Sau Khi Bị Hủy Hôn, Ta Trở Thành Kế Mẫu Của Tra Nam

Chương 8



Ta đáp: “Ta muốn ăn cùng chàng.”

 

Chàng đỏ mặt. Dương Thụ ăn cơm rất nhanh, cứ như có ai tranh phần.

 

Phu quân trông có vẻ rất thích đồ ăn ta nấu, ăn xong vẫn chưa đã, nhưng trong thùng cơm đã hết sạch. Ta vội hỏi:

 

“Có phải ta nấu ít quá không?”

 

Chàng ngượng ngùng:

 

“Không, không, ta ăn nhiều hơn thường ngày thôi, chỉ là món này quá đưa cơm.”

 

Ta vui vẻ nói:

 

“Vậy sau này ta sẽ nấu cho chàng nữa.”

 

Dương Thụ nói:

 

“Ta no rồi, phụ thân, con đi đây.”

 

30

 

Ngày làm dâu còn nhàn hơn ở nhà mẹ đẻ. 

 

Ở nhà, ta phải quét dọn sân, nấu cơm, theo ra đồng, lại còn phải cắt cỏ, giúp trông nom các cháu.

 

Tuy toàn là việc nhẹ, nhưng cũng khá mệt. Còn ở Dương gia, ta chỉ cần quét dọn nhà cửa, nấu cơm, giặt quần áo cho ta và phu quân.

 

Quần áo của Dương Thụ thì để hắn tự giặt.

 

Những việc này với ta chỉ như trở bàn tay.

 

Phu quân lại rất chu đáo, nếu ở nhà, quét dọn gì đó đều do chàng làm. 

 

Chàng nói trước đây sống cùng Dương Thụ, cũng là chàng làm hết. 

 

Quần áo rảnh cũng sẽ giặt, thậm chí quần áo của Dương Thụ cũng giặt.

 

Nhưng ta không để chàng làm, vì chàng còn bận chuẩn bị cho kỳ thi hương cuối năm. Ta hy vọng chàng có thể đỗ cử nhân.

 

31

 

Chỉ là Dương Thụ suốt ngày mặt mày cau có, tính khí cực kỳ khó chịu. 

 

Trước mặt phu quân, ta đóng vai kế mẫu thấu tình đạt lý; sau lưng thì ta cứ việc lườm nguýt hắn.

 

Hắn ầm ĩ đòi cưới thiên kim nhà huyện lệnh. 

 

Phu quân nói chỉ có hai trăm lượng bạc làm sính lễ. 

 

Cuối cùng vẫn cưới được, vì thiên kim nhà huyện lệnh cũng muốn lấy hân.

 

Dương Thụ vốn trông cũng tuấn tú.

 

Trước khi thành thân, hắn nói:

 

“Ta nhất định sẽ cho ngươi thấy, gả cho ta còn hơn gả cho phụ thân ta!”

 

Ta đáp: “Hỗn láo, ngươi nói chuyện với mẫu thân thế à! Ta là kế mẫu của ngươi! Cẩn thận ta trị ngươi tội bất hiếu bây giờ.”

 

Nếu hắn mang tiếng bất hiếu thì sẽ không được dự khoa cử, mà đây là tội rất lớn. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho nên ta cũng mong hắn đỗ cử nhân, như vậy mới càng có năng lực hiếu kính ta.

 

32

 

Xuân Hạnh gả đến vẫn náo nhiệt như thường.

 

Ta cùng phu quân lo liệu hôn lễ cho nàng, mệt muốn c.h.ế.t. 

 

Rồi ngồi trên cao đường, nhận lễ bái của bọn chúng, cảm giác ấy cũng khá hay.

 

Xuân Hạnh mang theo hai nha hoàn hồi môn, một tên Thu Sương, một tên Đông Tuyết.

 

Xuân Hạnh đã gả vào, ta tất nhiên phải ra dáng bà mẫu. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Việc nhà ta không cần động tay nữa, hai tiểu nha hoàn lo hết.

 

Ta rất hài lòng với nhi tức này, quả nhiên xuất thân danh giá có khác.

 

Nhưng Xuân Hạnh lại chẳng vừa ý nhà ta, thường bảo Dương Thụ cùng nàng dọn sang tòa nhà hồi môn mà phụ thân nàng cho.

 

Ta cũng muốn theo sang ở.

 

Nhưng Dương Thụ không chịu:

 

“Phụ thân ta cực khổ nuôi ta lớn, giờ là lúc ta hiếu kính người, sao có thể bỏ mặc mà ở nhà nàng? Nếu thế chẳng hóa ta thành ở rể sao?”

 

Xuân Hạnh bảo hay là cả nhà cùng đi.

 

Dương Thụ vẫn lắc đầu:

 

“Qua nhà nàng, phụ thân ta sẽ phải nhìn sắc mặt nàng mà sống, ta không muốn người chịu ấm ức. Bây giờ đang là lúc chuẩn bị cho kỳ thi hương, chỗ này gần thư viện, không mất nhiều thời gian, ở đây là tốt nhất.”

 

Xuân Hạnh không vui.

 

Trước mặt phu quân ta thì không nói gì, nhưng ngày nào cũng chê nhà nhỏ, nghèo hèn.

 

33

 

Lúc đầu, Dương Thụ và nàng cũng tạm coi là hòa thuận. Sống chung lâu ngày, hai người bắt đầu cãi vã.

 

Một người nói:

 

“Cho dù nghèo thì cũng là nàng tự nguyện gả, trách được ai!”

 

Người kia đáp:

 

“Ta thật lòng thích chàng, còn chịu hạ giá gả cho một tú tài nghèo như chàng, ta chẳng qua chỉ oán than vài câu, chàng liền chịu không nổi? Được thôi, ta đi!”

 

Xuân Hạnh bỏ đi, Dương Thụ đương nhiên phải đi xin lỗi rồi rước về. 

 

Dĩ nhiên rồi, phụ thân của Xuân Hạnh là quan huyện lệnh cơ mà!

 

Phu quân ta cũng không hài lòng, dạy bảo Dương Thụ:

 

“Phu thê với nhau phải biết bao dung, thấu hiểu thì ngày tháng mới yên ổn. Xuân Hạnh là thê tử của con, nếu có chỗ nào lời lẽ không phải, con phải nhường nhịn, khéo léo nói với nàng, chứ không phải cãi tay đôi. Hai người đều nổi nóng thì sống sao nổi? Con là nam nhi, từ nhỏ ta đã dạy phải nghĩ kỹ trước khi nói.”

 

“Huống chi, nàng là thiên kim tiểu thư, gả cho con cũng coi như chịu ủy khuất, sao con lại dám để nàng giận bỏ đi? Mau đi rước nàng về, nếu một lần không về thì đi lần thứ hai, lần thứ ba. Phụ thân nàng có trách mắng vài câu cũng đừng để bụng, bảo bối của người ta ở nhà con chịu ấm ức, họ có tức giận cũng là lẽ thường.”

 

Ta đứng sau lưng phu quân, hả hê xem náo nhiệt. 

 

Thấy chàng nói xong, ta cũng giả vờ góp lời: