Đúng lúc ấy, cánh cửa bị ai đó lặng lẽ đẩy ra một khe nhỏ, một nhúm lông trắng lén meo meo chui vào, nép vào cửa ngó vô.
Hai người trên giường nhìn dáng vẻ rón rén của Mặc Trạch Dương, mặt không hẹn mà cùng nở nụ cười dịu dàng, cứ thế nhìn nhóc, không cần làm gì hết, chỉ nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc. Có bao giờ nghĩ rằng, sau khi bước vào thế giới này, họ lại có thể có được một đứa con?
Mặc Trạch Dương ban đầu chỉ muốn xem Cố Giai Mính tỉnh chưa, nào ngờ lại đụng trúng ngay ánh mắt của hai người đang mỉm cười nhìn mình.
Tỉnh rồi!
Hai ba ba đều khoẻ mạnh!
Cuối cùng Mặc Trạch Dương cũng thở phào, mừng rỡ như bay, nhào vèo vèo vào lòng Cố Giai Mính như một quả cầu lông, hai móng vuốt quấn lấy cổ ba, vừa dụi dụi vừa uất ức nói: "Hai ba ba ngủ một cái là con gọi hoài không chịu tỉnh, làm con sợ muốn chết! Ông Buck nói hai người chỉ mệt quá, ngủ một chút sẽ dậy nên con mới không kêu bác sĩ. Người daddy như bị cháy á, có một đống lôi nhảy ra luôn!" Bé hồ ly khoa tay múa chân mô tả, "Nhiều lắm, bự lắm! Hổ Nha xém chút nữa đái trong quần!"
Mặc Trạch Dương nói lộn xộn chưa từng thấy, nhóc sợ đến mức mất bình tĩnh, hai ba ba đồng thời "phát bệnh", với một đứa trẻ là quá sức chịu đựng rồi. Không khóc la ầm ĩ ngay lúc đó, đã là giỏi lắm rồi.
Cố Giai Mính đau lòng ôm con vào lòng, theo chiều lông mềm mại mà vuốt xuống, giúp nhóc xoa dịu. Mặc tổng cũng đưa tay xoa đầu con trai, vuốt lưng, rồi tiện tay xoa xuống mông nhóc, thuận tiện kéo nhẹ cái đuôi nhỏ.
Mặc Trạch Dương đang hưởng thụ thì bị kéo đuôi, suýt nữa xù lông. Nhóc không vui, quất đuôi vào tay cha, trong lòng uất ức: đang ngon lành, sao không xoa nhẹ nhàng mà lại đi kéo cái đuôi?
Mặc tổng cười ngượng, thật ra chỉ là muốn kiểm tra xem đuôi thứ hai có mọc ra chưa, nhưng xem ra còn nhỏ quá, chưa mọc nổi.
Cố Giai Mính híp mắt nhìn hắn, trong đầu cũng đang tính chuyện lấy đuôi quất hắn một phát. Con sợ gần chết, còn chọc nó! Giờ phải thưởng cho nhóc một cái đùi gà thật bự, ăn no vào là hết nghĩ lung tung.
Giờ Mặc tổng dỗ con rất có nghề, lập tức gật đầu hứa sẽ tặng Mặc Trạch Dương một cái đùi gà siêu to khổng lồ, coi như phần thưởng cho sự bình tĩnh của nhóc.
Mặc Trạch Dương nghe vậy hơi thẹn thùng: "Thiệt ra con đâu có bình tĩnh gì đâu, khóc quá trời luôn á."
Mặc tổng vuốt đầu nhóc, nghiêm túc nói: "Thật đó. Người khác gặp vậy chắc khóc không dứt. Con làm vậy là giỏi lắm rồi, daddy và ba con đều rất vui. Trạch Dương lớn rồi, càng ngày càng hiểu chuyện, càng lúc càng tuyệt vời."
Được cha khen, Mặc Trạch Dương hứng chí, đuôi dựng thẳng, còn lắc lư vài cái khoe khoang. Ngực nhỏ cũng ưỡn lên, từ bé hồ ly con thành nam tử hán trong bầy hồ ly, ghê gớm chưa!
Thấy con trai vui vẻ, Cố Giai Mính cũng vui theo, muốn hóa thân lăn qua lăn lại với nhóc một trận. Nhưng đúng lúc đó, Mặc Trạch Dương phát hiện vết đỏ trên cổ Cố Giai Mính, ngơ ngác hỏi: "Ba ba, ba bị bệnh hả?"
Cố Giai Mính chưa hiểu: "Gì cơ?"
Mặc tổng nhanh như chớp đưa tay chỉnh lại cổ áo cho y, cài luôn nút áo trên cùng, giấu sạch dấu hôn. Sau đó nghiêm mặt dỗ con: "Đúng rồi, ba con bị sốt, đỏ là do sốt xong còn sót lại đó."
Mặc Trạch Dương tin ngay, vèo một cái nhảy khỏi người ba, chạy ra ngoài tìm thuốc mỡ. Cố Giai Mính lúc này mới hoàn hồn, đỏ mặt sờ cổ mình, rồi trừng Mặc Uẩn Tề: "Tại anh hết đó!"
Mặc tổng: ▼_▼
Không có vẻ gì muốn nhận lỗi cả.
Mặc Trạch Dương rất chu đáo, dùng thuốc mỡ trị ngứa dành cho trẻ em để bôi cho ba nhóc. Tuy không chắc thuốc này có hiệu quả với yêu tinh hay không, mà thật ra Cố Giai Mính cũng nghi ngờ nó đã hết hạn rồi-dù sao cũng mua từ lâu lắm, từ cái lần Mặc tổng còn chưa biết nhóc không phải con người, lúc đó Mặc Trạch Dương tham gia chuyến cắm trại ngoài trời do nhà trẻ yêu tinh tổ chức, thuốc là do Mặc tổng chuẩn bị riêng cho con trai.
Không chỉ có tác dụng tiêu sưng, giảm đau, xoa dịu mẩn ngứa, mà còn có thể làm xẹp vết muỗi đốt-đúng là loại thuốc mỡ thần kỳ hoàn hảo.
Mặc tổng ôm cả một lớn một nhỏ vào lòng, nhìn hai gương mặt tươi cười kia, cuối cùng cũng thấy yên tâm, sự bất an trong lòng như được đặt xuống.
Cứ sống như trước kia là được. Chỉ cần thấy hai người ấy cười vui vẻ, thì đó đã là báu vật hắn muốn giữ gìn.
Cả nhà rúc vào một chỗ, cảm nhận được hơi thở của nhau. Bé hồ ly hạnh phúc đến mức muốn lăn lộn. Cố Giai Mính biến thành nguyên thân, dùng đuôi chơi đùa với nhóc, Mặc Trạch Dương lăn lăn một hồi, cuối cùng lại thấy không yên tâm với tình hình hiện tại, bèn bò lên vai hắn, nũng nịu thúc giục: "Daddy, chơi với ba với con đi mà!"
Nụ cười trên mặt Mặc tổng cứng lại, lập tức có cảm giác điềm gở.
Mặc Trạch Dương: "Mau biến thành hồ ly đi, tụi mình cùng nhau lăn lăn lăn!"
Mặc tổng: ▼_▼
Cố Giai Mính cười gian, vung đuôi quấn lấy eo Mặc Uẩn Tề, kéo hắn về phía mình: "Cha con thẹn thùng đó, gần đây rụng lông nhiều lắm, sắp trọc đầu rồi."
Mặc Trạch Dương tin ngay, chợt nghĩ tới mấy con mèo không có lông, lập tức đau lòng sờ sờ tóc cha mình: "Còn may, tóc còn nguyên nè! Daddy đừng buồn nha, không sao đâu!"
Mặc tổng chỉ biết bất lực nhìn Cố Giai Mính. Nhóc này đúng là... đáng bị đánh đòn!
---
Nếu đã chọn sống ở thế giới này, thì phải tiếp tục bước trên con đường đã chọn. Có vẻ như Cố Giai Mính cũng chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều, vẫn ăn vẫn uống, vô tư lự như trước.
