Hắn thấy ta thì khựng lại, rồi quay người bỏ đi.
Lại qua mấy hôm, khi ta đang ngồi ở nhà thêu giá y, Dương Thụ tìm đến.
Hắn nhờ cháu trai ta gọi ta ra.
Ta theo hắn ra ngoài sân.
Hắn hỏi: “Ngươi còn muốn gả cho ta không?”
Ta: “Ngươi điên rồi à.”
“Hồi trước là ta nghĩ sai. Xuân Hạnh không hợp với ta. Chúng ta còn chưa thành thân, nàng ta đã chê nhà ta nghèo, sính lễ mở miệng đòi mấy trăm lượng bạc. Ta nghĩ thôi thì vẫn là lấy ngươi. Ngươi rẻ hơn.”
22
Ta đã nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn vung một cái tát vào mặt hắn:
“Ngươi thật là hèn hạ.”
Nói xong, ta quay lưng bước vào nhà, đóng cửa lại.
Dương Thụ ngồi trong sân, không chịu đi.
Phụ thân ta về.
Thấy Dương Thụ, ông sa sầm mặt:
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Thúc thúc, chuyện hủy hôn khi trước là lỗi của ta. Ta muốn đến bồi tội với Tiểu Hà, ta nguyện ý cưới nàng.”
Ta bổ sung:
“Phụ thân, hắn nói muốn cưới con là vì con rẻ! Hắn không trả nổi sính lễ mà thiên kim của huyện lệnh đòi!”
N.g.ự.c phụ thân ta phập phồng dữ dội, rồi ông nói:
“Phụ thân ngươi không nói với ngươi sao? Tiểu Hà sắp gả cho phụ thân ngươi, sau này nàng sẽ là kế mẫu của ngươi.”
Sắc mặt Dương Thụ cứng đờ.
Hắn trố mắt nhìn ta.
Ta đắc ý nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ta không bao giờ là kẻ không ai thèm! Ta sẽ tìm một nam nhân tốt hơn ngươi cả trăm lần để lấy! Hừ!”
“Ngươi sao có thể gả cho phụ thân ta! Trước đây ngươi là vị hôn thê của ta! Hai người… sao có thể làm ra chuyện này!”
23
“Ăn nói linh tinh, trước đây chỉ nói là hôn sự giữa Chu gia và Dương gia, chứ có nói là của ngươi đâu!”
Phụ thân ta cãi ngang.
Dù sao cũng chưa viết hôn thư, chỉ là lời hẹn miệng.
Mọi người đều hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Thụ tức giận nói:
“Các người lừa ta, phụ thân ta sẽ không cưới ngươi đâu!”
Nói rồi, hắn chạy đi.
Mấy ngày sau, Dương Thụ lại tới.
Trông hắn gầy rộc đi nhiều.
Hắn hỏi ta:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi có thể đừng gả cho phụ thân ta được không? Ta bây giờ thật lòng muốn cưới ngươi. Trước đây ta chỉ không nhận ra rằng người ta thích chính là ngươi.”
Lông mày ta nhíu chặt:
“Ngươi bị bệnh à?”
Hắn nói: “Ta thừa nhận, trước kia ta có chút hư vinh, ta chê ngươi là nữ tử nhà quê, chê ngươi không biết chữ, nên mới muốn cưới thiên kim huyện lệnh. Nhưng giờ ta biết sai rồi. Ta còn trẻ, tương lai còn rộng mở. Ta với ngươi bằng tuổi, chúng ta sẽ cầm sắt hòa minh. Phụ thân ta có thể cho ngươi được gì? Ông ấy lớn hơn ngươi nhiều tuổi như vậy! Ngươi lại là kế thất, đâu phải nguyên phối!”
Ta trợn mắt:
“Dù thế thì ta cũng không lấy ngươi!”
Nói rồi quay người vào nhà.
Phụ thân ta ho nhẹ một tiếng:
“Dương Thụ à, ngươi về đi.”
24
Hôn sự giữa ta và Dương phu tử nhanh chóng được định.
Dương Thụ lại tới nguyền rủa ta một trận, nói sau này ta nhất định sẽ hối hận!
Ta hừ một tiếng vào mặt hắn, sau này khi ta vào cửa, nhất định sẽ dạy hắn biết lễ phép.
Sính lễ mà Dương phu tử cho ta có mười tám tráp, cộng thêm một trăm lượng bạc.
Ở chỗ ta, đó là sính lễ rất hậu.
Nhà ta chuẩn bị cho ta mười tráp hồi môn, cộng thêm hai mươi lượng bạc.
Ở trong thôn, một gia đình cả năm cũng khó mà dành dụm được năm lượng bạc.
Sính lễ của Dương phu tử, phụ mẫu ta không đụng vào, để nguyên cho ta mang sang làm hồi môn.
Vì thế, vừa thành thân, ta đã trở thành một “tiểu phú bà”.
Nếu sau này không sống nổi nữa mà hòa ly, ta mang số bạc và hồi môn này vẫn có thể sống rất tốt.
Nên ta gả đi trong tâm trạng vô cùng vui vẻ.
25
Trong tiếng trống chiêng rộn rã, ta ngồi kiệu hoa đến Dương gia, đầu đội khăn hỷ đỏ, thành thân với Dương phu tử.
Ta được dìu vào tân phòng, đỏ mặt chờ Dương phu tử vén khăn.