......

Cố Giai Mính kéo tay Mặc Uẩn Tề, đưa anh đến cửa tiệm bán khoai lang nướng mà trước đây cậu từng ăn vài lần. Tiệm nhỏ xíu, đến cả bảng hiệu cũng không có. Hai người vừa bước chân vào cửa, một ông lão cao chỉ hơn mét liền bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt họ, cười toe toét, trên mặt nếp nhăn xếp tầng: "Aiya, quý khách quý khách! Hai vị đúng là khách quý hiếm có!"

Cố Giai Mính cau mày: "Ông già này thật chẳng có chút nguyên tắc nào hết, lần trước tôi tới thì ông gọi tôi là sát tinh, giờ tôi dẫn theo người ta đến thì ông lại gọi là khách quý, chẳng phải ông nghĩ anh ấy có tiền hơn tôi à?"

Ông lão nhỏ thó, gầy nhom, trông thì yếu nhưng tay chân lại cực kỳ lanh lẹ, vừa cười hì hì vừa đi đến bên quầy: "Đều như nhau, như nhau cả, hôm nay tôi còn đúng ba củ, tất cả đều để lại cho hai người, xem như kết thiện duyên với hai vị."

Ông lấy ba củ khoai lang đỏ từ lò nướng ra, dùng giấy bạc gói lại, cân xong nói: "Năm cân sáu lạng, tám mươi tám đồng, lấy số đẹp lấy may."

Cố Giai Mính mắt sáng rỡ, lập tức lấy tờ một trăm đưa cho ông, sợ ông đổi ý nên nhét tiền vào tay ngay, còn ôm luôn cả ba củ khoai lang đỏ vào lòng: "Là ông nói đó nha, không được nuốt lời đó! Mười hai đồng còn lại tụi con không cần thối."

"Không không không," ông lão nhất quyết đòi thối lại mười hai đồng, cười hề hề: "Tôi chỉ cần đúng con số đó, lấy dư tôi không lấy."

Cố Giai Mính đành phải nhận lại mười hai đồng rồi kéo tay Mặc Uẩn Tề rời khỏi tiệm, vừa đi vừa nhét cho anh một củ lớn nhất, cười cười xấu xa: "Đúng là chiếm được món hời rồi, lão này tham tiền lắm, bán mắc như chém, ngày thường bán đồ còn soi người nữa, không vừa mắt là không bán."

Mặc Uẩn Tề nhận lấy, vừa mở giấy bạc ra nhìn thì thấy cũng chỉ là củ khoai lang bình thường, nhưng với một đại thiếu gia nhà hào môn như anh thì đây là lần đầu tiên được ăn khoai nướng ngoài lề đường như vậy. Dù là lần đầu, Mặc tổng vẫn biết khoai lang đỏ bình thường không thể nào mắc đến mức đó. Hơn nữa, xét việc Cố Giai Mính có thể đem hoa hướng dương biểu tượng cho vận làm quan nhầm thành đại cúc hoa, có thể thấy nhận thức của cậu với thế giới bên ngoài... e là không được rõ ràng như cậu tưởng đâu.

Cố Giai Mính đã bắt đầu bóc vỏ khoai ra gặm, nhìn chẳng khác gì đang ăn khoai nướng bình thường.

Mặc Uẩn Tề đương nhiên không thể làm kiểu ăn thoải mái như cậu, chỉ nhẹ nhàng tách lớp vỏ mỏng bên ngoài ra, lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào như len lỏi vào tận ruột gan.

Khoai nướng bình thường có mùi vị như thế này sao?

Cố Giai Mính thúc giục hắn: "Nhìn gì mà nhìn, mau ăn đi, để nguội là tanh ăn không nổi đó."

Mặc tổng giật nhẹ khóe môi, xem ra... quả thật không phải loại khoai lang đỏ thông thường.

Hai người vừa đi vừa ăn, hơn nửa đêm rồi mà trên đường chẳng có một bóng người, cùng thời gian, cùng địa điểm, lại đi lại con phố này, nhưng tâm trạng hai người giờ hoàn toàn khác với lần trước. Đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại vang lên cười hỏi: "Vị tiểu ca ca này, ngươi..."

Cố Giai Mính nghe giọng quen quen, lập tức quay đầu lại: ( 艹皿艹 )

Một yêu hoa đang định quyến rũ người qua đường chợt cảm nhận được sát khí, quay đầu nhìn thấy Cố Giai Mính, sợ tới mức rú lên: "Má ơi!"

Giọng oang oang như ông chú lớn tiếng!