Y nói rất rõ ràng: đầu óc là để cho anh động não, em không cần nghĩ quá nhiều!
Bé hồ ly vô tâm vô phế vẫn giống hệt như khi được Mặc tổng chiều chuộng, ngày nào cũng hớn hở như con nít. Nhưng nếu thật sự phải tìm điểm khác biệt, thì chính là lòng trung thành đã sâu đậm hơn, và cảm giác không nỡ rời xa người đó cũng mạnh hơn nhiều.
Hở ra là lại muốn về nhà. Không muốn làm việc. Nhớ nhà!
Ngoài ra, còn có khát vọng chiếm hữu Mặc Uẩn Tề ngày càng rõ rệt. Cố tiểu yêu đã chuẩn bị sẵn một hàng lu dấm, hễ có ai hơi vô ý là đá bay ngay một cái. Cũng may Mặc tổng từ trước đến nay vẫn giữ mình nghiêm túc, không có chuyện đào hoa ong bướm, không có quá khứ lằng nhằng, không có bạch nguyệt quang hay vị hôn thê nào hết. Trong đời hắn chỉ có mỗi Cố Giai Mính, vậy nên mới giữ được một mái nhà êm ấm như hiện tại.
Về phần buổi diễn tập cho chương trình xuân vãn, tổ biên tập đang gấp rút chỉnh sửa lần cuối. Cố Giai Mính phải đi làm việc, Mặc Uẩn Tề không yên tâm nên nhất quyết đi theo, cứ như thể chỉ cần không thấy tận mắt thì Cố Giai Mính sẽ bị người ta bắt cóc đi mất, đến mức hận không thể dính lấy y không rời một tấc.
Giờ thì Cố Giai Mính cũng chẳng còn thấy phiền chuyện Mặc tổng dính người nữa. Thậm chí y còn hận không thể đặt hắn dưới mí mắt mình. Có người đó ở bên, y cảm thấy an toàn, chỉ cần không rời mắt nhau là không sợ sinh ly tử biệt bất ngờ.
Lần này khi bước vào hậu trường, hai người không còn kiểu chân trước chân sau nữa, mà là nắm tay nhau đi vào. Đám phóng viên lập tức chụp lia lịa, mắt sáng rỡ vây quanh: "Mặc tổng, anh Mính, hôm nay công khai luôn hả?"
Mặc tổng nhìn sang Cố Giai Mính, ý là: nhà này em ấy làm chủ.
Vẻ mặt đám phóng viên thay đổi vi diệu. Trước đây hắn từng nói Cố Giai Mính không cho công khai, họ còn tưởng là lấy cớ đùn đẩy trách nhiệm. Giờ mới thấy, thì ra Cố Giai Mính thật sự không cho nói. Không ngờ địa vị trong nhà Mặc tổng lại như vậy!
Phóng viên âm thầm dán nhãn "sợ vợ bé nhỏ" lên trán Mặc tổng. Đàn ông tốt thời nay đều sợ vợ, chẳng có gì phải ngại. Ai ngờ người đàn ông như Mặc tổng cũng vậy chứ! Điều này chứng minh một chân lý: vợ bé nhỏ là bá đạo nhất, đừng có dại mà chọc, vì vợ là trời!
Thế là trên mạng lan truyền một câu hot trend: Sợ vợ thì sao? Người ta đó-ông chủ Mặc phú khả địch quốc-vẫn sợ vợ đó nha!
Cố Giai Mính thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, liền nhớ lại thiết lập nhân vật mà Trịnh Học Thiệu từng vạch ra cho y. Y giữ vẻ mặt bình thản, nói: "Tôi là diễn viên, đóng phim là công việc của tôi. Tôi sẽ không vì nghề này mà từ bỏ chuyện kết hôn. Đời tư của tôi không cần giải thích với bất kỳ ai. Xin mọi người quan tâm đến tác phẩm nhiều hơn, bớt để ý chuyện cá nhân lại."
Thật ra, câu này chính là sự thừa nhận ngầm.
Cố tiểu yêu tự thấy bản thân thật cao ngạo, lạnh lùng, có khí chất vô cùng!
Có giống với hình tượng nam thần mà ba Trịnh từng định hình không?
Mặc Uẩn Tề nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ chờ chương trình phát sóng rồi xem thử "nhân thiết nam thần" của đứa ngốc này sẽ bị đập nát tan tành ra sao.
Câu trả lời của Cố Giai Mính khiến mọi người có chút rối rắm, vậy rốt cuộc là đã công bố hay chưa? Trả lời ba phải như thế, chẳng bằng lúc trước Mặc tổng nói một câu "em ấy không cho nói" còn rõ ràng hơn.
Hai người đã dắt tay nghênh ngang đi đến tận nơi này rồi, không sợ bị fan ngoài cửa chặn đường, còn có gì là không thể công khai nữa? Rốt cuộc là công khai hay chưa vậy?
Đã dám show ân ái như thế, sao lại không dám chính thức công khai? Đúng là hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã cuống lên rồi!
Đám phóng viên giờ này muốn cào rụng cả tóc. Nếu đổi lại là người khác thì họ đã sớm vạch trần cho thiên hạ biết rồi-phóng viên chẳng phải có quyền công bố sự thật à? Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ quy tắc ngầm trong giới, ai không thể đụng là không thể đụng, muốn tiếp tục lăn lộn trong nghề thì buộc phải phối hợp giả mù.
Chỉ là Mặc tổng cũng đừng bắt bọn họ phải giả mù mãi như vậy chứ, mắt thì giả được chứ nghẹn thì thật sự khó chịu.
Tôi thật sự rất muốn lên tiếng, hai người cho tôi nói đi mà! Đám phóng viên đều đã đến mức nghẹn sắp phát điên, chỉ thiếu điều gào lên trước mặt họ.
Cố Giai Mính lôi Mặc Uẩn Tề đi với vẻ mặt cười gian, nhân lúc không ai chú ý, y len lén thì thầm với hắn: "Không cho bọn họ công bố! Nếu muốn công khai thì phải để tụi mình tự nói, tại sao phải mượn tay người khác? Phải để họ nghẹn chết luôn mới được."
Mặc tổng mỉm cười, nheo mắt lại: "Nghe lời em, tự mình nói, không cần nhờ bọn họ."
Cố Giai Mính hoàn toàn không nghi ngờ gì, vui vẻ đi theo nhân viên vào hậu trường chuẩn bị tập luyện.
Ổn rồi! Ổn định được lão Mặc rồi!
Y vừa đi vừa tự mình não bổ ra đủ tình huống hoành tráng: đợi đến đêm xuân vãn, sau khi biểu diễn xong, hậu trường sẽ có vô số phóng viên và minh tinh tai to mặt lớn vây quanh-đến lúc đó y sẽ kéo lão Mặc nhà mình qua, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hóp bụng lại...
Giữa một rừng người, ánh đèn loé lên liên tục, y kéo Mặc tổng ra trước ống kính, từng chữ từng chữ nói rành rọt, giọng thâm trầm, vang vọng: "Giới thiệu với mọi người, đây là vợ bé nhỏ của tôi!"
Cảnh tượng đó sẽ khiến cả hội trường vỗ tay như sấm: Oa! Cố phu nhân đẹp trai quá đi mất!
Chỉ tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy cực kỳ thoả mãn, Cố tiểu yêu vội giơ like cho kế hoạch trong đầu mình: Tuyệt vời vợi!
Trong lúc y còn đang chìm đắm trong thế giới não bổ, thì ở hậu trường, Mặc tổng im lặng móc điện thoại ra, lướt album ảnh một vòng, cảm thấy tấm nào cũng đẹp, khó mà chọn được. Sau vài phút lưỡng lự, cuối cùng hắn cũng chọn được tấm mà bản thân cho là đẹp nhất-là ảnh cả nhà chụp ở nhà, không chỉnh sửa gì hết.
Sau đó, hắn mở Weibo, đăng lên cùng dòng trạng thái: Nghe lời em, mình tự công khai. Và tag thẳng Cố Giai Mính vào.
Còn đang mơ tưởng não bổ · Cố Giai Mính: (^▽^)