Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 39



Xong rồi.

 

Ngay khi giọng nói của Hoắc Xuyên vang lên, Hoắc Tịnh cảm thấy như bị sét đánh trúng.

 

Trước đây, nhờ có cô ta và Trương Lan giật dây, tất cả người giúp việc và bảo mẫu trong nhà họ Hoắc chưa từng dám hé răng kể cho Hoắc Xuyên nghe bất cứ điều gì về Vân Thanh.

 

Mọi chuyện mà cô ta và Trương Lan làm suốt những năm qua đều bị giấu kín.

 

Dù có biết đi chăng nữa thì sao?

 

Bọn họ chắc chắn rằng Hoắc Xuyên không hề có tình cảm với Vân Thanh.

 

Nhưng bây giờ, khi nhìn vào cơn bão giận dữ trên khuôn mặt của Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh lại không dám chắc nữa.

 

"Anh...anh trai, sao anh lại ở đây?"

 

Hoắc Tịnh gượng cười, cố đánh trống lảng.

 

"Trả lời anh."

 

Hoắc Xuyên nói rành mạch, gân xanh trên tay nổi lên.

 

Nếu Hoắc Tịnh không phải là em gái ruột, hắn đã bóp cổ cô ta ép phải nói rồi.

 

Hoắc Tịnh nghiến răng, không dám mở miệng.

 

Không khí lập tức lạnh xuống tận đáy.

 

Vân Thanh nhìn cuộc đối đầu giữa hai anh em nhà họ Hoắc, bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười.

 

Bây giờ Hoắc Xuyên mới nhận ra sao?

 

Đường đường là Hoắc tổng giám đốc, cuối cùng cũng nhận ra những người xung quanh đã đối xử với vợ mình thế nào sau ba năm kết hôn?

 

Cô không tin.

 

Nếu không phải vì sự thờ ơ của Hoắc Xuyên thì Hoắc Tịnh, Trương Lan và Lâm Vũ làm sao dám coi cô như rác rưởi để sỉ nhục?

 

Hoắc Xuyên vốn đã là một phần của đám kẻ hành hình.

 

"Đúng vậy, những gì cô ta nói là sự thật."

 

Cô cười nhạt, thay Hoắc Xuyên trả lời.

 

"Anh có thể hỏi những người giúp việc trong nhà. Sao lại làm khó em gái ruột của mình chứ?”

 

"A, xin lỗi, tôi quên mất. Anh chẳng bao giờ ở nhà cả."

 

Vân Thanh chế giễu, nhìn sắc mặt Hoắc Xuyên càng lúc càng tối sầm lại.

 

Tối đến mức không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

 

Trong đôi mắt Hoắc Xuyên tràn đầy sự áp bức và phẫn nộ.

 

Hắn căm ghét chính mình.

 

Nếu không phải vì hắn, Vân Thanh đã không phải chịu đựng tất cả những điều này.

 

Khi nghĩ đến việc Vân Thanh luôn vô tư, chưa từng than phiền nửa lời mỗi khi hắn đến xin cô hiến máu, Hoắc Xuyên càng hận bản thân hơn.

 

Hắn chậm rãi nhắm mắt, rồi mở ra, nhìn chằm chằm vào Hoắc Tịnh, giọng điệu sắc bén và dứt khoát:

 

"Xin lỗi Vân Thanh đi."

 

"Xin lỗi?!"

 

Hoắc Tịnh bàng hoàng. "Tại sao em phải xin lỗi chị ta?!"

 

“Anh, anh bị điên rồi sao? Em là ai? Còn chị ta là ai chứ? Chị ta mà cũng xứng đáng để em xin lỗi ư?!"

 

Thân phận, hư vinh…những thứ này quan trọng đến mức nào chứ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Quan trọng đến mức họ có thể phớt lờ sự thật rằng Vân Thanh từng là vợ của Hoắc Xuyên sao?!

 

Hoắc Xuyên đã chịu đủ rồi.

 

"Chát!"

 

Hắn giơ tay, tát mạnh vào mặt Hoắc Tịnh. "Anh bảo, xin lỗi!"

 

Bốp!

 

Hoắc Tịnh bị cái tát giáng trời đánh ngã xuống đất. Cô ta ôm mặt, trợn trừng nhìn Hoắc Xuyên đầy khó tin.

 

"Hoắc Xuyên, anh điên rồi…chắc chắn là điên rồi…chị ta có gì tốt chứ?!

 

"Làm sao chị ta có thể so sánh với Bạch Đình?!"

 

Đột nhiên, Hoắc Tịnh quay sang, dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn Vân Thanh.

 

"Để tôi nói cho chị biết, Vân Thanh, Bạch Đình sắp quay về nước rồi! Chị không còn cơ hội nào nữa đâu! Khi Bạch Đình quay lại, anh trai tôi tự khắc biết ai mới là người phù hợp với anh ấy!”

 

"Vân Thanh, chẳng phải hôm đó chị quyến rũ anh trai tôi là để quay lại nhà họ Hoắc sao? Đừng có mơ!"

 

Nụ cười của Hoắc Tịnh đầy vẻ kiêu ngạo, đặc biệt là khi cô ta thấy ánh mắt Vân Thanh hơi lóe lên một tia kinh ngạc.

 

Nếu không quan tâm, vậy tại sao trông cô ta lại như thể mất hồn thế kia?

 

"Hoắc Tịnh, đừng ép anh phải nói lần thứ ba."

 

Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Xuyên vang lên, như một bản án tử.

 

Hoắc Tịnh cắn chặt răng, hậm hực đứng dậy, khinh bỉ nhổ xuống đất, rồi quay người bỏ đi không chút do dự.

 

Cô ta tuyệt đối không bao giờ xin lỗi Vân Thanh, dù có c.h.ế.t cũng không.

 

---

 

Vẫn là chiếc Rolls-Royce ấy, nhưng lần này, không có Vân Triết bên cạnh.

 

Vân Thanh nhớ lại vở kịch lố bịch trong sòng bạc. Hai cái tên Bạch Đình và Hoắc Xuyên cứ quanh quẩn trong đầu cô.

 

Cô biết rằng Bạch Đình từng bị Hoắc Xuyên ép rời khỏi đất nước, nhưng không ngờ cô ta lại quay về sớm như vậy.

 

Đúng là gương vỡ lại lành. Những cuộc cãi vã giữa các cặp tình nhân, chẳng khác nào một trò đùa.

 

Hoắc Xuyên cuối cùng vẫn đau lòng vì Bạch Đình, giống như mỗi lần hắn từng làm.

 

"Lần này cũng vậy thôi."

 

Ngực Vân Thanh đột nhiên đau nhói.

 

Cô chậm rãi thở ra một hơi dài, không muốn nghĩ nữa. Cô không muốn bận tâm nữa.

 

Một nụ cười chua chát hiện lên trên khóe môi.

 

Vân Thanh cố trấn tĩnh lại, định báo cáo tình hình kiểm toán cho Vân Triết.

 

Team Hạt Tiêu

Nhưng đúng lúc này…tiếng phanh xe chói tai vang lên!

 

"Rầm!!!"

 

Một vụ va chạm mạnh vang dội cả con đường.

 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Vân Thanh mất đi ý thức.

 

Một chiếc xe tải đ.â.m thẳng vào chiếc Rolls-Royce Phantom, âm thanh chát chúa, chấn động cả không gian.

 

"Mau! Cứu người!"

 

"Có người bị thương!"

 

"Máu! Cô ấy chảy quá nhiều máu!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com